Chương : 7
Tổng tài.
Vào một buổi sáng đẹp trời, trên dưới người làm của Nam Cung mọi người ai cũng há hốc mồm nhìn cậu chủ của mình. Họ không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng gần đây, nói đúng ra là từ ngày Lăng tiểu thư về ngôi nhà này thì cậu chủ của họ đi làm trễ hơn, về nhà sớm hơn, anh còn đặc biệt ăn sáng, ăn trưa và cả ăn tối tại nhà. Họ biết anh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng chưa từng để ai vào nhà mình, nhưng mọi thứ dường như thay đổi khi Lăng Tâm Phi ở đây.
-Anh chưa đi làm sao?_ Lăng Tâm Phi thức dậy xuống lầu thấy anh vẫn còn ở nhà nên thắc mắc hỏi.
-Anh tới muộn không ai dám nói anh..._ Nam Cung Thần bình tĩnh trả lời.
-Thần, em muốn đi học..._ Lăng Tâm Phi nhìn anh nói. Lời vừa nói ra khiến Nam Cung Thần sững người trong giây lát, anh đang suy tính chuyện không muốn cho ai biết được thân phận của cô.
-Được, ba ngày nữa rồi em hãy học lại, vì em vừa mới khỏe._ Nam Cung Thần mỉm cười dịu dàng nói, sau đó hôn trán cô tạm biệt chào cô rồi lấy áo khoát và chìa khóa xe ra cửa. Lăng Tâm Phi hài lòng nhìn theo bóng dáng của anh, mặc dù cô không nhớ gì về quá khứ, nhưng tình cảm mà Nam Cung Thần dành cho cô, cô có thể cảm nhận được.
Van phòng tổng tài tập đoàn Nam Cung:
-Tâm Y, gọi Hoa Ảnh và Mị Ảnh về nước..._ Nam Cung Thần lấy điện thoại gọi ngay cho Lăng Tâm y phân phó. Hoa Ảnh và Mị Ảnh là sát thủ của tổ chức mà Nam Cung Thần tạo ra, hai người họ túc trực tại tổ chức ở nước ngoài, khi nào có việc quan trọng anh mới cho gọi hai người về nước, Lăng Tâm Y không hề hỏi gì liền đáp ứng theo ý anh.
Tập đoàn Nam Cung đang xôn xao vì lệnh truyền xuống của tổng giám đốc, ba ngày sau họ phải chào đón phu nhân tổng giám đốc, anh còn cho người nhanh chống xây dựng lại căn phòng nghỉ của anh thành một phòng học thực thụ, có đầy đủ các loại sách cần thiết cho cô, ngoài ra anh còn mời cả giáo sư riêng.
Ba ngày sau:
Lăng Tâm Phi đứng trước đại sảnh của tập đoàn Nam Cung, trố mắt ngạc nhiên nhìn, hết nhìn xung quanh rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần.
-Chào Nam Cung thiếu phu nhân.._ Mọi người cúi đầu cung kính chào cô khiến cô thật ngượng ngùng không quen.
-Anh nói..cho em đi học..đây chính là trường học của em sao?_ Lăng Tâm Phi hỏi nhỏ.
-Phải.._ Nam Cung Thần hài lòng đáp xong liền ôm cô đi vào thang máy chuyên dụng của mình. Mọi người liền thở nhẹ nhàng, họ không dám bình luận cũng như thảo luận chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng cô gái kia là Nam Cung thiếu phu nhân. Họ biết nếu như họ mở miệng nói gì đó không đúng lập tức họ sẽ bị đuổi, dĩ nhiên họ không dại gì mà để mất miếng cơm được.
Một buổi học đầu tiên của Lăng Tâm Phi chính là phòng học và lớp học ngay trong phòng làm việc của Nam Cung Thần, cô có chút khó hiểu, có hỏi anh và những người khác, họ cũng chỉ nói như nhau, cô trước giờ đều học ở đây, do có chút sự cố nên cô không nhớ gì. Song Lăng Tâm Phi nào biết những lời thoại kia là do chính Nam Cung Thần đưa ra cho tất cả nhân viên tại tập đoàn, cả các giáo sư dậy cho cô cũng như thế.
