Chương 15
Sáng hôm sau, khi cô bước xuống lầu, Trần Lục Diên đã đi làm từ lâu.
Đến bây giờ cô mới để ý, căn nhà này rất rộng, nói đúng hơn đây là một căn biệt thự xa hoa.
Cô đi xung quanh, đi vào bếp, cô cần thích nghi với nơi đây, vì dù sao cô vẫn phải sống ở đây một năm.
Sau đó cô lại đi ra ngoài sân, sân rất rộng, còn có vườn hoa với nhiều loại hoa bắt mắt và xinh đẹp, có cả hồ cá Koi đắt đỏ mà cô chưa bao giờ được thấy.
Nói thật, đối với cô, nơi đây không khác gì so với thiên đường, cô dường như cảm nhận được ánh nắng đang đậu trên vai mình, nghe thấy tiếng chim hót, ong bướm lượn quanh, tâm trạng cô cũng dần tốt hơn nhiều.
Nhưng mà anh sống ở đây một mình sao? Anh sẽ không thấy cô đơn chứ?
Thật ra cô có điều chưa biết, đây là biệt thự riêng của anh, ngoài mẹ anh và một người phụ nữ khác ra thì cô chính là người phụ nữ đầu tiên được anh đưa về.
Cô đi đến chiếc xích đu được đặt trong vườn, ngồi ở đó đung đưa qua lại.
Cô cảm thấy, nếu như ba mẹ cô còn sống, chắc cô và bọn họ cũng sẽ sống trong một căn biệt thự nhỏ thế này, hàng ngày cùng nhau tận hưởng niềm vui, cùng nhau chơi đùa trong sân. Sau đó thì mỗi tối, mẹ và cô sẽ cùng nhau chờ ba đi làm về, cả nhà quay quần bên ngau thật hạnh phúc.
Nhưng đáng tiếc, những điều đó cũng chỉ có trong tưởng tượng của cô mà thôi, mãi mãi... cũng không thể thành sự thật.
...
Vào giờ tan tầm ở Trần thị.
Ở Trần thị, Trần Lục Diên chính là tổng giám đốc, còn Đào Tử Khí là Phó tổng giám đốc.
Bởi vì trước giờ hai nhà Trần - Đào luôn có quan hệ mật thiết nên Trần Lục Diên và Đào Từ Khí đã chơi chung với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng như hình với bóng.
Có người không biết, còn tưởng họ có quan hệ không bình thường nữa. Đặc biệt là mấy cô gái hủ nữ, thường gắn ghép họ thành một cặp. Nghĩ thôi đã cảm thấy hoang đường.
"Này, lát nữa tan làm đi đến quán bar tụ tập không? Tôi mới tìm được vài em, bảo đảm là cậu sẽ thích." Đào Tử Khí khoác vai Trần Lục Diên nói, dáng vẻ vô cùng gợi đòn.
Anh hất tay anh ta ra, nhàn nhạt nói một câu: "Không đi."
"Gì chứ? Dạo này tôi thấy cậu lạ lắm nha, định ăn chay à?" Anh ta cau mày bực bội, Trần Lục Diên vậy mà đã từ chối anh ta hai lần. Chợt, trong đầu anh ta loé lên một ý nghĩ thông suốt: "Không lẽ, cậu giấu phụ nữ ở nhà mà không cho tôi biết?"
Trần Lục Diên trừng mắt nhìn anh ta, không thèm nói chuyện.
"Không lẽ bị tôi đoán đúng rồi?"
"Chậc! Cậu phiền vừa thôi." Anh đẩy anh ta sang một bên, sau đó thì lấy chiếc áo vest ở trên lưng ghế mặc vào và đi ra ngoài, không thèm điếm xỉa đến anh ta nữa.
"Rầm!"
Đào Tử Khí ngây người: "Lại còn có người phụ nữ có thể khiến Trần Lục Diên - lãng tử quay đầu?"
...
Hôm nay lại là một ngày nữa Trần Lục Diên trở về sớm, trong lúc trở về, anh cứ nghĩ là cô vẫn sẽ ngồi ủ rũ ở trong phòng, ăn cũng không ăn, uống cũng không uống cho mà coi.
Nghĩ đến đây anh đã cảm thấy đau đầu, anh không biết tại sao mình phải đưa một cô gái câm về, còn hết lòng hầu hạ. Có bị điên không chứ?
Nhưng khi anh trở về, cánh cửa được mở ra, anh đã nghe thấy mùi thơm phức của đồ ăn, cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Anh bước vào trong thì thấy cô đang loay hoay trong bếp, dọn thức ăn ra bàn, vừa đúng lúc là dĩa thức ăn cuối.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cô có hơi ngơ ra, sau đó thì đi đến, chủ động cởi áo vest cho anh.
Xem ra cô thật sự xem mình là người giúp việc rồi.
