Chương 23
Trong lúc đưa Noãn Thanh đến bệnh viện, ở trên xe, Trần Lục Diên đã cau mày, khó chịu ra mặt. Cô là người của anh, là người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, không dám đặt xuống vì sợ vỡ, vậy mà cô ta lại dám động vào cô? Càng nghĩ lại càng cảm thấy bực tức.
"Cô ta đánh cô mà cô không biết đánh trả sao? Cứ đứng im vậy cho cô ta đánh à? Có phải đầu óc cô có vấn đề không?" Lời nói không thể kiềm chế được, cứ vậy mà thốt ra khỏi kẻ răng. Cũng không biết là anh đang thật sự lo cho cô tự tận đáy lòng, hay đơn giản chỉ vì anh không thích người khác đụng vào món đồ chơi mà mình vẫn còn chơi chưa chán.
Noãn Thanh cúi đầu, môi mím chặt, tay bấu vào váy, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh, cũng chẳng có động tĩnh gì.
Trong màn đêm, dưới ánh sáng mập mờ của ánh đèn đường và xe cộ, anh dường như nhìn thấy được đôi mắt long lanh nước của cô, bờ mi rũ xuống, vừa ảm đạm lại như không có chuyện gì lại vừa nhỏ bé đến đáng thương.
Đã vậy, trên trán vẫn cô vẫn còn đang chảy máu, một vết thương to đùng, vừa nhìn qua có chút đáng sợ, cũng không biết là sau này có để lại sẹo hay không.
Nhìn thấy cô như vậy, những lời chưa kịp xuất ra đã bị anh nuốt xuống, anh thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước con đường.
Dù sao chuyện này cô cũng là người bị hại, đâu phải là người sai. Anh giận cá chém thớt gì chứ? Có phải là hồ đồ quá rồi không?
Trần Lục Diên đưa cô đến bệnh viện, lúc này Từ Mặc đã hết giờ làm việc, hôm nay cũng chẳng phải là ngày anh ta trực nên có thể về sớm, đánh một giấc ngon lành.
Nhưng ai ngờ đâu anh ta vừa cởi áo blouse trắng ra, Trần Lục Diên lại đưa người đến, nằng nặc đòi anh ta xử lý vết thương cho cô.
"Tôi không rảnh, ở bệnh viện này cũng đâu phải chỉ có một mình tôi là bác sĩ." Từ cau mày, không muốn tiếp nhận, ngày hôm nay anh ta đã đủ mệt rồi, chỉ muốn được nghỉ ngơi.
"Cậu có tin ngày tháng sau này ngày nào cậu cũng phải bận rộn đến chết không?" Trần Lục Diên lạnh giọng đe doạ, đúng là bá đạo không ai bằng.
Từ Mặc nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức bật cười: "Được, xem như là cậu giỏi. Người bệnh đâu?"
Từ Mặc rời khỏi phòng làm việc, cùng Trần Lục Diên đến phòng bệnh.
Khi nhìn thấy cô, dáng vẻ hậm hực lúc nãy của anh ta đã biến đâu mất, thay vào đó là dáng vẻ sốt sắng lẫn không thể tin. Ai lại làm một cô gái mỏng manh như thế ra nông nỗi này?
"Cô ấy bị sao vậy?" Từ Mặc hỏi.
"Cậu bị mù sao?" Trần Lục Diên cọc cằn hỏi lại anh ta.
Anh ta cả giận trừng mắt về phía anh: "Tôi nhìn thấy. Ý tôi là tại sao cô ấy lại bị như vậy. Quá trình, là quá trình, cậu có hiểu không?"
"Bây giờ cậu có xử lý vết thương cho cô ấy không?" Trần Lục Diên đây là thẹn quá hoá giận, một chút cũng không muốn kể. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, nói ra không chừng còn bị cười cho thúi đầu.
Từ Mặc cũng chẳng thèm để ý với anh nữa, anh quay sang, cất giọng ôn nhu với cô, cứ như là một người hai mặt, thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt, anh ta nói: "Tôi giúp cô xử lý vết thương, có lẽ sẽ hơi đau."
Từ Mặc ưu tiên xử lí vết thương trên trán cô trước, anh ta cẩn thận giúp cô rửa vết thương, sát trùng cẩn thận.
Có lẽ là bị đau, Noãn Thanh hơi rùng mình, vì không thể kêu đau, cổ họng cô khẽ rên lên một tiếng.
Trần Lục Diên đứng ở kế bên, khoanh tay quan sát, nhìn bờ vai nhỏ của cô khẽ run, anh xót xa, không khỏi cau mày: "Cậu nhẹ chút đi!"
Từ Mặc nghiến răng, mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại cuồn cuộn lên một cơn tức giận.
