Chương 33
Khi Trần Lục Diên trở về nhà cũng đã khá là muộn nhưng Noãn Thanh vẫn còn ở trong bếp hâm nóng thức ăn.
Lúc anh lên tiếng thì cô còn bị giật mình, anh hỏi: "Đã trễ rồi còn hâm thức ăn làm gì?"
Noãn Thanh mỉm cười bưng thức ăn ra bàn rồi tìm giấy bút, cô viết: "Tôi sợ anh về trễ sẽ cảm thấy đói, vừa hay tôi vừa hâm nóng lại, anh ăn đi."
Anh thấy cô đúng là làm việc dư thừa, nếu anh đói còn không biết tự ăn bên ngoài hay sao? Nhưng mà anh lại không nỡ nói lời khó nghe với cô: "Sau này không cần phiền phức như vậy nữa, nếu tôi đói, tôi sẽ tự biết nấu. Còn cô, ngủ sớm một chút đi, đừng có học thói thức khuya, không tốt đâu."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, anh vui vẻ xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, đột nhiên lại kéo cô đến sofa.
"Tôi có thứ này cho cô." Anh nhếch môi đắc ý: "Nhắm mắt lại đi!"
Noãn Thanh cảm thấy có chút ngờ vực, chần chừ một lúc vẫn quyết định nghe theo lời anh.
Thấy cô đã thật sự nhắm mắt, anh mới lấy chiếc hộp trong túi ra, mở nắp lấy ra một sợi lắc tay lấp lánh đung đưa trước mặt cô.
"Cô mở mắt ra đi." Anh nói.
Cô vừa mở mắt ra đã bị anh làm cho giật mình, cô ngơ ra đó nhìn chiếc lắc rồi lại nhìn anh.
"Có đẹp không?" Anh hỏi.
Nó thật sự rất đẹp nên cô đã gật đầu.
"Vậy tôi tặng nó cho cô, cô có thích không?" Anh đang rất tự tin, anh chắc chắn cô sẽ vui đến nhảy cẩn lại, hai mắt sáng rực như sao đêm.
Anh vẫn đang trông chờ phản ứng của cô nhưng cô lại tỏ ra lo sợ, vội vàng đẩy tay anh ra và lắc đầu.
Đối với cô, nó quá quý giá, cô thật sự không dám nhận nó, cho dù là anh tặng cô cũng không dám nhận món quà này. Cô vốn không xứng với những thứ quý giá như này, cô đeo nó lên chỉ khiến nó bị lu mờ mà thôi.
Trần Lục Diên không lường trước được cô sẽ phản ứng thế này, anh bắt đầu cảm thấy không vui, giọng nói trầm thấp mang theo sự thất vọng: "Cô như này là có ý gì?"
Noãn Thanh lúng túng, cô vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chóng viết viết ghi ghi gì đó lên giấy: "Có phải nó rất đắt tiền không?"
Anh cau mày: "Thì sao?"
"Vậy thì tôi không lấy đâu, tôi không thích."
Không thích? Cô đúng là người phụ nữ không biết điều, anh nghĩ vậy.
"Úc Noãn Thanh, cô nghĩ mình là ai hả? Được tôi quan tâm mà cô vẫn cảm thấy không hài lòng? Hay thứ cô muốn không chỉ là chiếc lắc?" Trần Lục Diên bực mình nói, không ngờ anh lại đi so sánh cô với Khánh Tiên, ví cô như là cô ta.
Noãn Thanh hơi sững sốt, cô không hề nghĩ như vậy, cô cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cô rất biết ơn anh, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ quá phận. Nhưng tự dưng anh lại đi tặng cho cô thứ đắt tiền như này, anh bảo cô làm sao dám nhận chứ?
Cô lắc đầu, muốn lấy giấy và bút nhưng không ngờ lại bị anh ngăn cản, anh ném giấy và bút sang một bên rồi nắm chặt lấy cổ tay cô.
Vì bị đau nên cô khẽ cau mày, cơ mà lúc này anh đã không còn quan tâm đến cảm nhận của cô nữa rồi, anh siết chặt lấy tay cô, không cho cô rụt tay lại.
Anh mạnh bạo đeo chiếc lấy tay vào cho cô, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Nếu cô dám tháo ra, tôi sẽ chặt tay cô."
Sau câu nói đó, anh đã đứng bật dậy, một mạch đi lên lầu, một cái ngoảnh đầu lại cũng không có.
Noãn Thanh sợ hãi, cô ngồi ở đó tự xoa cổ tay của mình rồi lại nhìn chiếc lắc tay.
