Chương : 195
Có lúc nhớ tới, Diệp Vũ cũng không tin nổi, thế mà đã ở bên Sở Minh Phong tới mười năm rồi. Mười năm nay, hắn chỉ có mình nàng, nàng chỉ có mình hắn, không có người thứ ba chen chân, thủy chung ân ái như trước. Có lúc cũng cãi nhau, có lúc cũng khó chịu, không thoải mái, nhưng tới đêm không phải nàng thỏa hiệp trước thì là hắn dỗ nàng, rồi lại hòa hảo như lúc ban đầu, như keo như sơn. Bởi vì, họ đã làm được việc thành khẩn thẳng thắn đối đãi, tín nhiệm lẫn nhau.
Ánh sáng như nước, chảy qua đầu ngón tay, ánh sáng như gió, theo đầu ngón tay bay qua; thời gian qua mau, theo đầu ngón tay đi qua.
Bất giác mười năm cứ vậy trôi qua. Diệp Vũ nghĩ ngợi, mười năm nay, họ như bóng với hình, còn mười năm tiếp theo thì sao? Còn có được ân ái như bây giờ không?
Rất muốn tin tưởng định lực của hắn, song không kìm được lại suy nghĩ miên man. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ có một tiếc nuối: không thể sinh con cái cho hắn.
Ngày nào ngự hiệu thuốc cũng đều đưa tới một chén thuốc, sớm hay muộn đều một chén, nàng kiên trì uống thuốc tới mười năm. Có lúc nàng định buông xuôi, Sở Minh Phong lại ôn nhu khuyên nàng, thậm chí còn định bồi nàng uống. Cứ thế, nàng chỉ đành đánh mất ý nghĩ trong đầu đi.
Từ thái y nói, thân thể nàng đã tốt lắm, chỉ là muốn xem ý trời. Vì thế họ cùng nhau trấn an, trời xanh sẽ đoái thương tới họ.
Ngày này, Từ thái y theo lệ thường tới thỉnh an bắt mạch, ngón tay áp lên cổ tay nàng, thì cảm thấy khác thường. Diệp Vũ thấy lông mi ông động đậy, nghĩ là mình bị bệnh, bất giác thấy hồi hộp lo lắng. Đúng lúc Sở Minh Phong về điện Trừng Tâm, thấy sắc mặt ông nặng nề thì hỏi, “Vũ Nhi sức khỏe thế nào?”
Từ thái y đứng dậy, khuôn mặt cứng ngắc, ôm quyền nói, “Chúc mừng bệ hạ, hoàng hậu, hoàng hậu có mạch hỉ”
Hai người đều kinh ngạc, cả hai nhìn nhau, cứ như nghe chẳng hiểu ý lời này là gì vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Sở Minh Phong nhíu lại.
“Hoàng hậu đã có thai một tháng rồi ạ” Từ Thái y sung sướng cười.
“Thật sao?” Sở Minh Phong mừng rỡ như điên, cứ như một đứa trẻ bị kích động vậy chân tay luốn cuống, “Vũ Nhi, chúng ta có con rồi!”
“Từ đại nhân, có thật không?” Diệp Vũ không tin nổi, điều này sao có thể chứ? Chẳng phải nói là không thể thụ thai được sao? Sao điều dưỡng tới mười năm thì đã mang thai rồi chứ? Thật khó hiểu quá.
“Nếu hoàng hậu không tin, thì có thể truyền thái y khác tới bắt mạch đi ạ” Từ Thái y cười.
Sở Minh Phong vừa vui vừa hưng phấn, hoa chân múa tay liên tục cười sung sướng, “Thật tốt quá… Vũ Nhi…chúng ta có con rồi….”
Từ thái y bảo, “Bệ hạ đừng vội cao hứng quá ạ, phượng thể hoàng hậu được điều dưỡng mười năm, nhưng ba tháng đầu là vô cùng quan trọng, cần phải cẩn thận an thai ạ”
Sở Minh Phong nắm tay nàng, không kìm nén được niềm vui sướng, “Từ ái khanh, con trẫm liền giao cho khanh, khanh cần phải giữ gìn đứa con trong bụng cho Vũ Nhi, để cho con được ra đời bình yên”
Từ thái y lĩnh chỉ, cười lui xuống. Diệp Vũ cứ đứng ngơ ngác, vẫn bộ dáng không thể tin nổi.
“Vũ Nhi, chúng ta có con rồi, đây là ông trời ban cho đó” Sở Minh Phong vẫn mắc chứng xúc động, hưng phấn đi đi lại lại, “Vũ Nhi, nàng nói xem con chúng ta là trai hay gái? Ta cứ nghĩ tới một cái tên thật hay… cứ nghĩ thật kỹ vào..”
“Bệ hạ… trong bụng thiếp…..thật sự có con thật chứ?” Niềm vui sướng này tới quá đột ngột, nàng khó có thể tin nổi.
“Đúng! Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi!” Hắn nắm tay nàng, cười to ầm ĩ, “Vũ Nhi, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi!”
Nàng cười vui vẻ, cảm tạ ông trời: ông trời ơi, rốt cuộc ông cũng không trêu ta nữa. Hắn ôm nàng, “Vũ Nhi, cả đời này, viên mãn rồi” Hai người cùng nhìn nhau cười, dòng khí vui sướng hạnh phúc chuyển động giữa bốn mắt.
****
Cơn đau đẻ gần như khiến Diệp Vũ sắp chết. Bởi vì chẳng ai đoán được, sau khi nàng sinh ra con trai, trong bụng lại vẫn còn một đứa bé nữa. Nhưng đứa thứ hai ngôi thai cũng không thuận, nên sinh hơi khó. Từ thái y đã cố sức dùng hết mọi cách mới giữ cho hai mẹ con bình an, tuy rằng bình an song Diệp Vũ mất quá nhiều máu, cả người yếu ớt, tĩnh dưỡng trên giường mất ba tháng mới chuyển biến tốt được.
Vừa sinh long phượng thai, Sở Minh Phong vui tới mức bỏ hết mọi chuyện quốc gia, chính sự, cả ngày ở cùng nàng, cứ ôm đôi con trai con gái liên tục.
Lúc hai con ra đời được mười ngày, hắn liền khẩn cấp ban danh, phong thưởng. Con trai thì ban danh là Sở Kính Hoan, phong làm Yến Vương, con gái thì ban danh là Sở Hoan Hoan, phong là Công chúa Chiêu Dương.
Lần đầu tiên nghe đến hai cái tên thế, Diệp Vũ đang ngồi uống trà suýt thì phun phì ra. Hoan á?
“Bệ hạ, từ “Hoan” này thiếp thấy chẳng hay đâu”
“Vì sao không hay? Ta cảm thấy rất hay mà” Sở Minh Phong ôm con gái, “Hoan Hoan, Hoan Hoan Nhạc Nhạc, thật hay quá”
Sung sướng là tốt, nhưng làm vậy khiến người ta nghĩ tới ý khác đó, ví dụ như…. Giao hoan, hoan ái, hợp hoan, linh tình gì đó vậy.
“Nàng nghĩ quá nhiều rồi, người bình thường chỉ biết nghĩ là sung sướng thôi”
Nàng đành chịu, được thôi, con gái thì gọi là Hoan Hoan đi nhưng mà con trai thì tuyệt đối không được. Nàng lại bảo, “Con trai phải có một cái tên khí thế, ví dụ như tên thái tử vậy, Lăng Thiên, thì hay nhất. Từ Hoan này đặt tên cho con trai, như con gái vậy, hẹp hòi quá”
Hắn cười tủm tỉm bảo, ‘Từ Hoan này còn có một ý khác, ý là Hoan Hoan, Kính Hoan là vì nàng và ta yêu nhau mới có con gái vậy”
Diệp Vũ phản bác lại, “Nhưng mà con trái tên Hoan sẽ bị người ta giễu cợt đó”
Sở Minh Phong hất mặt lên, “Con ta, ai dám giễu cợt chứ?” Nàng bất đắc dĩ, hắn cứ kiên trì như thế, phải dùng từ Hoan này, nàng đành theo hắn vậy.
Hắn sai người tìm được bốn bà vú cho hai con, an bài tám cung nữ có kinh nghiệm chiếu cố cho chúng. Cung nhân hơi sơ sẩy chút, chẳng những bị trách đánh, mà còn bị điều đi làm việc nặng. Cứ thế, còn có cả bà vú, cung nhân cứ lo sợ nơm nớp, chẳng dám làm qua loa. Nàng nhìn ra được, hắn rất yêu rất yêu hai đứa con song sinh này, yêu tới vô pháp vô thiên.
Ba tháng sau, Diệp Vũ có thể xuống giường được, nàng muốn đi nhìn nhất chính là hai con sinh đôi. Cung nữ còn chưa kịp tắm cho con, nàng đã đứng ở một bên học, quan sát, lại phát hiện ra, sau lưng vai phải của con như bị thương vậy. Nàng lập tức tiến lên coi, lại phát hiện ra, chỗ vai phải đó không giống như bị thương.
“Đây là có chuyện gì? Các ngươi làm Kính Nhi bị ngã hử?” Nàng hỏi lớn tiếng.
“Không phải, bẩm hoàng hậu” Cung nữ kinh hoàng nói, “Điện hạ từ lúc sinh ra trong bụng mẹ, nô tỳ đã nhìn rất kỹ, vết tím trên vai điện hạ không phải bị thương mà là cái bớt ạ…”
Diệp Vũ nhìn cẩn thận, đưa tay ra sờ, thấy con không phản ứng gì. Nếu đau, con sẽ khóc. Vết tím này không to không nhỏ, cứ như một đồng tiền lớn vậy, xòe hình cánh quạt, có năm móng… Nàng tâm thần chấn động, đây là…. Móng rồng…
Vai phải của Kính Nhi sao lại có năm móng vuốt của rồng màu tím xanh này nhỉ? Minh Phong biết chưa?
Móng vuốt của rồng là tượng trưng cho Thiên Tử, vai phải của Kính nhi có móng vuốt dài, vậy có phải là dự báo nó trong tương lai làm hoàng đế Sở quốc không? Vậy Sở Lăng Thiên thì phải làm sao đây?
Nàng hỏi cung nữ, bệ hạ có biết trên vai Kính Nhi có vết bớt màu xanh này không, cung nữ bảo là biết. Như vậy chuyện Minh Phong yêu thích con, sau này nhất định sẽ phế thái tử, sắc lập Kính Nhi làm thái tử rồi.
Từ đó, Sở Lăng Thiên sẽ cam tâm sao? Khi đó có phải sẽ phát sinh chuyện gì kinh tâm động phách không? Hắn có giống như Sở Minh Hiên năm đó, mưu đồ bí mất sát hại, diệt trừ hậu hoạn, lấy thủ đoạn ác độc, tàn nhẫn để đi lên ngôi không. Lòng Diệp Vũ hoảng loạn, không dám nghĩ tiếp nữa.
***
Suy nghĩ mấy ngày, Diệp Vũ tóm lại cần phải nói chuyện này với Sở Minh Phong. Hắn đã nghĩ tới chuyện này, “Ta đã nhìn kỹ rồi, vai phải của Kính Nhi có vết bớt màu xanh năm móng, giống như móng rồng, hoặc là móng rồng thật. Đợi Kính nhi lớn chút, vết bớt ấy sẽ lớn hơn chút thì mới nhìn rõ hơn”
Nàng hỏi, “Bệ hạ có cảm thấy, vết bớt trên vai Kính Nhi có thâm ý gì không/”
“Kính Nhi từ lúc sinh ra đã có móng rồng này rồi, điều này không phải nói rõ Kính Nhi là chân long Thiên tử hay sao?” Trời xanh ban cho hắn một đứa con kế thừa đế bị của hắn, hắn rất đắc chí.
“Nhưng Lăng Thiên là thái tử rồi”
“Thì tính sao? Đợi Kính Nhi lớn lên, ta sẽ sửa lập Kính Nhi làm thái tử”
Diệp Vũ nói thẳng, “Bệ hạ định ép Kính Nhi vào chỗ chết hả?”
Sở Minh Phong ngạc nhiên cứ như hắn bị tạt một thùng nước lạnh vậy. Nàng nói đầy thấm thía, “Lăng Thiên đã là thái tử, nghĩ tới mình sẽ được thừa kế đế vị, chấp chưởng giang sơn. Kết quả là chỉ một thánh chỉ của chàng, đã làm hy vọng nó tan biến, nó sao có thể cam tâm được chứ? Nó sao có thể cam tâm tình nguyện chắp tay dâng đế vị chứ?”
Hắn cũng ý thức tính nghiêm trọng, “Yên tâm đi, ta sẽ trải đẹp con đường cho Kính Nhi đi, khiến cho Kính Nhi thuận lợi ngồi trên đế vị”
“Chỉ e chẳng được như ý chàng, quận vương An Định còn vết xe đổ đó” Nàng cau mày nhíu lại, “Minh Phong, thiếp nghĩ qua rồi, cứ để cho thái tử thừa kế đế vị của chàng, Kinh Nhi vĩnh viễn là thân vương, móng rồng trên vai nó không ai biết được đâu. Chỉ có vậy, sau này chàng và ta trăm tuổi, Kính Nhi mới có thể bình an cả đời được”
“Kính Nhi là Chân Long thiên Tử, đây là ý trời, chúng ta sao có thể nghịch lại ý trời được chứ?” Sở Minh Phong nói nặng nề, “Dù thái tử có tâm nhắm tới đế vị, mưu đồ gây rối, cũng sẽ không thực hiện được. Bởi vì, ý trời là ý trời, sẽ không sửa đổi được đâu”
Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên họ tranh chấp tới mặt đỏ tía tai. Diệp Vũ nhìn nhìn hắn, dịu dàng khẩn cầu, ‘Minh Phong, hãy nghe thiếp lần này, có được không?”
Hắn kiên trì theo ý mình, “Không phải là ta không nghe lời nàng, mà ta không muốn phạm vào ý trời” Nàng chẳng khuyên nữa, đứa con còn nhỏ, còn có rất nhiều cơ hội để khuyên hắn.
***
Nhìn đứa con trưởng thành là chuyện hạnh phúc vui vẻ nhất. Rất nhanh, Kính Nhi và Hoan Hoan cũng lớn lên, biết đi, biết gọi phụ hoàng, mẫu hậu, khiến cho mọi người ai ai cũng thích.
Kính Nhi thân hình cao dong dỏng, tư thế oai phong, cặp lông mày hoàn mỹ, đôi mắt thâm sâu đen láy, chẳng khác Sở Minh Phong lắm; còn Hoan Hoan thì thân hình yêu kiều nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn thanh tú ngọc ngà, đường nét giống Diệp Vũ vô cùng, nhìn trắng ngọc đáng yêu.
