Chương : 42
A ha... Ta không phải là đứa ăn mày, ta là đích nữ nhà Doãn. Cả nhà ta đều không phải chết đói, họ là bị chém đầu mà chết.
Đám người kia thực lợi hại, có thể đem đầu nàng tẩy não thành cái dạng ấy. Bất quá hiện tại mọi việc đều rõ nét hiện ra...
Thân thể nhỏ bé của nàng dường như mất kiểm soát, nàng cảm thấy bản thân thật sự rất nguy hiểm, những kẻ này, những kẻ này phải chết thì nàng mới có thể sống, ca ca chết rồi, ca ca bị bọn chúng chém bay đầu rồi...
Còn có rất nhiều máu, những kẻ này phải chết đi. Là ngày ấy nàng hoàn toàn vô lực phản kháng mới chọn cách phong tỏa chính những ký ức cùng hình ảnh trong đầu mình, nhưng mà bây giờ thì khác rồi. Nàng đủ năng lực tự bảo vệ bản thân rồi...
Nàng muốn trả thù.
Đầu óc bị kinh động, đau tới nỗi hai tai cũng ù ù theo, nửa điểm hoàn toàn không nghe được nam nhân trước mặt thế nào ra sức gọi.
Nữ tử áo quần xốc xệch hai tay tóm chặt đuôi kiếm, mắt mờ đục hướng phía cửa chính, nàng thấy rất nhiều người mang theo đao kiếm nhìn nàng cười cợt, nàng trông thấy ca ca đang chạy ra, nàng phải cứu ca ca....
Kiếm trong tay đưa lên chém xuống, bất tri bất giác cảm nhận được bên cảnh tay đau nhói, tên khốn này dám đâm đau nàng...? Nàng còn phải bảo vệ ca ca... đừng để bọn chúng chém đầu ca ca!
Thân thể nàng trong lòng hắn nhũn dần rồi hoàn toàn vô lực gục xuống.
Nạp Dương một bên ống tay áo bê bết máu, từng giọt thẫm đỏ nhỏ giọt xuống sàn nhà sạch sẽ, mà trong lòng đang ôm chặt thân hình Phùng Phùng.
Đem kim châm bên tay nàng rút ra, chỉ là nhất thời thấy nàng kích động, căn bản sợ nàng tự làm tổn hại bản thân duy nhất dùng cách này để nàng bình tâm trở lại.
Vũ án Doãn gia bị chu di là án thảm nhất trong thời đại ấy, căn bản ai cũng biết là một cái án oan bất qua Hoàng Đế đa nghi như Tào Tháo, cả đời sống theo phương châm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn là không ngờ Doãn gia như vậy vẫn còn lưu lại một cái mạng.
Khoãn đã... nàng vừa nãy nói chuyện sao?
--- ------
"Tiểu Phùng hiện tại rất ổn"
"Tới giờ còn chưa tỉnh lại"
"Huynh thử như nàng một lần xem có ngủ ly bì như vậy không"
Nàng ngủ rất say.
Nạp Y Uy hướng thân thể nữ nhân trên giường ánh mắt cuồng si khó nhận ra, cậu đối với nàng căn bản không có tương lai, kẻ đến sau mãi mãi là kẻ đến sau, bất quá mỗi lần nhìn nàng là trong lòng một gỗ ham muốn như cũ không tự chủ được mà rục rịch đòi chiếm hữu.
Tốt nhất tránh xa nàng một chút, Nạp Y Uy cười khổ, mấy năm qua còn ngỡ tưởng trong lòng mình đối với nàng đã chết không ngờ nó căn bản chỉ là bị đè nén xuống mà thôi, chỉ cần có cơ hội là như cũ bùng cháy.
------
"Tiểu Dương Dương!"
"Ừ"
"Tiểu Dương Dương!"
"Ừ"
"Tiểu Dương Dư.....!"
Nạp Dương một bên viết công văn dường như đối với rắc rối ngọt ngào nào đó hoàn toàn không chút chống cự, một cái đè vật nhỏ ra hôn ngấu nghiến.