Vào một buổi sáng đẹp trời, trên dưới người làm của Nam Cung mọi người ai cũng há hốc mồm nhìn cậu chủ của mình. Họ không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng gần đây, nói đúng ra là từ ngày Lăng tiểu thư về ngôi nhà này thì cậu chủ của họ đi làm trễ hơn, về nhà sớm hơn, anh còn đặc biệt ăn sáng, ăn trưa và cả ăn tối tại nhà. Họ biết anh có rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng chưa từng để ai vào nhà mình, nhưng mọi thứ dường như thay đổi khi Lăng Tâm Phi ở đây.
-Anh chưa đi làm sao?_ Lăng Tâm Phi thức dậy xuống lầu thấy anh vẫn còn ở nhà nên thắc mắc hỏi.
-Anh tới muộn không ai dám nói anh..._ Nam Cung Thần bình tĩnh trả lời.
-Thần, em muốn đi học..._ Lăng Tâm Phi nhìn anh nói. Lời vừa nói ra khiến Nam Cung Thần sững người trong giây lát, anh đang suy tính chuyện không muốn cho ai biết được thân phận của cô.
-Được, ba ngày nữa rồi em hãy học lại, vì em vừa mới khỏe._ Nam Cung Thần mỉm cười dịu dàng nói, sau đó hôn trán cô tạm biệt chào cô rồi lấy áo khoát và chìa khóa xe ra cửa. Lăng Tâm Phi hài lòng nhìn theo bóng dáng của anh, mặc dù cô không nhớ gì về quá khứ, nhưng tình cảm mà Nam Cung Thần dành cho cô, cô có thể cảm nhận được.
Van phòng tổng tài tập đoàn Nam Cung:
-Tâm Y, gọi Hoa Ảnh và Mị Ảnh về nước..._ Nam Cung Thần lấy điện thoại gọi ngay cho Lăng Tâm y phân phó. Hoa Ảnh và Mị Ảnh là sát thủ của tổ chức mà Nam Cung Thần tạo ra, hai người họ túc trực tại tổ chức ở nước ngoài, khi nào có việc quan trọng anh mới cho gọi hai người về nước, Lăng Tâm Y không hề hỏi gì liền đáp ứng theo ý anh.
Tập đoàn Nam Cung đang xôn xao vì lệnh truyền xuống của tổng giám đốc, ba ngày sau họ phải chào đón phu nhân tổng giám đốc, anh còn cho người nhanh chống xây dựng lại căn phòng nghỉ của anh thành một phòng học thực thụ, có đầy đủ các loại sách cần thiết cho cô, ngoài ra anh còn mời cả giáo sư riêng.
Ba ngày sau:
Lăng Tâm Phi đứng trước đại sảnh của tập đoàn Nam Cung, trố mắt ngạc nhiên nhìn, hết nhìn xung quanh rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn Nam Cung Thần.
-Chào Nam Cung thiếu phu nhân.._ Mọi người cúi đầu cung kính chào cô khiến cô thật ngượng ngùng không quen.
-Anh nói..cho em đi học..đây chính là trường học của em sao?_ Lăng Tâm Phi hỏi nhỏ.
-Phải.._ Nam Cung Thần hài lòng đáp xong liền ôm cô đi vào thang máy chuyên dụng của mình. Mọi người liền thở nhẹ nhàng, họ không dám bình luận cũng như thảo luận chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng cô gái kia là Nam Cung thiếu phu nhân. Họ biết nếu như họ mở miệng nói gì đó không đúng lập tức họ sẽ bị đuổi, dĩ nhiên họ không dại gì mà để mất miếng cơm được.
Một buổi học đầu tiên của Lăng Tâm Phi chính là phòng học và lớp học ngay trong phòng làm việc của Nam Cung Thần, cô có chút khó hiểu, có hỏi anh và những người khác, họ cũng chỉ nói như nhau, cô trước giờ đều học ở đây, do có chút sự cố nên cô không nhớ gì. Song Lăng Tâm Phi nào biết những lời thoại kia là do chính Nam Cung Thần đưa ra cho tất cả nhân viên tại tập đoàn, cả các giáo sư dậy cho cô cũng như thế.