Cả hoàng cung lớn như vậy, cũng bởi có hai đứa bé mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, có chúng càng có nhiều niềm vui, sung sướng, vui vẻ buồn rầu đều có chúng làm bạn, còn hơn cả gia đình giàu có thế tục khác.
Mà vết bớt trên vai Kính Nhi càng lớn, năm móng vuốt lại càng thấy rõ hơn. Diệp Vũ đã sớm cảnh cáo bà vú, cung nữ nếu có ai đem vết bớt trên vai Yến Vương tiết lộ ra ngoài, thì bị tội chết, còn liên can tới cả người nhà nữa.
Cứ thế, ngoài những người này thì không ai biết trên người Yến vương có chỗ đặcdị. Nếu Sở Lăng Thiên biết chuyện này, chẳng biết sẽ nghĩ thế nào nữa.
Nàng quan sát nó, thấy nó thực sự thích hai đứa em, thường xuyên ôm chúng, dỗ chúng chơi, không biết trong lòng nó nghĩ thế nào, chỉ có nó biết. Nó hẳn là đang lo lắng ngôi vị thái tử bị đoạt đi hay là hận Kính Nhi không?
Nàng không dám đoán linh tinh, chỉ có thể lệnh cung nhân, thị vệ phải cẩn thận ngàn lần, không được để chuyện xảy ra bất ngờ.
Nhưng cho dù có cẩn thận tới mức nào thì chuyện phát sinh ngoài ý muốn cũng sẽ xảy ra. Ngày này, Diệp Vũ đang ăn trưa, cung nữ thiên điện đã vội vàng chạy tới, sắc mặt kinh hoàng, “Hoàng hậu… Không hay rồi..”
“Sao vậy?” Tim nàng co thắt mạnh, chẳng lẽ Kính Nhi, Hoan Hoan đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Công chúa…” Cung nữ gấp tới mức sắp khóc, “Công chúa…. Sắp không được nữa…”
Tinh thần Diệp Vũ chấn động, nhanh chóng chạy về thiên điện. Hoan Hoan, xin ngàn lần đừng làm sao… Hoan Hoan…
Đúng lúc Từ thái y tới thỉnh an bắt mạch, thấy sắc mặt nàng khác thường, vội vàng chạy theo.
Diệp Vũ chạy thẳng tới tẩm điện, thấy con gái nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn như ngọc tái xanh tinh thần chấn động, “Hoan Hoan… Hoan Hoan…”
Cung nữ quỳ trên mặt đất sợ hãi khóc, “Nô tỳ cũng không biết sao lại thế nữa… Tiểu công chúa đói bụng, nô tì liền bón cháo cho tiểu công chúa ăn… Ăn được một nửa, tiểu công chúa liền khóc lóc mãi… Nô tì dỗ một lúc, tiểu công chúa vẫn cứ khóc, sắc mặt tái đi… Nô tì không dám chậm chễ, vội vàng sai người đi bẩm tấu hoàng hậu… Hoàng hậu, là nô tì hầu hạ bất lực, nô tì không rõ vì sao lại vậy nữa…”
Diệp Vũ cũng bối rối vì con, Hoan Hoan vẫn còn thở chỉ là như đang chìm vào hôn mê thôi. Đúng lúc, Từ thái Y bước tới thiên điện, lập tức chẩn trị cho Hoan Hoan. Nàng khẩn trương chắp tay, ngước lên trời cầu nguyện, Hoan Hoan sẽ không sao… Hoan Hoan sẽ không sao…
Khám bệnh một lát, ông vội vàng đi tới đại điện, viết một đơn thuốc, rồi sai một công công hỏa tốc đi ngự hiệu thuốc sắc thuốc, còn thúc giục công công mau mau trở lại. Sau đó ông lại trở lại tẩm, điện, lấy ngân châm ra, thi châm cho tiểu công chúa.
“Hoan Hoan có phải bị trúng độc không ạ?’ Có phải rất nặng không?” Diệp Vũ không kìm được hỏi, tâm hoảng ý loạn, hai mắt rưng rưng.
“Đúng là trúng độc” Từ thái y đang thi châm trên huyệt đầu của Hoan Hoan, “Tiểu công chúa đã hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại, mặc cho số phận thôi”
Mặc cho số phận sao? Bốn từ này cứ như một quả đạn nổ tung, nổ trúng nàng, nàng mộng…. Hoan Hoan như vậy thật nặng lắm rồi sao?
Hoan Hoan…
Từ thái y lấy bát cháo còn một nửa trên bàn, lấy tay lấy ra chút, cẩn thận ngửi ngửi, lại dùng đầu lưỡi liếm. Có người tiến vào, Diệp Vũ quay đầu, nước mắt như mưa, “Bệ hạ…”
Sở Minh Phong bước nhanh tới, ôm lấy hoàng hậu đang đau lòng sắp chết, lại nhìn về đứa con hơi thở mong manh lo lắng hỏi, “Hoan Hoan sao rồi?”
“Tiểu công chúa ăn bát cháo này đã bị người ta bỏ ít bột cây trúc đào vào” Từ thái y nói, “Nếu như người lớn ăn nhầm bột trúc đào nặng thì sẽ trúng độc chết. Còn trẻ con thân thể yếu, chỉ sợ ăn nhầm e rằng…”
“E ràng thế nào?” Sở Minh Phong run giọng hỏi, lòng đau thắt như bị ai thọc một dao vậy.
“Tiểu công chúa ăn không ít, giờ đã hôn mê bất tỉnh… Chỉ sợ khó mà tỉnh lại” Giọng Từ thái y nặng nhọc, “Vi thần đã thi châm hy vọng có thể ngăn độc tính lan tràn, nhưng cũng chỉ hy vọng thôi”
“Vũ Nhi đã trúng độc mấy lần, ngươi đều có cách cứu sống Vũ Nhi,,, Cây trúc đào cũng không phải là kịch độc, ngươi sẽ có cách cứu Hoan Hoan… Ngươi mau nghĩ cách đi…” Sở Minh Phong ngồi xuống giường, âu yếm xoa nhẹ trán con gái, bàn tay nhỏ bé, bi thương mãi.
“Tuy cây trúc đào độc tính không bằng kịch độc khác, nhưng ăn quá nhiều cũng sẽ mất mạng” Từ thái y nói, “Tiểu công chúa hôn mê, mặt đã tím đen, nói rõ độc này đã lan tràn tới lục phủ ngũ tạng, vi thần đã cố hết sức rồi…”
“Trẫm lệnh cho ngươi nhất định phải cứu sống Hoan Hoan!” Sở Minh Phong rống lên bi thương. Từ Thái y không nói gì nữa, chỉ đành cố sức cứu tiểu công chúa. Diệp Vũ khóc ngã nhào vào lòng Sở Minh Phong đau lòng vô cùng.
Chẳng bao lâu, công công sắc thuốc trở về, Từ thái y mang chén thuốc bón trong miệng cho tiểu công chúa… Nhưng không đưa vào được, bởi vì tiểu công chúa đã gần như không còn thở nữa…
Ông coi kỹ, chẩn đoán chính xác tiểu công chúa đã đi, vì thế nói đau đớn, “Bệ hạ, hoàng hậu, vi thần vô năng, tiểu công chúa…đã đi rồi…”
Sở Minh Phong kinh hãi, đau triệt nội tâm… Diệp vũ nghe vậy, không thở nổi, hai mắt trợn ngược, ngất đi…
****
Lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong tẩm điện, cảm giác như mới trải qua một cơn ác mộng. Đúng, đó chính là ác mộng, Hoan Hoan không bị trúng độc, Hoan Hoan vẫn còn sống rất khỏe mạnh…
Nhưnglúc nàng đi vào thiên điện, sợ ngây người – Sở Minh Phong ngồi bên giường, Hoan Hoan vẫn mê man trong lòng, vẫn không nhúc nhích, hình như đã cứng cả rồi.
Nhìn theo thần sắc đau thương của hắn thì biết, ác mộng kia là thật, Hoan Hoan thật sự đã chết rồi. Nàng bước đi từng bước mà dưới chân như nặng ngàn cân… Hoan Hoan à, con đến thế gian này mớiđược hơn một năm, vẫn còn chưa kịp lớn lên, vừa mới gọi phụ hoàng, mẫu hậu, vậy mà con đã rời phụ hoàng, mẫu hậu đi rồi sao? Hoan Hoan ơi, có phải phụ hoàng, mẫu hậu không tốt, có phải con không thích nơi này nên mới rời chúng ta đi rồi không?
Hoan Hoan ơi…
Lệ rơi đầy mặt nàng, đưa tay chạm nhẹ lên mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan, tay run bần bật. Hoan Hoan à, là mẫu hậu không tốt, không bảo vệ con tốt… là lỗi của mẫu hậu…
“Hay Hoan Hoan không thích nhà đế vương, hay Hoan Hoan vô duyên với chúng ta mới có thể rời chúng ta đi…” Sở Minh Phong trầm giọng nói, đau đớn vô cùng.
“Hoan Hoan…” Diệp Vũ ôm con gái vào lòng, nước mắt rơi tí tách. Công công tùy thân của Sở Minh Phong mang một người tiến vào, nàng kinh ngạc, vì sao lại dẫn công chúa Đoan Nhu đến vậy? Công chúa Đoan Nhu là con gái của Lý Chiêu nghi, năm đó, Lý Chiêu nghi đã mấy lần mưu hại Diệp Vũ, Sở Minh Phong tra ra chân tướng, trước mặt mọi người ban thưởng Lý Chiêu nghi hình phạt treo cổ. Lúc ấy công chúa Đoan Nhu mới bốn tuổi, cuối cùng mới được gặp mặt mẫu phi lần cuối, thì bị cung nhân ôm đi.
Đã cách nhiều năm như vậy, nàng ta đã trưởng thành một cô gái yểu điệu, duyên dáng, xinh đẹp. Nàng tađứng lặng ở đó, cả người mặc bộ váy áo trắng như tuyết, cứ như một pho tượng tinh xảo tuyệt đẹp, mặt chẳng chút thay đổi, lạnh lẽo bức người.
Công công kia bẩm tấu, ‘Bệ hạ, hoàng hậu, nô tài tra ra, công chúa Đoan Nhu đã hạ bột cây trúc đào vào trong cháo của tiểu công chúa, độc hại tiểu công chúa”
Diệp Vũ khiếp sợ, dĩ nhiên là nàng ấy!
Sở Minh Phong đứng dậy, tát “bốp” một cái lên mặt công chúa Đoan Nhu, mặt tức giận tới méo mó, “Trẫm không có đứa con gái nuôi báo cô như ngươi!”
“Tiểu công chúa bị chết thật tuyệt” Trên khuôn mặt trắng nõn của công chúa Đoan Nhu mỉm cười lạnh lẽo, “Phụ hoàng có coi thần là con gái sao?”
“Hoan Hoan mới có một tuổi, thế mà ngươi dám hạ độc thủ với nó như thế, ngươi đúng là tâm địa rắn rết!” Hắn tức giận, con ngươi đen nhiễm máu đỏ, đỏ tới dọa người.
“Nếu luận về tâm địa rắn rết, có ai sánh được với mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu Sở quốc chứ?” Nàng ta nhìn Diệp Vũ chằm chằm, ánh mắt oán độc, chất chứa bao thù hận, “Thiếu nợ thì phải trả nợ, nợ máu trả bằng máu là chuyện đương nhiên”
Diệp Vũ hiểu công chúa Đoan Nhu hận mình là vì mẫu phi của nàng ấy chết vì mình. Năm ấy, nàng ta mới chỉ có bốn tuổi, thế mà ký ức phải sinh ly tử biệt với mẫu phi sẽ vĩnh viễn khiến nàng ta nhớ rõ mối huyết hải thâm thù kia, cho dù nàng ta không biết thì thị tì tùy thân của Lý Chiêu nghi cũng sẽ nói cho nàng ta biết.
Sở Minh Phong cũng hiểu ra, “Mẫu phi ngươi là trẫm giết, chẳng liên quan gì tới hoàng hậu cả, ngươi có oán thì cứ oán trẫm đây! Năm đó mẫu phi ngươi mấy lần mưu hại hoàng hậu, trẫm ban cho nàng ta hình phạt treo cổ đã là phá lệ khai ân rồi!”
Công chúa Đoan Nhu rõ ràng cắt ngang lời hắn, nói ác độc, “Nhi thần không muốn nghe! Nhi thần chỉ biết, mẫu phi bị nàng ta hại chết! Mẫu phi đã chết, phụ hoàng không cần nhi thần nữa, nhi thần sống rất khổ sở, cô độc… Tất cả những này, đều do bà ta ban tặng! Bà ta hại chết mẫu phi nhi thần, nhi thần liền độc chết con gái bà ta!”
“Ngươi điên rồi!” Hắn tức giận tới mức hai tay run lên, “Mẫu phi ngươi là gieo gió gặt bão, chết cũng đáng lắm! Đừng có trách người bên ngoài!”
“Phụ hoàng dĩ nhiên là bảo vệ bà ta rồi. Trong mắt phụ hoàng, bất luận bà ta làm gì đều đúng hết, bà ta giết người cũng đều đúng hết…” Nàng ta rống lên khàn cả giọng, mặt đỏ tưng bừng.
“Công chúa Đoan Nhu hại chết tiểu công chúa, tội không thể tha, phạt đánh!” Sở Minh Phong lạnh lùng nói, “Kéo ra ngoài!”
Công chúa Đoan Nhu không sợ chết, lúc bị kéo đi, ác độc trừng Diệp Vũ. Hắn ngã ngồi lên giường, cơn giận còn sót lại tiêu tan, chỉ còn lại đau xót – rõ ràng con gái lớn hại chết con gái nhỏ, đây là tạo nghiệt của hắn, vì sao lại báo ứng lên người Hoan Hoan chứ?
Diệp Vũ vẫn ôm Hoan Hoan, tâm tình bình tĩnh chút, “Bệ hạ, tha cho nó một mạng đi”
“Vì sao?” Sở Minh Phong trầm hỏi, như rất mệt mỏi.
“Coi như tích phúc Vì Hoan Hoan và Kính Nhi đi” Nàng nói thản nhiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của Hoan Hoan, trong lòng thấy mềm mại hơn. Hắn sửng sốt giây lát, ôm nàng tựa vào vai mình, “Được”
***
Sở Minh Phong hạ chiếu, công chúa Đoan Nhu hạ độc hại chết công chúa Chiêu Dương, biếm làm thứ dân, trục xuất Kim Lăng. Vì Hoan Hoan chết non, Diệp Vũ đau đớn mãi, hậm hực tới tận nửa năm mới đỡ hơn. Hắn đem hết mọi cách khuyên nàng, cuối cùng mới khiến cho nàng thoát ra khỏi nỗi đau mất con gái.