Anh liếc thấy Noãn Thanh mím môi, lại bắt đầu cáu kỉnh: "Cậu làm bác sĩ kiểu gì vậy? Là lang băm à?"
Từ Mặc không thể nhịn thêm được nữa, anh ta vừa giúp cô băng gạc xong liền hậm hực mắng: "Cậu có ngon thì tự mình làm đi. Còn không thì ngậm miệng chó của cậu lại."
Trần Lục Diên nhíu mày, há miệng muốn nói, nhưng lực tay của anh không nhỏ, sợ là sẽ làm cho cô đau hơn, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sau khi xử lý vết thương trên tay và trán của cô xong, Từ Mặc nói: "Chỉ cần chăm bôi thuốc, chắc chắn sẽ không để lại sẹo, nhưng cũng phải chú ý một chút, đừng để vết thương đụng nước. Nếu để nhiễm trùng lại khổ.".
"Ừm. Biết rồi." Trần Lục Diên nhàn nhạt đáp lại, một tiếng cảm ơn cũng không có, cứ như người trong thiên hạ này đều phải phục tùng anh.
Nhưng Từ Mặc đã bị anh hành đủ lắm rồi, cả thể xác và trí óc đều cảm thấy mệt, không muốn tiếp tục đôi co cùng anh nữa, chỉ muốn tan làm về nhà ngủ một giấc, vì vậy anh ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi Từ Mặc rời đi, Trần Lục Diên bước đến, anh dùng ngón cái, xoa xoa nhẹ lẻn má của cô, cất giọng trầm ấm: "Còn đau không?"
Noãn Thanh lập tức lắc đầu, cô không đau, cho dù có đau cũng sẽ chịu đựng, dù sao cô cũng quen rồi.
"Có phải lúc nãy cô đã rất sợ không? Cô ta đã nói gì với cô?" Anh biết rõ, cô ta chắc chắn không nói được lời nào tốt đẹp, anh chỉ sợ cô sẽ để tâm, cô sẽ nghĩ nhiều. Hơn nữa cô còn bị câm, chuyện gì cũng không nói được, không ai hiểu cô đang suy nghĩ gì, cô chỉ có thể chôn cất hết vào trong lòng, mà như vậy, sẽ vô cùng khó chịu.
Nhưng Noãn Thanh chỉ chầm rãi lắc đầu.
Cô không muốn nhắc đến anh cũng không hỏi nhiều, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, khẽ thở dài, nhu hoà nói: "Chúng ta về thôi."
Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, cô gật đầu.
"Cô ta đánh cô mà cô không biết đánh trả sao? Cứ đứng im vậy cho cô ta đánh à? Có phải đầu óc cô có vấn đề không?" Lời nói không thể kiềm chế được, cứ vậy mà thốt ra khỏi kẻ răng. Cũng không biết là anh đang thật sự lo cho cô tự tận đáy lòng, hay đơn giản chỉ vì anh không thích người khác đụng vào món đồ chơi mà mình vẫn còn chơi chưa chán.
Noãn Thanh cúi đầu, môi mím chặt, tay bấu vào váy, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh, cũng chẳng có động tĩnh gì.
Trong màn đêm, dưới ánh sáng mập mờ của ánh đèn đường và xe cộ, anh dường như nhìn thấy được đôi mắt long lanh nước của cô, bờ mi rũ xuống, vừa ảm đạm lại như không có chuyện gì lại vừa nhỏ bé đến đáng thương.
Đã vậy, trên trán vẫn cô vẫn còn đang chảy máu, một vết thương to đùng, vừa nhìn qua có chút đáng sợ, cũng không biết là sau này có để lại sẹo hay không.
Nhìn thấy cô như vậy, những lời chưa kịp xuất ra đã bị anh nuốt xuống, anh thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước con đường.
Dù sao chuyện này cô cũng là người bị hại, đâu phải là người sai. Anh giận cá chém thớt gì chứ? Có phải là hồ đồ quá rồi không?
Trần Lục Diên đưa cô đến bệnh viện, lúc này Từ Mặc đã hết giờ làm việc, hôm nay cũng chẳng phải là ngày anh ta trực nên có thể về sớm, đánh một giấc ngon lành.
Nhưng ai ngờ đâu anh ta vừa cởi áo blouse trắng ra, Trần Lục Diên lại đưa người đến, nằng nặc đòi anh ta xử lý vết thương cho cô.
"Tôi không rảnh, ở bệnh viện này cũng đâu phải chỉ có một mình tôi là bác sĩ." Từ cau mày, không muốn tiếp nhận, ngày hôm nay anh ta đã đủ mệt rồi, chỉ muốn được nghỉ ngơi.
