Chương : 71
Hình Ngạo Thiên đứng ở trước cửa phòng, chờ Mộ Nguyệt vừa rời đi, hắn liền đẩy cửa đi vào, Hân Vũ nghe tiếng cửa đẩy vào từ bên ngoài, còn tưởng rằng là bà ngoại lại vào khuyên nàng, dứt khoát vùi mình vào trong chăn, tránh khỏi sự lải nhải của bà!
Đi bước một tới gần nàng, nhìn thấy đệm chăn dựng lên cao ngất trên giường, Hình Ngạo Thiên ngồi ở mép giường, cởi áo ngoài và giày ra, bàn tay to dùng sức kéo một cái đã xốc đệm chăn lên, chính hắn cũng thuận thế nằm thẳng trên giường, cánh tay bao quanh người trong mộng, ôm chặt vào trong lòng.
"A —– ngươi... Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Không phải ngươi đang ở trong Vương cung sao, chạy tới đây làm chi?" Một khắc khi hắn xốc chăn lên, Hân Vũ liền xoay người thấy được khuôn mặt tuấn tà kia.
"Đừng quên, nàng là vật cưng của ta, ta đương nhiên là tới đón nàng hồi cung nha, chẳng lẽ nàng còn vọng tưởng muốn rời khỏi ta sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Hình Ngạo Thiên phóng đại tới gần nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng hơi có vẻ tái nhợt tiều tụy, thật không biết những người kia đã chăm sóc nàng thế nào, lại khiến nàng gầy một vòng thế này, ôm vào trong ngực cũng có thể cảm nhận rõ ràng nàng gầy đi không ít.
Hân Vũ dẩu môi né tránh tầm mắt của hắn, chẳng lẽ đời này nàng không thể thoát khỏi hắn sao? Trong lòng ủy khuất thật không rõ mùi vị thế nào, sau khi quay mặt hốc mắt đỏ hồng, đối với hắn, nàng thật không biết bọn họ còn có lời gì có thể trao đổi với nhau.
Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí bất cứ một biểu tình rất nhỏ nào của nàng, đều không trốn được tầm mắt của hắn, nhớ tới nội dung trên thư Long Trạch viết, còn có lời nói úp mở của Mộ Nguyệt trưởng lão, xem ra hai người thật sự có chuyện giấu hắn?
"Rốt cuộc là nàng làm sao vậy, có phải bởi vì Nhân thư mà nàng cảm thấy rầu rĩ không vui như thế không?" Hình Ngạo Thiên còn nhớ rõ phỏng đoán lúc đầu Mộ Nguyệt trưởng lão đã nói qua cho hắn, chiếu theo tình hình bây giờ, xem ra Mộ Nguyệt trưởng lão đã đoán đúng.
Hân Vũ nghe lời này của hắn thoáng ngây người, sao hắn cũng biết chuyện Nhân thư? Chẳng lẽ hắn cũng biết lai lịch của mình sao? Nhưng mà không có khả năng đó, trừ phi là bà ngoại cho hắn biết lai lịch của mình, nếu không chắc chắn hắn sẽ không biết được chân tưởng!
"Rốt cuộc là ngươi biết cái gì? Vậy ngươi có biết làm cách nào có thể mở Nhân thư ra sao?" Tính thử hỏi hắn, ác ma này là Vương Phong thành quốc, có lẽ từ miệng hắn có thể sẽ biết thêm chút ít bí mật gì đó không biết chừng.
"Ta không biết cái gì cả, cho dù biết, cũng sẽ không nói cho nàng biết, tương truyền Nhân thư này chính là Thượng cổ thần vậy, há lại có thể là người bình thường chi phối mở ra chứ?" Bàn tay to quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nàng, bao nhiêu đêm, trong đầu hắn luôn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng này.
‘Ai nói không thể mở ra, nếu không thể mở ra như ngươi nói, sao ta lại bị nó hút vào trong sách, lại bị nó ném tới nơi không hiểu ra sao này, càng sẽ không gặp phải ác ma là ngươi, không có gặp ngươi, ta sẽ không chịu nhiều tra tấn như vậy, đều do quyển sách kia, khiến cho ta không về nhà được, ta hận tất cả ở nơi này, đặc biệt là ngươi!" Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, để Hân Vũ một hơi đem hết ủy khuất oán hận bạo phát hết ra ngoài.
