Chương 2: Khương Viễn
Vai diễn của Lạc Minh Tuyền trong bộ phim tổng cộng cũng chỉ có 15 phút lên hình, nhưng anh phải diễn đi diễn lại 13 lần mới miễn cưỡng qua cửa. "Miễn cưỡng" hai chữ này, làm anh khó chịu mấy ngày.
Còn bị đạo diễn dạy dỗ nghiêm khắc:
"Bị khi dễ thì không nên phản kháng mà phải chịu đựng, bảo tồn thù hằn trong lòng, ngày sau sẽ bùng nổ."
"Là hoàng tử bị bỏ rơi, ngoài thị nữ chăm sóc và mẫu thân ốm bệnh triền miên ra, không ai làm bạn, cậu phải thể hiện sự cô đơn đó qua ánh mắt."
"Sau khi người thân thiết nhất mất đi, phải giấu đi bi thương, một đêm trưởng thành, ánh mắt phải lạnh nhạt thêm chút khéo léo nữa..."
Lần đầu tiên học được cái gì đó mà anh không lý giải hết được. Lạc thiếu gia cảm thấy bản thân bị thách thức.
...
"Tốt! Cắt!"
Lạc Minh Tuyền học được rất nhiều, tuy còn vài chỗ ẩn ý không hiểu lắm nhưng không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh.
Vai diễn cũng chỉ có vài cảnh như vậy, đa số là miêu tả quá khứ thảm thương của nam chính, không có cảnh diễn chung với nam nữ chính nên dùng hai tuần là đã hoàn thành cảnh quay.
_________
Lạc Minh Tuyền lần đầu nhận được tiền lương, anh đều dùng để mua sách dạy diễn xuất, tự mình trao dồi kĩ năng. Anh cảm thấy mình không cần đi học thêm lớp diễn xuất làm gì cho rắc rối, với trí thông minh và khả năng lý giải của mình, học một chút lý thuyết là thực hành được ngay. Hiện tại chỉ có thể nhận những vai nho nhỏ vì năm sau anh còn phải thi chuyển cấp và anh muốn rèn giũa kĩ năng diễn tự học của mình.
Có điều, cũng không như trong tưởng tượng của anh, dù có là vai nhỏ thì cũng không dễ một chút nào. Anh phải chật vật lắm mới diễn tròn vai.
Bộ phim cổ trang kia cuối cùng cũng được công chiếu, dù chỉ là vai nhỏ xíu nhưng cũng là lần đầu anh được lên hình cho nên người nhà họ Lạc rất cổ động mà xem cùng. Thấy được dáng vẻ khác biệt của con trai trên màn ảnh, làm bọn họ kinh ngạc rất nhiều, không còn phản đối kịch liệt ước mơ của anh.
Chỉ cần thành tích học tập vẫn luôn tốt, muốn làm gì thì làm đi, họ không quản nữa.
Lạc Minh Tuyền cũng dần được nhiều người biết đến, mặc dù vai của anh là những vai nhỏ, nhưng những nhân vật đó đều siêu đẹp, siêu gây ấn tượng. Thêm nữa, bộ phim cổ trang kia là đại chế tác, đạo diễn đã có vài tác phẩm xuất sắc, nam nữ chính cũng là diễn viên tuyến đầu vô số fans.
Lạc thiếu gia nhanh chóng nổi lên, có cả fanclub hơn ngàn người. Vì anh tuổi còn nhỏ nên được fans đặt biệt danh đáng yêu là Lạc Lạc.
Mộ ngày nọ.
Lạc Minh Huyền đưa một người đàn ông về nhà: "Minh Tuyền, giới thiệu với em, người đại diện mới ba đã chỉ đích danh cho em, Khương Viễn. Nếu em còn muốn làm diễn viên thì phải nghe lời anh ấy."
Khương Viễn khoảng 23, 24 tuổi, vẻ ngoài điển trai cùng một bộ kính gọng vàng thành thục ổn trọng, là một người vô cùng tuân thủ quy tắc của bản thân. Ấn tượng đầu tiên của anh về người này, chính là nghiêm túc, không dễ chọc.
Lạc Minh Tuyền đối với sắp xếp của người nhà không có dị nghị, chỉ cần được vào giới giải trí đóng phim, những chuyện khác anh có thể nhượng bộ.
