Chương : 47
"Ngươi làm sao vậy?" Hình Ngạo Thiên thấy nàng không có nửa điểm phản ứng, hỏi nàng theo trực giác.
"...Không có việc gì đâu! Ta đói bụng ta muốn ăn gì đó." Hân Vũ đẩy hắn ra, phối hợp đoạt lấy bát đũa trước mặt nàng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khác thường của người bên cạnh, động thủ liền gắp lên món ăn trước mắt hướng đến miệng.
Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, cầm lấy cái chén nàng vừa cướp, nâng chén ý bảo mọi người cùng nhau vui, ánh mắt Âu Dương Tế một mực lưu chuyển trên người nàng, Âu Dương Tu thấy bộ dạng si đần của hắn, đưa tay đẩy nói: "Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng đã là hoa có chủ, mà chủ này lại là đối tượng không dễ đắc tội, thu hồi tâm tư của đệ lại, muốn bao nhiêu nữ nhân, hoàng huynh cho ngươi."
Âu Dương Tề nhìn đại hoàng huynh, trong lòng có mùi vị nói không nên lời, tuy rằng đêm qua đã nghĩ đến nàng chính là phi được Vương thượng sủng ái, nhưng hôm nay thấy nàng cùng hắn mờ ám như thế, khiến cho trong lòng hắn khó tránh khỏi mất mát.
"Hoàng huynh, người đang lấy ta ra đùa giỡn hay sao?"Hắn tìm lại lý trí, lập tức mở miệng trả lời câu nói của Huynh trưởng.
Âu Dương tu thấy hắn sắc mặt mất mát, liền biết suy nghĩ trong lòng hắn: "Bây giờ không phải lúc nói mấy vấn đề này, chờ sau khi yến hội kết thúc, Hoàng huynh cùng đệ hảo hảo tâm sự, nhưng mà ngươi cần khắc chế xuống, đừng quan sát người ta mãi."
Âu Dương Tề xấu hổ cười, liếc mắt nhìn Đỗ Hân Vũ một cái, trong tâm lặng lẽ nhắc tới một cái tên – Đỗ Hân Vũ...!
Trong đại điện có nhiều ánh mắt mếm mộ, đương nhiên cũng có ánh mắt hằn thù, Lam thừa tướng vẻ mặt không vui nhìn hai người mờ ám ngồi trên ghế cao, còn tưởng rằng tối nay Vương thượng sẽ mang nữ nhi của hắn xuất hiện, thật không ngờ, lại là một xú nha đầu, một khuôn mặt mới hắn chưa bao giờ gặp qua trong cung, chẳng lẽ Vương thượng vì chính là vì nó tình nguyện nạo hiểm tính mạng xâm nhập Đế lăng để cứu?
Hân Vũ dường như đồng thở cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực nhìn nàng, thử tìm trong đại điện, nàng biết vị tứ Hoàng tử kia nhất định đang nhìn nàng, cho nên nàng cố ý không nhìn về phía hắn, đúng lúc nàng nhìn thẳng với ánh mắt thù hằn của Lam thừa tướng thì trong lòng đột nhiên ngẩn ra, lão đại nhân này? Ở đây nàng căn bản không có đắc tội ai nha?
Kéo kéo hắn, Hình Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn nàng, không biết nàng đang muốn chơi trò gì? Hân Vũ ghé sát vào tai hắn, lặng lẽ nói cho hắn biết phương hướng, hỏi hắn một vấn đề rất đơn giản?
Hình Ngạo thiên khẽ liếc qua Lam Cảnh Thiên, cười khẽ đáp: "Ông ta là Lam thừa tướng, biết ai là nữ nhi của ông ta chứ?"
Hân Vũ vừa nghe là Lam thừa tướng, đương nhiên biết ông ta là cha của người đàn bà Lam Cẩm Nhi kia, chẳng trách bộ dạng như muốn ăn nàng, thì ra là bởi vì quan hệ tới nữ nhi của ông ta, vậy đêm nay nàng muốn ông ta tức chết. Cánh tay cố ý ôm Hình Ngạo Thiên, thân mình còn nũng nịu tựa vào trước ngực hắn,khiến Lam Cảnh Thiên ở xa xa tức giận đến trừng lớn hai mắt, trong lòng âm thầm mắng: "Yêu nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa"
"Dáng vẻ nàng lúc này lại là muốn cho ai xem đây? Hay là nàng thất sự muốn câu dẫn ta?" Hình Ngạo Thiên đương nhiên ôm nàng vào trong ngực, coi thường ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong điện, ngang nhiên cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Hân Vũ không thể tưởng được hắn sẽ dùng đến chiêu này, tay nhỏ bé vội muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn nhanh nhẹn cản lại, trong đại điện ít nhất cũng có vài trăm người, hiện tại nàng ở đây diễn hình cảnh tu nhân sao? Mắc cỡ chết...
Hơi thở nồng đậm nam tính của Hình Ngạo Thiên vây lấy nàng, mãi đến khi nàng cảm thấy hít thở không thông, mới lưu luyến buông nàng ra nói: "Si đần cũng sẽ không dễ dàng để ta buông tha nàng!"
