Chương : 67
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cửa cung, Hình Ngạo Thiên nhìn đội ngũ càng đi càng xa kia, trong lòng có một tư vị nói không nên lời, nếu không phải Mộ Nguyệt trưởng lão tự mình đến tìm hắn, nhất định hắn sẽ không đáp ứng để nàng đi!
Bên trong xe xóc nảy không ngừng, đánh thức Hân Vũ đang ngủ say ở bên trong, nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm trong xe, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đang bị ác ma kia nhốt trong lao tù lạnh như băng sao?
"Cô nương, ngươi đã tỉnh, cảm thấy thân thể thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không?" Hình Ngạo Thiên ôm Hân Vũ ra khỏi mật thất, giao vào tay Long Trạch, cũng dặn dò hắn trên toàn bộ hình trình phải chăm sóc tốt cho nàng, mười ngày sau lập tức mang nàng về Vương cung. Mộ Nguyệt thấy vết thương trên cổ tay nàng, liền biết hai ngày này nhất định nàng trải qua không dễ, trên người nhất định còn có vết thương khác.
"Bà là Mộ Nguyệt trưởng lão, sao bà lại ở đây? sao ta lại ở đây?" Nhìn lão phụ nhân vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt, tất cả chuyện này khiến nàng có chút không phân biệt được giữa sự thật và cảnh trong mơ.
Mộ Nguyệt nâng nàng dậy xong, hiền lành nhìn nàng, nói: "Đỗ cô nương không cần sợ hãi, lão thân sẽ không thương tổn đến ngươi, hiện tại chúng ta đã rời Vương cung, ngươi có thể yên tâm điều dưỡng thân thể."
Hân Vũ có chút không thể tin nhìn bà, lập tức xoay người cố màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt cơ hồ khiến hai mắt nàng không mở ra được, nhưng nàng biết rõ, đây là đang ở ngoài cung, vởi vì nàng cảm nhận được xe ngựa xóc nảy, còn nghe được tiếng chim hót, gió nhẹ thổi lên mặt nàng.
Kích động giữ chặt tay Mộ Nguyệt, hưng phấn lại không thể tin hỏi bà: "ta thật sự rời khỏi cái nhà giam kia, ác ma kia thật sự chịu buông tha ta sao? Có phải sau này ta cũng có thể tự so sinh sống không?"
Mộ Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hưng phấn không thôi, tuy rằng rất không muốn kéo nàng khỏi tâm tình vui vẻ này, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nàng trước giờ không gạt người: "Mười ngày sau ngươi phải trở về Vương cung, nhưng ta tin rằng, Vương thượng chắc sẽ không nhốt ngươi lại nơi đó nữa đâu."
Lời của bà như sấm đánh xuống trời quang, vốn tưởng rằng nàng đại nạn không chết tất cả hạnh phúc cuối đời, còn có thể trọng sinh, sống cuộc sống tự do tự tại, nhưng ông trời vì sao thích trêu đùa nàng, khiến nàng trong nháy mắt từ trên mây lại ngã về mặt đất.
"Cô nương đừng quá buồn lòng, lão và vương thượng có ước hẹn mười ngày, sau mười ngày, Long Trạch tướng quân liền đưa ngươi trở về, lão thân nhiìn ra được, Vương thượng đối với ngươi rất để ý, sau khi các ngươi tách ra một thời gian, có lẽ Vương thượng sẽ nghĩ thông, cũng sẽ không tra tấn ngươi nữa, tin tưởng ta được không?" Bà nhìn Hình Ngạo Thiên dần trưởng thành, há có thể nhìn không ra tâm tư của hắn chứ.
Hân Vũ khẽ thở dài, sau đó lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn bà, hỏi: "Không biết bà vì sao mang ta đi, ta có gì có thể giúp bà sao?Hay là có người nhà bà cứu tôi?"
Mộ Nguyệt đưa tay khẽ lướt qua mái tóc quăn nâu hiếm thấy của nàng, hai mắt tỏa sáng nói: "Cô nương xuất hiện khiến lão thân rất tò mò, vào khoảng một tháng trước, tinh tượng trên trời có biến, điểu này báo trước có việc sẽ phát sinh, mấy ngày sau, Nhân thư đột nhiên đại hiển dị quang, tuy rằng rất ngăn, nhưng theo những tính toán dựa vào tinh tượng, nhất định là có gì đã xảy ra."