Khương Viễn rất có tài, nhìn xa trông rộng, biết bộ kịch nào sẽ hợp với anh, biết được cơ hội nào sẽ hot, tài nguyên Lạc gia cũng phong phú dâng đến tận tay cho anh chọn. Xem như mọi người trong giới từ đạo diễn cho tới biên kịch, đều biết Lạc thiếu gia muốn vào giới chơi chơi, không ai dám làm khó dễ.
Cuộc đời ảnh nghiệp của Lạc Minh Tuyền vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Chỉ có điều, anh không thích bị gò bó hoặc là bị người khác sắp đặt.
Lạc Minh Tuyền ngồi trong phòng làm việc, hai chân bắt chéo, uống một ngụm cà phê. Khuôn mặt rút bớt đi nét ngây ngô trông càng đẹp, da cũng trắng, khóe mắt đôi lông mày, ngũ quan tinh xảo đều gãi đúng lòng yêu cái đẹp của người khác.
Lạc thiếu gia đúng là Lạc thiếu gia, dù 13 hay 18, đều có khí chất.
Khương Viễn chậm chạp cúi đầu, đẩy gọng kính, lấy ra vài bộ kịch: "Đây là anh chọn cho em, vai nam 2, 3 bộ này là tác phẩm tiểu thuyết kinh điển, dựng thành phim sẽ rất hot, có cơ hội được đề cử giải thưởng phim."
Lạc Minh Tuyền lật xem, nhíu mày, đẩy qua một bên: "Em không thích đóng những vai này, từ chối đi." Nam phụ si tình ngu ngốc, nam phụ thâm tình hi sinh vì nữ chính, anh đóng nhiều rồi, không có gì mới.
Đóng có nhiều vai đi nữa anh vẫn chưa thể chạm được vào cúp Bạc Ảnh, chưa thành tựu, chưa có triển vọng đoạt giải nam phụ xuất sắc nhất. Những vai diễn từ trước đến bây giờ đều rập khuôn nhau, không có gì nổi bật.
Khương Viễn đã làm việc cùng anh 5 năm, anh nói không thích là sẽ không đóng: "Cũng được, vậy em xem thử vài show tạp kĩ này đi, đóng phim hoài cũng buồn chán, anh hiểu mà."
Lạc Minh Tuyền tiếp nhận di động từ tay anh ta, nhàn nhạt nói: "Đối với em, đóng phim chưa bao giờ là chán."
"Cái này, em tham gia."
Khương Viễn đối với tính tình ngang ngược của Lạc thiếu gia đúng là vừa yêu vừa giận.
Tham gia show âm nhạc trong khi bản thân là diễn viên?
Còn bị đạo diễn dạy dỗ nghiêm khắc:
"Bị khi dễ thì không nên phản kháng mà phải chịu đựng, bảo tồn thù hằn trong lòng, ngày sau sẽ bùng nổ."
"Là hoàng tử bị bỏ rơi, ngoài thị nữ chăm sóc và mẫu thân ốm bệnh triền miên ra, không ai làm bạn, cậu phải thể hiện sự cô đơn đó qua ánh mắt."
"Sau khi người thân thiết nhất mất đi, phải giấu đi bi thương, một đêm trưởng thành, ánh mắt phải lạnh nhạt thêm chút khéo léo nữa..."
Lần đầu tiên học được cái gì đó mà anh không lý giải hết được. Lạc thiếu gia cảm thấy bản thân bị thách thức.
...
"Tốt! Cắt!"
Lạc Minh Tuyền học được rất nhiều, tuy còn vài chỗ ẩn ý không hiểu lắm nhưng không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh.
Vai diễn cũng chỉ có vài cảnh như vậy, đa số là miêu tả quá khứ thảm thương của nam chính, không có cảnh diễn chung với nam nữ chính nên dùng hai tuần là đã hoàn thành cảnh quay.
_________
Lạc Minh Tuyền lần đầu nhận được tiền lương, anh đều dùng để mua sách dạy diễn xuất, tự mình trao dồi kĩ năng. Anh cảm thấy mình không cần đi học thêm lớp diễn xuất làm gì cho rắc rối, với trí thông minh và khả năng lý giải của mình, học một chút lý thuyết là thực hành được ngay. Hiện tại chỉ có thể nhận những vai nho nhỏ vì năm sau anh còn phải thi chuyển cấp và anh muốn rèn giũa kĩ năng diễn tự học của mình.
Có điều, cũng không như trong tưởng tượng của anh, dù có là vai nhỏ thì cũng không dễ một chút nào. Anh phải chật vật lắm mới diễn tròn vai.