Để tránh dẫm lên vết xe đổ, hắn sai người quét sạch cung nhân trong cung, đem tất cả các cung nhân lớn tuổi, khả nghi trục xuất khỏi cung.
Kinh Hoan trưởng thành khỏe mạnh được phụ hoàng sủng ái, mẫu hậu yêu thương, có kẻ hầu người hạ thật tốt, có thân phận địa vị cực cao, được vạn người sủng ái.
Bé ngày một, ngày một giống phụ hoàng. Sở Minh Phong cưng chiều con tới vô pháp vô thiên, con nói gì thì làm cái đó, cho dù là lên trời hái trăng sao xuống cũng tìm mọi cách hái xuống cho nó chơi. Diệp Vũ khuyên bảo nhiều lần đều không có kết quả.
Lúc Kính Hoan được ba tuổi, ngồi trên kiệu, được cung nhân mang đi dạo khắp hoàng cung, mỗi lần đi qua một cung điện, nó đều nói ra tên cung điện này. Ví dụ như, đây là điện Thanh Ninh, đây là điện Phượng Tê, đây là điện Duệ Tư, đây là điện Trừng Tâm…
Lúc bốn tuổi nó đã thuộc hàng trăm bài thơ, Mạc Thất dạy cho bộ kiếm thuật, nó cũng làm rất giỏi.
Lúc thì nó bá đạo mãnh liệt, lúc thì lại nhu thuận như còn nhỏ lắm, lúc thì mồm miệng lanh lợi, lúc thì lại hỏi bao nhiêu vấn đề kỳ lạ, khiến người lớn chẳng đáp được, lúc thì lại khiến cho người lớn chẳng phản bác được gì… tóm lại, nó quá thông minh, tài trí cao hơn cả đứa trẻ lên bốn bình thường, đại thần trong triều đều tự hào vì có “thần đồng”
Có được một đứa con thần đồng như thế, Sở Minh Phong cứ nghẫm nghĩ cao ngạo, chỉ muốn mang con ra khoe với mọi người bất cứ lúc nào.
Có một ngày trời thu lạnh đột kích, Kính Hoan tỉnh ngủ, thấy trong tẩm điện không có ai, thì đi tìm phụ hoàng, mẫu hậu. Nhưng cả tẩm điện cũng không thấy mẫu hậu, bé nghĩ ngợi, liền đi phòng tắm mà mẫu hậu thường tới đó.
Trong phòng tắm mờ ảo ấm áp, có một nam một nữ chẳng có mảnh vải che thân, chân tay giao nhau, lửa nóng tràn ngập, đang quấn chặt lấy nhau.
Sở Minh Phong nhấc chân nàng lên, trầm giọng hỏi, “Vũ Nhi, đã nhiều năm vậy, vì sao ta cảm thấy cuối cùng vẫn chưa phát hiện ra trên người nàng có chỗ nào thần bí nhỉ?” “Nào có chỗ nào thần bí đâu chứ?” Mắt Diệp Vũ mê loạn, tay không tự chủ mơn trớn đi xuống lưng hắn, tiếp tục đi xuống…
“Ta đây bắt đầu tìm kiếm đây” Hắn rất quen tay, nhanh nhẹn đi vào, cùng người phụ nữ yêu nhất hòa hợp một thể, thong thả bắt đầu luật động.
Nàng lắc mông. Phối hợp với tiết tấu của hắn, đón ý nói đùa với hắn, khiến cho hai bên càng yêu sâu chặt chẽ hơn, nhập cả linh hồn lẫn nhau.
Hơn mười năm qua, mọi thứ đã quen thuộc nhưng khi họ cùng đụng chạm, ôm nhau, thân thiết, thì cảm giác cả tâm hồn rung động, tình yêu nồng nhiệt, khiến cho họ muốn ngừng mà không được. Có lẽ đây mới là yêu thật lòng.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người đang làm gì đó ạ?” Kính Hoan cất giọng non nớt hỏi, đôi mắt đen ngời sáng đảo nhanh như chớp.
Họ khiếp sợ cứng đờ, chẳng hẹn mà cùng quay đầu. Con đứng cách đó không xa, trên người không mặc áo khoác, mở to đôi mắt tò mò vô tội nhìn họ.
“Kính Nhi ngoan, phụ hoàng, mẫu hậu đang thực hành…vận động…” Diệp Vũ cái khó ló cái khôn, cười xấu hổ.
“Đang vận động sao? Vận động gì thế ạ?” Kính Hoan nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ ngập tràn mê hoặc.
“Là…” Nàng chẳng biết giải thích ra sao nữa.
“Kính Nhi ngoan, mẫu hậu và phụ hoàng đang luyện kiếm đó” Sở Minh Phong cười gượng, vẫn oai hùng bừng bừng phấn chấn chẳng chịu dừng lại chút nào.
“Phụ hoàng gạt người, luyện kiếm vì sao không mặc quần áo chứ?” Kính Hoan chỉ vào phụ hoàng, mày cau lại.
“Vậy Kính Nhi thấy mẫu hậu và phụ hoàng đang làm gì?” Sở Minh Phong thở ra một hơi, lấy tiến để lùi.
“Phụ hoàng, người bắt nạt mẫu hậu”
“Phụ hoàng không bắt nạt mẫu hậu”
“Còn bảo không có? Phụ hoàng đè mẫu hậu, chính là bắt nạt mẫu hậu đó” Kinh Hoan nói đầy nghiêm nghị, “Nhi thần phải bảo vệ mẫu hậu”
Dứt lời, bé vung cả tay lẫn chân và người bay tới. Họ cùng giật mình, Sở Minh Phong nói vội vàng, “Kính Nhi ngoan, đừng có lại đây”
Kính Hoan đi ba bốn bước, cuối cùng thì dừng lại, “Vì sao nhi thần không thể đi tới đó?”
Sở Minh Phong đau đầu mãi, chẳng biết nói thế nào. Đứa bé bốn tuổi cũng không bỏ qua, quyết đi tới đó, “Phụ hoàng mẫu hậu luyện kiếm, nhi thần cũng muốn luyện kiếm, nhi thần và phụ hoàng mẫu hậu cùng nhau luyện kiếm đi”
Diệp Vũ vội nói, ‘Được, phụ hoàng, mẫu hậu cùng luyện kiếm với con, nhưng con không mặc quần áo sẽ bị cảm lạnh đó. Hay là vầy, con về tẩm điện mặc quần áo trước đi, phụ hoàng và mẫu hậu ở chỗ này đợi con, có được không?”
Kính Hoan nhìn họ một lát rồi gật đầu, “Được, nhi thần về đi mặc quần áo trước, phụ hoàng và mẫu hậu phải đợi nhi thần đó nha”
Thấy con đi rồi, họ thở phào từng ngụm từng ngụm. Sở Minh Phong còn định tiếp tục nữa, Diệp Vũ đẩy hắn ra, mỉm cười ngạo hắn, “Kính Nhi có thể sẽ tới đó, chàng lại muốn bị kinh hồn một lần nữa hả?”
Hắn đứng dậy mặc quần áo, “Đứa con này của chúng ta, mới có bốn tuổi mà đã nhìn thấy nam nữ hoan ái, trưởng thành cũng tốt thật”
“Nói vớ vẩn gì thế? Nó chỉ là đứa trẻ, biết gì chứ?”
“Kính Nhi của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, còn thông minh gấp trăm lần những đứa trẻ bình thường khác, sẽ ghi nhớ trong lòng”
Mặc xong, hắn kéo Diệp Vũ rời khỏi phòng tắm.
****
Lúc lên năm tuổi, Kính Hoan bắt đầu học tập văn sử, sáu tuổi bắt đầu luyện quyền cước, công phu, chín tuổi thì đã là thần đồng văn võ song toàn. Mỗi lần nhìn con cao lớn, học hành văn võ tấn tới, Diệp Vũ cũng rất vui mừng.
Mấy năm nay, thân thể nàng càng ngày càng sa sút, ngày nào cũng phải uống thuốc điều dưỡng, lại cũng chẳng có cách chữa khỏi hẳn.
Từ thái y nói, từ năm sinh ra long phượng thai ấy, mất máu quá nhiều, bị tổn thương thân mình; tuy từ nay về sau được điều dưỡng cẩn thận, nhưng thân thể nàng cũng đã cạn kiệt, chỉ còn thọ mấy năm nữa thôi.
Nghe vậy, Sở Minh Phong như bị sét đánh ngang tai, bi thương mãi, nhưng hắn cũng không muốn nói cho nàng biết, cứ cố gắng điều dưỡng thân thể nàng cho tốt.
Nhưng hai năm gần đây Diệp Vũ cảm giác được sức khỏe mình không còn như trước, không phải đau chỗ này thì lại đau chỗ kia, không phải hụt hơi thì là đau bụng. Tóm lại, cả người thấy khó chịu vô cùng.
Tuy Từ thái y không nói rõ, nhưng nàng biết đại nạn của mình sắp tới rồi. Gần nhau sắp được một hai chục năm, đủ rồi, nàng đã chiếm được thâm tình, si tình của một thế hệ đế vương, chiếm được duy nhất Sở Minh Phong, được yêu đầy đủ, nàng còn cầu gì hơn nữa chứ? Cả đời này thế là viên mãn.
Năm nay, Kính Hoan đã mười tuổi, nàng bốn mươi tuổi, họ đã ở gần bên nhau được hai mươi năm rồi. Tháng hai, cảnh xuân rực rỡ, nàng nằm trên giường không dậy nổi, Sở Minh Phong bi thương uất ức, để cho thái tử trị nước, cùng bồi nàng tới “Hạnh hoa xuân” tĩnh dưỡng.
Hơn mười năm trước, hắn hạ lệnh phía đông xây dựng một tòa lâm viên du ngoạn đặt tên là “Hạnh hoa xuân”. Cứ vậy họ bỏ lại quốc sự, ra khỏi thành đi du ngoạn, hưởng thụ nhàn nhã, ấm áp mật ngọt một chỗ. Từ nay về sau, mỗi mùa hè họ đều tới nghỉ ở “Hạnh hoa Xuân”
Xuân qua thu đến, Diệp Vũ gầy yếu dần, chịu đựng đau ốm, cố gắng sống, hy vọng được bồi cạnh hắn nhiều thêm mấy ngày. Nhưng tóm lại cũng sẽ có một ngày, nàng rốt cuộc không kiên trì thêm được nữa.
Ngày đó, nàng bảo muốn đi ngắm chút kỳ hoa dị thảo kiều diễm trong vườn, vì thế Sở Minh Phong ôm nàng đi vào nhà thủy tạ của vườn hoa.
Trời xanh không gợn mây, ánh nắng lung linh khiến cho cả vườn hoa dạt dào rực rỡ, lấp lánh như ngọc. Làn nước trong veo, soi rõ mây trắng trời xanh. Nhà thủy tạ bốn phía có đủ các loại hoa kỳ lạ đủ màu sắc, đỏ, trắng, hồng, vàng, muôn màu khoe sắc, hương thơm theo gió lan xa. Phía xa xa còn có mấy cây phong lá đỏ, tựa như những đốm lửa nhỏ đỏ rực thiêu đốt, lại khiến cho ánh nắng chiều thêm xán lạn, lại thêm phần cô đơn.
Hắn ôm nàng, nàng tựa vào lòng hắn, ho khẽ, “Đẹp quá ha…”
“Sau này ngày nào ta cũng cùng nàng ngắm hoa trong này, ngắm cảnh” Giọng Sở Minh Phong trầm thấp đầy áp lực bi thương.
“Được” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vũ tái xám, không còn sáng bóng nữa, đuôi mắt mỉm cười vẫn động lòng, “Bệ hạ, thiếp không muốn ép Kính Nhi rập khuôn theo bước Hoan Hoan”
“Đã nhiều năm như vậy, sao cònnhắc tới Hoan Hoan nữa?”
“Bệ hạ có thể đồng ý với thiếp không, sau khi thiếp đi rồi, đừng sửa lập Kính Nhi làm thái tử nữa”
Tim hắn mềm mại mà đau đớn, cũng không nguyện biểu hiện ra nhiều, “Được”
Nàng nói chậm chạp nhẹ nhàng, “Thiếp chỉ hy vọng Kính Nhi vẫn bình an lớn lên… Làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Làm hoàng đế…không thể có được hạnh phúc…”
Sở Minh Phong nói dịu dàng, “Ta hiểu rồi”
Tay nhỏ bé của Diệp Vũ vốn đang được hắn nắm bỗng lật lại xoa mu bàn tay hắn, ‘Hai mươi năm nay, bệ hạ đã toàn tâm toàn ý đối đãi… Thiếp rất sung sướng, rất hạnh phúc…”
“Ta cũng sung sướng, hạnh phúc”
“Nhớ tới lúc trước chàng lợi dụng thiếp, làm tổn thương thiếp, thì lại cảm thấy rất buồn cười…”
“Lúc đó, ta không biết là giữa nam nữ tình yêu lại thống khổ như thế, mà lại ngọt ngào như thế”
“Bệ hạ vì sao…thích thiếp..”
“Nàng lưu lạc thanh lâu, kiên cường bất khuất; nàng ngang tàng tranh giành, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại có gan khiêu khích ta; nàng thông minh có chủ kiến, độc lập độc hành, lại dám nhảy một điệu vũ câu hồn đoạt phách… Thực ra ta cũng không biết thích nàng từ lúc nào nữa, chỉ cảm thấy, bất kỳ kẻ nào cũng không thể có được nàng, chỉ có ta mới có thể được hưởng cái đẹp của nàng..”
Bên môi nàng khẽ cười tan đi theo gió, “Bệ hạ bá đạo quá đi” Giọng Sở Minh Phong lại triền miên, “Vũ Nhi, nếu có kiếp sau, ta vẫn cứ bá đạo như vậy, còn nàng vẫn xinh đẹp thông minh như vậy, nàng và ta gặp nhau, yêu nhau, ân ái một đời, có được không?”
