Chương 8: Chị Thấm
Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm lo lắng cho sự an toàn của tôi, nên đã bảo tôi ở lại nhà của chị tóc dài. Sau này mỗi khi tôi đi học hoặc tan học, đều sẽ được chị tóc dài đưa đón.
Tôi vô cùng cảm kích:
"Em cảm ơn thầy. Em không biết làm như nào mới có thể báo đáp lại ân tình của hai người."
Giáo viên chủ nhiệm sờ sờ đầu tôi:
"Nếu em thật sự muốn cảm ơn hai bọn tôi, thì kỳ thi đại học phải làm cho thật tốt."
"Vâng."
Về cơ bản tôi đã lấy lại được sự may mắn và thông minh trong mỗi khi kỳ thi đến. Nếu không có tai nạn gì xảy ra, thì kỳ thi đại học đạt được kết quả tốt không phải là vấn đề.
Giáo viên chủ nhiệm lại thở dài:
"Bạn học Tống Trầm này, thầy còn tưởng rằng là người tốt. Không nghĩ tới. Em ấy vì muốn ở cùng một chỗ với em, mà sẽ làm ra những chuyện điên rồ như vậy."
Chị gái tóc dài hừ lạnh:
"Đàn ông không có thứ gì tốt."
Giáo viên chủ nhiệm liền thuận theo chị ấy:
"Cậu nói đúng."
Lúc này sắc mặt chị gái tóc dài trong nháy mắt liền chuyển từ bực mình sang vui vẻ.
Tôi đến nhà chị tóc dài, mới biết được, chị ấy không phải người lăn lộn trong giang hồ. Mà là chị ấy mở một võ quán, hơn nữa chị ấy còn là quán quân toàn quốc môn tán thủ. Tất cả mọi người đều gọi là Chị Thẩm.
Trong khoảng thời gian ở nhà chị Thẩm, bố mẹ tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Dùng tình cảm để đánh động đến tôi, để tôi và Tống Trầm đính hôn.
"Hứa Hoan, con cùng Tống Trầm đính hôn đi. Bố con vừa nhận một công trình, không năm trăm vạn của tống gia làm vốn. Tài chính của bố mẹ xoay vòng không được, công ty sẽ phá sản. Con cũng không muốn nhìn thấy nhà mình gặp nạn phải không."
"Giờ còn có chuyện tốt như vậy sao? Chờ ngày nào đó trong nhà phá sản. Bố mẹ nhất định phải thông báo cho con. Con nhất định mua pháo mừng."
"Mày..".
Không đợi bọn họ nói thêm gì nữa, tôi liền cúp điện thoại. Thuận tiện đem toàn bộ thông tin liên lạc của bọn họ đưa vào danh sách chặn.
Bọn họ lại nghĩ cách khác, họ còn đến cổng trường chặn tôi. Nhưng khi nhìn thấy người đưa đón tôi là chị Thẩm, họ cũng không dám tới gần nữa.
Lại nửa tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Tống Trầm và Tống Uyển vẫn không để ý đến việc đi học.
Sau khi không phải đối phó với họ, tôi tập trung tất cả tinh lực của bản thân vào việc học.
Trong kỳ thi gần đây nhất, tôi vượt lên đứng đầu lớp.
Không quá hai ngày sau, hai anh em Tống gia liền trở về trường học.
Tống Trầm gầy đi một vòng lớn, cả người tựa như một bộ xương khô di động, xem ra là bị hệ thống tra tấn không nhẹ.
Tống Uyển cũng không khá hơn chỗ nào, vẻ mặt tiều tuỵ, làm việc không tập chung có cảm giác rất đần độn.
Có nhiều lần, cô ta đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.
Trạng thái đấy, có chút giống tôi ở kiếp trước khi bị cướp đi toàn bộ vận mệnh của mình.
Xem ra, những thứ gì bị cướp đi buộc phải trả lại, đều có cả tác dụng phụ.
Làm gì có bữa ăn nào miễn phí mà không cần phải lao động, nó không ngon như vậy đâu.
Nhưng mà trạng thái của Tống Uyển so với tôi ở kiếp trước vẫn tốt hơn rất nhiều.
Tôi ngồi ở ghế trước, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được ánh mắt oán độc của anh em Tống gia hướng về phía tôi.
Không sao cả, bị bọn họ nhìn chằm chằm vài lần cũng không rớt được miếng da nào.
Bọn họ càng ghét tôi, càng chứng tỏ bọn họ bị hệ thống trừng phạt rất thảm.
Cả người tôi cảm thấy siêu sảng khoái!
Đến giờ tan học của lớp tự học buổi tối.
Ta giải quyết vấn đề nan giải trong bộ đề chỉ còn lại một bước cuối cùng. Chờ tôi giải được, thì trong phòng học cũng chỉ còn lại có hai người, tôi cùng Tống Trầm.
Tống Trầm đi tới trước mặt tôi:
"Hứa Hoan, chúng ta nói chuyện đi."
Tôi cần chặt cả cặp sách:
"Chúng ta không có gì để nói."
"Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chỉ là anh quá yêu em thôi. Nên mới vội vàng muốn cùng em rằng buộc lại cùng một chỗ."
"Nếu anh thật sự thích tôi, thì nhanh chóng cút ra khỏi tầm mắt của tôi."
Tôi không nhìn hắn ta nữa và định rời khỏi lớp học.
Trên mặt tôi rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên vô số câu hỏi.
Nhiệm vụ của Tống Trầm còn chưa hoàn toàn thất bại sao?
Nếu ở trường, tôi cần phải cẩn thận hơn nữa.
