Chương 67
Mà là…
Hứa Ý.
Hứa Kiều nhìn Hứa Ý ăn mặc vô cùng chỉnh chu, tóc quy củ vấn sau đầu đang đứng bên ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Ý nhàn nhạt nhìn cô một cái.
“Làm gì như thấy quỷ vậy hả?”
Cô ấy vừa nói, vừa đi vào, đi đến chỗ thay giày thì cởi ra rồi đi chân trần vào nhà.
Hứa Kiều thấy cô ấy tự nhiên đi chân không như vậy lên sàn nhà, liền lấy một đôi dép lê khác từ trong tủ giày ra.
Cùng lúc đó Hứa Ý đã đi đến cạnh sô pha thoải mái ngồi xuống.
Hứa Kiều đặt dép bên chân cô ấy.
“Mang vào.” Cô hời hợt nói.
Hứa Ý nhìn cô một cái, khẽ cười, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo kéo dép qua rồi mang vào.
Hứa Kiều ngồi đối diện với Hứa Ý, cô tỉ mỉ nhìn mặt của cô ấy, dường như vết thương đã lành không ít, vệt đỏ cũng không còn thấy rõ ràng nữa.
“Sao cô lại tới đây?” Cô hỏi.
Thật ra, từ lúc cô dọn đến đây, Hứa Ý chưa bao giờ đến dù chỉ một lần, hai người các cô luôn ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần không có việc gì vượt quá ranh giới sẽ không tìm nhau gây chuyện.
Hứa Ý vẫn lạnh lùng như cũ, cô ấy đang nhìn móng tay mình rất chăm chú, ngón tay cô ấy sinh ra đã xinh đẹp hơn nữa móng tay còn được sơn màu rất tinh tế, nên từ góc độ này nhìn qua cũng thấy móng tay cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng.
“Không có gì, chỉ tới nhìn cô xem còn sống hay đã chết thôi.”
Hứa Kiều: “…”
Cô trừng mắt với cô ấy một cái, nếu không phải vì lần trước cô ấy đã giúp cô đánh Trần Tịch Nhuế và bảo lãnh khỏi đồn cảnh sát, hiện tại cô nhất định sẽ đuổi người đi không chút do dự gì.
Cô dựa vào sô pha, hỏi cô ấy.
“Vậy cô phải thất vọng rồi, dù sao thì tôi vẫn còn rất tốt, vô cùng tốt.”
Cô nghe được Hứa Ý khẽ cười, cô không kìm được nhìn cô ấy.
“Còn nhớ rõ chuyện lần trước tôi nói không?”
Hứa Kiều nhướng mày.
Hứa Ý hôm đó nói rất nhiều câu, cô làm sao nhớ rõ hết được chứ?
Hứa Ý vừa thấy biểu cảm trên mặt của cô đã hiểu rõ, con người ngu ngốc này vậy mà quên thật, vì thế cô ấy đưa tay lên chỉ vào mặt mình.
Hứa Kiều theo ngón tay của cô ấy nhìn vào vết đỏ trên mặt, trong đầu liền léo lên tia sáng.
Cô nhớ ra, Hứa Ý từng nói sẽ tìm cô tính sổ.
“Chuyện này cũng không thể trách tôi, tôi đâu có bảo cô đến giúp chứ.” Hứa Kiều nhàn nhạt nói.
“A, lúc đó giúp cô sao không thấy cô từ chối nhỉ.”
Hứa Kiều nghẹn lời, cũng không phải cô không từ chối, mà do lúc đó đang đánh nhau hăng say với Trần Tịch Nhuế, làm gì còn có lòng quan tâm nhiều như vậy.
“Nói đi, cô muốn cái gì?” Hứa Kiều bất đắc dĩ nói, cuối cùng cô hạ quyết tâm, nếu Hứa Ý cần tiền thuốc men bồi thường tinh thần gì đó cô nhất định sẽ chi ra, nhưng dù gì cô ấy đường đường cũng là tổng giám đốc một công ty lớn, còn thiếu chút tiền này sao.
“Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay tôi muốn ở lại nhà cô.”
“Gì?” Hứa Kiều kinh ngạc, lập tức bật dậy từ trên sô pha.
“Cô, cô muốn ở nhà tôi?” Hứa Kiều lặp lại một lần nữa, sợ mình nghe lầm?
“Ừ, đúng vậy.”
