Chương 41
Từ sau ngày hôm đó Trần Lục Diên đã cẩn thận hơn, anh còn cho hai tên vệ sĩ đứng canh gác ngoài cổng, dặn dò là bất cứ ai cũng không được vào, đặc biệt Đào Chỉ Nhiên, anh không cho phép cô ta tiếp tục đến đây làm càng nữa.
Chỉ là từ sau ngày hôm đó, Noãn Thanh dường như đã không còn như trước nữa, cô thu mình lại hơn, cũng ít cười với anh. Có lẽ việc ấy đã trả thành một cú sốc khiến cô bị chướng ngại tâm lí không dám lại gần anh.
Mặc dù trong hợp đồng có ghi rõ là cô phải ở bên cạnh anh một năm nhưng cô lại không phải tiếp tục ở lại nữa, cho không muốn làm một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, khiến cô gái kia đau khổ.
Người khác hay nói, kẻ tổn thương thường mang lại tổn thương cho người khác, nhưng cô thì không làm vậy, cô luôn lo nghĩ cho mọi người, cho dù chỉ là một người xa lạ.Vì cô biết rõ hơn ai hết cảm giác đó đau đớn và khổ sở thế nào nên cô không muốn người khác phải chịu những nỗi đau đó giống mình.
Chỉ là... dì cũng đã kí vào hợp đồng đó, nếu làm trái hợp đồng phải đền gấp năm lần, nhưng mà cô không có tiền, anh biết rõ điều này nên đã cố tình làm vậy để cô không thể rời đi, phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhận ra anh không phải là một người đơn giản, mọi bước đi đã được anh gài cho cô một cái bẫy.
Anh muốn có được cô nên đã nhắm vào lòng tham lam của dì cô khiến bà ấy không thể nào không đồng ý bán cô đi. Khi có được cô, anh vì muốn chiếm lấy thân thể cô mà đối xử dịu dàng với cô, dụ dỗ cô. Bây giờ anh lại tốt với cô như vậy, còn chăm sóc cô, khiến cho cô cảm nhận được hạnh phúc, đây chính là cái bẫy lớn nhất, anh muốn cô yêu anh, ở bên cạnh anh, nghe lời anh, sẵn sàng dâng hiến tất cả, anh làm cho cô cảm thấy quyến luyến cảm giác tốt đẹp ấy để rồi càng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn lầy không thể thoát ra.
Nói sao đây? Anh như lại một con rắn độc lớn quấn lấy cô, bất cứ lúc nào cũng có thể siết chết cô, bất cứ lúc nào cũng có thể biến cô thành một cái xác khô. Nhưng đáng sợ là cô lại không ghét bỏ nó, còn dần bị nó sưởi ấm, biến sợ hãi thành cảm giác thân quen. Chỉ là... chất độc này vẫn đang ngấm vào cơ thể cô, không biết lúc nào sẽ phát tác khiến cô đau đớn tột cùng.
Nhưng thật ra cô không biết, cô không biết được con rắn này đang phân vân, do dự, nó do dự không biết có nên thả cô ra, nó đắn đo không biết có nên đối tốt với cô, biến cô thành một người quan trọng của cuộc đời nó, giúp nó soi sáng khoảng trời tối tăm này.
Ngày hôm đó, Noãn Thanh cùng Trần Lục Diên ngồi trên sofa xem tivi, cô ngồi cách rất xa anh, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào màn hình lớn.
Khi anh vươn tay ra định kéo cô lại thì cô lại vội vàng đi vào trong làm gì đó.
Một lúc lâu sau khi cô trở lại đã đưa cho anh một tờ giấy, bên trên là những chữ được nắn nót vô cùng quen thuộc.
"Hay là anh cho tôi rời khỏi đây đi, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh, cho dù có liều mạng tôi cũng nhất định sẽ trả hết khoảng tiền đó lẫn khoảng tiền bồi thường hợp đồng, có được không?"
Anh đọc xong nội dung mà cô viết, anh liền đen mặt, biểu cảm vô cùng khó coi. Anh nhào tờ giấy lại thành một cục, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.
"Noãn Thanh, cô đang đùa với tôi đó à? Cô nghĩ thứ tôi cần là một chút tiền đó sao?"
Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ tức giận này của anh, ánh mắt lạnh lùng đó bất giác làm cho cô run lên, sợ hãi. Trước mặt anh cô vẫn luôn nhỏ bé như vậy, cho dù có muốn che giấu cũng không che giấu được con người yếu đuối bên trong cô, mỗi lần nhìn thẳng anh cô cứ có cảm giác như anh nhìn thấu cả tâm hồn cô.
