Chương 6: Cầu cứu
Chờ tôi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Cả người tôi bị trói chặt, ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là đứa em trai béo như quả núi.
Phía trước truyền đến tiếng nói của bố mẹ tôi.
"Ông chủ Tống này cũng thật sự là, nhất định phải để cho Hứa Hoan cùng Tống Trầm cử hành nghi thức đính hôn. Chúng ta làm bố mẹ cũng phải có mặt, mới chịu đem năm trăm vạn cho chúng ta."
"Đúng vậy, cần gì phiền toái như vậy chứ, một tay giao tiền, một tay giao người không được sao."
Chiếc xe đang chạy như bay.
Tôi gian nan ngẩng đầu, phát hiện ra bố mẹ tôi đang lái xe hướng phía nhà họ Tống. Còn khoảng nửa giờ nữa sẽ đến nhà họ Tống.
Điều đó có nghĩa là tôi có nửa giờ để tự cứu mình.
Khoé mắt tôi rơi vào trên người em trai.
Có lẽ là do thức cả đêm để chơi game, lúc này nó ngủ như heo.
Mà điện thoại di động của nó, đặt ở trên đùi.
Tôi cố gắng di chuyển cơ thể, mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng đã lấy được điện thoại di động.
Trong khoảnh khắc lấy được điện thoại di động của em trai, phía trước truyền đến giọng nói của bố mẹ tôi.
"Hử!"
Tôi giật mình, bọn họ phát hiện ra tôi lấy điện thoại rồi?
Lập tức nghe bọn họ nói:
"Hứa Hoan, con tỉnh rồi à. Bố mẹ cảnh cáo con, đến Tống gia, con đừng làm chuyện gì chống đối bố mẹ. An tâm đính hôn với thiếu gia nhà đó cho mẹ."
"Tống gia rất tốt a, con đến Tống gia chính là đi hưởng phúc. Con đừng ở trong phúc không biết hưởng. Chờ sau này con cùng Tống Trầm kết hôn rồi, phải nhớ giúp đỡ em trai đấy."
Tôi: "Biết rồi."
Bố mẹ tôi kinh ngạc:
"Sao Lần này con lại ngoan như vậy?"
"Con vốn định ở cùng một chỗ với Tống Trầm. Là hai người lo lắng con làm cái gì, mới trói con lại."
Bố mẹ cười nói:
"Đây không phải là vì phòng ngừa vạn nhất sao."
"Ôi! Sớm biết con cũng có ý định như vậy. Bố mẹ lúc ấy hẳn là cùng Tống gia đòi thêm một chút tiền."
Bọn họ vẫn không tin tưởng tôi, không có ý định cởi trói cho tôi.
Thừa dịp bọn họ thoải mái tưởng tượng sau khi lấy được năm trăm vạn, sẽ tiêu sài như thế nào. Tôi gửi tin nhắn cầu cứu cho giáo viên chủ nhiệm lớp.
Tại giờ phút này, tôi cảm thấy may mắn vì có trí nhớ tốt. Nhớ được số điện thoại di động của giáo viên chủ nhiệm.
Đương nhiên tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng khi nghĩ đến trước kia, khi bố mẹ đánh đập dã man, tôi đã báo cảnh sát. Mà chú cảnh sát cũng chỉ có thể nói vài câu phê bình giáo dục bố mẹ tôi.
Sau đó, họ để cho bố mẹ đưa tôi về nhà, mà nghênh đón tôi chính là một trận đánh đập còn nghiêm trọng hơn.
Ai bảo đây là việc nhà chứ.
Hơn nữa, bố mẹ vẫn là người giám hộ của tôi. Chú cảnh sát đôi khi muốn quản lý, cũng hữu tâm vô lực (có tâm làm mà không làm được). Cập ?hậ? ?г?yệ? ?ha?h ?ại ﹏ ??Ù? ??U?ỆN.?? ﹏
Tôi sợ chuyện cũ sẽ lặp lại.
Đến lúc đó, vô luận là bố mẹ tôi hay là phía Tống gia. Cũng sẽ không cho tôi cơ hội trốn thoát lần thứ hai.
Giáo viên chủ nhiệm lớp thì khác, thầy ấy coi trọng học sinh sẽ để ý từng người một. Và coi việc học của các em là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Nếu thầy ấy biết bố mẹ tôi bán tôi cho Tống gia, khẳng định một vạn phần không đồng ý.