“Vì sao chứ, không phải cô cũng có nhà của mình sao, tôi không đồng ý.” Hứa Kiều không chút nghĩ ngợi liền từ chối, trừ khi đầu óc cô có vấn đề mới cho Hứa Ý ở lại.
“Chỗ của tôi đang sửa lại, bây giờ tôi không có chỗ ở.”
“Không phải cô có tiền sao, thuê phòng khách sạn mà ở.”
“Hứa Kiều, tôi không phải loại thích phung phí tiền, nói gì thì nói đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt, vất cả kiếm được, làm sao có thể tiêu xài hoang phí được chứ?”
Hứa Kiều cười nhạo một tiếng, không nói lời nào.
Hứa Ý vẫn ngồi yên lặng như cũ.
“Dù sao tôi mặc kệ, chẳng lẽ cô muốn thiếu tôi ân tình này?”
Lời Hứa Ý nói ra làm Hứa Kiều như ở thế trên lưng cọp khó xuống, nói thật, cô nghĩ mình không thiếu Hứa Ý ân tình này, lời nói cũng đã nói như thế, Hứa Kiều cô cũng không phải loại người muốn thiếu người khác cái gì, nhưng nhà cô là nhà dành người độc thân nha, một phòng ngủ, một bếp, một ban công, chỉ có thể cho cô ấy ở lại phòng khách thôi.
Hứa Ý hình như cũng ý thức được điểm này, vì thế cô ấy dời tầm mắt nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ của Hứa Kiều, Hứa Kiều thấy được cô ấy đang nhìn cái gì lập tức nói.
“Tôi từ chối, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, cô ngủ phòng khách.”
Hứa Ý không nói gì, chỉ cho cô ấy một nụ cười mỉm thần bí như Mona Lisa, Hứa Kiều chợt cảm thấy ớn lạnh.
***
Buổi chiều, Hứa Kiều bị Hứa Ý kéo đi đến chung cư nơi Hứa Ý ở để thu dọn vài thứ, cô vốn không đồng ý nhưng chỉ lấy trứng chọi đá mà thôi, cuối cùng đành lê xác theo làm công nhân khuân vác.
Các cô lái xe nhanh chóng đến nơi, Hứa Ý cũng không lấy gì nhiều, chỉ mang theo một ít quần áo và đồ trang điểm, dù sao cô ấy cũng không muốn ở đó lâu, cùng lắm là nửa tháng thôi.
Hứa Kiều ngồi phía trước lái xe, Hứa Ý ngồi bên ghế phụ, cô ấy dường như rất vui vẻ thích ý, vừa nhỏ giọng hát vừa lướt di động, không hề để ý đến Hứa Kiều ngồi bên cạnh mà mắt đã bừng bừng lửa giận.
Lúc lên lầu, Hứa Ý đi tay không, à mà cũng không hẳn, phải nói là cũng còn cầm theo đồ, đó chính là cái điện thoại, cô ấy đi phía trước, còn Hứa Kiều đi phía sau một bên kéo vali một bên cầm túi xách.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Ý đã đứng trước thang máy chờ mình.
Hứa Ý đứng cạnh thang máy, khoang tay trước ngực trông rất thong thả.
“Cô có thể đi nhanh chút được không?”
Hứa Kiều nghĩ, nếu ánh mắt cô có thể giết người, xác định đã gi.ết chết Hứa Ý tám trăm lần.
Cô kéo cái vali nặng nề bước từng bước một lên bậc thang, bởi vì muốn đi đến được thang máy phải đi qua mấy bậc thang mới đến nơi.
Cô lo kéo vali nên không để ý phía sau có người quẹt thẻ vào tiểu khu, cho đến khi cô đang dùng hết sức để nâng nó lên chợt tay nhẹ bẫng, vali trong tay cô đã bị người ta trực tiếp lấy đi, cô nghi ngờ quay đầu qua nhìn xem là ai, nhìn thấy được dáng vẻ rắn chắc quen thuộc đó, không ai khác chính là Thẩm Lạc Dương.
Anh một tay xách vali một tay xách túi đồ mới mua ở siêu thị, cô mơ hồ nhìn thấy trong túi có rau củ mới còn có thịt nữa.
Hứa Ý nhìn người đàn ông này lấy cái vali từ trong tay Hứa Kiều, bước vài bước đã đi đến chỗ thang máy.