"Xem ra lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, ta mặc kệ là ngươi từ đâu tới,hiện tại ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta!" Hình Ngạo Thiên sau khi nghe xong lời nàng nói, biểu tình trên mặt thay đổi trong nháy mắt, lãnh huyết cúi đầu cắn lên xương quai xanh mềm yếu của nàng, trên mặt lại càng không mang theo một tia tình cảm.
"A.. Đau quá... Ngươi buông.. Buông ra..." Hân Vũ thét chói tai đẩy hắn ra, nhưng tiếc rằng cánh tay sắt thép kia quá chặt, ôm cứng nàng, làm nàng đau đớn khó chịu lớn tiếng kêu.
"Biết đau sao?Ta chính là muốn ngươi đau, muốn toàn thân ngươi đều khắc đầy dấu vết của ta, ngươi mới có thể ngoan ngoãn khuất phục dưới ta!" Ánh mắt thị máu nhìn nàng, lời nói ra khiến người khác sợ hãi.
"Ở trên người ta khắc đầy... Ta không muốn... Ta muốn về nhà... Ta muốn về nhà...’ Cuối cùng nhịn không nổi hắn biến thái tra tấn, Hân Vũ thương tâm kêu khóc, sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy, sao có thể?
Trong phút chốc Hình Ngạo Thiên nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng, tim của hắn dao động, ôn nhu hôn lấy vai thơm của nàng, thâm tình nỉ non bên tai nàng: ‘Vũ Nhi của ta, từ giờ trở đi ở bên cạnh làm sủng phi của ta, bất kể nàng từ nơi nào tới, từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về nơi này, chỉ thuộc về ta, nàng chỉ có thể ở đây!"
"Không —-" Hân Vũ ngẩn ra, không thể tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, tiếng như lệ rơi, kháng cự lắc đầu nói!
Môi mỏng đi tới cánh môi mềm mại của nàng, không chút khách khí che đi môi của nàng, hắn không có phép nàng cự tuyệt hay kháng cự, hắn muốn nàng hoàn toàn tuân theo, thuần phục hắn từ đáy lòng,
Nụ hôn của hắn tuy rằng bá đạo, nhưng rất ôn nhu, cẩn thận vây lấy lại không muốn nàng bị thương, bàn tay to dao động trên thân thể gầy yếu của nàng, ấn đường đột nhiên nhăn chặt, mạnh mẽ nâng người dậy nhìn nàng, vẻ mặt tức giận hỏi: ‘Rốt cuộc mấy ngày này nàng có ăn cơm hay không, sao lại gầy thành như vậy?"
Hân Vũ sững sờ nhìn hắn đang bám trên người nàng, mới vừa rồi còn có vẻ hung ác cắn mình, hiện tại lại giống như vô cùng quan tâm nàng, có ăn hay không liên quan gì đến hắn, thật sự là kỳ quái?
Thấy nàng chậm chạp không nói, Hình Ngạo Liên lại lớn tiếng hỏi lại: "Ta hỏi nàng, mấy ngày nay rốt cuộc có ăn uống gì không?"
"Ta có ăn cơm hay không ngươi không phải quản, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới mặc kệ ta?" Đối mặt với nam nhân vương giả như vậy, khí thế của hắn không thể không khiến nàng cúi đầu.
"Nàng là ái phi của ta, sau khi hồi cung ta sẽ hạ chỉ gia phong nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta há lại đi gây khó dễ cho nàng, ta yêu thương nàng còn không kịp đâu!" Hôn hít xuống khuôn mặt nàng, hắn thích khi nàng im lặng ngoan ngoãn, thật giống như đêm đó hai người bình tĩnh ôm nhau cùng một chỗ vậy.
"Ngươi... Ta không muốn làm ái phi của ngươi, lại càng không muốn quyền thế gì, ta chỉ muốn tự do, ta chỉ muốn về nhà, ngươi có hiểu không?" Hân Vũ đột nhiên thu toàn thân lại, giống như con tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, ôn nhu động lòng người nhìn hắn.
Nam nhân giống như hắn, càng phản kháng càng có thể khiến cho hứng thú của hắn nổi lên, dù sao mình đã bị hắn ăn hết từ sớm, chi bằng lấy lòng hắn trước, nếu hắn muốn nàng thần phục, nàng liền đóng vở kịch cho hắn xem, hi vọng hắn có thể chán mình nhanh lên, ném nàng quên khỏi đầu đi.