"Cậu có tin ngày tháng sau này ngày nào cậu cũng phải bận rộn đến chết không?" Trần Lục Diên lạnh giọng đe doạ, đúng là bá đạo không ai bằng.
Từ Mặc nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức bật cười: "Được, xem như là cậu giỏi. Người bệnh đâu?"
Từ Mặc rời khỏi phòng làm việc, cùng Trần Lục Diên đến phòng bệnh.
Khi nhìn thấy cô, dáng vẻ hậm hực lúc nãy của anh ta đã biến đâu mất, thay vào đó là dáng vẻ sốt sắng lẫn không thể tin. Ai lại làm một cô gái mỏng manh như thế ra nông nỗi này?
"Cô ấy bị sao vậy?" Từ Mặc hỏi.
"Cậu bị mù sao?" Trần Lục Diên cọc cằn hỏi lại anh ta.
Anh ta cả giận trừng mắt về phía anh: "Tôi nhìn thấy. Ý tôi là tại sao cô ấy lại bị như vậy. Quá trình, là quá trình, cậu có hiểu không?"
"Bây giờ cậu có xử lý vết thương cho cô ấy không?" Trần Lục Diên đây là thẹn quá hoá giận, một chút cũng không muốn kể. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, nói ra không chừng còn bị cười cho thúi đầu.
Từ Mặc cũng chẳng thèm để ý với anh nữa, anh quay sang, cất giọng ôn nhu với cô, cứ như là một người hai mặt, thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt, anh ta nói: "Tôi giúp cô xử lý vết thương, có lẽ sẽ hơi đau."
Từ Mặc ưu tiên xử lí vết thương trên trán cô trước, anh ta cẩn thận giúp cô rửa vết thương, sát trùng cẩn thận.
Có lẽ là bị đau, Noãn Thanh hơi rùng mình, vì không thể kêu đau, cổ họng cô khẽ rên lên một tiếng.
Trần Lục Diên đứng ở kế bên, khoanh tay quan sát, nhìn bờ vai nhỏ của cô khẽ run, anh xót xa, không khỏi cau mày: "Cậu nhẹ chút đi!"
Từ Mặc nghiến răng, mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại cuồn cuộn lên một cơn tức giận.
Anh liếc thấy Noãn Thanh mím môi, lại bắt đầu cáu kỉnh: "Cậu làm bác sĩ kiểu gì vậy? Là lang băm à?"
Từ Mặc không thể nhịn thêm được nữa, anh ta vừa giúp cô băng gạc xong liền hậm hực mắng: "Cậu có ngon thì tự mình làm đi. Còn không thì ngậm miệng chó của cậu lại."
Trần Lục Diên nhíu mày, há miệng muốn nói, nhưng lực tay của anh không nhỏ, sợ là sẽ làm cho cô đau hơn, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sau khi xử lý vết thương trên tay và trán của cô xong, Từ Mặc nói: "Chỉ cần chăm bôi thuốc, chắc chắn sẽ không để lại sẹo, nhưng cũng phải chú ý một chút, đừng để vết thương đụng nước. Nếu để nhiễm trùng lại khổ.".
"Ừm. Biết rồi." Trần Lục Diên nhàn nhạt đáp lại, một tiếng cảm ơn cũng không có, cứ như người trong thiên hạ này đều phải phục tùng anh.
Nhưng Từ Mặc đã bị anh hành đủ lắm rồi, cả thể xác và trí óc đều cảm thấy mệt, không muốn tiếp tục đôi co cùng anh nữa, chỉ muốn tan làm về nhà ngủ một giấc, vì vậy anh ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi Từ Mặc rời đi, Trần Lục Diên bước đến, anh dùng ngón cái, xoa xoa nhẹ lẻn má của cô, cất giọng trầm ấm: "Còn đau không?"
Noãn Thanh lập tức lắc đầu, cô không đau, cho dù có đau cũng sẽ chịu đựng, dù sao cô cũng quen rồi.
"Có phải lúc nãy cô đã rất sợ không? Cô ta đã nói gì với cô?" Anh biết rõ, cô ta chắc chắn không nói được lời nào tốt đẹp, anh chỉ sợ cô sẽ để tâm, cô sẽ nghĩ nhiều. Hơn nữa cô còn bị câm, chuyện gì cũng không nói được, không ai hiểu cô đang suy nghĩ gì, cô chỉ có thể chôn cất hết vào trong lòng, mà như vậy, sẽ vô cùng khó chịu.
Nhưng Noãn Thanh chỉ chầm rãi lắc đầu.
Cô không muốn nhắc đến anh cũng không hỏi nhiều, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, khẽ thở dài, nhu hoà nói: "Chúng ta về thôi."
Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, cô gật đầu.