Cô ấy nhìn gương mặt trầm ổn, cương nghị của anh, chợt cảm thấy người này rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, bỗng có một tia sáng lóe lên trong đầu cô ấy.
Người này còn không phải là người hôm đó đến đồn cảnh sát sao?
Bạn trai của Hứa Kiều.
Nhưng theo như tính tình của Hứa Kiều thì bây giờ nhiều khi đã trở thành bạn trai cũ rồi không chừng.
Hứa Ý yên lặng cười cười, không nói lời nào.
Người đàn ông xách vali đặt bên chân cô ấy, sau đó xoay người nhìn Hứa Kiều.
“Nhanh một chút, còn rề rà gì nữa?”
Hứa Kiều thấy hai người bọn họ đều đã ở trong thang máy, tuy vừa rồi Thẩm Lạc Dương cứ đoạt lấy vali trong tay cô như vậy, làm cô có chút khó chịu, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, anh làm như vậy tốt xấu gì cũng là giúp mình, vì thế không so đo nữa, không có vali, cô một thân nhẹ nhàng bước vào thang máy.
Giờ phút này ba người đều ở trong thang máy, Thẩm Lạc Dương thấy Hứa Kiều tiến vào, liền trực tiếp ấn nút tầng sáu.
Theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Lạc Dương, Hứa Ý hơi nhíu mi.
Hứa Kiều thấy anh chỉ ấn mỗi nút tầng sáu, không nghĩ ngợi gì duỗi tay ra nhấn thêm tầng năm.
Hứa Ý nhìn thấy hành động này của hai người cũng chỉ cười cười.
À~.
Bây giờ dường như cô đã ấy đã biết điều gì đó.
Hứa Ý huých vai vào người Hứa Kiều.
“Sao hả, bạn trai cũ?”
Hứa Kiều liếc cô ấy một cái, thấp giọng lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện.”
Hứa Ý không thèm cãi lại chỉ duỗi tay b.óp mông Hứa Kiều một cái.
Hứa Kiều bị đau nhịn không được kêu lên thành tiếng.
Cô trừng mắt với Hứa Ý, Hứa Ý cười như có như không với cô.
“Làm sao vậy?” Thẩm Lạc Dương đứng bên cạnh lại quan tâm hỏi cô.
Hứa Kiều đang có lửa giận trong người không có chỗ phát tiết.
“Ai cần anh lo!” Cô cao giọng nói với anh.
“Đinh”.
Đúng lúc này thang máy dừng lại ở tầng năm, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hứa Kiều vươn tay, canh ngay lúc cửa thang máy mới mở liền đẩy Thẩm Lạc Dương ra ngoài.
“Đi nhanh đi.”
Thẩm Lạc Dương bị đẩy ra rồi, trong thang máy cũng chỉ còn lại Hứa Kiều và Hứa Ý.
“Cô không nên được voi đòi tiên đó.” Hứa Kiều nói.
Hứa Ý nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
“SO?”
“Đinh”.
Đã đến tầng sáu.
Hứa Ý cũng mặc kệ Hứa Kiều ở phía sau, tự mình nhấc chân đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói.
“Nhớ kéo vali của tôi.”
Hứa Kiều lúc này quả thực tức muốn hộc máu, cô đã tạo nghiệt gì hả, cô thật sự tình nguyện ngày hôm đó một chọi một với Trần Tịch Nhuế.
Hứa Kiều nhìn Hứa Ý đã tự giác mở cửa nhà đi vào, không thể làm gì khác chỉ có thể kéo vali đi đến.
Sau khi vào nhà rồi đặt vali ở phòng khách, Hứa Kiều liền nằm nhoài ra trên sô pha, nửa ngày không chịu đứng lên.
Hai người cứ yên lặng như vậy, mỗi người một góc sô pha, không ai nói với ai câu gì, mãi cho đến khi ngoài trời đã dần chuyển sang tối, tia sáng cuối ngày cũng biến mất.
Lúc này bụng hai người đồng thời vang lên thanh âm “ục ục”.
Hứa Ý vươn chân dài đá đá Hứa Kiều đang ngồi lướt Weibo.
Hứa Kiều: “Chuyện gì?”
Hứa Ý: “Tôi đói bụng.”
Hứa Kiều nhìn cô ấy một cái, ánh mắt kia hình như là đang nói.