"Cô tự mình làm hết mấy món này sao?" Anh ngồi xuống ghế, nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trên bàn mà không khỏi ngạc nhiên.
Noãn Thanh đứng ở cạnh bàn ăn, cô gật đầu.
Anh đột nhiên cảm thấy có thêm một người phụ nữ ở trong nhà cũng không tồi, cảm giác có người chờ mình ở nhà, có người nấy cơm tối cho mình, kỳ thực là rất này nọ.
Vô ghi ghi gì đó vào một tờ ghi chú, sau đó đưa cho anh, bên trên viết: "Tôi không biết là có hợp khẩu vị của anh không, anh ăn thử xem sao."
Anh cười cười: "Tôi không kén ăn."
Trần Lục Diên bắt đầu động đũa, thử hết một lượt mấy món mà cô nấu, quả thật là rất ngon, có hương vị của cơm nhà.
Thấy anh ăn ngon miệng, cô có hơi phấn khích, sau đó thì không muốn làm phiền anh nữa nên định đi lên lầu, không ngờ lại bị anh bắt lấy cổ tay.
"Đi đâu vậy? Ngồi xuống ăn cùng tôi đi."
Cô vội vàng lắc đầu, ngay từ đầu cô đã không có ý định cùng anh ăn cơm rồi. Trong lòng cô, anh là chủ, cô là người làm, sao cô có thể cùng anh ngồi ăn chung một bàn được.
Hơn nữa trước đây cô ăn cơm thừa canh cặn quen rồi nên cũng không đòi hỏi gì nhiều.
Thấy cô có vẻ hơi sợ hãi, anh liền nhẹ giọng, đi đến đẩy cô ngồi xuống ghế: "Cô nấu nhiều như vậy, một mình tôi ăn không hết, hơn nữa ăn một mình cũng rất nhàm chán."
Sau đó anh lại trở về chỗ ngồi của mình, ngồi đối diện cô: "Đừng căng thẳng, tôi cũng đâu có ăn thịt cô. Có ăn cũng không ăn ngay bây giờ."
Anh nói vậy càng làm cô thêm sợ hãi, tay bấu chặt vào váy không dám cử động.
Anh cong khoé môi, không khỏi cảm thấy buồn cười, trông cô không khác gì một tiểu bạch thỏ, chỉ mới doạ một tí đã sợ. Nhưng cũng vì vậy nên anh rất thích, cũng thấy rất vui khi chọc cô.
Tràn Lục Diên gấp cho cô một ít thức ăn, lạnh giở giọng quái gở: "Bây giờ cô tự ăn hay để tôi đút?"
Noãn Thanh chớp chớp mắt vài cái nhìn anh, sau đó thì ngoan ngoãn ăn cơm, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh thêm lần nào nữa, cứ ăn cơm trắng ở trong bát, anh không gấp đồ ăn cho cô thì cô cũng không dám ăn.
...
Tối hôm đó, khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lau khô tóc thì anh đột nhiên mở cửa bước vào làm cô hơi gật mình.
Anh nhìn cô không nói gì nhưng trong lòng lại chê bai, cô mặc đồ ngủ kín đáo quá, một chút da thịt cũng không lộ ra cho anh nhìn.
Chợt, anh lại nhớ đến cái đêm anh bị bỏ thuốc, khi đó cô mặc một bộ nội y màu hường vô cùng đáng yêu, không hiểu sao khi nghĩ đến đây anh lại có hơi đỏ mặt, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Cô chớp mắt nhìn anh, sau đó lại lên tiếng ú ớ gọi anh. Lúc này anh mới bừng tỉnh.
"À, tôi đến để đưa điện thoại cho cô, dù sau thì cô vẫn cần có phương tiện liên lạc. Trong đây tôi đã lưu số của tôi rồi, cần thì gọi cho tôi." Chợt, anh nhớ ra là cô không nói được: "Không thì nhắn tin cho tôi cũng được."
Đây chính là anh tự đào hố chôn mình, để cô có cái cớ để làm phiền anh. Nếu là với những người phụ nữ khác, anh chắc chắn sẽ không bao giờ cho bọn họ biết số điện thoại của anh, thường thì chỉ cho số điện thoại của công ty hoặc là số điện thoại mà anh không sử dụng đến.
Noãn Thanh ngoan ngoãn nhận lấy và gật đầu cảm ơn anh.
Anh nói không có hì, sau đó thì đi ra ngoài, đi đến cửa, anh lại nhớ ra gì đó nên ngoảnh đầu lại nói với cô: "Lau khô tóc rồi hãy đi ngủ, đừng để bị cảm lạnh.".
"Cạch!"
Cô ngây ngốc nhìn vào cánh cửa bị đóng lại, không hiểu sao lại vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào. Cô không ngờ ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng quan tâm đến.
