Chương 28: Bố và con gái
Khả Ni về tới nhà ngạc nhiên thấy bố đã ngồi đợi mình, Khả Hùng cả đêm đợi con.
- Bố!
Khả Hùng tức giận muốn khiển trách con gái. Giờ ai cũng biết Hoắc Long có gia thế hắc đạo, mà con gái ông không biết sợ còn ở bên.
Nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy và đôi mắt sưng sưng, ông lại trùng xuống:
- Có chuyện gì sao?
- Con...con tới viếng tang, Hoắc Long...anh ấy bị người ta bắn.
Khả Hùng kinh ngạc đến chỗ con gái nhìn một lượt:
- Con không sao, anh ấy.. Anh ấy sợ liên lụy con nên đã cự tuyệt con rồi.
Khả Ni buồn bã, cô suýt khóc trước mặt bố mình. Khả Hùng biết con mình là người có cá tính mạnh nhưng trải qua những chuyện này cũng ngoài sức tưởng tượng của cô. Thế giới cô sống vốn bình thường mà.
- Bố sẽ làm đồ ăn sáng cho con, vào nghỉ đi, lát bố gọi.
Khả Hùng dọn hết mớ tâm trạng của mình sang một bên để lo cho đứa con duy nhất. Lúc xuống siêu thị dưới chung cư, ông thấy có vài kẻ lạ đứng hút thuốc gần đó. Linh cảm bao năm sống ở đời, ông cảm giác những kẻ này có khi nào bám theo Khả Ni không? Cô chẳng phải ở cùng Hoắc Long cả đêm sao? Không lẽ bị lộ rồi.
Khả Ni ngồi ở sofa, mở tivi lên xem. Kênh nào cũng rầm rộ vụ đưa tang ông trùm. Cô nhìn thấy Hoắc Long cầm đi ảnh. Anh ấy chưa gì đã xuất viện rồi sao, vết thương sẽ không sao chứ. Cô không biết từ khi nào và vì sao mà lại lo lắng cho đối phương vậy. Anh còn đuổi cô đi, hai người cũng đâu mặn nồng như những người yêu nhau bình thường.
Khả Hùng nấu mì thằn vằn mà Khả Ni thích nhất, cô lại chỉ ăn có vài miếng lấy lệ.
- Con thích Hoắc Long sao?
- Dạ?
- Thằng bé nói yêu con!
- Nhưng anh ấy đuổi con rồi!
- Nó là vì con mà thôi!
- Con biết!
- Mẹ Hoắc Long đã tới tìm ta.
Khả Ni sốt sắng buông đũa, gắt gao nhìn bố:
- Bà ấy bảo bố khuyên con bỏ anh ấy sao? Bà ấy có đe doạ bố không?
Khả Ni với kí ức Hoắc phu nhân là người lạnh lùng, biết gia thế Hoắc gia lại càng làm cô cảm giác bà ấy đáng sợ. Khi chỗ tang lễ bà ấy cầm tay cô có lẽ chỉ là phút yếu lòng và thể hiện cho mọi người thấy mình hiếu khách mà thôi.
Theo mô típ thường thấy thì nhất định cô không đời nào vừa mắt một phu nhân cao quý và hắc đạo như vậy.
- Không, bà ấy hỏi bố có đồng ý gả con cho nhà họ không?
- Dạ? Bà ấy cũng hỏi con vậy. Chắc là chiêu thử lòng của mấy phu nhân nhà giàu ạ.
- Con trả lời sao?
Khả Hùng lo lắng nhìn con gái.
- Con không trả lời, việc cả đời sao có thể đùng cái quyết định như vậy.
- Con có từng nghĩ sẽ lấy Hoắc Long không?
- Bố à, con mới quen anh ấy thôi.
- Ừm.
Hai bố con tiếp tục ăn sáng, nhưng chẳng ai ngon miệng.
Khả Ni uể oải về phòng nằm lên giường, đến chăn nệm cũng cảm nhận được mùi hương của Hoắc Long. Cô nghĩ mình bị ám ảnh anh rồi.
Khả Hùng ra về thấy mấy kẻ khi nãy vẫn ở đó. Ông rất lo lắng, cứ thế này sớm muộn cũng bị lộ. Ông suy nghĩ rất lâu, bèn lái xe tới Hoắc Gia.
Vệ sĩ canh cổng thấy xe lạ lại gần bèn đề phòng. Khả Hùng điềm tĩnh xuống xe, đám vệ sĩ cảnh giác đã đặt tay lên hông quần sẵn sàng rút súng.
- Báo với Hoắc phu nhân, ta là họ Sương.
- Chúng tôi chưa bao giờ nghe tới. Ông tới có việc gì, đây không phải nơi có thể tùy tiện tới gần.
- Cứ báo đi, Siêu Doanh sẽ tự biết.