Ánh mắt ưu thương chống lại con ngươi cực nóng của hắn, giờ khắc này, hắn giống như thấy được nóng dáng một người khác, sao nàng cũng đặc biệt như vậy? Nàng bây giờ có khỏe không? Còn hận năm đó hắn làm nàng tổn thương không?
Đi bước một tới gần nàng, nhìn thấy đệm chăn dựng lên cao ngất trên giường, Hình Ngạo Thiên ngồi ở mép giường, cởi áo ngoài và giày ra, bàn tay to dùng sức kéo một cái đã xốc đệm chăn lên, chính hắn cũng thuận thế nằm thẳng trên giường, cánh tay bao quanh người trong mộng, ôm chặt vào trong lòng.
"A —– ngươi... Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Không phải ngươi đang ở trong Vương cung sao, chạy tới đây làm chi?" Một khắc khi hắn xốc chăn lên, Hân Vũ liền xoay người thấy được khuôn mặt tuấn tà kia.
"Đừng quên, nàng là vật cưng của ta, ta đương nhiên là tới đón nàng hồi cung nha, chẳng lẽ nàng còn vọng tưởng muốn rời khỏi ta sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Hình Ngạo Thiên phóng đại tới gần nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng hơi có vẻ tái nhợt tiều tụy, thật không biết những người kia đã chăm sóc nàng thế nào, lại khiến nàng gầy một vòng thế này, ôm vào trong ngực cũng có thể cảm nhận rõ ràng nàng gầy đi không ít.
Hân Vũ dẩu môi né tránh tầm mắt của hắn, chẳng lẽ đời này nàng không thể thoát khỏi hắn sao? Trong lòng ủy khuất thật không rõ mùi vị thế nào, sau khi quay mặt hốc mắt đỏ hồng, đối với hắn, nàng thật không biết bọn họ còn có lời gì có thể trao đổi với nhau.
Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí bất cứ một biểu tình rất nhỏ nào của nàng, đều không trốn được tầm mắt của hắn, nhớ tới nội dung trên thư Long Trạch viết, còn có lời nói úp mở của Mộ Nguyệt trưởng lão, xem ra hai người thật sự có chuyện giấu hắn?
"Rốt cuộc là nàng làm sao vậy, có phải bởi vì Nhân thư mà nàng cảm thấy rầu rĩ không vui như thế không?" Hình Ngạo Thiên còn nhớ rõ phỏng đoán lúc đầu Mộ Nguyệt trưởng lão đã nói qua cho hắn, chiếu theo tình hình bây giờ, xem ra Mộ Nguyệt trưởng lão đã đoán đúng.
Hân Vũ nghe lời này của hắn thoáng ngây người, sao hắn cũng biết chuyện Nhân thư? Chẳng lẽ hắn cũng biết lai lịch của mình sao? Nhưng mà không có khả năng đó, trừ phi là bà ngoại cho hắn biết lai lịch của mình, nếu không chắc chắn hắn sẽ không biết được chân tưởng!
"Rốt cuộc là ngươi biết cái gì? Vậy ngươi có biết làm cách nào có thể mở Nhân thư ra sao?" Tính thử hỏi hắn, ác ma này là Vương Phong thành quốc, có lẽ từ miệng hắn có thể sẽ biết thêm chút ít bí mật gì đó không biết chừng.
"Ta không biết cái gì cả, cho dù biết, cũng sẽ không nói cho nàng biết, tương truyền Nhân thư này chính là Thượng cổ thần vậy, há lại có thể là người bình thường chi phối mở ra chứ?" Bàn tay to quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nàng, bao nhiêu đêm, trong đầu hắn luôn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng này.
‘Ai nói không thể mở ra, nếu không thể mở ra như ngươi nói, sao ta lại bị nó hút vào trong sách, lại bị nó ném tới nơi không hiểu ra sao này, càng sẽ không gặp phải ác ma là ngươi, không có gặp ngươi, ta sẽ không chịu nhiều tra tấn như vậy, đều do quyển sách kia, khiến cho ta không về nhà được, ta hận tất cả ở nơi này, đặc biệt là ngươi!" Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, để Hân Vũ một hơi đem hết ủy khuất oán hận bạo phát hết ra ngoài.
"Xem ra lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, ta mặc kệ là ngươi từ đâu tới,hiện tại ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta!" Hình Ngạo Thiên sau khi nghe xong lời nàng nói, biểu tình trên mặt thay đổi trong nháy mắt, lãnh huyết cúi đầu cắn lên xương quai xanh mềm yếu của nàng, trên mặt lại càng không mang theo một tia tình cảm.