Trong lòng cô dường như cảm thấy rất ấm áp và xúc động.
Đến bây giờ cô mới để ý, căn nhà này rất rộng, nói đúng hơn đây là một căn biệt thự xa hoa.
Cô đi xung quanh, đi vào bếp, cô cần thích nghi với nơi đây, vì dù sao cô vẫn phải sống ở đây một năm.
Sau đó cô lại đi ra ngoài sân, sân rất rộng, còn có vườn hoa với nhiều loại hoa bắt mắt và xinh đẹp, có cả hồ cá Koi đắt đỏ mà cô chưa bao giờ được thấy.
Nói thật, đối với cô, nơi đây không khác gì so với thiên đường, cô dường như cảm nhận được ánh nắng đang đậu trên vai mình, nghe thấy tiếng chim hót, ong bướm lượn quanh, tâm trạng cô cũng dần tốt hơn nhiều.
Nhưng mà anh sống ở đây một mình sao? Anh sẽ không thấy cô đơn chứ?
Thật ra cô có điều chưa biết, đây là biệt thự riêng của anh, ngoài mẹ anh và một người phụ nữ khác ra thì cô chính là người phụ nữ đầu tiên được anh đưa về.
Cô đi đến chiếc xích đu được đặt trong vườn, ngồi ở đó đung đưa qua lại.
Cô cảm thấy, nếu như ba mẹ cô còn sống, chắc cô và bọn họ cũng sẽ sống trong một căn biệt thự nhỏ thế này, hàng ngày cùng nhau tận hưởng niềm vui, cùng nhau chơi đùa trong sân. Sau đó thì mỗi tối, mẹ và cô sẽ cùng nhau chờ ba đi làm về, cả nhà quay quần bên ngau thật hạnh phúc.
Nhưng đáng tiếc, những điều đó cũng chỉ có trong tưởng tượng của cô mà thôi, mãi mãi... cũng không thể thành sự thật.
...
Vào giờ tan tầm ở Trần thị.
Ở Trần thị, Trần Lục Diên chính là tổng giám đốc, còn Đào Tử Khí là Phó tổng giám đốc.
Bởi vì trước giờ hai nhà Trần - Đào luôn có quan hệ mật thiết nên Trần Lục Diên và Đào Từ Khí đã chơi chung với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng như hình với bóng.
Có người không biết, còn tưởng họ có quan hệ không bình thường nữa. Đặc biệt là mấy cô gái hủ nữ, thường gắn ghép họ thành một cặp. Nghĩ thôi đã cảm thấy hoang đường.
"Này, lát nữa tan làm đi đến quán bar tụ tập không? Tôi mới tìm được vài em, bảo đảm là cậu sẽ thích." Đào Tử Khí khoác vai Trần Lục Diên nói, dáng vẻ vô cùng gợi đòn.
Anh hất tay anh ta ra, nhàn nhạt nói một câu: "Không đi."
"Gì chứ? Dạo này tôi thấy cậu lạ lắm nha, định ăn chay à?" Anh ta cau mày bực bội, Trần Lục Diên vậy mà đã từ chối anh ta hai lần. Chợt, trong đầu anh ta loé lên một ý nghĩ thông suốt: "Không lẽ, cậu giấu phụ nữ ở nhà mà không cho tôi biết?"
Trần Lục Diên trừng mắt nhìn anh ta, không thèm nói chuyện.
"Không lẽ bị tôi đoán đúng rồi?"
"Chậc! Cậu phiền vừa thôi." Anh đẩy anh ta sang một bên, sau đó thì lấy chiếc áo vest ở trên lưng ghế mặc vào và đi ra ngoài, không thèm điếm xỉa đến anh ta nữa.
"Rầm!"
Đào Tử Khí ngây người: "Lại còn có người phụ nữ có thể khiến Trần Lục Diên - lãng tử quay đầu?"
...
Hôm nay lại là một ngày nữa Trần Lục Diên trở về sớm, trong lúc trở về, anh cứ nghĩ là cô vẫn sẽ ngồi ủ rũ ở trong phòng, ăn cũng không ăn, uống cũng không uống cho mà coi.
Nghĩ đến đây anh đã cảm thấy đau đầu, anh không biết tại sao mình phải đưa một cô gái câm về, còn hết lòng hầu hạ. Có bị điên không chứ?
Nhưng khi anh trở về, cánh cửa được mở ra, anh đã nghe thấy mùi thơm phức của đồ ăn, cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Anh bước vào trong thì thấy cô đang loay hoay trong bếp, dọn thức ăn ra bàn, vừa đúng lúc là dĩa thức ăn cuối.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cô có hơi ngơ ra, sau đó thì đi đến, chủ động cởi áo vest cho anh.
Xem ra cô thật sự xem mình là người giúp việc rồi.