‘ Cô đói bụng, thì có liên quan gì đến tôi? ’
Hứa Ý không khỏi càng dùng thêm sức đạp vào chân Hứa Kiều.
Hứa Kiều cũng có chút tức giận.
“Hứa Ý, cô bệnh thần kinh!”
Hứa Ý hoàn toàn làm lơ cơn giận của Hứa Kiều, cô ấy vẫn thản nhiên nói: “Tôi đói bụng.”
Hứa Kiều đột nhiên có chút nhụt chí, một cảm giác đàn gảy tai trâu đột nhiên ập vào mặt.
Cô thở dài một hơi, sau đó đành phải từ trên sô pha đứng lên, chuẩn bị lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao vừa vặn cô cũng đói bụng.
“Nhà tôi không có gì ăn, cũng chỉ có mì gói, cô có ăn hay không?” Cô một bên đi vào phòng bếp, một bên nói với Hứa Ý.
Hứa Kiều đã nói như vậy, cô làm sao cự tuyệt được đây, dù sao lúc dọn đến đây cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nhà Hứa Kiều sẽ không có khả năng có đồ ăn, cô giờ chỉ cầu mong không cần đói bụng thì tốt rồi.
“Tùy đi.”
Hứa Kiều lấy hai giói mì từ trong ngăn tủ, sau đó cho nước vào nồi rồi bắt lên bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn thoáng qua, tủ lạnh trên cơ bản không có đồ ăn gì chỉ có duy nhất một quả trứng gà.
Sau khi nước sôi cô đập trứng gà cho vào.
“Chỉ có một quả trứng gà.”
“Tôi muốn.”
Hứa Kiều: “…”
Cô nhanh chóng đánh trứng cho nó tan ra, nguyên một nồi nước nhanh chóng biến thành canh trứng gà.
Nhìn nồi nước, cô yên lặng cười, lúc này mới xé mì gói thả vào.
Hứa Kiều đặt mì đã nấu lên bàn, hai người đều ngồi vây lại.
Hứa Ý dùng đũa định gấp trứng gà nhưng cả nữa ngày cũng không thấy đâu.
“Trứng gà đâu?”
Hứa Kiều cười lạnh một tiếng.
“Biến thành canh trứng gà rồi.”
Hứa Ý.
Hứa Kiều nhìn Hứa Ý ăn mặc vô cùng chỉnh chu, tóc quy củ vấn sau đầu đang đứng bên ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Ý nhàn nhạt nhìn cô một cái.
“Làm gì như thấy quỷ vậy hả?”
Cô ấy vừa nói, vừa đi vào, đi đến chỗ thay giày thì cởi ra rồi đi chân trần vào nhà.
Hứa Kiều thấy cô ấy tự nhiên đi chân không như vậy lên sàn nhà, liền lấy một đôi dép lê khác từ trong tủ giày ra.
Cùng lúc đó Hứa Ý đã đi đến cạnh sô pha thoải mái ngồi xuống.
Hứa Kiều đặt dép bên chân cô ấy.
“Mang vào.” Cô hời hợt nói.
Hứa Ý nhìn cô một cái, khẽ cười, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo kéo dép qua rồi mang vào.
Hứa Kiều ngồi đối diện với Hứa Ý, cô tỉ mỉ nhìn mặt của cô ấy, dường như vết thương đã lành không ít, vệt đỏ cũng không còn thấy rõ ràng nữa.
“Sao cô lại tới đây?” Cô hỏi.
Thật ra, từ lúc cô dọn đến đây, Hứa Ý chưa bao giờ đến dù chỉ một lần, hai người các cô luôn ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần không có việc gì vượt quá ranh giới sẽ không tìm nhau gây chuyện.
Hứa Ý vẫn lạnh lùng như cũ, cô ấy đang nhìn móng tay mình rất chăm chú, ngón tay cô ấy sinh ra đã xinh đẹp hơn nữa móng tay còn được sơn màu rất tinh tế, nên từ góc độ này nhìn qua cũng thấy móng tay cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng.
“Không có gì, chỉ tới nhìn cô xem còn sống hay đã chết thôi.”
Hứa Kiều: “…”
Cô trừng mắt với cô ấy một cái, nếu không phải vì lần trước cô ấy đã giúp cô đánh Trần Tịch Nhuế và bảo lãnh khỏi đồn cảnh sát, hiện tại cô nhất định sẽ đuổi người đi không chút do dự gì.