"A.. Đau quá... Ngươi buông.. Buông ra..." Hân Vũ thét chói tai đẩy hắn ra, nhưng tiếc rằng cánh tay sắt thép kia quá chặt, ôm cứng nàng, làm nàng đau đớn khó chịu lớn tiếng kêu.
"Biết đau sao?Ta chính là muốn ngươi đau, muốn toàn thân ngươi đều khắc đầy dấu vết của ta, ngươi mới có thể ngoan ngoãn khuất phục dưới ta!" Ánh mắt thị máu nhìn nàng, lời nói ra khiến người khác sợ hãi.
"Ở trên người ta khắc đầy... Ta không muốn... Ta muốn về nhà... Ta muốn về nhà...’ Cuối cùng nhịn không nổi hắn biến thái tra tấn, Hân Vũ thương tâm kêu khóc, sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy, sao có thể?
Trong phút chốc Hình Ngạo Thiên nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng, tim của hắn dao động, ôn nhu hôn lấy vai thơm của nàng, thâm tình nỉ non bên tai nàng: ‘Vũ Nhi của ta, từ giờ trở đi ở bên cạnh làm sủng phi của ta, bất kể nàng từ nơi nào tới, từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về nơi này, chỉ thuộc về ta, nàng chỉ có thể ở đây!"
"Không —-" Hân Vũ ngẩn ra, không thể tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, tiếng như lệ rơi, kháng cự lắc đầu nói!
Môi mỏng đi tới cánh môi mềm mại của nàng, không chút khách khí che đi môi của nàng, hắn không có phép nàng cự tuyệt hay kháng cự, hắn muốn nàng hoàn toàn tuân theo, thuần phục hắn từ đáy lòng,
Nụ hôn của hắn tuy rằng bá đạo, nhưng rất ôn nhu, cẩn thận vây lấy lại không muốn nàng bị thương, bàn tay to dao động trên thân thể gầy yếu của nàng, ấn đường đột nhiên nhăn chặt, mạnh mẽ nâng người dậy nhìn nàng, vẻ mặt tức giận hỏi: ‘Rốt cuộc mấy ngày này nàng có ăn cơm hay không, sao lại gầy thành như vậy?"
Hân Vũ sững sờ nhìn hắn đang bám trên người nàng, mới vừa rồi còn có vẻ hung ác cắn mình, hiện tại lại giống như vô cùng quan tâm nàng, có ăn hay không liên quan gì đến hắn, thật sự là kỳ quái?
Thấy nàng chậm chạp không nói, Hình Ngạo Liên lại lớn tiếng hỏi lại: "Ta hỏi nàng, mấy ngày nay rốt cuộc có ăn uống gì không?"
"Ta có ăn cơm hay không ngươi không phải quản, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới mặc kệ ta?" Đối mặt với nam nhân vương giả như vậy, khí thế của hắn không thể không khiến nàng cúi đầu.
"Nàng là ái phi của ta, sau khi hồi cung ta sẽ hạ chỉ gia phong nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta há lại đi gây khó dễ cho nàng, ta yêu thương nàng còn không kịp đâu!" Hôn hít xuống khuôn mặt nàng, hắn thích khi nàng im lặng ngoan ngoãn, thật giống như đêm đó hai người bình tĩnh ôm nhau cùng một chỗ vậy.
"Ngươi... Ta không muốn làm ái phi của ngươi, lại càng không muốn quyền thế gì, ta chỉ muốn tự do, ta chỉ muốn về nhà, ngươi có hiểu không?" Hân Vũ đột nhiên thu toàn thân lại, giống như con tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, ôn nhu động lòng người nhìn hắn.
Nam nhân giống như hắn, càng phản kháng càng có thể khiến cho hứng thú của hắn nổi lên, dù sao mình đã bị hắn ăn hết từ sớm, chi bằng lấy lòng hắn trước, nếu hắn muốn nàng thần phục, nàng liền đóng vở kịch cho hắn xem, hi vọng hắn có thể chán mình nhanh lên, ném nàng quên khỏi đầu đi.
Ánh mắt ưu thương chống lại con ngươi cực nóng của hắn, giờ khắc này, hắn giống như thấy được nóng dáng một người khác, sao nàng cũng đặc biệt như vậy? Nàng bây giờ có khỏe không? Còn hận năm đó hắn làm nàng tổn thương không?