Noãn Thanh lắc đầu, cô lại muốn lấy giấy ra viết gì đó nhưng được một nửa đã bị anh ngăn lại, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng trầm thấp đến đáng sợ: "Có tôi ở đây cô đừng lo lắng về việc gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là đủ rồi, những chuyện khác cứ để tôi giải quyết."
Noãn Thanh không phải không tin anh mà là cô không dám tin, cô không muốn tiếp tục như này nữa, sớm muộn gì cũng phải rời đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ không cần cô, tại sao cô lại ở lại tự hành hạ bản thân, bị sự ấm áp của anh tra tấn?
Cho dù người khác ghét bỏ cô thế nào, mắng nhiếc cô ra sao, cho dù dì cô có đánh cô, có đối xử tệ với cô, cô cũng có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì đau đớn đã khiến cho cô tê dại, từ lâu đã quen với nó.
Nhưng hạnh phúc và sự ngọt ngào mà anh cho cô lại khác, nó như là một chất gây nghiện, vừa khiến thống khổ vừa khiến cho cô sảng khoái, đây cũng chính là cách tra tấn tốt nhất, và một khi không ai trao cho cô, không ai cho cô sử dụng loại chất này nữa, cô sẽ chìm vào trong bóng tối vô tận mà chết dần chết mòn, từng tế bào trên cơ thể sẽ rên rỉ kêu đau, vô cùng dày vò.
Noãn Thanh đã suy nghĩ về việc này rất lâu, cô nghĩ mình đã rất kiên quyết để đưa ra quyết định này, nhưng không ngờ khi anh kéo cô lại, ôm cô vào lòng, cô lại không thể nào cưỡng lại, không thể nào đẩy anh ra. Cô đúng là vô dụng, biết rõ tất cả chỉ là giả mà vẫn mê muội.
"Noãn Thanh, cô tin tôi đi, tôi chưa bao giờ đối tốt với một người phụ nữ như vậy, cũng chưa bao giờ đau lòng, lo lắng vì bất cứ ai, cô chính là người đầu tiên. Vì vậy... hãy ở bên cạnh tôi."
Hãy ở bên cạnh tôi? Anh cũng không rõ là mình có cảm xúc gì khi nói ra câu này, anh chỉ biết... anh muốn giữ cô lại, anh không muốn cô rời đi.
Chỉ là từ sau ngày hôm đó, Noãn Thanh dường như đã không còn như trước nữa, cô thu mình lại hơn, cũng ít cười với anh. Có lẽ việc ấy đã trả thành một cú sốc khiến cô bị chướng ngại tâm lí không dám lại gần anh.
Mặc dù trong hợp đồng có ghi rõ là cô phải ở bên cạnh anh một năm nhưng cô lại không phải tiếp tục ở lại nữa, cho không muốn làm một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, khiến cô gái kia đau khổ.
Người khác hay nói, kẻ tổn thương thường mang lại tổn thương cho người khác, nhưng cô thì không làm vậy, cô luôn lo nghĩ cho mọi người, cho dù chỉ là một người xa lạ.Vì cô biết rõ hơn ai hết cảm giác đó đau đớn và khổ sở thế nào nên cô không muốn người khác phải chịu những nỗi đau đó giống mình.
Chỉ là... dì cũng đã kí vào hợp đồng đó, nếu làm trái hợp đồng phải đền gấp năm lần, nhưng mà cô không có tiền, anh biết rõ điều này nên đã cố tình làm vậy để cô không thể rời đi, phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhận ra anh không phải là một người đơn giản, mọi bước đi đã được anh gài cho cô một cái bẫy.
Anh muốn có được cô nên đã nhắm vào lòng tham lam của dì cô khiến bà ấy không thể nào không đồng ý bán cô đi. Khi có được cô, anh vì muốn chiếm lấy thân thể cô mà đối xử dịu dàng với cô, dụ dỗ cô. Bây giờ anh lại tốt với cô như vậy, còn chăm sóc cô, khiến cho cô cảm nhận được hạnh phúc, đây chính là cái bẫy lớn nhất, anh muốn cô yêu anh, ở bên cạnh anh, nghe lời anh, sẵn sàng dâng hiến tất cả, anh làm cho cô cảm thấy quyến luyến cảm giác tốt đẹp ấy để rồi càng ngày càng lún sâu vào trong vũng bùn lầy không thể thoát ra.