Diệp Vũ mỉm cười nói, “Được, Thiếp đợi chàng tới tìm thiếp”
Trong vườn hoa tĩnh lặng, mấy cung nhân đứng ở cách đó rất xa, đợi truyền triệu. Gió thu lạnh chát lướt qua, một lá phong rơi xuống, trằn trọc trong gió, trằn trọc bay tới bên ao, bay xuống trên mặt nước. Một màu đỏ rực, rực rỡ tới cực hạn. Nhưng mà tất cả tốt đẹp này đang chậm rãi mờ dần trong mắt nàng…
“Bệ hạ, lúc trước vì sao ra cung tới lầu Tiêu Tương tìm thiếp…”
“Có một ngày, ta nghe cung nhân thì thào bàn tán, bảo lầu Tiêu tương có một màn biểu diễn ca múa, lại còn dám nói mấy câu cuồng vọng: là màn ca múa cực rung động! Có cô gái thần bí nhất! là đêm vui tuyệt vời nhất! Là thể nghiệm phấn khích nhất! Ta nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi Thẩm Chiêu xem có phải có chuyện lạ thật không. Đêm đó, ta ra cung, cùng Thẩm Chiêu, Hoàng đệ, đi tới trước lầu Tiêu Tương. Không ngờ được…”
Sở Minh Phong nói chậm rãi, cảm giác tay nàng như trượt nhẹ xuống, trong nháy mắt, lòng hắn đau nhức, lệ nóng tuôn trào, chảy xuống khuôn mặt.
Nhưng hắn vẫn không ngừng, giọng đầy bi thương đau đớn mất vợ, “Không ngờ rằng, màn ca múa đó thật thú vị thật mới lạ. Thẩm Chiêu nghe nói màn ca múa thế này là một cô gái cải biên, liền bảo Lãnh Tiêu Tương mời nàng ấy đến…”
Kính Hoan đã luyện kiếm xong, định nói một lúc với mẫu hậu, thì đã thấy phụ hoàng khóc, hai mắt mẫu hậu đã khép lại, như đoán được mẫu hậu đã đi rồi, sợ tới mức khóc to, “Phụ hoàng, mẫu hậu chỉ đang ngủ thôi có phải không?”
“Mẫu hậu con rất mệt, muốn nghỉ ngơi thật tốt chút, sẽ không tỉnh lại ngay… “Rốt cuộc Sở Minh Phong không nhịn được đau đớn khóc thành tiếng.
“Vì sao mẫu hậu không tỉnh lại nữa?’ Kính Hoan kéo tay nàng, đung đưa nhẹ nhàng, “Mẫu hậu, tỉnh lại tỉnh lại đi… mẫu hậu… mẫu hậu…”
“Kính Nhi, đừng như vậy, mẫu hậu con thực sự mệt mỏi rồi…”
“Mẫu hậu, đừng bỏ lại nhi thần mà… ô ô..” Kính Hoan gào khóc. Sở Minh Phong ôm con, lệ rơi đầy mặt, đau triệt tâm can.
***
Đêm thu dài trầm, điện Chiêu hòa chìm ngập trong bóng tối, chỉ có ở tẩm điện lóe sáng chút. Thực ra, thời gian vẫn còn sớm, Thác Bạt Hoằng cũng đã uống say, nằm nghiêng trên long tháp.
Một cô gái mặc cung trang bước nhẹ vào điện, mắt thấy vậy, vội vàng cùng thị tì tùy thân đỡ bệ hạ nằm cho ổn thỏa, cẩn thận đắp chăn cho hắn.
“Quý phi, đã mấy ngày nay bệ hạ cứ uống rượu, cứ vậy sẽ làm tổn hại tới long thể, bây giờ biết làm thế nào đây?” Thị tì tùy thân nói sầu khổ.
“Nhiều người khuyên rồi, bệ hạ không nghe, chỉ sợ bệ hạ mượn rượu tiêu sầu thôi” Cô gái mặc cung trang là Tiêu Quý phi, mấy năm nay cũng có được sủng ái chút.
“Nè, trên bàn có mấy bức họa này” Thị tì tùy thân nói.
Tiêu Quý phi đi tới, cầm lấy bức họa, cau mày nhìn. Trong mấy bức họa này đều là một cô gái, cô gái trong tranh này rất thanh tao mị hoặc, lúc thì cười, lúc thì xinh đẹp, đủ hình dạng, thiên kiều bá mị, dung mạo tú lệ, là một đại mỹ nhân. Nàng bỗng như nhớ tới cái gì, tinh thần bị kìm lại.
Phi tần được sủng ái trong hậu cung, bất luận là khóe mắt hay đuôi lông mày, bất luận là thần thái hay mặt mũi, ít nhiều đều tương tự như cô gái trong tranh này.
Nói như vậy, bệ hạ yêu cô gái chân chính, là cô gái trong tranh này ư? Vậy cô gái trong tranh này là ai?
Nghĩ đến đây, Tiêu Quý phi thấy tim lạnh một phần. Vốn tưởng rằng đoạt được ân sủng của bệ hạ là vì bệ hạ thích mình thật lòng, ai ngờ mình chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi.
Trong lòng bệ hạ, cho tới tận bây giờ chỉ có cô gái trong tranh này! Phi tần hậu cung, tất cả đều là thế thân!
Nàng biết vậy thấy mất mát, tim đau nhoi nhói, nhẹ buông tay mấy bức họa bay xuống đất. Gió đêm luồn vào từ cửa sổ, thổi bay mấy bức họa, mấy bức họa cứ phiêu tán mỗi chỗ một nơi, lả tả trên đất.
“Ai cho ngươi vào hả?”
Tiếng gầm lên giận dữ, như vấn binh khởi tội vậy. Tiêu Quý phi hoảng sợ, kinh hãi xoay người, chân tay phát run lên.
Thác Bạt Hoằng bước nhanh tới, vội vàng nhặt các bức họa phân tán khắp nơi lên, sau đó đứng dậy, chẳng nói lời nào tát mạnh cho nàng ta một cái, lớn tiếng quát, “Tẩm điện của trẫm, ngươi cũng dám tiến vào hử? Những gì của trẫm, ngươi cũng dám động vào?”
Tiêu Quý phi nhìn vào trong mắt hắn, lệ khí trên mặt thấy e ngại nao núng, không dám cãi. Lúc này, một thị vệ tiến vào, “Bệ hạ, ty chức có việc cần bẩm tấu”
“Còn chưa cút” Thác Bạt Hoằng nói lạnh khốc.
“Nô tì cáo lui” Tiêu Quý phi hạ mình hành lễ, sau đó rời khỏi tẩm điện.
“Chuyện gì?”
“Bệ hạ, Sở cung truyền ra tin tức, Hoàng hậu Sở quốc mất rồi”
Thác Bạt Hoằng ngây người ngơ ngẩn, ngay sau đó, như có thanh kiếm đâm thẳng vào ngực, cơn đau trào ra, xâm nhập khắp toàn thân. Vũ Nhi chết rồi ư?
Năm ấy bốn mươi, chết thế nào? Sở Minh Phong, ngươi sao có thể để Vũ Nhi cứ thế đi chứ? Sở Minh Phong, tên khốn nạn…
Hắn nắm chặt mấy bức họa, chậm rãi đi lên long tháp, coi như khó mà kìm được bi thương, chậmrãi, thật chậm…. cuối cùng hắn ngồi lên giường, nhìn cô gái trong tranh chằm chằm, khóc rống lên, nước mắt tuôn trào..
Vũ Nhi, nàng cứ vậy mà đi rồi ư?
Từ năm ấy ly biệt, vốn tưởng rằng có ngày còn được gặp lại, ai ngờ nàng thế mà lại đi rồi…
Vũ Nhi, cuộc đời này cũng không còn được gặp lại nàng nữa…
Mày Thác Bạt Hoằng cau chặt lại, nước mắt cứ trào ra liên tục không ngừng, cơn đau như không thở nổi…
Tiêu Quý phi cũng chưa đi, đứng nấp trong một góc tối ở đại điện. nàng ta nghe thấy thị vệ bẩm tấu, cũng nghe được tiếng khóc bi thương của hắn. Hóa ra người bệ hạ yêu thầm lại là hoàng hậu Sở quốc.
Nghe nói Hoàng Hậu Sở quốc Diệp thị, là đại trưởng nữ của Diệp Đại tướng quân Sở quốc, từng là vũ kỹ đứng đầu Sở quốc, chỉ nhảy mấy điệu vũ câu hồn đoạt phách, tạo thành một ngọn cờ riêng, khiến cho người ta muốn ngừng múa mà không được. Từng có kẻ muốn học, song làm kiều gì cũng không học nổi. Sau đó, cũng Có Tấn Vương Sở quốc chung tình với nàng ấy, vì nàng mà giết huynh đoạt vị, làm hoàng đế được mấy tháng, rồi đế vị lại bị Sở Hoàng đoạt lại. Từ đó về sau, Sở Hoàng sắc phong cho nàng ấy làm hoàng hậu, vì nàng mà phế cả hậu cung, đối đãi nàng toàn tâm toàn ý, hai mươi năm như một ngày.
Người trong thiên hạ đều biết, Đế Hậu Sở quốc tình cảm đậm sâu. Rồi nàng biết Hoàng Hậu Diệp thị Sở quốc, như một truyền kỳ.
**
Sau khi Diệp Vũ băng hà nửa năm, Sở Minh Phong cũng băng hà. Hai mươi năm nay, hắn chuyên cần chính sự, sức khỏe cũng không tốt lắm; sau khi vợ mất, hắn đã mất hết can đảm, cảm thấy người bên gối đã mất rồi, chẳng còn hứng thú, không còn tình ý, bị bệnh tích tụ trong người, cuối cùng, cả người gầy gò sa sút, chỉ được nửa năm thì cũng cùng đi theo vợ yêu.
Trong lúchấp hối, thái tử và Kính Hoan đều ở trước giường, khóc lệ chảy dài.
“Đừng khóc…” Hắn xoa đầu con trai nhỏ bé, ‘Con người lúc nào cũng phải chết, phụ hoàng chỉ là đi cùng mẫu hậu của con thôi, bởi vì, mẫu hậu rất cô đơn”
“Phụ hoàng, đừng bỏ lại nhi thần…. Nhi thần muốn phụ hoàng, mẫu hậu” Kính Hoan khóc lóc bi thương.
“Lăng Thiên, trẫm đem giang sơn Sở quốc giao trong tay con, con cần phải chuyên cần chính sự, làm một hoàng đế được vạn người dân kính ngưỡng, đừng để cho trẫm thất vọng”Sở Minh Phong dặn dò.
“Nhi thần sẽ không để phụ hoàng thất vọng đâu, nhi thần sẽ lấy phụ hoàng làm tấm gương, làm một hoàng đế tốt” Sở Lăng Thiên giờ đã là một nam tử ba mươi tuổi chững chạc, có ba phần gần giống phụ thân. Sở Minh Phong cười vui mừng, “Được, được, con ngoan… Lăng Thiên, trẫm còn một tâm nguyện, hy vọng con hoàn thành cho trẫm”
Sở Lăng Thiên rơi lệ, “Xin phụ hoàng cứ nói, nhi thần nhất định sẽ cố sức hoàn thành”
Sở Minh Phong đặt tay hai huynh đệ cùng một chỗ, “Trẫm hy vọng hai huynh đệ bên nhau. Trẫm đi rồi, huynh đệ các con là người thân nhất trên đời này, làm huynh trưởng phải trân trọng đệ đệ, làm đệ đệ phải kính trọng huynh trưởng đó”
Sở Lăng Thiên đáp, ‘Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ che chở cho đệ đệ”
Sở Minh Phong chớp mắt, không còn nói gì nữa, khuôn mặt ngăm đen nở nụ cười nhẹ nhàng, cứ như đang nhìn thấy vợ yêu vậy. Chậm rãi hắn dần khép mắt lại, cánh tay buông xuống…
“Phụ hoàng…” Cả hai huynh đệ cùng đồng thanh kêu khóc.
“Thái tử điện hạ, việc cấp bách trước mắt là làm lễ tang an bài bệ hạ” Mạc Thất bi thương nhắc nhở.
Sở Lăng Thiên xoay người, lau đi nước mắt, “Dĩ nhiên là hợp táng phụ hoàng cùng mẫu hậu ở hoàng lăng, bẩy ngày sau đưa tang”
Mạc Thất hỏi, “Thái tử điện hạ khi nào thì đăng cơ?”
Ánh mắt Sở Lăng Thiên kiên định, “Sau đó bản thái tử sẽ cùng đại thần trong triều thương nghị việc này”
**
Năm ngày sau, Sở Lăng Thiên đăng cơ để chuẩn bị tang lễ cho hoàng đế băng hà.
Hai ngày tiếp theo, lễ đại tang hoàng đế, hợp táng Vĩnh Lăng cùng Hoàng hậu Diệp thị.
Ngày đưa tang này, Kính Hoan đi theo đội ngũ đưa tang tới Vĩnh Lăng, không về kinh nữa. Từ ngày thái tử đăng cơ ấy, Mạc Thất liền hỏi bé, “Điện hạ có tính toán gì không?’
Mẫu hậu, phụ hoàng mất liên tiếp, Kính Hoan năm ấy mới mười tuổi không thể chấp nhận nổi, lại không thể không chấp nhận. Dù bi thương, cũng cố cắn răng chịu đựng. Huynh trưởng đăng cơ, bé là Yến Vương, sau này phải làm sao đây, bé thật sự không biết.
“Điện hạ, trước khi hoàng hậu mất, có phân phó với ty chức một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Hoàng hậu nói, sau khi bệ hạ băng hà, điện hạ không nên ở lại Kim Lăng, mà nên đi biên cảnh Dương Châu tìm Diệp đại tướng quân” Mạc Thất hiểu được băn khoăn của hoàng hậu, chỉ có rời xa Kim Lăng, Yến vương điện hạ mới có thể bảo toàn tính mạng. “Ý hoàng hậu là, nếu bệ hạ có hứng thú, thì nên đi theo quân”
“Nếu mẫu hậu đã an bài vậy, bổn vương liền làm theo ý mẫu hậu” Kính Hoan cũng hiểu rõ thâm ý của mẫu hậu an bài như thế.
Ngày đưa tang ấy, vào đêm, Sở Lăng Thiên nhận được đơn từ chức của thị vệ, cũng nhận được thư từ biệt của cung nhân đưa tới.
Mạc Thất từ đi chức quan thống lĩnh cấm quân, Kính Hoan thì viết ở trong thư nói: hoàng huynh, phụ hoàng, mẫu hậu lần lượt tạ thế, thần đệ bi thương đau khổ, chỉ mãi thương tâm không kiềm chế được. Giờ đi tới biên cảnh Dương Châu, theo quân đền đáp triều đình. Đừng mong nhớ.
Sở Lăng Thiên đứng trên thành lâu, nhìn bóng đêm buông xuống hoàng cung, thành Kim Lăng, rồi nhìn về phương hướng Dương Châu, khung cảnh tối đen như mực, ánh mắt chậm chạp nhắm lại.
Hoàng đệ, thực ra đệ không cần trốn tới Dương Châu đâu, mẫu hậu đãi trẫm không tệ, sao trẫm dám lấy oán trả ơn chứ?
