Chương 46
Mẹ anh không khiến cho anh xoay chuyển tâm ý được nên chỉ đành ôm theo sự không yên lòng mà quay trở về.
Khi mẹ anh rời đi, anh đã vội vàng tìm cô, nhưng cô vẫn ngồi ở sofa chưa từng rời đi, cô cúi đầu buồn bã, cũng không biết là đang nghĩ gì.
"Noãn Thanh!"
Đến khi anh cất tiếng gọi cô, cô mới ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.
Anh bước đến ngồi xuống cạnh bên cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô mân mê: "Lúc nãy bà ấy có nói nặng lời với cô không?"
Noãn Thanh lắc đầu, anh lại nói: "Đừng nghĩ nhiều, lời bà ấy nói không đúng đâu. Còn Đào Chỉ Nhiên, cô đừng quan tâm đến cô ta, cô ta chỉ đang ghen tị với cô thôi."
Cô cúi đầu không nói, sau đó chủ động rút tay lại, cô đưa cho anh một tờ giấy, là điều cô muốn hỏi.
"Tại sao anh lại nói vậy để chọc giận mẹ anh? Tôi không muốn anh vì tôi mà cãi nhau với bà ấy."
Anh không biết nên nói như thế nào, có lẽ là anh đã quá đường đột nên khiến cô không tin cũng không dám tin.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chầm chầm nói từng chữ: "Anh, yêu, em."
Anh không để cho cô kịp phản ứng lại đã nắm lấy hai tay cô: "Lúc anh phát hiện ra trái tim mình run động anh cũng có phản ứng như em vậy, không tin, không thể chấp nhận được và sợ hãi. Bởi vì... Đúng, anh thừa nhận, khi anh đưa em đến bên cạnh anh, anh chỉ có một suy nghĩ, đó là chiếm lấy cơ thể của em, để em trở thành người phụ nữ của riêng anh. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm thật sự với một cô gái tầm thường như em, nhưng anh phát hiện ra, anh sai rồi, em không hề tầm thường, em là cô gái tốt đẹp nhất mà anh từng gặp, là một hòn ngọc quý lại bị những kẻ không có mắt nhìn cho là đá mà dẫm đạp. Nhưng em yên tâm, sau này em có anh, anh sẽ yêu em, trân trọng em, sẽ không để cho người khác có cơ hội làm hại em nữa, anh sẽ giúp em chữa lành mọi vết thương mà cuộc đời này đã tạo ra cho em."
Anh cũng yêu cô? Đây là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ, cho dù là trong mơ cô cũng không dám quá phận, vậy mà hiện tại anh lại nói anh yêu cô?
Noãn Thanh cảm thấy trái tim cô như mềm nhũn ra, cô vội cúi đầu, cô sợ nếu cô còn nhìn anh thì cô sẽ không còn là cô nữa, cô sợ... cái ranh giới mà cô cố gầy dựng sẽ vỡ nát.
Bởi vì cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc rời xa anh, cô cũng đã ngăn cản bản thân mình không cho bản thân tiếp tục yêu anh nữa.
Nhưng cô cũng thật kì lạ, không phải cô luôn mong có được hạnh phúc, được người ta yêu thương sao? Vậy mà khi có người nói yêu cô, muốn mang lại hạnh phúc cho cô, cô lại muốn chạy trốn, cô cho rằng bảng thân mình không xứng.
Cũng có lẽ là do cô đã bị bỏ mặc quá lâu, đã chịu đựng quá nhiều những tổn thương và sự ghét bỏ, nó đã khiến cho cô bị đẩy xuống một cái hố đen, sâu đến mức không thể trèo lên, cũng không nhìn thấy được thế giới bên ngoài, nó biến cô từ một cô gái ngoan ngoãn, đáng yêu thành một cô gái nhát gan, tự ti, xem thường luôn chính bản thân mình.
Những thứ gọi là hạnh phúc, gia đình từ lâu đã trở thành một thứ xa xỉ đối với cô, không thể với tới cũng không thể chạm vào.
Cô sợ người muốn mang lại hạnh phúc cho cô, muốn ôm cô vào lòng sẽ bị cơ thể đầy máu của cô váy bẩn, bị những người ghét bỏ cô nói những lời khó nghe.
Vậy nên, cô đã từ bỏ việc kéo người khác vào thế giới của mình từ lâu, cô không muốn thế giới tối tăm của mình gây ảnh hưởng đến người khác, càng không muốn những người quan tâm mình, yêu thương mình bị vạ lây.
Vậy là cuối cùng cô chỉ có thể chạy trốn, cố gắn cách họ ra thật xa, để họ không thể tìm thấy mình, cũng là để bản thân cô không nảy sinh ra những loại dục vọng xấu xa.