Lúc trước có một nữ sinh trong lớp của thầy bị gia đình bán đổi lấy sính lễ. Lúc nữ sinh kia khi sắp kết hôn, là thầy chủ nhiệm và ban thân của thầy đã đến giải cứu nữ sinh kia. Còn tài trợ cho nữ sinh đi học, cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Tôi vừa gửi nhắn tin xong, em trai liền duỗi thắt lưng, bộ dạng muốn tỉnh lại.
Cẩn thận để bọn họ không phát hiện, tôi không làm gì nhiều hơn nữa. Trực tiếp ném điện thoại di động trở lại ghế.
Chuyện nên làm đều đã làm.
Tất cả những gì tôi có thể làm còn lại là im lặng chờ đợi và cầu nguyện.
Cầu nguyện chủ nhiệm lớp có thể kịp thời nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của tôi. Giải cứu tôi khỏi miệng hổ của cha mẹ.
Xe lại chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa là biệt thự của Tống gia.
Bảo vệ Tống gia thấy ba mẹ tôi, cửa sắt lớn của biệt thự chậm rãi mở ra.
Tôi biết rõ, với trình độ vô sỉ của bố mẹ tôi và mấy người Tống gia. Tôi đã bước chân vào biệt thự của Tống gia thì trước khi lễ đính hôn hoàn thành. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho thầy chủ nhiệm lớp gặp mặt tôi một lần.
Tống gia giống như một con thú khổng lồ, đang mở ra cái miệng to như chậu máu của nó cắn nuốt cả người.
Tôi một khi đi vào đó, sẽ bị ăn đến cặn cũng không còn.
Xe ô tô cách cánh cửa biệt thự càng gần, phía sau lại không có chiếc xe nào tới.
Chẳng lẽ sống lại một đời, tôi vẫn không có cách nào để thay đổi vận mệnh của mình sao?
Nhìn những người muốn ăn thịt tôi đến xương cốt cũng không còn, lòng tôi nóng như bị lửa đốt.
Tôi đã hạ quyết tâm, cho dù là chết đi, tôi cũng phải kéo theo bọn họ chôn cùng.
Cả người tôi bị trói chặt, ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là đứa em trai béo như quả núi.
Phía trước truyền đến tiếng nói của bố mẹ tôi.
"Ông chủ Tống này cũng thật sự là, nhất định phải để cho Hứa Hoan cùng Tống Trầm cử hành nghi thức đính hôn. Chúng ta làm bố mẹ cũng phải có mặt, mới chịu đem năm trăm vạn cho chúng ta."
"Đúng vậy, cần gì phiền toái như vậy chứ, một tay giao tiền, một tay giao người không được sao."
Chiếc xe đang chạy như bay.
Tôi gian nan ngẩng đầu, phát hiện ra bố mẹ tôi đang lái xe hướng phía nhà họ Tống. Còn khoảng nửa giờ nữa sẽ đến nhà họ Tống.
Điều đó có nghĩa là tôi có nửa giờ để tự cứu mình.
Khoé mắt tôi rơi vào trên người em trai.
Có lẽ là do thức cả đêm để chơi game, lúc này nó ngủ như heo.
Mà điện thoại di động của nó, đặt ở trên đùi.
Tôi cố gắng di chuyển cơ thể, mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng đã lấy được điện thoại di động.
Trong khoảnh khắc lấy được điện thoại di động của em trai, phía trước truyền đến giọng nói của bố mẹ tôi.
"Hử!"
Tôi giật mình, bọn họ phát hiện ra tôi lấy điện thoại rồi?
Lập tức nghe bọn họ nói:
"Hứa Hoan, con tỉnh rồi à. Bố mẹ cảnh cáo con, đến Tống gia, con đừng làm chuyện gì chống đối bố mẹ. An tâm đính hôn với thiếu gia nhà đó cho mẹ."
"Tống gia rất tốt a, con đến Tống gia chính là đi hưởng phúc. Con đừng ở trong phúc không biết hưởng. Chờ sau này con cùng Tống Trầm kết hôn rồi, phải nhớ giúp đỡ em trai đấy."
Tôi: "Biết rồi."
Bố mẹ tôi kinh ngạc:
"Sao Lần này con lại ngoan như vậy?"