Bóng đêm bao trùm trên đường lớn, có hai người đang giục ngựa phi nhanh, tiếng vó ngựa vang vọng khắp bốn phương. Con đường phía trước mờ mịt, trời đất yên tĩnh.
Hết
Ánh sáng như nước, chảy qua đầu ngón tay, ánh sáng như gió, theo đầu ngón tay bay qua; thời gian qua mau, theo đầu ngón tay đi qua.
Bất giác mười năm cứ vậy trôi qua. Diệp Vũ nghĩ ngợi, mười năm nay, họ như bóng với hình, còn mười năm tiếp theo thì sao? Còn có được ân ái như bây giờ không?
Rất muốn tin tưởng định lực của hắn, song không kìm được lại suy nghĩ miên man. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ có một tiếc nuối: không thể sinh con cái cho hắn.
Ngày nào ngự hiệu thuốc cũng đều đưa tới một chén thuốc, sớm hay muộn đều một chén, nàng kiên trì uống thuốc tới mười năm. Có lúc nàng định buông xuôi, Sở Minh Phong lại ôn nhu khuyên nàng, thậm chí còn định bồi nàng uống. Cứ thế, nàng chỉ đành đánh mất ý nghĩ trong đầu đi.
Từ thái y nói, thân thể nàng đã tốt lắm, chỉ là muốn xem ý trời. Vì thế họ cùng nhau trấn an, trời xanh sẽ đoái thương tới họ.
Ngày này, Từ thái y theo lệ thường tới thỉnh an bắt mạch, ngón tay áp lên cổ tay nàng, thì cảm thấy khác thường. Diệp Vũ thấy lông mi ông động đậy, nghĩ là mình bị bệnh, bất giác thấy hồi hộp lo lắng. Đúng lúc Sở Minh Phong về điện Trừng Tâm, thấy sắc mặt ông nặng nề thì hỏi, “Vũ Nhi sức khỏe thế nào?”
Từ thái y đứng dậy, khuôn mặt cứng ngắc, ôm quyền nói, “Chúc mừng bệ hạ, hoàng hậu, hoàng hậu có mạch hỉ”
Hai người đều kinh ngạc, cả hai nhìn nhau, cứ như nghe chẳng hiểu ý lời này là gì vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Sở Minh Phong nhíu lại.
“Hoàng hậu đã có thai một tháng rồi ạ” Từ Thái y sung sướng cười.
“Thật sao?” Sở Minh Phong mừng rỡ như điên, cứ như một đứa trẻ bị kích động vậy chân tay luốn cuống, “Vũ Nhi, chúng ta có con rồi!”
“Từ đại nhân, có thật không?” Diệp Vũ không tin nổi, điều này sao có thể chứ? Chẳng phải nói là không thể thụ thai được sao? Sao điều dưỡng tới mười năm thì đã mang thai rồi chứ? Thật khó hiểu quá.
“Nếu hoàng hậu không tin, thì có thể truyền thái y khác tới bắt mạch đi ạ” Từ Thái y cười.
Sở Minh Phong vừa vui vừa hưng phấn, hoa chân múa tay liên tục cười sung sướng, “Thật tốt quá… Vũ Nhi…chúng ta có con rồi….”
Từ thái y bảo, “Bệ hạ đừng vội cao hứng quá ạ, phượng thể hoàng hậu được điều dưỡng mười năm, nhưng ba tháng đầu là vô cùng quan trọng, cần phải cẩn thận an thai ạ”
Sở Minh Phong nắm tay nàng, không kìm nén được niềm vui sướng, “Từ ái khanh, con trẫm liền giao cho khanh, khanh cần phải giữ gìn đứa con trong bụng cho Vũ Nhi, để cho con được ra đời bình yên”
Từ thái y lĩnh chỉ, cười lui xuống. Diệp Vũ cứ đứng ngơ ngác, vẫn bộ dáng không thể tin nổi.
“Vũ Nhi, chúng ta có con rồi, đây là ông trời ban cho đó” Sở Minh Phong vẫn mắc chứng xúc động, hưng phấn đi đi lại lại, “Vũ Nhi, nàng nói xem con chúng ta là trai hay gái? Ta cứ nghĩ tới một cái tên thật hay… cứ nghĩ thật kỹ vào..”
“Bệ hạ… trong bụng thiếp…..thật sự có con thật chứ?” Niềm vui sướng này tới quá đột ngột, nàng khó có thể tin nổi.
“Đúng! Cuối cùng chúng ta cũng có con rồi!” Hắn nắm tay nàng, cười to ầm ĩ, “Vũ Nhi, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi!”
Nàng cười vui vẻ, cảm tạ ông trời: ông trời ơi, rốt cuộc ông cũng không trêu ta nữa. Hắn ôm nàng, “Vũ Nhi, cả đời này, viên mãn rồi” Hai người cùng nhìn nhau cười, dòng khí vui sướng hạnh phúc chuyển động giữa bốn mắt.
****
Cơn đau đẻ gần như khiến Diệp Vũ sắp chết. Bởi vì chẳng ai đoán được, sau khi nàng sinh ra con trai, trong bụng lại vẫn còn một đứa bé nữa. Nhưng đứa thứ hai ngôi thai cũng không thuận, nên sinh hơi khó. Từ thái y đã cố sức dùng hết mọi cách mới giữ cho hai mẹ con bình an, tuy rằng bình an song Diệp Vũ mất quá nhiều máu, cả người yếu ớt, tĩnh dưỡng trên giường mất ba tháng mới chuyển biến tốt được.
Vừa sinh long phượng thai, Sở Minh Phong vui tới mức bỏ hết mọi chuyện quốc gia, chính sự, cả ngày ở cùng nàng, cứ ôm đôi con trai con gái liên tục.
Lúc hai con ra đời được mười ngày, hắn liền khẩn cấp ban danh, phong thưởng. Con trai thì ban danh là Sở Kính Hoan, phong làm Yến Vương, con gái thì ban danh là Sở Hoan Hoan, phong là Công chúa Chiêu Dương.
Lần đầu tiên nghe đến hai cái tên thế, Diệp Vũ đang ngồi uống trà suýt thì phun phì ra. Hoan á?
“Bệ hạ, từ “Hoan” này thiếp thấy chẳng hay đâu”
“Vì sao không hay? Ta cảm thấy rất hay mà” Sở Minh Phong ôm con gái, “Hoan Hoan, Hoan Hoan Nhạc Nhạc, thật hay quá”
Sung sướng là tốt, nhưng làm vậy khiến người ta nghĩ tới ý khác đó, ví dụ như…. Giao hoan, hoan ái, hợp hoan, linh tình gì đó vậy.
“Nàng nghĩ quá nhiều rồi, người bình thường chỉ biết nghĩ là sung sướng thôi”
Nàng đành chịu, được thôi, con gái thì gọi là Hoan Hoan đi nhưng mà con trai thì tuyệt đối không được. Nàng lại bảo, “Con trai phải có một cái tên khí thế, ví dụ như tên thái tử vậy, Lăng Thiên, thì hay nhất. Từ Hoan này đặt tên cho con trai, như con gái vậy, hẹp hòi quá”
Hắn cười tủm tỉm bảo, ‘Từ Hoan này còn có một ý khác, ý là Hoan Hoan, Kính Hoan là vì nàng và ta yêu nhau mới có con gái vậy”
Diệp Vũ phản bác lại, “Nhưng mà con trái tên Hoan sẽ bị người ta giễu cợt đó”
Sở Minh Phong hất mặt lên, “Con ta, ai dám giễu cợt chứ?” Nàng bất đắc dĩ, hắn cứ kiên trì như thế, phải dùng từ Hoan này, nàng đành theo hắn vậy.
Hắn sai người tìm được bốn bà vú cho hai con, an bài tám cung nữ có kinh nghiệm chiếu cố cho chúng. Cung nhân hơi sơ sẩy chút, chẳng những bị trách đánh, mà còn bị điều đi làm việc nặng. Cứ thế, còn có cả bà vú, cung nhân cứ lo sợ nơm nớp, chẳng dám làm qua loa. Nàng nhìn ra được, hắn rất yêu rất yêu hai đứa con song sinh này, yêu tới vô pháp vô thiên.
Ba tháng sau, Diệp Vũ có thể xuống giường được, nàng muốn đi nhìn nhất chính là hai con sinh đôi. Cung nữ còn chưa kịp tắm cho con, nàng đã đứng ở một bên học, quan sát, lại phát hiện ra, sau lưng vai phải của con như bị thương vậy. Nàng lập tức tiến lên coi, lại phát hiện ra, chỗ vai phải đó không giống như bị thương.
“Đây là có chuyện gì? Các ngươi làm Kính Nhi bị ngã hử?” Nàng hỏi lớn tiếng.
“Không phải, bẩm hoàng hậu” Cung nữ kinh hoàng nói, “Điện hạ từ lúc sinh ra trong bụng mẹ, nô tỳ đã nhìn rất kỹ, vết tím trên vai điện hạ không phải bị thương mà là cái bớt ạ…”
Diệp Vũ nhìn cẩn thận, đưa tay ra sờ, thấy con không phản ứng gì. Nếu đau, con sẽ khóc. Vết tím này không to không nhỏ, cứ như một đồng tiền lớn vậy, xòe hình cánh quạt, có năm móng… Nàng tâm thần chấn động, đây là…. Móng rồng…
Vai phải của Kính Nhi sao lại có năm móng vuốt của rồng màu tím xanh này nhỉ? Minh Phong biết chưa?
Móng vuốt của rồng là tượng trưng cho Thiên Tử, vai phải của Kính nhi có móng vuốt dài, vậy có phải là dự báo nó trong tương lai làm hoàng đế Sở quốc không? Vậy Sở Lăng Thiên thì phải làm sao đây?
Nàng hỏi cung nữ, bệ hạ có biết trên vai Kính Nhi có vết bớt màu xanh này không, cung nữ bảo là biết. Như vậy chuyện Minh Phong yêu thích con, sau này nhất định sẽ phế thái tử, sắc lập Kính Nhi làm thái tử rồi.
Từ đó, Sở Lăng Thiên sẽ cam tâm sao? Khi đó có phải sẽ phát sinh chuyện gì kinh tâm động phách không? Hắn có giống như Sở Minh Hiên năm đó, mưu đồ bí mất sát hại, diệt trừ hậu hoạn, lấy thủ đoạn ác độc, tàn nhẫn để đi lên ngôi không. Lòng Diệp Vũ hoảng loạn, không dám nghĩ tiếp nữa.
***
Suy nghĩ mấy ngày, Diệp Vũ tóm lại cần phải nói chuyện này với Sở Minh Phong. Hắn đã nghĩ tới chuyện này, “Ta đã nhìn kỹ rồi, vai phải của Kính Nhi có vết bớt màu xanh năm móng, giống như móng rồng, hoặc là móng rồng thật. Đợi Kính nhi lớn chút, vết bớt ấy sẽ lớn hơn chút thì mới nhìn rõ hơn”
Nàng hỏi, “Bệ hạ có cảm thấy, vết bớt trên vai Kính Nhi có thâm ý gì không/”
“Kính Nhi từ lúc sinh ra đã có móng rồng này rồi, điều này không phải nói rõ Kính Nhi là chân long Thiên tử hay sao?” Trời xanh ban cho hắn một đứa con kế thừa đế bị của hắn, hắn rất đắc chí.
“Nhưng Lăng Thiên là thái tử rồi”
“Thì tính sao? Đợi Kính Nhi lớn lên, ta sẽ sửa lập Kính Nhi làm thái tử”
Diệp Vũ nói thẳng, “Bệ hạ định ép Kính Nhi vào chỗ chết hả?”
Sở Minh Phong ngạc nhiên cứ như hắn bị tạt một thùng nước lạnh vậy. Nàng nói đầy thấm thía, “Lăng Thiên đã là thái tử, nghĩ tới mình sẽ được thừa kế đế vị, chấp chưởng giang sơn. Kết quả là chỉ một thánh chỉ của chàng, đã làm hy vọng nó tan biến, nó sao có thể cam tâm được chứ? Nó sao có thể cam tâm tình nguyện chắp tay dâng đế vị chứ?”
Hắn cũng ý thức tính nghiêm trọng, “Yên tâm đi, ta sẽ trải đẹp con đường cho Kính Nhi đi, khiến cho Kính Nhi thuận lợi ngồi trên đế vị”
“Chỉ e chẳng được như ý chàng, quận vương An Định còn vết xe đổ đó” Nàng cau mày nhíu lại, “Minh Phong, thiếp nghĩ qua rồi, cứ để cho thái tử thừa kế đế vị của chàng, Kinh Nhi vĩnh viễn là thân vương, móng rồng trên vai nó không ai biết được đâu. Chỉ có vậy, sau này chàng và ta trăm tuổi, Kính Nhi mới có thể bình an cả đời được”
“Kính Nhi là Chân Long thiên Tử, đây là ý trời, chúng ta sao có thể nghịch lại ý trời được chứ?” Sở Minh Phong nói nặng nề, “Dù thái tử có tâm nhắm tới đế vị, mưu đồ gây rối, cũng sẽ không thực hiện được. Bởi vì, ý trời là ý trời, sẽ không sửa đổi được đâu”
Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên họ tranh chấp tới mặt đỏ tía tai. Diệp Vũ nhìn nhìn hắn, dịu dàng khẩn cầu, ‘Minh Phong, hãy nghe thiếp lần này, có được không?”
Hắn kiên trì theo ý mình, “Không phải là ta không nghe lời nàng, mà ta không muốn phạm vào ý trời” Nàng chẳng khuyên nữa, đứa con còn nhỏ, còn có rất nhiều cơ hội để khuyên hắn.
***
Nhìn đứa con trưởng thành là chuyện hạnh phúc vui vẻ nhất. Rất nhanh, Kính Nhi và Hoan Hoan cũng lớn lên, biết đi, biết gọi phụ hoàng, mẫu hậu, khiến cho mọi người ai ai cũng thích.
Kính Nhi thân hình cao dong dỏng, tư thế oai phong, cặp lông mày hoàn mỹ, đôi mắt thâm sâu đen láy, chẳng khác Sở Minh Phong lắm; còn Hoan Hoan thì thân hình yêu kiều nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn thanh tú ngọc ngà, đường nét giống Diệp Vũ vô cùng, nhìn trắng ngọc đáng yêu.
Cả hoàng cung lớn như vậy, cũng bởi có hai đứa bé mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, có chúng càng có nhiều niềm vui, sung sướng, vui vẻ buồn rầu đều có chúng làm bạn, còn hơn cả gia đình giàu có thế tục khác.