Cô dựa vào sô pha, hỏi cô ấy.
“Vậy cô phải thất vọng rồi, dù sao thì tôi vẫn còn rất tốt, vô cùng tốt.”
Cô nghe được Hứa Ý khẽ cười, cô không kìm được nhìn cô ấy.
“Còn nhớ rõ chuyện lần trước tôi nói không?”
Hứa Kiều nhướng mày.
Hứa Ý hôm đó nói rất nhiều câu, cô làm sao nhớ rõ hết được chứ?
Hứa Ý vừa thấy biểu cảm trên mặt của cô đã hiểu rõ, con người ngu ngốc này vậy mà quên thật, vì thế cô ấy đưa tay lên chỉ vào mặt mình.
Hứa Kiều theo ngón tay của cô ấy nhìn vào vết đỏ trên mặt, trong đầu liền léo lên tia sáng.
Cô nhớ ra, Hứa Ý từng nói sẽ tìm cô tính sổ.
“Chuyện này cũng không thể trách tôi, tôi đâu có bảo cô đến giúp chứ.” Hứa Kiều nhàn nhạt nói.
“A, lúc đó giúp cô sao không thấy cô từ chối nhỉ.”
Hứa Kiều nghẹn lời, cũng không phải cô không từ chối, mà do lúc đó đang đánh nhau hăng say với Trần Tịch Nhuế, làm gì còn có lòng quan tâm nhiều như vậy.
“Nói đi, cô muốn cái gì?” Hứa Kiều bất đắc dĩ nói, cuối cùng cô hạ quyết tâm, nếu Hứa Ý cần tiền thuốc men bồi thường tinh thần gì đó cô nhất định sẽ chi ra, nhưng dù gì cô ấy đường đường cũng là tổng giám đốc một công ty lớn, còn thiếu chút tiền này sao.
“Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay tôi muốn ở lại nhà cô.”
“Gì?” Hứa Kiều kinh ngạc, lập tức bật dậy từ trên sô pha.
“Cô, cô muốn ở nhà tôi?” Hứa Kiều lặp lại một lần nữa, sợ mình nghe lầm?
“Ừ, đúng vậy.”
“Vì sao chứ, không phải cô cũng có nhà của mình sao, tôi không đồng ý.” Hứa Kiều không chút nghĩ ngợi liền từ chối, trừ khi đầu óc cô có vấn đề mới cho Hứa Ý ở lại.
“Chỗ của tôi đang sửa lại, bây giờ tôi không có chỗ ở.”
“Không phải cô có tiền sao, thuê phòng khách sạn mà ở.”
“Hứa Kiều, tôi không phải loại thích phung phí tiền, nói gì thì nói đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt, vất cả kiếm được, làm sao có thể tiêu xài hoang phí được chứ?”
Hứa Kiều cười nhạo một tiếng, không nói lời nào.
Hứa Ý vẫn ngồi yên lặng như cũ.
“Dù sao tôi mặc kệ, chẳng lẽ cô muốn thiếu tôi ân tình này?”
Lời Hứa Ý nói ra làm Hứa Kiều như ở thế trên lưng cọp khó xuống, nói thật, cô nghĩ mình không thiếu Hứa Ý ân tình này, lời nói cũng đã nói như thế, Hứa Kiều cô cũng không phải loại người muốn thiếu người khác cái gì, nhưng nhà cô là nhà dành người độc thân nha, một phòng ngủ, một bếp, một ban công, chỉ có thể cho cô ấy ở lại phòng khách thôi.
Hứa Ý hình như cũng ý thức được điểm này, vì thế cô ấy dời tầm mắt nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ của Hứa Kiều, Hứa Kiều thấy được cô ấy đang nhìn cái gì lập tức nói.
“Tôi từ chối, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, cô ngủ phòng khách.”
Hứa Ý không nói gì, chỉ cho cô ấy một nụ cười mỉm thần bí như Mona Lisa, Hứa Kiều chợt cảm thấy ớn lạnh.
***
Buổi chiều, Hứa Kiều bị Hứa Ý kéo đi đến chung cư nơi Hứa Ý ở để thu dọn vài thứ, cô vốn không đồng ý nhưng chỉ lấy trứng chọi đá mà thôi, cuối cùng đành lê xác theo làm công nhân khuân vác.