Nó vô cùng đẹp và được đính nhiều hạt lấp lánh, nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn trả nó lại cho anh, cô không muốn bản thân được đối sử như một kẻ bị bao nuôi. Cho dù có thế nào, cô vẫn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng ít ổn đó, nếu không, cô e là mình sẽ không thể nào gắng gượng nổi.
...
Sau khi trở về phòng, anh đã tức giận tháo cà vạt ra quăng xuống giường và nới lỏng cúc áo.
Anh cũng chả hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy không vui, lại nói ra những lời khinh thường đó. Anh chỉ biết, anh muốn tặng cho cô món quà đó và muốn cô phải vui vẻ nhận lấy chứ không phải bày ra vẻ mặt lúng túng, đầy lo sợ như lúc nãy.
Rốt cuộc là cô đang sợ gì chứ? Tại sao cô không thể vui cười tự nhiên như những người phụ nữ khác, tại sao phải khéo nép trước mặt anh.
Cô đang giả vờ hiểu chuyện cho ai coi chứ? Cô càng làm vậy, chỉ khiến anh càng thêm chán ghét mà thôi.
Anh chán ghét cái kiểu hèn mọn và cẩn thận từng li từng tí đó đến cùng cùng cực, anh lại càng chán ghét nỗi đau nhói trong tim hơn. Hết thảy... đều khiến cho anh như phát điên.
Anh rót ra một ly rượu vang đầy, một hơi uống cạn, anh muốn nhờ vào hơi men để khiến bản thân bình tĩnh lại.
Anh nhắm chặt mắt, hít thở một cách đều đặn, đến một lúc sau khi mở mắt ra, đã không còn tia thịnh nộ nữa mà lại phẳng lặng như một mặt hồ yên tĩnh.
"Noãn Thanh, cô đúng là giỏi thật, cô khiến cho người khác vừa thương lại vừa ghét."
Nhưng thật ra, cô không giỏi như anh nói, cũng không một ai có suy nghĩ giống như anh.
Nếu cô thật sự lợi hại như vậy, thì đã không bị bán đi rồi, cũng không cần phải chật vật gắng gượng lơ đi những ánh mắt thương hại, những lời nói khó nghe kia mà sống qua ngày. Không phải sao?
Lúc anh lên tiếng thì cô còn bị giật mình, anh hỏi: "Đã trễ rồi còn hâm thức ăn làm gì?"
Noãn Thanh mỉm cười bưng thức ăn ra bàn rồi tìm giấy bút, cô viết: "Tôi sợ anh về trễ sẽ cảm thấy đói, vừa hay tôi vừa hâm nóng lại, anh ăn đi."
Anh thấy cô đúng là làm việc dư thừa, nếu anh đói còn không biết tự ăn bên ngoài hay sao? Nhưng mà anh lại không nỡ nói lời khó nghe với cô: "Sau này không cần phiền phức như vậy nữa, nếu tôi đói, tôi sẽ tự biết nấu. Còn cô, ngủ sớm một chút đi, đừng có học thói thức khuya, không tốt đâu."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, anh vui vẻ xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, đột nhiên lại kéo cô đến sofa.
"Tôi có thứ này cho cô." Anh nhếch môi đắc ý: "Nhắm mắt lại đi!"
Noãn Thanh cảm thấy có chút ngờ vực, chần chừ một lúc vẫn quyết định nghe theo lời anh.
Thấy cô đã thật sự nhắm mắt, anh mới lấy chiếc hộp trong túi ra, mở nắp lấy ra một sợi lắc tay lấp lánh đung đưa trước mặt cô.
"Cô mở mắt ra đi." Anh nói.
Cô vừa mở mắt ra đã bị anh làm cho giật mình, cô ngơ ra đó nhìn chiếc lắc rồi lại nhìn anh.
"Có đẹp không?" Anh hỏi.
Nó thật sự rất đẹp nên cô đã gật đầu.
"Vậy tôi tặng nó cho cô, cô có thích không?" Anh đang rất tự tin, anh chắc chắn cô sẽ vui đến nhảy cẩn lại, hai mắt sáng rực như sao đêm.
Anh vẫn đang trông chờ phản ứng của cô nhưng cô lại tỏ ra lo sợ, vội vàng đẩy tay anh ra và lắc đầu.
Đối với cô, nó quá quý giá, cô thật sự không dám nhận nó, cho dù là anh tặng cô cũng không dám nhận món quà này. Cô vốn không xứng với những thứ quý giá như này, cô đeo nó lên chỉ khiến nó bị lu mờ mà thôi.
