Chương : 45
Có lẽ là vừa rồi chạy trốn quá mệt mỏi, quay trở lại trên giường, khiến cho nàng ngủ rất nhanh, cửa sổ bên trong phòng đều không có đóng, gió lạnh thổi từng trận vào phòng, chăm đệm chẳng biết từ lúc nào đã bị nàng đá xuống giường, khiến toàn thân nàng cảm thấy lành lạnh, tay nhỏ bé bất giác xoa xoa lên người, tìm kiếm nguồn nhiệt thường ngày.
Một thân hình cao lớn, bóng người kéo dài xuất hiện trước giường nàng, nhìn thấy thân hình nàng cuộn tròn trên giường, liền thay quần áo, tiến đến kéo mền lên, đem nàng ôm vào trong lồng ngực an ổn đi vào giấc ngủ, cảm giác được ấm áp quen thuộc, Hân Vũ cũng theo quán tính nằm gần thân thể hắn, cuộn người trong ngực hắn, dần dần ngủ càng sâu...
"Mỹ nhân, nên rời giường, nô tì vào nha!" Hòa Thái bưng nước sạch, ở ngoài cửa gọi một tiếng sau đó mới đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng vẫn còn nằm, khẽ thở dài tiến lên.
"Mỹ nhân, đừng ngủ nữa, người mau dậy đi, hôm nay trong cung phải thiết yến, Vương thượng chỉ thị mỹ nhân người phải đến bữa tiệc, còn mang cả xiêm y tới cho ngài rồi!" Vốn tưởng rằng Vương thượng sẽ không tới đực, không ngờ tới sáng sớm, Hòa Thái liền thấy Vương thượng từ trong phòng đi ra, còn phân phó nàng chuẩn bị cho mỹ nhân tham dự cung yến.
Hân Vũ mông lung nghe lời Hòa Thái nói, ngay lập tức khiến chấn động ngồi dậy: "Ngươi nói hắn cho tat ham gia cung yến? Nhưng tại sao lại muốn ta đi, ta chỉ là một tù binh của hắn, ta không đi đâu!"
"Mỹ nhân người ngàn vạn lần phải đi, như vậy là kháng chỉ, phải chém đầu, đúng là Vương thượng sủng ái người có thêm, mới có thể cho người tham dự, những cung yến như vậy trước đây, chỉ có thể do Vương Hậu cùng tham dự, như thế này đủ nói Vương thượng có bao nhiêu coi trọng đối với người, đêm qua còn nhớ người lại chạy tới bồi mỹ nhân đấy!" Hòa Thái tận tình khuyên bảo nàng, lời Vương thượng nói nàng ghi ở trong lòng, cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám chống lại.
"Nói hưu nói vượn, tối hôm qua hắn nào có lại đây, hắn đến đây ta còn có thể ngủ sao?" Hân Vũ như định đóng cột cắt đứt lời của nàng, rõ ràng nàng ở một mình, nha đầu Hòa Thái này sao lại nói mê sảng như vậy.
"Nô tì không nói quàng đâu, sáng nay nô ti tận mắt thấy Vương thượng từ trong phòng đi ra, Vương thượng còn mệnh lệnh Hòa Thái phải hầu hạ mỹ nhân, chuẩn bị tốt cho mỹ thân tham gia cung yến tối nay!" Lôi kéo nàng xuống giường rửa mặt, bất kể thế nào, tối nay nàng nhất định phải đi.
Đầu óc Hân Vũ loạn thành một đoàn, điều này thật sự có điểm kỳ quái, rõ ràng mình không có thấy hắn tới, vì sao Hòa Thái lại kiên định là hắn đã đến đây như vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự đã tới?
Nghĩ lại quá trình đêm qua, có một lúc nàng cảm thấy lạnh, nhưng không quá bao lâu, thì có một luồng hơi ấm áp quen thuộc bao bọc lấy nàng, càng về sau... Nàng liền ngủ mất, cái gì cũng không nhớ rõ!
Hân Vũ vẫn bị xoay quanh đạo lý lớn của Hòa Thái, nói gì cũng đều là thế nào cũng phải khuyên nàng đi tham gia cung yến, còn tỉ mỉ sửa sang lại cho nàng một phen, chải tóc tỉ mả, hai bên trái phải đều cắm tam chi bạch ngọc, sợi tóc thừa ra sau gáy thả xõa tới bên hông, mỗi bước nàng đi, tư thế thướt tha, tiếng trâm ngọc phát ra thanh linh nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, lại có thể làm cho người ta như si như say!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngày hôm nay cũng hơi trang điểm chút xíu, càng thêm động lòng người, da thịt lộ ra ngoài áo, non mềm như trẻ sơ sinh, đầy sức hấp dẫn, váy dài trắng cùng máu giống với trâm cài tóc, trên áo ngoài thêu mục đen trong rất sống động, kiều diễm dễ thương, đai lưng bó eo nàng lại vừa khít, trang nghiêm trong như tiên nữ bước ra từ trong tranh
Một thân hình cao lớn, bóng người kéo dài xuất hiện trước giường nàng, nhìn thấy thân hình nàng cuộn tròn trên giường, liền thay quần áo, tiến đến kéo mền lên, đem nàng ôm vào trong lồng ngực an ổn đi vào giấc ngủ, cảm giác được ấm áp quen thuộc, Hân Vũ cũng theo quán tính nằm gần thân thể hắn, cuộn người trong ngực hắn, dần dần ngủ càng sâu...