Các cô lái xe nhanh chóng đến nơi, Hứa Ý cũng không lấy gì nhiều, chỉ mang theo một ít quần áo và đồ trang điểm, dù sao cô ấy cũng không muốn ở đó lâu, cùng lắm là nửa tháng thôi.
Hứa Kiều ngồi phía trước lái xe, Hứa Ý ngồi bên ghế phụ, cô ấy dường như rất vui vẻ thích ý, vừa nhỏ giọng hát vừa lướt di động, không hề để ý đến Hứa Kiều ngồi bên cạnh mà mắt đã bừng bừng lửa giận.
Lúc lên lầu, Hứa Ý đi tay không, à mà cũng không hẳn, phải nói là cũng còn cầm theo đồ, đó chính là cái điện thoại, cô ấy đi phía trước, còn Hứa Kiều đi phía sau một bên kéo vali một bên cầm túi xách.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Ý đã đứng trước thang máy chờ mình.
Hứa Ý đứng cạnh thang máy, khoang tay trước ngực trông rất thong thả.
“Cô có thể đi nhanh chút được không?”
Hứa Kiều nghĩ, nếu ánh mắt cô có thể giết người, xác định đã gi.ết chết Hứa Ý tám trăm lần.
Cô kéo cái vali nặng nề bước từng bước một lên bậc thang, bởi vì muốn đi đến được thang máy phải đi qua mấy bậc thang mới đến nơi.
Cô lo kéo vali nên không để ý phía sau có người quẹt thẻ vào tiểu khu, cho đến khi cô đang dùng hết sức để nâng nó lên chợt tay nhẹ bẫng, vali trong tay cô đã bị người ta trực tiếp lấy đi, cô nghi ngờ quay đầu qua nhìn xem là ai, nhìn thấy được dáng vẻ rắn chắc quen thuộc đó, không ai khác chính là Thẩm Lạc Dương.
Anh một tay xách vali một tay xách túi đồ mới mua ở siêu thị, cô mơ hồ nhìn thấy trong túi có rau củ mới còn có thịt nữa.
Hứa Ý nhìn người đàn ông này lấy cái vali từ trong tay Hứa Kiều, bước vài bước đã đi đến chỗ thang máy.
Cô ấy nhìn gương mặt trầm ổn, cương nghị của anh, chợt cảm thấy người này rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, bỗng có một tia sáng lóe lên trong đầu cô ấy.
Người này còn không phải là người hôm đó đến đồn cảnh sát sao?
Bạn trai của Hứa Kiều.
Nhưng theo như tính tình của Hứa Kiều thì bây giờ nhiều khi đã trở thành bạn trai cũ rồi không chừng.
Hứa Ý yên lặng cười cười, không nói lời nào.
Người đàn ông xách vali đặt bên chân cô ấy, sau đó xoay người nhìn Hứa Kiều.
“Nhanh một chút, còn rề rà gì nữa?”
Hứa Kiều thấy hai người bọn họ đều đã ở trong thang máy, tuy vừa rồi Thẩm Lạc Dương cứ đoạt lấy vali trong tay cô như vậy, làm cô có chút khó chịu, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, anh làm như vậy tốt xấu gì cũng là giúp mình, vì thế không so đo nữa, không có vali, cô một thân nhẹ nhàng bước vào thang máy.
Giờ phút này ba người đều ở trong thang máy, Thẩm Lạc Dương thấy Hứa Kiều tiến vào, liền trực tiếp ấn nút tầng sáu.
Theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Lạc Dương, Hứa Ý hơi nhíu mi.
Hứa Kiều thấy anh chỉ ấn mỗi nút tầng sáu, không nghĩ ngợi gì duỗi tay ra nhấn thêm tầng năm.
Hứa Ý nhìn thấy hành động này của hai người cũng chỉ cười cười.
À~.
Bây giờ dường như cô đã ấy đã biết điều gì đó.
Hứa Ý huých vai vào người Hứa Kiều.
“Sao hả, bạn trai cũ?”
Hứa Kiều liếc cô ấy một cái, thấp giọng lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện.”
Hứa Ý không thèm cãi lại chỉ duỗi tay b.óp mông Hứa Kiều một cái.
Hứa Kiều bị đau nhịn không được kêu lên thành tiếng.
Cô trừng mắt với Hứa Ý, Hứa Ý cười như có như không với cô.
“Làm sao vậy?” Thẩm Lạc Dương đứng bên cạnh lại quan tâm hỏi cô.