Nói sao đây? Anh như lại một con rắn độc lớn quấn lấy cô, bất cứ lúc nào cũng có thể siết chết cô, bất cứ lúc nào cũng có thể biến cô thành một cái xác khô. Nhưng đáng sợ là cô lại không ghét bỏ nó, còn dần bị nó sưởi ấm, biến sợ hãi thành cảm giác thân quen. Chỉ là... chất độc này vẫn đang ngấm vào cơ thể cô, không biết lúc nào sẽ phát tác khiến cô đau đớn tột cùng.
Nhưng thật ra cô không biết, cô không biết được con rắn này đang phân vân, do dự, nó do dự không biết có nên thả cô ra, nó đắn đo không biết có nên đối tốt với cô, biến cô thành một người quan trọng của cuộc đời nó, giúp nó soi sáng khoảng trời tối tăm này.
Ngày hôm đó, Noãn Thanh cùng Trần Lục Diên ngồi trên sofa xem tivi, cô ngồi cách rất xa anh, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào màn hình lớn.
Khi anh vươn tay ra định kéo cô lại thì cô lại vội vàng đi vào trong làm gì đó.
Một lúc lâu sau khi cô trở lại đã đưa cho anh một tờ giấy, bên trên là những chữ được nắn nót vô cùng quen thuộc.
"Hay là anh cho tôi rời khỏi đây đi, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh, cho dù có liều mạng tôi cũng nhất định sẽ trả hết khoảng tiền đó lẫn khoảng tiền bồi thường hợp đồng, có được không?"
Anh đọc xong nội dung mà cô viết, anh liền đen mặt, biểu cảm vô cùng khó coi. Anh nhào tờ giấy lại thành một cục, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô.
"Noãn Thanh, cô đang đùa với tôi đó à? Cô nghĩ thứ tôi cần là một chút tiền đó sao?"
Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ tức giận này của anh, ánh mắt lạnh lùng đó bất giác làm cho cô run lên, sợ hãi. Trước mặt anh cô vẫn luôn nhỏ bé như vậy, cho dù có muốn che giấu cũng không che giấu được con người yếu đuối bên trong cô, mỗi lần nhìn thẳng anh cô cứ có cảm giác như anh nhìn thấu cả tâm hồn cô.
Noãn Thanh lắc đầu, cô lại muốn lấy giấy ra viết gì đó nhưng được một nửa đã bị anh ngăn lại, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng trầm thấp đến đáng sợ: "Có tôi ở đây cô đừng lo lắng về việc gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là đủ rồi, những chuyện khác cứ để tôi giải quyết."
Noãn Thanh không phải không tin anh mà là cô không dám tin, cô không muốn tiếp tục như này nữa, sớm muộn gì cũng phải rời đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ không cần cô, tại sao cô lại ở lại tự hành hạ bản thân, bị sự ấm áp của anh tra tấn?
Cho dù người khác ghét bỏ cô thế nào, mắng nhiếc cô ra sao, cho dù dì cô có đánh cô, có đối xử tệ với cô, cô cũng có thể cắn răng chịu đựng, bởi vì đau đớn đã khiến cho cô tê dại, từ lâu đã quen với nó.
Nhưng hạnh phúc và sự ngọt ngào mà anh cho cô lại khác, nó như là một chất gây nghiện, vừa khiến thống khổ vừa khiến cho cô sảng khoái, đây cũng chính là cách tra tấn tốt nhất, và một khi không ai trao cho cô, không ai cho cô sử dụng loại chất này nữa, cô sẽ chìm vào trong bóng tối vô tận mà chết dần chết mòn, từng tế bào trên cơ thể sẽ rên rỉ kêu đau, vô cùng dày vò.
Noãn Thanh đã suy nghĩ về việc này rất lâu, cô nghĩ mình đã rất kiên quyết để đưa ra quyết định này, nhưng không ngờ khi anh kéo cô lại, ôm cô vào lòng, cô lại không thể nào cưỡng lại, không thể nào đẩy anh ra. Cô đúng là vô dụng, biết rõ tất cả chỉ là giả mà vẫn mê muội.
"Noãn Thanh, cô tin tôi đi, tôi chưa bao giờ đối tốt với một người phụ nữ như vậy, cũng chưa bao giờ đau lòng, lo lắng vì bất cứ ai, cô chính là người đầu tiên. Vì vậy... hãy ở bên cạnh tôi."
Hãy ở bên cạnh tôi? Anh cũng không rõ là mình có cảm xúc gì khi nói ra câu này, anh chỉ biết... anh muốn giữ cô lại, anh không muốn cô rời đi.