Đám người thấy ông gọi hẳn tên của phu nhân bèn nhau mày, vội vã vào trong bẩm báo.
- Bố!
Khả Hùng tức giận muốn khiển trách con gái. Giờ ai cũng biết Hoắc Long có gia thế hắc đạo, mà con gái ông không biết sợ còn ở bên.
Nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy và đôi mắt sưng sưng, ông lại trùng xuống:
- Có chuyện gì sao?
- Con...con tới viếng tang, Hoắc Long...anh ấy bị người ta bắn.
Khả Hùng kinh ngạc đến chỗ con gái nhìn một lượt:
- Con không sao, anh ấy.. Anh ấy sợ liên lụy con nên đã cự tuyệt con rồi.
Khả Ni buồn bã, cô suýt khóc trước mặt bố mình. Khả Hùng biết con mình là người có cá tính mạnh nhưng trải qua những chuyện này cũng ngoài sức tưởng tượng của cô. Thế giới cô sống vốn bình thường mà.
- Bố sẽ làm đồ ăn sáng cho con, vào nghỉ đi, lát bố gọi.
Khả Hùng dọn hết mớ tâm trạng của mình sang một bên để lo cho đứa con duy nhất. Lúc xuống siêu thị dưới chung cư, ông thấy có vài kẻ lạ đứng hút thuốc gần đó. Linh cảm bao năm sống ở đời, ông cảm giác những kẻ này có khi nào bám theo Khả Ni không? Cô chẳng phải ở cùng Hoắc Long cả đêm sao? Không lẽ bị lộ rồi.
Khả Ni ngồi ở sofa, mở tivi lên xem. Kênh nào cũng rầm rộ vụ đưa tang ông trùm. Cô nhìn thấy Hoắc Long cầm đi ảnh. Anh ấy chưa gì đã xuất viện rồi sao, vết thương sẽ không sao chứ. Cô không biết từ khi nào và vì sao mà lại lo lắng cho đối phương vậy. Anh còn đuổi cô đi, hai người cũng đâu mặn nồng như những người yêu nhau bình thường.
Khả Hùng nấu mì thằn vằn mà Khả Ni thích nhất, cô lại chỉ ăn có vài miếng lấy lệ.
- Con thích Hoắc Long sao?
- Dạ?
- Thằng bé nói yêu con!
- Nhưng anh ấy đuổi con rồi!
- Nó là vì con mà thôi!
- Con biết!
- Mẹ Hoắc Long đã tới tìm ta.
Khả Ni sốt sắng buông đũa, gắt gao nhìn bố:
- Bà ấy bảo bố khuyên con bỏ anh ấy sao? Bà ấy có đe doạ bố không?
Khả Ni với kí ức Hoắc phu nhân là người lạnh lùng, biết gia thế Hoắc gia lại càng làm cô cảm giác bà ấy đáng sợ. Khi chỗ tang lễ bà ấy cầm tay cô có lẽ chỉ là phút yếu lòng và thể hiện cho mọi người thấy mình hiếu khách mà thôi.
Theo mô típ thường thấy thì nhất định cô không đời nào vừa mắt một phu nhân cao quý và hắc đạo như vậy.
- Không, bà ấy hỏi bố có đồng ý gả con cho nhà họ không?
- Dạ? Bà ấy cũng hỏi con vậy. Chắc là chiêu thử lòng của mấy phu nhân nhà giàu ạ.
- Con trả lời sao?
Khả Hùng lo lắng nhìn con gái.
- Con không trả lời, việc cả đời sao có thể đùng cái quyết định như vậy.
- Con có từng nghĩ sẽ lấy Hoắc Long không?
- Bố à, con mới quen anh ấy thôi.
- Ừm.
Hai bố con tiếp tục ăn sáng, nhưng chẳng ai ngon miệng.
Khả Ni uể oải về phòng nằm lên giường, đến chăn nệm cũng cảm nhận được mùi hương của Hoắc Long. Cô nghĩ mình bị ám ảnh anh rồi.
Khả Hùng ra về thấy mấy kẻ khi nãy vẫn ở đó. Ông rất lo lắng, cứ thế này sớm muộn cũng bị lộ. Ông suy nghĩ rất lâu, bèn lái xe tới Hoắc Gia.
Vệ sĩ canh cổng thấy xe lạ lại gần bèn đề phòng. Khả Hùng điềm tĩnh xuống xe, đám vệ sĩ cảnh giác đã đặt tay lên hông quần sẵn sàng rút súng.
- Báo với Hoắc phu nhân, ta là họ Sương.
- Chúng tôi chưa bao giờ nghe tới. Ông tới có việc gì, đây không phải nơi có thể tùy tiện tới gần.
- Cứ báo đi, Siêu Doanh sẽ tự biết.
Đám người thấy ông gọi hẳn tên của phu nhân bèn nhau mày, vội vã vào trong bẩm báo.