Trần Lục Diên không lường trước được cô sẽ phản ứng thế này, anh bắt đầu cảm thấy không vui, giọng nói trầm thấp mang theo sự thất vọng: "Cô như này là có ý gì?"
Noãn Thanh lúng túng, cô vội vàng lắc đầu, sau đó nhanh chóng viết viết ghi ghi gì đó lên giấy: "Có phải nó rất đắt tiền không?"
Anh cau mày: "Thì sao?"
"Vậy thì tôi không lấy đâu, tôi không thích."
Không thích? Cô đúng là người phụ nữ không biết điều, anh nghĩ vậy.
"Úc Noãn Thanh, cô nghĩ mình là ai hả? Được tôi quan tâm mà cô vẫn cảm thấy không hài lòng? Hay thứ cô muốn không chỉ là chiếc lắc?" Trần Lục Diên bực mình nói, không ngờ anh lại đi so sánh cô với Khánh Tiên, ví cô như là cô ta.
Noãn Thanh hơi sững sốt, cô không hề nghĩ như vậy, cô cảm thấy anh đối với cô rất tốt, cô rất biết ơn anh, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ quá phận. Nhưng tự dưng anh lại đi tặng cho cô thứ đắt tiền như này, anh bảo cô làm sao dám nhận chứ?
Cô lắc đầu, muốn lấy giấy và bút nhưng không ngờ lại bị anh ngăn cản, anh ném giấy và bút sang một bên rồi nắm chặt lấy cổ tay cô.
Vì bị đau nên cô khẽ cau mày, cơ mà lúc này anh đã không còn quan tâm đến cảm nhận của cô nữa rồi, anh siết chặt lấy tay cô, không cho cô rụt tay lại.
Anh mạnh bạo đeo chiếc lấy tay vào cho cô, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Nếu cô dám tháo ra, tôi sẽ chặt tay cô."
Sau câu nói đó, anh đã đứng bật dậy, một mạch đi lên lầu, một cái ngoảnh đầu lại cũng không có.
Noãn Thanh sợ hãi, cô ngồi ở đó tự xoa cổ tay của mình rồi lại nhìn chiếc lắc tay.
Nó vô cùng đẹp và được đính nhiều hạt lấp lánh, nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn trả nó lại cho anh, cô không muốn bản thân được đối sử như một kẻ bị bao nuôi. Cho dù có thế nào, cô vẫn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng ít ổn đó, nếu không, cô e là mình sẽ không thể nào gắng gượng nổi.
...
Sau khi trở về phòng, anh đã tức giận tháo cà vạt ra quăng xuống giường và nới lỏng cúc áo.
Anh cũng chả hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy không vui, lại nói ra những lời khinh thường đó. Anh chỉ biết, anh muốn tặng cho cô món quà đó và muốn cô phải vui vẻ nhận lấy chứ không phải bày ra vẻ mặt lúng túng, đầy lo sợ như lúc nãy.
Rốt cuộc là cô đang sợ gì chứ? Tại sao cô không thể vui cười tự nhiên như những người phụ nữ khác, tại sao phải khéo nép trước mặt anh.
Cô đang giả vờ hiểu chuyện cho ai coi chứ? Cô càng làm vậy, chỉ khiến anh càng thêm chán ghét mà thôi.
Anh chán ghét cái kiểu hèn mọn và cẩn thận từng li từng tí đó đến cùng cùng cực, anh lại càng chán ghét nỗi đau nhói trong tim hơn. Hết thảy... đều khiến cho anh như phát điên.
Anh rót ra một ly rượu vang đầy, một hơi uống cạn, anh muốn nhờ vào hơi men để khiến bản thân bình tĩnh lại.
Anh nhắm chặt mắt, hít thở một cách đều đặn, đến một lúc sau khi mở mắt ra, đã không còn tia thịnh nộ nữa mà lại phẳng lặng như một mặt hồ yên tĩnh.
"Noãn Thanh, cô đúng là giỏi thật, cô khiến cho người khác vừa thương lại vừa ghét."
Nhưng thật ra, cô không giỏi như anh nói, cũng không một ai có suy nghĩ giống như anh.
Nếu cô thật sự lợi hại như vậy, thì đã không bị bán đi rồi, cũng không cần phải chật vật gắng gượng lơ đi những ánh mắt thương hại, những lời nói khó nghe kia mà sống qua ngày. Không phải sao?