Mà vết bớt trên vai Kính Nhi càng lớn, năm móng vuốt lại càng thấy rõ hơn. Diệp Vũ đã sớm cảnh cáo bà vú, cung nữ nếu có ai đem vết bớt trên vai Yến Vương tiết lộ ra ngoài, thì bị tội chết, còn liên can tới cả người nhà nữa.
Cứ thế, ngoài những người này thì không ai biết trên người Yến vương có chỗ đặcdị. Nếu Sở Lăng Thiên biết chuyện này, chẳng biết sẽ nghĩ thế nào nữa.
Nàng quan sát nó, thấy nó thực sự thích hai đứa em, thường xuyên ôm chúng, dỗ chúng chơi, không biết trong lòng nó nghĩ thế nào, chỉ có nó biết. Nó hẳn là đang lo lắng ngôi vị thái tử bị đoạt đi hay là hận Kính Nhi không?
Nàng không dám đoán linh tinh, chỉ có thể lệnh cung nhân, thị vệ phải cẩn thận ngàn lần, không được để chuyện xảy ra bất ngờ.
Nhưng cho dù có cẩn thận tới mức nào thì chuyện phát sinh ngoài ý muốn cũng sẽ xảy ra. Ngày này, Diệp Vũ đang ăn trưa, cung nữ thiên điện đã vội vàng chạy tới, sắc mặt kinh hoàng, “Hoàng hậu… Không hay rồi..”
“Sao vậy?” Tim nàng co thắt mạnh, chẳng lẽ Kính Nhi, Hoan Hoan đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Công chúa…” Cung nữ gấp tới mức sắp khóc, “Công chúa…. Sắp không được nữa…”
Tinh thần Diệp Vũ chấn động, nhanh chóng chạy về thiên điện. Hoan Hoan, xin ngàn lần đừng làm sao… Hoan Hoan…
Đúng lúc Từ thái y tới thỉnh an bắt mạch, thấy sắc mặt nàng khác thường, vội vàng chạy theo.
Diệp Vũ chạy thẳng tới tẩm điện, thấy con gái nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn như ngọc tái xanh tinh thần chấn động, “Hoan Hoan… Hoan Hoan…”
Cung nữ quỳ trên mặt đất sợ hãi khóc, “Nô tỳ cũng không biết sao lại thế nữa… Tiểu công chúa đói bụng, nô tì liền bón cháo cho tiểu công chúa ăn… Ăn được một nửa, tiểu công chúa liền khóc lóc mãi… Nô tì dỗ một lúc, tiểu công chúa vẫn cứ khóc, sắc mặt tái đi… Nô tì không dám chậm chễ, vội vàng sai người đi bẩm tấu hoàng hậu… Hoàng hậu, là nô tì hầu hạ bất lực, nô tì không rõ vì sao lại vậy nữa…”
Diệp Vũ cũng bối rối vì con, Hoan Hoan vẫn còn thở chỉ là như đang chìm vào hôn mê thôi. Đúng lúc, Từ thái Y bước tới thiên điện, lập tức chẩn trị cho Hoan Hoan. Nàng khẩn trương chắp tay, ngước lên trời cầu nguyện, Hoan Hoan sẽ không sao… Hoan Hoan sẽ không sao…
Khám bệnh một lát, ông vội vàng đi tới đại điện, viết một đơn thuốc, rồi sai một công công hỏa tốc đi ngự hiệu thuốc sắc thuốc, còn thúc giục công công mau mau trở lại. Sau đó ông lại trở lại tẩm, điện, lấy ngân châm ra, thi châm cho tiểu công chúa.
“Hoan Hoan có phải bị trúng độc không ạ?’ Có phải rất nặng không?” Diệp Vũ không kìm được hỏi, tâm hoảng ý loạn, hai mắt rưng rưng.
“Đúng là trúng độc” Từ thái y đang thi châm trên huyệt đầu của Hoan Hoan, “Tiểu công chúa đã hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại, mặc cho số phận thôi”
Mặc cho số phận sao? Bốn từ này cứ như một quả đạn nổ tung, nổ trúng nàng, nàng mộng…. Hoan Hoan như vậy thật nặng lắm rồi sao?
Hoan Hoan…
Từ thái y lấy bát cháo còn một nửa trên bàn, lấy tay lấy ra chút, cẩn thận ngửi ngửi, lại dùng đầu lưỡi liếm. Có người tiến vào, Diệp Vũ quay đầu, nước mắt như mưa, “Bệ hạ…”
Sở Minh Phong bước nhanh tới, ôm lấy hoàng hậu đang đau lòng sắp chết, lại nhìn về đứa con hơi thở mong manh lo lắng hỏi, “Hoan Hoan sao rồi?”
“Tiểu công chúa ăn bát cháo này đã bị người ta bỏ ít bột cây trúc đào vào” Từ thái y nói, “Nếu như người lớn ăn nhầm bột trúc đào nặng thì sẽ trúng độc chết. Còn trẻ con thân thể yếu, chỉ sợ ăn nhầm e rằng…”
“E ràng thế nào?” Sở Minh Phong run giọng hỏi, lòng đau thắt như bị ai thọc một dao vậy.
“Tiểu công chúa ăn không ít, giờ đã hôn mê bất tỉnh… Chỉ sợ khó mà tỉnh lại” Giọng Từ thái y nặng nhọc, “Vi thần đã thi châm hy vọng có thể ngăn độc tính lan tràn, nhưng cũng chỉ hy vọng thôi”
“Vũ Nhi đã trúng độc mấy lần, ngươi đều có cách cứu sống Vũ Nhi,,, Cây trúc đào cũng không phải là kịch độc, ngươi sẽ có cách cứu Hoan Hoan… Ngươi mau nghĩ cách đi…” Sở Minh Phong ngồi xuống giường, âu yếm xoa nhẹ trán con gái, bàn tay nhỏ bé, bi thương mãi.
“Tuy cây trúc đào độc tính không bằng kịch độc khác, nhưng ăn quá nhiều cũng sẽ mất mạng” Từ thái y nói, “Tiểu công chúa hôn mê, mặt đã tím đen, nói rõ độc này đã lan tràn tới lục phủ ngũ tạng, vi thần đã cố hết sức rồi…”
“Trẫm lệnh cho ngươi nhất định phải cứu sống Hoan Hoan!” Sở Minh Phong rống lên bi thương. Từ Thái y không nói gì nữa, chỉ đành cố sức cứu tiểu công chúa. Diệp Vũ khóc ngã nhào vào lòng Sở Minh Phong đau lòng vô cùng.
Chẳng bao lâu, công công sắc thuốc trở về, Từ thái y mang chén thuốc bón trong miệng cho tiểu công chúa… Nhưng không đưa vào được, bởi vì tiểu công chúa đã gần như không còn thở nữa…
Ông coi kỹ, chẩn đoán chính xác tiểu công chúa đã đi, vì thế nói đau đớn, “Bệ hạ, hoàng hậu, vi thần vô năng, tiểu công chúa…đã đi rồi…”
Sở Minh Phong kinh hãi, đau triệt nội tâm… Diệp vũ nghe vậy, không thở nổi, hai mắt trợn ngược, ngất đi…
****
Lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong tẩm điện, cảm giác như mới trải qua một cơn ác mộng. Đúng, đó chính là ác mộng, Hoan Hoan không bị trúng độc, Hoan Hoan vẫn còn sống rất khỏe mạnh…
Nhưnglúc nàng đi vào thiên điện, sợ ngây người – Sở Minh Phong ngồi bên giường, Hoan Hoan vẫn mê man trong lòng, vẫn không nhúc nhích, hình như đã cứng cả rồi.
Nhìn theo thần sắc đau thương của hắn thì biết, ác mộng kia là thật, Hoan Hoan thật sự đã chết rồi. Nàng bước đi từng bước mà dưới chân như nặng ngàn cân… Hoan Hoan à, con đến thế gian này mớiđược hơn một năm, vẫn còn chưa kịp lớn lên, vừa mới gọi phụ hoàng, mẫu hậu, vậy mà con đã rời phụ hoàng, mẫu hậu đi rồi sao? Hoan Hoan ơi, có phải phụ hoàng, mẫu hậu không tốt, có phải con không thích nơi này nên mới rời chúng ta đi rồi không?
Hoan Hoan ơi…
Lệ rơi đầy mặt nàng, đưa tay chạm nhẹ lên mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan, tay run bần bật. Hoan Hoan à, là mẫu hậu không tốt, không bảo vệ con tốt… là lỗi của mẫu hậu…
“Hay Hoan Hoan không thích nhà đế vương, hay Hoan Hoan vô duyên với chúng ta mới có thể rời chúng ta đi…” Sở Minh Phong trầm giọng nói, đau đớn vô cùng.
“Hoan Hoan…” Diệp Vũ ôm con gái vào lòng, nước mắt rơi tí tách. Công công tùy thân của Sở Minh Phong mang một người tiến vào, nàng kinh ngạc, vì sao lại dẫn công chúa Đoan Nhu đến vậy? Công chúa Đoan Nhu là con gái của Lý Chiêu nghi, năm đó, Lý Chiêu nghi đã mấy lần mưu hại Diệp Vũ, Sở Minh Phong tra ra chân tướng, trước mặt mọi người ban thưởng Lý Chiêu nghi hình phạt treo cổ. Lúc ấy công chúa Đoan Nhu mới bốn tuổi, cuối cùng mới được gặp mặt mẫu phi lần cuối, thì bị cung nhân ôm đi.
Đã cách nhiều năm như vậy, nàng ta đã trưởng thành một cô gái yểu điệu, duyên dáng, xinh đẹp. Nàng tađứng lặng ở đó, cả người mặc bộ váy áo trắng như tuyết, cứ như một pho tượng tinh xảo tuyệt đẹp, mặt chẳng chút thay đổi, lạnh lẽo bức người.
Công công kia bẩm tấu, ‘Bệ hạ, hoàng hậu, nô tài tra ra, công chúa Đoan Nhu đã hạ bột cây trúc đào vào trong cháo của tiểu công chúa, độc hại tiểu công chúa”
Diệp Vũ khiếp sợ, dĩ nhiên là nàng ấy!
Sở Minh Phong đứng dậy, tát “bốp” một cái lên mặt công chúa Đoan Nhu, mặt tức giận tới méo mó, “Trẫm không có đứa con gái nuôi báo cô như ngươi!”
“Tiểu công chúa bị chết thật tuyệt” Trên khuôn mặt trắng nõn của công chúa Đoan Nhu mỉm cười lạnh lẽo, “Phụ hoàng có coi thần là con gái sao?”
“Hoan Hoan mới có một tuổi, thế mà ngươi dám hạ độc thủ với nó như thế, ngươi đúng là tâm địa rắn rết!” Hắn tức giận, con ngươi đen nhiễm máu đỏ, đỏ tới dọa người.
“Nếu luận về tâm địa rắn rết, có ai sánh được với mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu Sở quốc chứ?” Nàng ta nhìn Diệp Vũ chằm chằm, ánh mắt oán độc, chất chứa bao thù hận, “Thiếu nợ thì phải trả nợ, nợ máu trả bằng máu là chuyện đương nhiên”
Diệp Vũ hiểu công chúa Đoan Nhu hận mình là vì mẫu phi của nàng ấy chết vì mình. Năm ấy, nàng ta mới chỉ có bốn tuổi, thế mà ký ức phải sinh ly tử biệt với mẫu phi sẽ vĩnh viễn khiến nàng ta nhớ rõ mối huyết hải thâm thù kia, cho dù nàng ta không biết thì thị tì tùy thân của Lý Chiêu nghi cũng sẽ nói cho nàng ta biết.
Sở Minh Phong cũng hiểu ra, “Mẫu phi ngươi là trẫm giết, chẳng liên quan gì tới hoàng hậu cả, ngươi có oán thì cứ oán trẫm đây! Năm đó mẫu phi ngươi mấy lần mưu hại hoàng hậu, trẫm ban cho nàng ta hình phạt treo cổ đã là phá lệ khai ân rồi!”
Công chúa Đoan Nhu rõ ràng cắt ngang lời hắn, nói ác độc, “Nhi thần không muốn nghe! Nhi thần chỉ biết, mẫu phi bị nàng ta hại chết! Mẫu phi đã chết, phụ hoàng không cần nhi thần nữa, nhi thần sống rất khổ sở, cô độc… Tất cả những này, đều do bà ta ban tặng! Bà ta hại chết mẫu phi nhi thần, nhi thần liền độc chết con gái bà ta!”
“Ngươi điên rồi!” Hắn tức giận tới mức hai tay run lên, “Mẫu phi ngươi là gieo gió gặt bão, chết cũng đáng lắm! Đừng có trách người bên ngoài!”
“Phụ hoàng dĩ nhiên là bảo vệ bà ta rồi. Trong mắt phụ hoàng, bất luận bà ta làm gì đều đúng hết, bà ta giết người cũng đều đúng hết…” Nàng ta rống lên khàn cả giọng, mặt đỏ tưng bừng.
“Công chúa Đoan Nhu hại chết tiểu công chúa, tội không thể tha, phạt đánh!” Sở Minh Phong lạnh lùng nói, “Kéo ra ngoài!”
Công chúa Đoan Nhu không sợ chết, lúc bị kéo đi, ác độc trừng Diệp Vũ. Hắn ngã ngồi lên giường, cơn giận còn sót lại tiêu tan, chỉ còn lại đau xót – rõ ràng con gái lớn hại chết con gái nhỏ, đây là tạo nghiệt của hắn, vì sao lại báo ứng lên người Hoan Hoan chứ?
Diệp Vũ vẫn ôm Hoan Hoan, tâm tình bình tĩnh chút, “Bệ hạ, tha cho nó một mạng đi”
“Vì sao?” Sở Minh Phong trầm hỏi, như rất mệt mỏi.
“Coi như tích phúc Vì Hoan Hoan và Kính Nhi đi” Nàng nói thản nhiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của Hoan Hoan, trong lòng thấy mềm mại hơn. Hắn sửng sốt giây lát, ôm nàng tựa vào vai mình, “Được”
***
Sở Minh Phong hạ chiếu, công chúa Đoan Nhu hạ độc hại chết công chúa Chiêu Dương, biếm làm thứ dân, trục xuất Kim Lăng. Vì Hoan Hoan chết non, Diệp Vũ đau đớn mãi, hậm hực tới tận nửa năm mới đỡ hơn. Hắn đem hết mọi cách khuyên nàng, cuối cùng mới khiến cho nàng thoát ra khỏi nỗi đau mất con gái.
Để tránh dẫm lên vết xe đổ, hắn sai người quét sạch cung nhân trong cung, đem tất cả các cung nhân lớn tuổi, khả nghi trục xuất khỏi cung.