Tống Trầm cùng Tống Uyển hai người chính là người đi chân trần, đã không có gì để mất. Ai biết được bọn họ một người vì nhiệm vụ hệ thống, một người vì vận may. Sẽ làm ra chuyện phát rồ gì chứ.
Tôi vô cùng cảm kích:
"Em cảm ơn thầy. Em không biết làm như nào mới có thể báo đáp lại ân tình của hai người."
Giáo viên chủ nhiệm sờ sờ đầu tôi:
"Nếu em thật sự muốn cảm ơn hai bọn tôi, thì kỳ thi đại học phải làm cho thật tốt."
"Vâng."
Về cơ bản tôi đã lấy lại được sự may mắn và thông minh trong mỗi khi kỳ thi đến. Nếu không có tai nạn gì xảy ra, thì kỳ thi đại học đạt được kết quả tốt không phải là vấn đề.
Giáo viên chủ nhiệm lại thở dài:
"Bạn học Tống Trầm này, thầy còn tưởng rằng là người tốt. Không nghĩ tới. Em ấy vì muốn ở cùng một chỗ với em, mà sẽ làm ra những chuyện điên rồ như vậy."
Chị gái tóc dài hừ lạnh:
"Đàn ông không có thứ gì tốt."
Giáo viên chủ nhiệm liền thuận theo chị ấy:
"Cậu nói đúng."
Lúc này sắc mặt chị gái tóc dài trong nháy mắt liền chuyển từ bực mình sang vui vẻ.
Tôi đến nhà chị tóc dài, mới biết được, chị ấy không phải người lăn lộn trong giang hồ. Mà là chị ấy mở một võ quán, hơn nữa chị ấy còn là quán quân toàn quốc môn tán thủ. Tất cả mọi người đều gọi là Chị Thẩm.
Trong khoảng thời gian ở nhà chị Thẩm, bố mẹ tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Dùng tình cảm để đánh động đến tôi, để tôi và Tống Trầm đính hôn.
"Hứa Hoan, con cùng Tống Trầm đính hôn đi. Bố con vừa nhận một công trình, không năm trăm vạn của tống gia làm vốn. Tài chính của bố mẹ xoay vòng không được, công ty sẽ phá sản. Con cũng không muốn nhìn thấy nhà mình gặp nạn phải không."
"Giờ còn có chuyện tốt như vậy sao? Chờ ngày nào đó trong nhà phá sản. Bố mẹ nhất định phải thông báo cho con. Con nhất định mua pháo mừng."
"Mày..".
Không đợi bọn họ nói thêm gì nữa, tôi liền cúp điện thoại. Thuận tiện đem toàn bộ thông tin liên lạc của bọn họ đưa vào danh sách chặn.
Bọn họ lại nghĩ cách khác, họ còn đến cổng trường chặn tôi. Nhưng khi nhìn thấy người đưa đón tôi là chị Thẩm, họ cũng không dám tới gần nữa.
Lại nửa tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Tống Trầm và Tống Uyển vẫn không để ý đến việc đi học.
Sau khi không phải đối phó với họ, tôi tập trung tất cả tinh lực của bản thân vào việc học.
Trong kỳ thi gần đây nhất, tôi vượt lên đứng đầu lớp.
Không quá hai ngày sau, hai anh em Tống gia liền trở về trường học.
Tống Trầm gầy đi một vòng lớn, cả người tựa như một bộ xương khô di động, xem ra là bị hệ thống tra tấn không nhẹ.
Tống Uyển cũng không khá hơn chỗ nào, vẻ mặt tiều tuỵ, làm việc không tập chung có cảm giác rất đần độn.
Có nhiều lần, cô ta đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.
Trạng thái đấy, có chút giống tôi ở kiếp trước khi bị cướp đi toàn bộ vận mệnh của mình.
Xem ra, những thứ gì bị cướp đi buộc phải trả lại, đều có cả tác dụng phụ.
Làm gì có bữa ăn nào miễn phí mà không cần phải lao động, nó không ngon như vậy đâu.
Nhưng mà trạng thái của Tống Uyển so với tôi ở kiếp trước vẫn tốt hơn rất nhiều.
Tôi ngồi ở ghế trước, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được ánh mắt oán độc của anh em Tống gia hướng về phía tôi.
Không sao cả, bị bọn họ nhìn chằm chằm vài lần cũng không rớt được miếng da nào.
Bọn họ càng ghét tôi, càng chứng tỏ bọn họ bị hệ thống trừng phạt rất thảm.
Cả người tôi cảm thấy siêu sảng khoái!
Đến giờ tan học của lớp tự học buổi tối.
Ta giải quyết vấn đề nan giải trong bộ đề chỉ còn lại một bước cuối cùng. Chờ tôi giải được, thì trong phòng học cũng chỉ còn lại có hai người, tôi cùng Tống Trầm.
Tống Trầm đi tới trước mặt tôi:
"Hứa Hoan, chúng ta nói chuyện đi."
Tôi cần chặt cả cặp sách:
"Chúng ta không có gì để nói."
"Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chỉ là anh quá yêu em thôi. Nên mới vội vàng muốn cùng em rằng buộc lại cùng một chỗ."
"Nếu anh thật sự thích tôi, thì nhanh chóng cút ra khỏi tầm mắt của tôi."
Tôi không nhìn hắn ta nữa và định rời khỏi lớp học.
Trên mặt tôi rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên vô số câu hỏi.
Nhiệm vụ của Tống Trầm còn chưa hoàn toàn thất bại sao?
Nếu ở trường, tôi cần phải cẩn thận hơn nữa.
Tống Trầm cùng Tống Uyển hai người chính là người đi chân trần, đã không có gì để mất. Ai biết được bọn họ một người vì nhiệm vụ hệ thống, một người vì vận may. Sẽ làm ra chuyện phát rồ gì chứ.