Mặt Phùng Phùng đỏ bừng, hai cái bánh bao nhỏ phụng phịu không vui, lúc nào cũng hôn hôn như vậy a....
Nạp Dương sau đó lại trở về bộ dạng như cũ điềm tĩnh thường ngày.
Vật nhỏ không an phận hướng ống tay áo hắn giật giật. Nạp Dương lần nữa hướng ánh mắt nhìn xuống tiểu nương tử nhỏ đang ngồi lăn lê dưới đất.
Hai con mắt to tròn ngơ ngác ướt sương làm hắn tan chảy, bàn tay lớn xốc nách con mèo bụ bẫm kia lên đặt ngồi ngay ngắn trong lòng mình.
"Có gì muốn nói thì nói đi" quả thật không có gì qua mắt được hắn.
Nạp Dương vân vê chơi đùa cái mũi nhỏ của nàng, hiện thấy biểu cảm bĩu môi của Phùng Phùng trong lòng liền hết sức vui vẻ bật cười.
Phùng Phùng vòng tay qua eo hắn chủ động ôm một cái, hiệu quả không ngờ khiến Nạp Dương ngạc nhiên tới nỗi toàn thân cứng đờ.
"Tiểu Dương Dương, huynh có thể hay không cùng cha trị quốc?" Mặc dù đã cùng với hắn cưới nhanh thắng nhanh bất quá nàng đối với kiểu xưng hô khác vô cùng ngại ngùng. Nói xong mấy lời trên mặt cũng đỏ như cà chua chín.
"Được"
Nạp Dương nhìn xuống hai con mắt đen láy của nàng, nhìn tới trong lòng mềm nhũn nhưng mà ngoài mặt vẫn một vẻ tỏ ra lạnh lùng. Vốn dĩ hắn biết, rước nương tử này về là đồng nghĩa hắn rước thêm một cái đống loạn xị bát nháo của cha vợ về.
"Nhưng cần điều kiện" gương mặt ngay tích tắc liền cực kỳ ghiê túc.
"Huynh mau nói!"
Đám người kia thực lợi hại, có thể đem đầu nàng tẩy não thành cái dạng ấy. Bất quá hiện tại mọi việc đều rõ nét hiện ra...
Thân thể nhỏ bé của nàng dường như mất kiểm soát, nàng cảm thấy bản thân thật sự rất nguy hiểm, những kẻ này, những kẻ này phải chết thì nàng mới có thể sống, ca ca chết rồi, ca ca bị bọn chúng chém bay đầu rồi...
Còn có rất nhiều máu, những kẻ này phải chết đi. Là ngày ấy nàng hoàn toàn vô lực phản kháng mới chọn cách phong tỏa chính những ký ức cùng hình ảnh trong đầu mình, nhưng mà bây giờ thì khác rồi. Nàng đủ năng lực tự bảo vệ bản thân rồi...
Nàng muốn trả thù.
Đầu óc bị kinh động, đau tới nỗi hai tai cũng ù ù theo, nửa điểm hoàn toàn không nghe được nam nhân trước mặt thế nào ra sức gọi.
Nữ tử áo quần xốc xệch hai tay tóm chặt đuôi kiếm, mắt mờ đục hướng phía cửa chính, nàng thấy rất nhiều người mang theo đao kiếm nhìn nàng cười cợt, nàng trông thấy ca ca đang chạy ra, nàng phải cứu ca ca....
Kiếm trong tay đưa lên chém xuống, bất tri bất giác cảm nhận được bên cảnh tay đau nhói, tên khốn này dám đâm đau nàng...? Nàng còn phải bảo vệ ca ca... đừng để bọn chúng chém đầu ca ca!
Thân thể nàng trong lòng hắn nhũn dần rồi hoàn toàn vô lực gục xuống.
Nạp Dương một bên ống tay áo bê bết máu, từng giọt thẫm đỏ nhỏ giọt xuống sàn nhà sạch sẽ, mà trong lòng đang ôm chặt thân hình Phùng Phùng.