Kinh Hoan trưởng thành khỏe mạnh được phụ hoàng sủng ái, mẫu hậu yêu thương, có kẻ hầu người hạ thật tốt, có thân phận địa vị cực cao, được vạn người sủng ái.
Bé ngày một, ngày một giống phụ hoàng. Sở Minh Phong cưng chiều con tới vô pháp vô thiên, con nói gì thì làm cái đó, cho dù là lên trời hái trăng sao xuống cũng tìm mọi cách hái xuống cho nó chơi. Diệp Vũ khuyên bảo nhiều lần đều không có kết quả.
Lúc Kính Hoan được ba tuổi, ngồi trên kiệu, được cung nhân mang đi dạo khắp hoàng cung, mỗi lần đi qua một cung điện, nó đều nói ra tên cung điện này. Ví dụ như, đây là điện Thanh Ninh, đây là điện Phượng Tê, đây là điện Duệ Tư, đây là điện Trừng Tâm…
Lúc bốn tuổi nó đã thuộc hàng trăm bài thơ, Mạc Thất dạy cho bộ kiếm thuật, nó cũng làm rất giỏi.
Lúc thì nó bá đạo mãnh liệt, lúc thì lại nhu thuận như còn nhỏ lắm, lúc thì mồm miệng lanh lợi, lúc thì lại hỏi bao nhiêu vấn đề kỳ lạ, khiến người lớn chẳng đáp được, lúc thì lại khiến cho người lớn chẳng phản bác được gì… tóm lại, nó quá thông minh, tài trí cao hơn cả đứa trẻ lên bốn bình thường, đại thần trong triều đều tự hào vì có “thần đồng”
Có được một đứa con thần đồng như thế, Sở Minh Phong cứ nghẫm nghĩ cao ngạo, chỉ muốn mang con ra khoe với mọi người bất cứ lúc nào.
Có một ngày trời thu lạnh đột kích, Kính Hoan tỉnh ngủ, thấy trong tẩm điện không có ai, thì đi tìm phụ hoàng, mẫu hậu. Nhưng cả tẩm điện cũng không thấy mẫu hậu, bé nghĩ ngợi, liền đi phòng tắm mà mẫu hậu thường tới đó.
Trong phòng tắm mờ ảo ấm áp, có một nam một nữ chẳng có mảnh vải che thân, chân tay giao nhau, lửa nóng tràn ngập, đang quấn chặt lấy nhau.
Sở Minh Phong nhấc chân nàng lên, trầm giọng hỏi, “Vũ Nhi, đã nhiều năm vậy, vì sao ta cảm thấy cuối cùng vẫn chưa phát hiện ra trên người nàng có chỗ nào thần bí nhỉ?” “Nào có chỗ nào thần bí đâu chứ?” Mắt Diệp Vũ mê loạn, tay không tự chủ mơn trớn đi xuống lưng hắn, tiếp tục đi xuống…
“Ta đây bắt đầu tìm kiếm đây” Hắn rất quen tay, nhanh nhẹn đi vào, cùng người phụ nữ yêu nhất hòa hợp một thể, thong thả bắt đầu luật động.
Nàng lắc mông. Phối hợp với tiết tấu của hắn, đón ý nói đùa với hắn, khiến cho hai bên càng yêu sâu chặt chẽ hơn, nhập cả linh hồn lẫn nhau.
Hơn mười năm qua, mọi thứ đã quen thuộc nhưng khi họ cùng đụng chạm, ôm nhau, thân thiết, thì cảm giác cả tâm hồn rung động, tình yêu nồng nhiệt, khiến cho họ muốn ngừng mà không được. Có lẽ đây mới là yêu thật lòng.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người đang làm gì đó ạ?” Kính Hoan cất giọng non nớt hỏi, đôi mắt đen ngời sáng đảo nhanh như chớp.
Họ khiếp sợ cứng đờ, chẳng hẹn mà cùng quay đầu. Con đứng cách đó không xa, trên người không mặc áo khoác, mở to đôi mắt tò mò vô tội nhìn họ.
“Kính Nhi ngoan, phụ hoàng, mẫu hậu đang thực hành…vận động…” Diệp Vũ cái khó ló cái khôn, cười xấu hổ.
“Đang vận động sao? Vận động gì thế ạ?” Kính Hoan nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ ngập tràn mê hoặc.
“Là…” Nàng chẳng biết giải thích ra sao nữa.
“Kính Nhi ngoan, mẫu hậu và phụ hoàng đang luyện kiếm đó” Sở Minh Phong cười gượng, vẫn oai hùng bừng bừng phấn chấn chẳng chịu dừng lại chút nào.
“Phụ hoàng gạt người, luyện kiếm vì sao không mặc quần áo chứ?” Kính Hoan chỉ vào phụ hoàng, mày cau lại.
“Vậy Kính Nhi thấy mẫu hậu và phụ hoàng đang làm gì?” Sở Minh Phong thở ra một hơi, lấy tiến để lùi.
“Phụ hoàng, người bắt nạt mẫu hậu”
“Phụ hoàng không bắt nạt mẫu hậu”
“Còn bảo không có? Phụ hoàng đè mẫu hậu, chính là bắt nạt mẫu hậu đó” Kinh Hoan nói đầy nghiêm nghị, “Nhi thần phải bảo vệ mẫu hậu”
Dứt lời, bé vung cả tay lẫn chân và người bay tới. Họ cùng giật mình, Sở Minh Phong nói vội vàng, “Kính Nhi ngoan, đừng có lại đây”
Kính Hoan đi ba bốn bước, cuối cùng thì dừng lại, “Vì sao nhi thần không thể đi tới đó?”
Sở Minh Phong đau đầu mãi, chẳng biết nói thế nào. Đứa bé bốn tuổi cũng không bỏ qua, quyết đi tới đó, “Phụ hoàng mẫu hậu luyện kiếm, nhi thần cũng muốn luyện kiếm, nhi thần và phụ hoàng mẫu hậu cùng nhau luyện kiếm đi”
Diệp Vũ vội nói, ‘Được, phụ hoàng, mẫu hậu cùng luyện kiếm với con, nhưng con không mặc quần áo sẽ bị cảm lạnh đó. Hay là vầy, con về tẩm điện mặc quần áo trước đi, phụ hoàng và mẫu hậu ở chỗ này đợi con, có được không?”
Kính Hoan nhìn họ một lát rồi gật đầu, “Được, nhi thần về đi mặc quần áo trước, phụ hoàng và mẫu hậu phải đợi nhi thần đó nha”
Thấy con đi rồi, họ thở phào từng ngụm từng ngụm. Sở Minh Phong còn định tiếp tục nữa, Diệp Vũ đẩy hắn ra, mỉm cười ngạo hắn, “Kính Nhi có thể sẽ tới đó, chàng lại muốn bị kinh hồn một lần nữa hả?”
Hắn đứng dậy mặc quần áo, “Đứa con này của chúng ta, mới có bốn tuổi mà đã nhìn thấy nam nữ hoan ái, trưởng thành cũng tốt thật”
“Nói vớ vẩn gì thế? Nó chỉ là đứa trẻ, biết gì chứ?”
“Kính Nhi của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, còn thông minh gấp trăm lần những đứa trẻ bình thường khác, sẽ ghi nhớ trong lòng”
Mặc xong, hắn kéo Diệp Vũ rời khỏi phòng tắm.
****
Lúc lên năm tuổi, Kính Hoan bắt đầu học tập văn sử, sáu tuổi bắt đầu luyện quyền cước, công phu, chín tuổi thì đã là thần đồng văn võ song toàn. Mỗi lần nhìn con cao lớn, học hành văn võ tấn tới, Diệp Vũ cũng rất vui mừng.
Mấy năm nay, thân thể nàng càng ngày càng sa sút, ngày nào cũng phải uống thuốc điều dưỡng, lại cũng chẳng có cách chữa khỏi hẳn.
Từ thái y nói, từ năm sinh ra long phượng thai ấy, mất máu quá nhiều, bị tổn thương thân mình; tuy từ nay về sau được điều dưỡng cẩn thận, nhưng thân thể nàng cũng đã cạn kiệt, chỉ còn thọ mấy năm nữa thôi.
Nghe vậy, Sở Minh Phong như bị sét đánh ngang tai, bi thương mãi, nhưng hắn cũng không muốn nói cho nàng biết, cứ cố gắng điều dưỡng thân thể nàng cho tốt.
Nhưng hai năm gần đây Diệp Vũ cảm giác được sức khỏe mình không còn như trước, không phải đau chỗ này thì lại đau chỗ kia, không phải hụt hơi thì là đau bụng. Tóm lại, cả người thấy khó chịu vô cùng.
Tuy Từ thái y không nói rõ, nhưng nàng biết đại nạn của mình sắp tới rồi. Gần nhau sắp được một hai chục năm, đủ rồi, nàng đã chiếm được thâm tình, si tình của một thế hệ đế vương, chiếm được duy nhất Sở Minh Phong, được yêu đầy đủ, nàng còn cầu gì hơn nữa chứ? Cả đời này thế là viên mãn.
Năm nay, Kính Hoan đã mười tuổi, nàng bốn mươi tuổi, họ đã ở gần bên nhau được hai mươi năm rồi. Tháng hai, cảnh xuân rực rỡ, nàng nằm trên giường không dậy nổi, Sở Minh Phong bi thương uất ức, để cho thái tử trị nước, cùng bồi nàng tới “Hạnh hoa xuân” tĩnh dưỡng.
Hơn mười năm trước, hắn hạ lệnh phía đông xây dựng một tòa lâm viên du ngoạn đặt tên là “Hạnh hoa xuân”. Cứ vậy họ bỏ lại quốc sự, ra khỏi thành đi du ngoạn, hưởng thụ nhàn nhã, ấm áp mật ngọt một chỗ. Từ nay về sau, mỗi mùa hè họ đều tới nghỉ ở “Hạnh hoa Xuân”
Xuân qua thu đến, Diệp Vũ gầy yếu dần, chịu đựng đau ốm, cố gắng sống, hy vọng được bồi cạnh hắn nhiều thêm mấy ngày. Nhưng tóm lại cũng sẽ có một ngày, nàng rốt cuộc không kiên trì thêm được nữa.
Ngày đó, nàng bảo muốn đi ngắm chút kỳ hoa dị thảo kiều diễm trong vườn, vì thế Sở Minh Phong ôm nàng đi vào nhà thủy tạ của vườn hoa.
Trời xanh không gợn mây, ánh nắng lung linh khiến cho cả vườn hoa dạt dào rực rỡ, lấp lánh như ngọc. Làn nước trong veo, soi rõ mây trắng trời xanh. Nhà thủy tạ bốn phía có đủ các loại hoa kỳ lạ đủ màu sắc, đỏ, trắng, hồng, vàng, muôn màu khoe sắc, hương thơm theo gió lan xa. Phía xa xa còn có mấy cây phong lá đỏ, tựa như những đốm lửa nhỏ đỏ rực thiêu đốt, lại khiến cho ánh nắng chiều thêm xán lạn, lại thêm phần cô đơn.
Hắn ôm nàng, nàng tựa vào lòng hắn, ho khẽ, “Đẹp quá ha…”
“Sau này ngày nào ta cũng cùng nàng ngắm hoa trong này, ngắm cảnh” Giọng Sở Minh Phong trầm thấp đầy áp lực bi thương.
“Được” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vũ tái xám, không còn sáng bóng nữa, đuôi mắt mỉm cười vẫn động lòng, “Bệ hạ, thiếp không muốn ép Kính Nhi rập khuôn theo bước Hoan Hoan”
“Đã nhiều năm như vậy, sao cònnhắc tới Hoan Hoan nữa?”
“Bệ hạ có thể đồng ý với thiếp không, sau khi thiếp đi rồi, đừng sửa lập Kính Nhi làm thái tử nữa”
Tim hắn mềm mại mà đau đớn, cũng không nguyện biểu hiện ra nhiều, “Được”
Nàng nói chậm chạp nhẹ nhàng, “Thiếp chỉ hy vọng Kính Nhi vẫn bình an lớn lên… Làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Làm hoàng đế…không thể có được hạnh phúc…”
Sở Minh Phong nói dịu dàng, “Ta hiểu rồi”
Tay nhỏ bé của Diệp Vũ vốn đang được hắn nắm bỗng lật lại xoa mu bàn tay hắn, ‘Hai mươi năm nay, bệ hạ đã toàn tâm toàn ý đối đãi… Thiếp rất sung sướng, rất hạnh phúc…”
“Ta cũng sung sướng, hạnh phúc”
“Nhớ tới lúc trước chàng lợi dụng thiếp, làm tổn thương thiếp, thì lại cảm thấy rất buồn cười…”
“Lúc đó, ta không biết là giữa nam nữ tình yêu lại thống khổ như thế, mà lại ngọt ngào như thế”
“Bệ hạ vì sao…thích thiếp..”
“Nàng lưu lạc thanh lâu, kiên cường bất khuất; nàng ngang tàng tranh giành, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại có gan khiêu khích ta; nàng thông minh có chủ kiến, độc lập độc hành, lại dám nhảy một điệu vũ câu hồn đoạt phách… Thực ra ta cũng không biết thích nàng từ lúc nào nữa, chỉ cảm thấy, bất kỳ kẻ nào cũng không thể có được nàng, chỉ có ta mới có thể được hưởng cái đẹp của nàng..”
Bên môi nàng khẽ cười tan đi theo gió, “Bệ hạ bá đạo quá đi” Giọng Sở Minh Phong lại triền miên, “Vũ Nhi, nếu có kiếp sau, ta vẫn cứ bá đạo như vậy, còn nàng vẫn xinh đẹp thông minh như vậy, nàng và ta gặp nhau, yêu nhau, ân ái một đời, có được không?”
Diệp Vũ mỉm cười nói, “Được, Thiếp đợi chàng tới tìm thiếp”
Trong vườn hoa tĩnh lặng, mấy cung nhân đứng ở cách đó rất xa, đợi truyền triệu. Gió thu lạnh chát lướt qua, một lá phong rơi xuống, trằn trọc trong gió, trằn trọc bay tới bên ao, bay xuống trên mặt nước. Một màu đỏ rực, rực rỡ tới cực hạn. Nhưng mà tất cả tốt đẹp này đang chậm rãi mờ dần trong mắt nàng…
“Bệ hạ, lúc trước vì sao ra cung tới lầu Tiêu Tương tìm thiếp…”
“Có một ngày, ta nghe cung nhân thì thào bàn tán, bảo lầu Tiêu tương có một màn biểu diễn ca múa, lại còn dám nói mấy câu cuồng vọng: là màn ca múa cực rung động! Có cô gái thần bí nhất! là đêm vui tuyệt vời nhất! Là thể nghiệm phấn khích nhất! Ta nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi Thẩm Chiêu xem có phải có chuyện lạ thật không. Đêm đó, ta ra cung, cùng Thẩm Chiêu, Hoàng đệ, đi tới trước lầu Tiêu Tương. Không ngờ được…”
Sở Minh Phong nói chậm rãi, cảm giác tay nàng như trượt nhẹ xuống, trong nháy mắt, lòng hắn đau nhức, lệ nóng tuôn trào, chảy xuống khuôn mặt.