"Con vốn định ở cùng một chỗ với Tống Trầm. Là hai người lo lắng con làm cái gì, mới trói con lại."
Bố mẹ cười nói:
"Đây không phải là vì phòng ngừa vạn nhất sao."
"Ôi! Sớm biết con cũng có ý định như vậy. Bố mẹ lúc ấy hẳn là cùng Tống gia đòi thêm một chút tiền."
Bọn họ vẫn không tin tưởng tôi, không có ý định cởi trói cho tôi.
Thừa dịp bọn họ thoải mái tưởng tượng sau khi lấy được năm trăm vạn, sẽ tiêu sài như thế nào. Tôi gửi tin nhắn cầu cứu cho giáo viên chủ nhiệm lớp.
Tại giờ phút này, tôi cảm thấy may mắn vì có trí nhớ tốt. Nhớ được số điện thoại di động của giáo viên chủ nhiệm.
Đương nhiên tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng khi nghĩ đến trước kia, khi bố mẹ đánh đập dã man, tôi đã báo cảnh sát. Mà chú cảnh sát cũng chỉ có thể nói vài câu phê bình giáo dục bố mẹ tôi.
Sau đó, họ để cho bố mẹ đưa tôi về nhà, mà nghênh đón tôi chính là một trận đánh đập còn nghiêm trọng hơn.
Ai bảo đây là việc nhà chứ.
Hơn nữa, bố mẹ vẫn là người giám hộ của tôi. Chú cảnh sát đôi khi muốn quản lý, cũng hữu tâm vô lực (có tâm làm mà không làm được). Cập ?hậ? ?г?yệ? ?ha?h ?ại ﹏ ??Ù? ??U?ỆN.?? ﹏
Tôi sợ chuyện cũ sẽ lặp lại.
Đến lúc đó, vô luận là bố mẹ tôi hay là phía Tống gia. Cũng sẽ không cho tôi cơ hội trốn thoát lần thứ hai.
Giáo viên chủ nhiệm lớp thì khác, thầy ấy coi trọng học sinh sẽ để ý từng người một. Và coi việc học của các em là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Nếu thầy ấy biết bố mẹ tôi bán tôi cho Tống gia, khẳng định một vạn phần không đồng ý.
Lúc trước có một nữ sinh trong lớp của thầy bị gia đình bán đổi lấy sính lễ. Lúc nữ sinh kia khi sắp kết hôn, là thầy chủ nhiệm và ban thân của thầy đã đến giải cứu nữ sinh kia. Còn tài trợ cho nữ sinh đi học, cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Tôi vừa gửi nhắn tin xong, em trai liền duỗi thắt lưng, bộ dạng muốn tỉnh lại.
Cẩn thận để bọn họ không phát hiện, tôi không làm gì nhiều hơn nữa. Trực tiếp ném điện thoại di động trở lại ghế.
Chuyện nên làm đều đã làm.
Tất cả những gì tôi có thể làm còn lại là im lặng chờ đợi và cầu nguyện.
Cầu nguyện chủ nhiệm lớp có thể kịp thời nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của tôi. Giải cứu tôi khỏi miệng hổ của cha mẹ.
Xe lại chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa là biệt thự của Tống gia.
Bảo vệ Tống gia thấy ba mẹ tôi, cửa sắt lớn của biệt thự chậm rãi mở ra.
Tôi biết rõ, với trình độ vô sỉ của bố mẹ tôi và mấy người Tống gia. Tôi đã bước chân vào biệt thự của Tống gia thì trước khi lễ đính hôn hoàn thành. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho thầy chủ nhiệm lớp gặp mặt tôi một lần.
Tống gia giống như một con thú khổng lồ, đang mở ra cái miệng to như chậu máu của nó cắn nuốt cả người.
Tôi một khi đi vào đó, sẽ bị ăn đến cặn cũng không còn.
Xe ô tô cách cánh cửa biệt thự càng gần, phía sau lại không có chiếc xe nào tới.
Chẳng lẽ sống lại một đời, tôi vẫn không có cách nào để thay đổi vận mệnh của mình sao?
Nhìn những người muốn ăn thịt tôi đến xương cốt cũng không còn, lòng tôi nóng như bị lửa đốt.
Tôi đã hạ quyết tâm, cho dù là chết đi, tôi cũng phải kéo theo bọn họ chôn cùng.