"Cô tự mình làm hết mấy món này sao?" Anh ngồi xuống ghế, nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trên bàn mà không khỏi ngạc nhiên.
Noãn Thanh đứng ở cạnh bàn ăn, cô gật đầu.
Anh đột nhiên cảm thấy có thêm một người phụ nữ ở trong nhà cũng không tồi, cảm giác có người chờ mình ở nhà, có người nấy cơm tối cho mình, kỳ thực là rất này nọ.
Vô ghi ghi gì đó vào một tờ ghi chú, sau đó đưa cho anh, bên trên viết: "Tôi không biết là có hợp khẩu vị của anh không, anh ăn thử xem sao."
Anh cười cười: "Tôi không kén ăn."
Trần Lục Diên bắt đầu động đũa, thử hết một lượt mấy món mà cô nấu, quả thật là rất ngon, có hương vị của cơm nhà.
Thấy anh ăn ngon miệng, cô có hơi phấn khích, sau đó thì không muốn làm phiền anh nữa nên định đi lên lầu, không ngờ lại bị anh bắt lấy cổ tay.
"Đi đâu vậy? Ngồi xuống ăn cùng tôi đi."
Cô vội vàng lắc đầu, ngay từ đầu cô đã không có ý định cùng anh ăn cơm rồi. Trong lòng cô, anh là chủ, cô là người làm, sao cô có thể cùng anh ngồi ăn chung một bàn được.
Hơn nữa trước đây cô ăn cơm thừa canh cặn quen rồi nên cũng không đòi hỏi gì nhiều.
Thấy cô có vẻ hơi sợ hãi, anh liền nhẹ giọng, đi đến đẩy cô ngồi xuống ghế: "Cô nấu nhiều như vậy, một mình tôi ăn không hết, hơn nữa ăn một mình cũng rất nhàm chán."
Sau đó anh lại trở về chỗ ngồi của mình, ngồi đối diện cô: "Đừng căng thẳng, tôi cũng đâu có ăn thịt cô. Có ăn cũng không ăn ngay bây giờ."
Anh nói vậy càng làm cô thêm sợ hãi, tay bấu chặt vào váy không dám cử động.
Anh cong khoé môi, không khỏi cảm thấy buồn cười, trông cô không khác gì một tiểu bạch thỏ, chỉ mới doạ một tí đã sợ. Nhưng cũng vì vậy nên anh rất thích, cũng thấy rất vui khi chọc cô.
Tràn Lục Diên gấp cho cô một ít thức ăn, lạnh giở giọng quái gở: "Bây giờ cô tự ăn hay để tôi đút?"
Noãn Thanh chớp chớp mắt vài cái nhìn anh, sau đó thì ngoan ngoãn ăn cơm, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh thêm lần nào nữa, cứ ăn cơm trắng ở trong bát, anh không gấp đồ ăn cho cô thì cô cũng không dám ăn.
...
Tối hôm đó, khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lau khô tóc thì anh đột nhiên mở cửa bước vào làm cô hơi gật mình.
Anh nhìn cô không nói gì nhưng trong lòng lại chê bai, cô mặc đồ ngủ kín đáo quá, một chút da thịt cũng không lộ ra cho anh nhìn.
Chợt, anh lại nhớ đến cái đêm anh bị bỏ thuốc, khi đó cô mặc một bộ nội y màu hường vô cùng đáng yêu, không hiểu sao khi nghĩ đến đây anh lại có hơi đỏ mặt, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Cô chớp mắt nhìn anh, sau đó lại lên tiếng ú ớ gọi anh. Lúc này anh mới bừng tỉnh.
"À, tôi đến để đưa điện thoại cho cô, dù sau thì cô vẫn cần có phương tiện liên lạc. Trong đây tôi đã lưu số của tôi rồi, cần thì gọi cho tôi." Chợt, anh nhớ ra là cô không nói được: "Không thì nhắn tin cho tôi cũng được."
Đây chính là anh tự đào hố chôn mình, để cô có cái cớ để làm phiền anh. Nếu là với những người phụ nữ khác, anh chắc chắn sẽ không bao giờ cho bọn họ biết số điện thoại của anh, thường thì chỉ cho số điện thoại của công ty hoặc là số điện thoại mà anh không sử dụng đến.
Noãn Thanh ngoan ngoãn nhận lấy và gật đầu cảm ơn anh.
Anh nói không có hì, sau đó thì đi ra ngoài, đi đến cửa, anh lại nhớ ra gì đó nên ngoảnh đầu lại nói với cô: "Lau khô tóc rồi hãy đi ngủ, đừng để bị cảm lạnh.".
"Cạch!"
Cô ngây ngốc nhìn vào cánh cửa bị đóng lại, không hiểu sao lại vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào. Cô không ngờ ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng quan tâm đến.
Trong lòng cô dường như cảm thấy rất ấm áp và xúc động.