Đem kim châm bên tay nàng rút ra, chỉ là nhất thời thấy nàng kích động, căn bản sợ nàng tự làm tổn hại bản thân duy nhất dùng cách này để nàng bình tâm trở lại.
Vũ án Doãn gia bị chu di là án thảm nhất trong thời đại ấy, căn bản ai cũng biết là một cái án oan bất qua Hoàng Đế đa nghi như Tào Tháo, cả đời sống theo phương châm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn là không ngờ Doãn gia như vậy vẫn còn lưu lại một cái mạng.
Khoãn đã... nàng vừa nãy nói chuyện sao?
--- ------
"Tiểu Phùng hiện tại rất ổn"
"Tới giờ còn chưa tỉnh lại"
"Huynh thử như nàng một lần xem có ngủ ly bì như vậy không"
Nàng ngủ rất say.
Nạp Y Uy hướng thân thể nữ nhân trên giường ánh mắt cuồng si khó nhận ra, cậu đối với nàng căn bản không có tương lai, kẻ đến sau mãi mãi là kẻ đến sau, bất quá mỗi lần nhìn nàng là trong lòng một gỗ ham muốn như cũ không tự chủ được mà rục rịch đòi chiếm hữu.
Tốt nhất tránh xa nàng một chút, Nạp Y Uy cười khổ, mấy năm qua còn ngỡ tưởng trong lòng mình đối với nàng đã chết không ngờ nó căn bản chỉ là bị đè nén xuống mà thôi, chỉ cần có cơ hội là như cũ bùng cháy.
------
"Tiểu Dương Dương!"
"Ừ"
"Tiểu Dương Dương!"
"Ừ"
"Tiểu Dương Dư.....!"
Nạp Dương một bên viết công văn dường như đối với rắc rối ngọt ngào nào đó hoàn toàn không chút chống cự, một cái đè vật nhỏ ra hôn ngấu nghiến.
Mặt Phùng Phùng đỏ bừng, hai cái bánh bao nhỏ phụng phịu không vui, lúc nào cũng hôn hôn như vậy a....
Nạp Dương sau đó lại trở về bộ dạng như cũ điềm tĩnh thường ngày.
Vật nhỏ không an phận hướng ống tay áo hắn giật giật. Nạp Dương lần nữa hướng ánh mắt nhìn xuống tiểu nương tử nhỏ đang ngồi lăn lê dưới đất.
Hai con mắt to tròn ngơ ngác ướt sương làm hắn tan chảy, bàn tay lớn xốc nách con mèo bụ bẫm kia lên đặt ngồi ngay ngắn trong lòng mình.
"Có gì muốn nói thì nói đi" quả thật không có gì qua mắt được hắn.
Nạp Dương vân vê chơi đùa cái mũi nhỏ của nàng, hiện thấy biểu cảm bĩu môi của Phùng Phùng trong lòng liền hết sức vui vẻ bật cười.
Phùng Phùng vòng tay qua eo hắn chủ động ôm một cái, hiệu quả không ngờ khiến Nạp Dương ngạc nhiên tới nỗi toàn thân cứng đờ.
"Tiểu Dương Dương, huynh có thể hay không cùng cha trị quốc?" Mặc dù đã cùng với hắn cưới nhanh thắng nhanh bất quá nàng đối với kiểu xưng hô khác vô cùng ngại ngùng. Nói xong mấy lời trên mặt cũng đỏ như cà chua chín.
"Được"
Nạp Dương nhìn xuống hai con mắt đen láy của nàng, nhìn tới trong lòng mềm nhũn nhưng mà ngoài mặt vẫn một vẻ tỏ ra lạnh lùng. Vốn dĩ hắn biết, rước nương tử này về là đồng nghĩa hắn rước thêm một cái đống loạn xị bát nháo của cha vợ về.
"Nhưng cần điều kiện" gương mặt ngay tích tắc liền cực kỳ ghiê túc.
"Huynh mau nói!"