Bộ phim cổ trang kia cuối cùng cũng được công chiếu, dù chỉ là vai nhỏ xíu nhưng cũng là lần đầu anh được lên hình cho nên người nhà họ Lạc rất cổ động mà xem cùng. Thấy được dáng vẻ khác biệt của con trai trên màn ảnh, làm bọn họ kinh ngạc rất nhiều, không còn phản đối kịch liệt ước mơ của anh.
Chỉ cần thành tích học tập vẫn luôn tốt, muốn làm gì thì làm đi, họ không quản nữa.
Lạc Minh Tuyền cũng dần được nhiều người biết đến, mặc dù vai của anh là những vai nhỏ, nhưng những nhân vật đó đều siêu đẹp, siêu gây ấn tượng. Thêm nữa, bộ phim cổ trang kia là đại chế tác, đạo diễn đã có vài tác phẩm xuất sắc, nam nữ chính cũng là diễn viên tuyến đầu vô số fans.
Lạc thiếu gia nhanh chóng nổi lên, có cả fanclub hơn ngàn người. Vì anh tuổi còn nhỏ nên được fans đặt biệt danh đáng yêu là Lạc Lạc.
Mộ ngày nọ.
Lạc Minh Huyền đưa một người đàn ông về nhà: "Minh Tuyền, giới thiệu với em, người đại diện mới ba đã chỉ đích danh cho em, Khương Viễn. Nếu em còn muốn làm diễn viên thì phải nghe lời anh ấy."
Khương Viễn khoảng 23, 24 tuổi, vẻ ngoài điển trai cùng một bộ kính gọng vàng thành thục ổn trọng, là một người vô cùng tuân thủ quy tắc của bản thân. Ấn tượng đầu tiên của anh về người này, chính là nghiêm túc, không dễ chọc.
Lạc Minh Tuyền đối với sắp xếp của người nhà không có dị nghị, chỉ cần được vào giới giải trí đóng phim, những chuyện khác anh có thể nhượng bộ.
Khương Viễn rất có tài, nhìn xa trông rộng, biết bộ kịch nào sẽ hợp với anh, biết được cơ hội nào sẽ hot, tài nguyên Lạc gia cũng phong phú dâng đến tận tay cho anh chọn. Xem như mọi người trong giới từ đạo diễn cho tới biên kịch, đều biết Lạc thiếu gia muốn vào giới chơi chơi, không ai dám làm khó dễ.
Cuộc đời ảnh nghiệp của Lạc Minh Tuyền vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Chỉ có điều, anh không thích bị gò bó hoặc là bị người khác sắp đặt.
Lạc Minh Tuyền ngồi trong phòng làm việc, hai chân bắt chéo, uống một ngụm cà phê. Khuôn mặt rút bớt đi nét ngây ngô trông càng đẹp, da cũng trắng, khóe mắt đôi lông mày, ngũ quan tinh xảo đều gãi đúng lòng yêu cái đẹp của người khác.
Lạc thiếu gia đúng là Lạc thiếu gia, dù 13 hay 18, đều có khí chất.
Khương Viễn chậm chạp cúi đầu, đẩy gọng kính, lấy ra vài bộ kịch: "Đây là anh chọn cho em, vai nam 2, 3 bộ này là tác phẩm tiểu thuyết kinh điển, dựng thành phim sẽ rất hot, có cơ hội được đề cử giải thưởng phim."
Lạc Minh Tuyền lật xem, nhíu mày, đẩy qua một bên: "Em không thích đóng những vai này, từ chối đi." Nam phụ si tình ngu ngốc, nam phụ thâm tình hi sinh vì nữ chính, anh đóng nhiều rồi, không có gì mới.
Đóng có nhiều vai đi nữa anh vẫn chưa thể chạm được vào cúp Bạc Ảnh, chưa thành tựu, chưa có triển vọng đoạt giải nam phụ xuất sắc nhất. Những vai diễn từ trước đến bây giờ đều rập khuôn nhau, không có gì nổi bật.
Khương Viễn đã làm việc cùng anh 5 năm, anh nói không thích là sẽ không đóng: "Cũng được, vậy em xem thử vài show tạp kĩ này đi, đóng phim hoài cũng buồn chán, anh hiểu mà."
Lạc Minh Tuyền tiếp nhận di động từ tay anh ta, nhàn nhạt nói: "Đối với em, đóng phim chưa bao giờ là chán."
"Cái này, em tham gia."
Khương Viễn đối với tính tình ngang ngược của Lạc thiếu gia đúng là vừa yêu vừa giận.
Tham gia show âm nhạc trong khi bản thân là diễn viên?