"Nhân thư? Bà nói bà có Nhân thư? Vậy bà có thể đem Nhân thư cho ta mượn được không, chỉ cần có Nhân thư, ta có thể trở về nhà!" Hân Vũ nghe đến một từ Nhân thư mà bà nói đến thì trong lòng bắt đầu kích động, cuối cùng nàng cũng tìm được Nhân thư rồi
Bên trong xe xóc nảy không ngừng, đánh thức Hân Vũ đang ngủ say ở bên trong, nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm trong xe, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đang bị ác ma kia nhốt trong lao tù lạnh như băng sao?
"Cô nương, ngươi đã tỉnh, cảm thấy thân thể thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không?" Hình Ngạo Thiên ôm Hân Vũ ra khỏi mật thất, giao vào tay Long Trạch, cũng dặn dò hắn trên toàn bộ hình trình phải chăm sóc tốt cho nàng, mười ngày sau lập tức mang nàng về Vương cung. Mộ Nguyệt thấy vết thương trên cổ tay nàng, liền biết hai ngày này nhất định nàng trải qua không dễ, trên người nhất định còn có vết thương khác.
"Bà là Mộ Nguyệt trưởng lão, sao bà lại ở đây? sao ta lại ở đây?" Nhìn lão phụ nhân vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt, tất cả chuyện này khiến nàng có chút không phân biệt được giữa sự thật và cảnh trong mơ.
Mộ Nguyệt nâng nàng dậy xong, hiền lành nhìn nàng, nói: "Đỗ cô nương không cần sợ hãi, lão thân sẽ không thương tổn đến ngươi, hiện tại chúng ta đã rời Vương cung, ngươi có thể yên tâm điều dưỡng thân thể."
Hân Vũ có chút không thể tin nhìn bà, lập tức xoay người cố màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt cơ hồ khiến hai mắt nàng không mở ra được, nhưng nàng biết rõ, đây là đang ở ngoài cung, vởi vì nàng cảm nhận được xe ngựa xóc nảy, còn nghe được tiếng chim hót, gió nhẹ thổi lên mặt nàng.
Kích động giữ chặt tay Mộ Nguyệt, hưng phấn lại không thể tin hỏi bà: "ta thật sự rời khỏi cái nhà giam kia, ác ma kia thật sự chịu buông tha ta sao? Có phải sau này ta cũng có thể tự so sinh sống không?"
Mộ Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hưng phấn không thôi, tuy rằng rất không muốn kéo nàng khỏi tâm tình vui vẻ này, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nàng trước giờ không gạt người: "Mười ngày sau ngươi phải trở về Vương cung, nhưng ta tin rằng, Vương thượng chắc sẽ không nhốt ngươi lại nơi đó nữa đâu."
Lời của bà như sấm đánh xuống trời quang, vốn tưởng rằng nàng đại nạn không chết tất cả hạnh phúc cuối đời, còn có thể trọng sinh, sống cuộc sống tự do tự tại, nhưng ông trời vì sao thích trêu đùa nàng, khiến nàng trong nháy mắt từ trên mây lại ngã về mặt đất.
"Cô nương đừng quá buồn lòng, lão và vương thượng có ước hẹn mười ngày, sau mười ngày, Long Trạch tướng quân liền đưa ngươi trở về, lão thân nhiìn ra được, Vương thượng đối với ngươi rất để ý, sau khi các ngươi tách ra một thời gian, có lẽ Vương thượng sẽ nghĩ thông, cũng sẽ không tra tấn ngươi nữa, tin tưởng ta được không?" Bà nhìn Hình Ngạo Thiên dần trưởng thành, há có thể nhìn không ra tâm tư của hắn chứ.
Hân Vũ khẽ thở dài, sau đó lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn bà, hỏi: "Không biết bà vì sao mang ta đi, ta có gì có thể giúp bà sao?Hay là có người nhà bà cứu tôi?"
Mộ Nguyệt đưa tay khẽ lướt qua mái tóc quăn nâu hiếm thấy của nàng, hai mắt tỏa sáng nói: "Cô nương xuất hiện khiến lão thân rất tò mò, vào khoảng một tháng trước, tinh tượng trên trời có biến, điểu này báo trước có việc sẽ phát sinh, mấy ngày sau, Nhân thư đột nhiên đại hiển dị quang, tuy rằng rất ngăn, nhưng theo những tính toán dựa vào tinh tượng, nhất định là có gì đã xảy ra."
"Nhân thư? Bà nói bà có Nhân thư? Vậy bà có thể đem Nhân thư cho ta mượn được không, chỉ cần có Nhân thư, ta có thể trở về nhà!" Hân Vũ nghe đến một từ Nhân thư mà bà nói đến thì trong lòng bắt đầu kích động, cuối cùng nàng cũng tìm được Nhân thư rồi