"Mỹ nhân, nên rời giường, nô tì vào nha!" Hòa Thái bưng nước sạch, ở ngoài cửa gọi một tiếng sau đó mới đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng vẫn còn nằm, khẽ thở dài tiến lên.
"Mỹ nhân, đừng ngủ nữa, người mau dậy đi, hôm nay trong cung phải thiết yến, Vương thượng chỉ thị mỹ nhân người phải đến bữa tiệc, còn mang cả xiêm y tới cho ngài rồi!" Vốn tưởng rằng Vương thượng sẽ không tới đực, không ngờ tới sáng sớm, Hòa Thái liền thấy Vương thượng từ trong phòng đi ra, còn phân phó nàng chuẩn bị cho mỹ nhân tham dự cung yến.
Hân Vũ mông lung nghe lời Hòa Thái nói, ngay lập tức khiến chấn động ngồi dậy: "Ngươi nói hắn cho tat ham gia cung yến? Nhưng tại sao lại muốn ta đi, ta chỉ là một tù binh của hắn, ta không đi đâu!"
"Mỹ nhân người ngàn vạn lần phải đi, như vậy là kháng chỉ, phải chém đầu, đúng là Vương thượng sủng ái người có thêm, mới có thể cho người tham dự, những cung yến như vậy trước đây, chỉ có thể do Vương Hậu cùng tham dự, như thế này đủ nói Vương thượng có bao nhiêu coi trọng đối với người, đêm qua còn nhớ người lại chạy tới bồi mỹ nhân đấy!" Hòa Thái tận tình khuyên bảo nàng, lời Vương thượng nói nàng ghi ở trong lòng, cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám chống lại.
"Nói hưu nói vượn, tối hôm qua hắn nào có lại đây, hắn đến đây ta còn có thể ngủ sao?" Hân Vũ như định đóng cột cắt đứt lời của nàng, rõ ràng nàng ở một mình, nha đầu Hòa Thái này sao lại nói mê sảng như vậy.
"Nô tì không nói quàng đâu, sáng nay nô ti tận mắt thấy Vương thượng từ trong phòng đi ra, Vương thượng còn mệnh lệnh Hòa Thái phải hầu hạ mỹ nhân, chuẩn bị tốt cho mỹ thân tham gia cung yến tối nay!" Lôi kéo nàng xuống giường rửa mặt, bất kể thế nào, tối nay nàng nhất định phải đi.
Đầu óc Hân Vũ loạn thành một đoàn, điều này thật sự có điểm kỳ quái, rõ ràng mình không có thấy hắn tới, vì sao Hòa Thái lại kiên định là hắn đã đến đây như vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự đã tới?
Nghĩ lại quá trình đêm qua, có một lúc nàng cảm thấy lạnh, nhưng không quá bao lâu, thì có một luồng hơi ấm áp quen thuộc bao bọc lấy nàng, càng về sau... Nàng liền ngủ mất, cái gì cũng không nhớ rõ!
Hân Vũ vẫn bị xoay quanh đạo lý lớn của Hòa Thái, nói gì cũng đều là thế nào cũng phải khuyên nàng đi tham gia cung yến, còn tỉ mỉ sửa sang lại cho nàng một phen, chải tóc tỉ mả, hai bên trái phải đều cắm tam chi bạch ngọc, sợi tóc thừa ra sau gáy thả xõa tới bên hông, mỗi bước nàng đi, tư thế thướt tha, tiếng trâm ngọc phát ra thanh linh nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, lại có thể làm cho người ta như si như say!
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngày hôm nay cũng hơi trang điểm chút xíu, càng thêm động lòng người, da thịt lộ ra ngoài áo, non mềm như trẻ sơ sinh, đầy sức hấp dẫn, váy dài trắng cùng máu giống với trâm cài tóc, trên áo ngoài thêu mục đen trong rất sống động, kiều diễm dễ thương, đai lưng bó eo nàng lại vừa khít, trang nghiêm trong như tiên nữ bước ra từ trong tranh