Hứa Kiều đang có lửa giận trong người không có chỗ phát tiết.
“Ai cần anh lo!” Cô cao giọng nói với anh.
“Đinh”.
Đúng lúc này thang máy dừng lại ở tầng năm, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hứa Kiều vươn tay, canh ngay lúc cửa thang máy mới mở liền đẩy Thẩm Lạc Dương ra ngoài.
“Đi nhanh đi.”
Thẩm Lạc Dương bị đẩy ra rồi, trong thang máy cũng chỉ còn lại Hứa Kiều và Hứa Ý.
“Cô không nên được voi đòi tiên đó.” Hứa Kiều nói.
Hứa Ý nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
“SO?”
“Đinh”.
Đã đến tầng sáu.
Hứa Ý cũng mặc kệ Hứa Kiều ở phía sau, tự mình nhấc chân đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói.
“Nhớ kéo vali của tôi.”
Hứa Kiều lúc này quả thực tức muốn hộc máu, cô đã tạo nghiệt gì hả, cô thật sự tình nguyện ngày hôm đó một chọi một với Trần Tịch Nhuế.
Hứa Kiều nhìn Hứa Ý đã tự giác mở cửa nhà đi vào, không thể làm gì khác chỉ có thể kéo vali đi đến.
Sau khi vào nhà rồi đặt vali ở phòng khách, Hứa Kiều liền nằm nhoài ra trên sô pha, nửa ngày không chịu đứng lên.
Hai người cứ yên lặng như vậy, mỗi người một góc sô pha, không ai nói với ai câu gì, mãi cho đến khi ngoài trời đã dần chuyển sang tối, tia sáng cuối ngày cũng biến mất.
Lúc này bụng hai người đồng thời vang lên thanh âm “ục ục”.
Hứa Ý vươn chân dài đá đá Hứa Kiều đang ngồi lướt Weibo.
Hứa Kiều: “Chuyện gì?”
Hứa Ý: “Tôi đói bụng.”
Hứa Kiều nhìn cô ấy một cái, ánh mắt kia hình như là đang nói.
‘ Cô đói bụng, thì có liên quan gì đến tôi? ’
Hứa Ý không khỏi càng dùng thêm sức đạp vào chân Hứa Kiều.
Hứa Kiều cũng có chút tức giận.
“Hứa Ý, cô bệnh thần kinh!”
Hứa Ý hoàn toàn làm lơ cơn giận của Hứa Kiều, cô ấy vẫn thản nhiên nói: “Tôi đói bụng.”
Hứa Kiều đột nhiên có chút nhụt chí, một cảm giác đàn gảy tai trâu đột nhiên ập vào mặt.
Cô thở dài một hơi, sau đó đành phải từ trên sô pha đứng lên, chuẩn bị lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao vừa vặn cô cũng đói bụng.
“Nhà tôi không có gì ăn, cũng chỉ có mì gói, cô có ăn hay không?” Cô một bên đi vào phòng bếp, một bên nói với Hứa Ý.
Hứa Kiều đã nói như vậy, cô làm sao cự tuyệt được đây, dù sao lúc dọn đến đây cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nhà Hứa Kiều sẽ không có khả năng có đồ ăn, cô giờ chỉ cầu mong không cần đói bụng thì tốt rồi.
“Tùy đi.”
Hứa Kiều lấy hai giói mì từ trong ngăn tủ, sau đó cho nước vào nồi rồi bắt lên bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn thoáng qua, tủ lạnh trên cơ bản không có đồ ăn gì chỉ có duy nhất một quả trứng gà.
Sau khi nước sôi cô đập trứng gà cho vào.
“Chỉ có một quả trứng gà.”
“Tôi muốn.”
Hứa Kiều: “…”
Cô nhanh chóng đánh trứng cho nó tan ra, nguyên một nồi nước nhanh chóng biến thành canh trứng gà.
Nhìn nồi nước, cô yên lặng cười, lúc này mới xé mì gói thả vào.
Hứa Kiều đặt mì đã nấu lên bàn, hai người đều ngồi vây lại.
Hứa Ý dùng đũa định gấp trứng gà nhưng cả nữa ngày cũng không thấy đâu.
“Trứng gà đâu?”
Hứa Kiều cười lạnh một tiếng.
“Biến thành canh trứng gà rồi.”