"...Không có việc gì đâu! Ta đói bụng ta muốn ăn gì đó." Hân Vũ đẩy hắn ra, phối hợp đoạt lấy bát đũa trước mặt nàng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khác thường của người bên cạnh, động thủ liền gắp lên món ăn trước mắt hướng đến miệng.
Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, cầm lấy cái chén nàng vừa cướp, nâng chén ý bảo mọi người cùng nhau vui, ánh mắt Âu Dương Tế một mực lưu chuyển trên người nàng, Âu Dương Tu thấy bộ dạng si đần của hắn, đưa tay đẩy nói: "Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng đã là hoa có chủ, mà chủ này lại là đối tượng không dễ đắc tội, thu hồi tâm tư của đệ lại, muốn bao nhiêu nữ nhân, hoàng huynh cho ngươi."
Âu Dương Tề nhìn đại hoàng huynh, trong lòng có mùi vị nói không nên lời, tuy rằng đêm qua đã nghĩ đến nàng chính là phi được Vương thượng sủng ái, nhưng hôm nay thấy nàng cùng hắn mờ ám như thế, khiến cho trong lòng hắn khó tránh khỏi mất mát.
"Hoàng huynh, người đang lấy ta ra đùa giỡn hay sao?"Hắn tìm lại lý trí, lập tức mở miệng trả lời câu nói của Huynh trưởng.
Âu Dương tu thấy hắn sắc mặt mất mát, liền biết suy nghĩ trong lòng hắn: "Bây giờ không phải lúc nói mấy vấn đề này, chờ sau khi yến hội kết thúc, Hoàng huynh cùng đệ hảo hảo tâm sự, nhưng mà ngươi cần khắc chế xuống, đừng quan sát người ta mãi."
Âu Dương Tề xấu hổ cười, liếc mắt nhìn Đỗ Hân Vũ một cái, trong tâm lặng lẽ nhắc tới một cái tên – Đỗ Hân Vũ...!
Trong đại điện có nhiều ánh mắt mếm mộ, đương nhiên cũng có ánh mắt hằn thù, Lam thừa tướng vẻ mặt không vui nhìn hai người mờ ám ngồi trên ghế cao, còn tưởng rằng tối nay Vương thượng sẽ mang nữ nhi của hắn xuất hiện, thật không ngờ, lại là một xú nha đầu, một khuôn mặt mới hắn chưa bao giờ gặp qua trong cung, chẳng lẽ Vương thượng vì chính là vì nó tình nguyện nạo hiểm tính mạng xâm nhập Đế lăng để cứu?
Hân Vũ dường như đồng thở cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực nhìn nàng, thử tìm trong đại điện, nàng biết vị tứ Hoàng tử kia nhất định đang nhìn nàng, cho nên nàng cố ý không nhìn về phía hắn, đúng lúc nàng nhìn thẳng với ánh mắt thù hằn của Lam thừa tướng thì trong lòng đột nhiên ngẩn ra, lão đại nhân này? Ở đây nàng căn bản không có đắc tội ai nha?
Kéo kéo hắn, Hình Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn nàng, không biết nàng đang muốn chơi trò gì? Hân Vũ ghé sát vào tai hắn, lặng lẽ nói cho hắn biết phương hướng, hỏi hắn một vấn đề rất đơn giản?
Hình Ngạo thiên khẽ liếc qua Lam Cảnh Thiên, cười khẽ đáp: "Ông ta là Lam thừa tướng, biết ai là nữ nhi của ông ta chứ?"
Hân Vũ vừa nghe là Lam thừa tướng, đương nhiên biết ông ta là cha của người đàn bà Lam Cẩm Nhi kia, chẳng trách bộ dạng như muốn ăn nàng, thì ra là bởi vì quan hệ tới nữ nhi của ông ta, vậy đêm nay nàng muốn ông ta tức chết. Cánh tay cố ý ôm Hình Ngạo Thiên, thân mình còn nũng nịu tựa vào trước ngực hắn,khiến Lam Cảnh Thiên ở xa xa tức giận đến trừng lớn hai mắt, trong lòng âm thầm mắng: "Yêu nữ không biết cấp bậc lễ nghĩa"
"Dáng vẻ nàng lúc này lại là muốn cho ai xem đây? Hay là nàng thất sự muốn câu dẫn ta?" Hình Ngạo Thiên đương nhiên ôm nàng vào trong ngực, coi thường ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong điện, ngang nhiên cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Hân Vũ không thể tưởng được hắn sẽ dùng đến chiêu này, tay nhỏ bé vội muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn nhanh nhẹn cản lại, trong đại điện ít nhất cũng có vài trăm người, hiện tại nàng ở đây diễn hình cảnh tu nhân sao? Mắc cỡ chết...
Hơi thở nồng đậm nam tính của Hình Ngạo Thiên vây lấy nàng, mãi đến khi nàng cảm thấy hít thở không thông, mới lưu luyến buông nàng ra nói: "Si đần cũng sẽ không dễ dàng để ta buông tha nàng!"