Nhưng hắn vẫn không ngừng, giọng đầy bi thương đau đớn mất vợ, “Không ngờ rằng, màn ca múa đó thật thú vị thật mới lạ. Thẩm Chiêu nghe nói màn ca múa thế này là một cô gái cải biên, liền bảo Lãnh Tiêu Tương mời nàng ấy đến…”
Kính Hoan đã luyện kiếm xong, định nói một lúc với mẫu hậu, thì đã thấy phụ hoàng khóc, hai mắt mẫu hậu đã khép lại, như đoán được mẫu hậu đã đi rồi, sợ tới mức khóc to, “Phụ hoàng, mẫu hậu chỉ đang ngủ thôi có phải không?”
“Mẫu hậu con rất mệt, muốn nghỉ ngơi thật tốt chút, sẽ không tỉnh lại ngay… “Rốt cuộc Sở Minh Phong không nhịn được đau đớn khóc thành tiếng.
“Vì sao mẫu hậu không tỉnh lại nữa?’ Kính Hoan kéo tay nàng, đung đưa nhẹ nhàng, “Mẫu hậu, tỉnh lại tỉnh lại đi… mẫu hậu… mẫu hậu…”
“Kính Nhi, đừng như vậy, mẫu hậu con thực sự mệt mỏi rồi…”
“Mẫu hậu, đừng bỏ lại nhi thần mà… ô ô..” Kính Hoan gào khóc. Sở Minh Phong ôm con, lệ rơi đầy mặt, đau triệt tâm can.
***
Đêm thu dài trầm, điện Chiêu hòa chìm ngập trong bóng tối, chỉ có ở tẩm điện lóe sáng chút. Thực ra, thời gian vẫn còn sớm, Thác Bạt Hoằng cũng đã uống say, nằm nghiêng trên long tháp.
Một cô gái mặc cung trang bước nhẹ vào điện, mắt thấy vậy, vội vàng cùng thị tì tùy thân đỡ bệ hạ nằm cho ổn thỏa, cẩn thận đắp chăn cho hắn.
“Quý phi, đã mấy ngày nay bệ hạ cứ uống rượu, cứ vậy sẽ làm tổn hại tới long thể, bây giờ biết làm thế nào đây?” Thị tì tùy thân nói sầu khổ.
“Nhiều người khuyên rồi, bệ hạ không nghe, chỉ sợ bệ hạ mượn rượu tiêu sầu thôi” Cô gái mặc cung trang là Tiêu Quý phi, mấy năm nay cũng có được sủng ái chút.
“Nè, trên bàn có mấy bức họa này” Thị tì tùy thân nói.
Tiêu Quý phi đi tới, cầm lấy bức họa, cau mày nhìn. Trong mấy bức họa này đều là một cô gái, cô gái trong tranh này rất thanh tao mị hoặc, lúc thì cười, lúc thì xinh đẹp, đủ hình dạng, thiên kiều bá mị, dung mạo tú lệ, là một đại mỹ nhân. Nàng bỗng như nhớ tới cái gì, tinh thần bị kìm lại.
Phi tần được sủng ái trong hậu cung, bất luận là khóe mắt hay đuôi lông mày, bất luận là thần thái hay mặt mũi, ít nhiều đều tương tự như cô gái trong tranh này.
Nói như vậy, bệ hạ yêu cô gái chân chính, là cô gái trong tranh này ư? Vậy cô gái trong tranh này là ai?
Nghĩ đến đây, Tiêu Quý phi thấy tim lạnh một phần. Vốn tưởng rằng đoạt được ân sủng của bệ hạ là vì bệ hạ thích mình thật lòng, ai ngờ mình chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi.
Trong lòng bệ hạ, cho tới tận bây giờ chỉ có cô gái trong tranh này! Phi tần hậu cung, tất cả đều là thế thân!
Nàng biết vậy thấy mất mát, tim đau nhoi nhói, nhẹ buông tay mấy bức họa bay xuống đất. Gió đêm luồn vào từ cửa sổ, thổi bay mấy bức họa, mấy bức họa cứ phiêu tán mỗi chỗ một nơi, lả tả trên đất.
“Ai cho ngươi vào hả?”
Tiếng gầm lên giận dữ, như vấn binh khởi tội vậy. Tiêu Quý phi hoảng sợ, kinh hãi xoay người, chân tay phát run lên.
Thác Bạt Hoằng bước nhanh tới, vội vàng nhặt các bức họa phân tán khắp nơi lên, sau đó đứng dậy, chẳng nói lời nào tát mạnh cho nàng ta một cái, lớn tiếng quát, “Tẩm điện của trẫm, ngươi cũng dám tiến vào hử? Những gì của trẫm, ngươi cũng dám động vào?”
Tiêu Quý phi nhìn vào trong mắt hắn, lệ khí trên mặt thấy e ngại nao núng, không dám cãi. Lúc này, một thị vệ tiến vào, “Bệ hạ, ty chức có việc cần bẩm tấu”
“Còn chưa cút” Thác Bạt Hoằng nói lạnh khốc.
“Nô tì cáo lui” Tiêu Quý phi hạ mình hành lễ, sau đó rời khỏi tẩm điện.
“Chuyện gì?”
“Bệ hạ, Sở cung truyền ra tin tức, Hoàng hậu Sở quốc mất rồi”
Thác Bạt Hoằng ngây người ngơ ngẩn, ngay sau đó, như có thanh kiếm đâm thẳng vào ngực, cơn đau trào ra, xâm nhập khắp toàn thân. Vũ Nhi chết rồi ư?
Năm ấy bốn mươi, chết thế nào? Sở Minh Phong, ngươi sao có thể để Vũ Nhi cứ thế đi chứ? Sở Minh Phong, tên khốn nạn…
Hắn nắm chặt mấy bức họa, chậm rãi đi lên long tháp, coi như khó mà kìm được bi thương, chậmrãi, thật chậm…. cuối cùng hắn ngồi lên giường, nhìn cô gái trong tranh chằm chằm, khóc rống lên, nước mắt tuôn trào..
Vũ Nhi, nàng cứ vậy mà đi rồi ư?
Từ năm ấy ly biệt, vốn tưởng rằng có ngày còn được gặp lại, ai ngờ nàng thế mà lại đi rồi…
Vũ Nhi, cuộc đời này cũng không còn được gặp lại nàng nữa…
Mày Thác Bạt Hoằng cau chặt lại, nước mắt cứ trào ra liên tục không ngừng, cơn đau như không thở nổi…
Tiêu Quý phi cũng chưa đi, đứng nấp trong một góc tối ở đại điện. nàng ta nghe thấy thị vệ bẩm tấu, cũng nghe được tiếng khóc bi thương của hắn. Hóa ra người bệ hạ yêu thầm lại là hoàng hậu Sở quốc.
Nghe nói Hoàng Hậu Sở quốc Diệp thị, là đại trưởng nữ của Diệp Đại tướng quân Sở quốc, từng là vũ kỹ đứng đầu Sở quốc, chỉ nhảy mấy điệu vũ câu hồn đoạt phách, tạo thành một ngọn cờ riêng, khiến cho người ta muốn ngừng múa mà không được. Từng có kẻ muốn học, song làm kiều gì cũng không học nổi. Sau đó, cũng Có Tấn Vương Sở quốc chung tình với nàng ấy, vì nàng mà giết huynh đoạt vị, làm hoàng đế được mấy tháng, rồi đế vị lại bị Sở Hoàng đoạt lại. Từ đó về sau, Sở Hoàng sắc phong cho nàng ấy làm hoàng hậu, vì nàng mà phế cả hậu cung, đối đãi nàng toàn tâm toàn ý, hai mươi năm như một ngày.
Người trong thiên hạ đều biết, Đế Hậu Sở quốc tình cảm đậm sâu. Rồi nàng biết Hoàng Hậu Diệp thị Sở quốc, như một truyền kỳ.
**
Sau khi Diệp Vũ băng hà nửa năm, Sở Minh Phong cũng băng hà. Hai mươi năm nay, hắn chuyên cần chính sự, sức khỏe cũng không tốt lắm; sau khi vợ mất, hắn đã mất hết can đảm, cảm thấy người bên gối đã mất rồi, chẳng còn hứng thú, không còn tình ý, bị bệnh tích tụ trong người, cuối cùng, cả người gầy gò sa sút, chỉ được nửa năm thì cũng cùng đi theo vợ yêu.
Trong lúchấp hối, thái tử và Kính Hoan đều ở trước giường, khóc lệ chảy dài.
“Đừng khóc…” Hắn xoa đầu con trai nhỏ bé, ‘Con người lúc nào cũng phải chết, phụ hoàng chỉ là đi cùng mẫu hậu của con thôi, bởi vì, mẫu hậu rất cô đơn”
“Phụ hoàng, đừng bỏ lại nhi thần…. Nhi thần muốn phụ hoàng, mẫu hậu” Kính Hoan khóc lóc bi thương.
“Lăng Thiên, trẫm đem giang sơn Sở quốc giao trong tay con, con cần phải chuyên cần chính sự, làm một hoàng đế được vạn người dân kính ngưỡng, đừng để cho trẫm thất vọng”Sở Minh Phong dặn dò.
“Nhi thần sẽ không để phụ hoàng thất vọng đâu, nhi thần sẽ lấy phụ hoàng làm tấm gương, làm một hoàng đế tốt” Sở Lăng Thiên giờ đã là một nam tử ba mươi tuổi chững chạc, có ba phần gần giống phụ thân. Sở Minh Phong cười vui mừng, “Được, được, con ngoan… Lăng Thiên, trẫm còn một tâm nguyện, hy vọng con hoàn thành cho trẫm”
Sở Lăng Thiên rơi lệ, “Xin phụ hoàng cứ nói, nhi thần nhất định sẽ cố sức hoàn thành”
Sở Minh Phong đặt tay hai huynh đệ cùng một chỗ, “Trẫm hy vọng hai huynh đệ bên nhau. Trẫm đi rồi, huynh đệ các con là người thân nhất trên đời này, làm huynh trưởng phải trân trọng đệ đệ, làm đệ đệ phải kính trọng huynh trưởng đó”
Sở Lăng Thiên đáp, ‘Phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ che chở cho đệ đệ”
Sở Minh Phong chớp mắt, không còn nói gì nữa, khuôn mặt ngăm đen nở nụ cười nhẹ nhàng, cứ như đang nhìn thấy vợ yêu vậy. Chậm rãi hắn dần khép mắt lại, cánh tay buông xuống…
“Phụ hoàng…” Cả hai huynh đệ cùng đồng thanh kêu khóc.
“Thái tử điện hạ, việc cấp bách trước mắt là làm lễ tang an bài bệ hạ” Mạc Thất bi thương nhắc nhở.
Sở Lăng Thiên xoay người, lau đi nước mắt, “Dĩ nhiên là hợp táng phụ hoàng cùng mẫu hậu ở hoàng lăng, bẩy ngày sau đưa tang”
Mạc Thất hỏi, “Thái tử điện hạ khi nào thì đăng cơ?”
Ánh mắt Sở Lăng Thiên kiên định, “Sau đó bản thái tử sẽ cùng đại thần trong triều thương nghị việc này”
**
Năm ngày sau, Sở Lăng Thiên đăng cơ để chuẩn bị tang lễ cho hoàng đế băng hà.
Hai ngày tiếp theo, lễ đại tang hoàng đế, hợp táng Vĩnh Lăng cùng Hoàng hậu Diệp thị.
Ngày đưa tang này, Kính Hoan đi theo đội ngũ đưa tang tới Vĩnh Lăng, không về kinh nữa. Từ ngày thái tử đăng cơ ấy, Mạc Thất liền hỏi bé, “Điện hạ có tính toán gì không?’
Mẫu hậu, phụ hoàng mất liên tiếp, Kính Hoan năm ấy mới mười tuổi không thể chấp nhận nổi, lại không thể không chấp nhận. Dù bi thương, cũng cố cắn răng chịu đựng. Huynh trưởng đăng cơ, bé là Yến Vương, sau này phải làm sao đây, bé thật sự không biết.
“Điện hạ, trước khi hoàng hậu mất, có phân phó với ty chức một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Hoàng hậu nói, sau khi bệ hạ băng hà, điện hạ không nên ở lại Kim Lăng, mà nên đi biên cảnh Dương Châu tìm Diệp đại tướng quân” Mạc Thất hiểu được băn khoăn của hoàng hậu, chỉ có rời xa Kim Lăng, Yến vương điện hạ mới có thể bảo toàn tính mạng. “Ý hoàng hậu là, nếu bệ hạ có hứng thú, thì nên đi theo quân”
“Nếu mẫu hậu đã an bài vậy, bổn vương liền làm theo ý mẫu hậu” Kính Hoan cũng hiểu rõ thâm ý của mẫu hậu an bài như thế.
Ngày đưa tang ấy, vào đêm, Sở Lăng Thiên nhận được đơn từ chức của thị vệ, cũng nhận được thư từ biệt của cung nhân đưa tới.
Mạc Thất từ đi chức quan thống lĩnh cấm quân, Kính Hoan thì viết ở trong thư nói: hoàng huynh, phụ hoàng, mẫu hậu lần lượt tạ thế, thần đệ bi thương đau khổ, chỉ mãi thương tâm không kiềm chế được. Giờ đi tới biên cảnh Dương Châu, theo quân đền đáp triều đình. Đừng mong nhớ.
Sở Lăng Thiên đứng trên thành lâu, nhìn bóng đêm buông xuống hoàng cung, thành Kim Lăng, rồi nhìn về phương hướng Dương Châu, khung cảnh tối đen như mực, ánh mắt chậm chạp nhắm lại.
Hoàng đệ, thực ra đệ không cần trốn tới Dương Châu đâu, mẫu hậu đãi trẫm không tệ, sao trẫm dám lấy oán trả ơn chứ?
Bóng đêm bao trùm trên đường lớn, có hai người đang giục ngựa phi nhanh, tiếng vó ngựa vang vọng khắp bốn phương. Con đường phía trước mờ mịt, trời đất yên tĩnh.
Hết