"Noãn Thanh, anh biết em cũng yêu anh, phải không?" Anh quỳ một chân xuống sàn để có thể nhìn thấy cô rõ hơn, cũng là để cô không thể trốn tránh.
Noãn Thanh kinh sợ trước câu hỏi của anh, cô hoảng hốt đến nỗi cơ thể run lên, cô lắc đầu.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt cô đã phản bội lại cô, điều đó làm anh thêm chắc chắn: "Em nói dối, rõ ràng anh có thể nghe thấy được nhịp tim đập loạn của em. Chỉ là em đang sợ hãi, phải không? Em không cần sợ gì cả, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, yêu anh, mọi việc còn lại cứ để anh gánh vác. Anh hứa, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông tay em, có chết cũng sẽ không bao giờ buông."
Anh vốn là một người cố chấp, một khi quyết định sẽ không quay đầu, một khi đã đưa ra lựa chọn, sẽ không thay đổi. Vậy nên, cô chính là người con gái đầu tiên cũng là người con gái cuối cùng mà anh muốn che chở, hết lòng yêu thương, anh đã đặt cược trái tim duy nhất của mình vào cô, không ai có thể lay động được anh, trừ phi... anh chết.
Anh nửa quỳ nửa nằm trên đùi Noãn Thanh, tay ôm chặt lấy eo cô không buông, đây cũng là lần đầu tiên anh trông hèn mọn như vậy, sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng của một tổng tài bá đạo mà quy phục dưới váy của một người phụ nữ.
Ngón tay cô đan trên những sợi tóc của anh mà trong lòng run rẩy, cô cảm thấy, cho dù đây chỉ là một giấc mơ thôi cũng được, một giấc mơ không bao giờ tỉnh.
Khi mẹ anh rời đi, anh đã vội vàng tìm cô, nhưng cô vẫn ngồi ở sofa chưa từng rời đi, cô cúi đầu buồn bã, cũng không biết là đang nghĩ gì.
"Noãn Thanh!"
Đến khi anh cất tiếng gọi cô, cô mới ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.
Anh bước đến ngồi xuống cạnh bên cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô mân mê: "Lúc nãy bà ấy có nói nặng lời với cô không?"
Noãn Thanh lắc đầu, anh lại nói: "Đừng nghĩ nhiều, lời bà ấy nói không đúng đâu. Còn Đào Chỉ Nhiên, cô đừng quan tâm đến cô ta, cô ta chỉ đang ghen tị với cô thôi."
Cô cúi đầu không nói, sau đó chủ động rút tay lại, cô đưa cho anh một tờ giấy, là điều cô muốn hỏi.
"Tại sao anh lại nói vậy để chọc giận mẹ anh? Tôi không muốn anh vì tôi mà cãi nhau với bà ấy."
Anh không biết nên nói như thế nào, có lẽ là anh đã quá đường đột nên khiến cô không tin cũng không dám tin.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chầm chầm nói từng chữ: "Anh, yêu, em."
Anh không để cho cô kịp phản ứng lại đã nắm lấy hai tay cô: "Lúc anh phát hiện ra trái tim mình run động anh cũng có phản ứng như em vậy, không tin, không thể chấp nhận được và sợ hãi. Bởi vì... Đúng, anh thừa nhận, khi anh đưa em đến bên cạnh anh, anh chỉ có một suy nghĩ, đó là chiếm lấy cơ thể của em, để em trở thành người phụ nữ của riêng anh. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm thật sự với một cô gái tầm thường như em, nhưng anh phát hiện ra, anh sai rồi, em không hề tầm thường, em là cô gái tốt đẹp nhất mà anh từng gặp, là một hòn ngọc quý lại bị những kẻ không có mắt nhìn cho là đá mà dẫm đạp. Nhưng em yên tâm, sau này em có anh, anh sẽ yêu em, trân trọng em, sẽ không để cho người khác có cơ hội làm hại em nữa, anh sẽ giúp em chữa lành mọi vết thương mà cuộc đời này đã tạo ra cho em."
Anh cũng yêu cô? Đây là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ, cho dù là trong mơ cô cũng không dám quá phận, vậy mà hiện tại anh lại nói anh yêu cô?
Noãn Thanh cảm thấy trái tim cô như mềm nhũn ra, cô vội cúi đầu, cô sợ nếu cô còn nhìn anh thì cô sẽ không còn là cô nữa, cô sợ... cái ranh giới mà cô cố gầy dựng sẽ vỡ nát.
Bởi vì cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc rời xa anh, cô cũng đã ngăn cản bản thân mình không cho bản thân tiếp tục yêu anh nữa.
Nhưng cô cũng thật kì lạ, không phải cô luôn mong có được hạnh phúc, được người ta yêu thương sao? Vậy mà khi có người nói yêu cô, muốn mang lại hạnh phúc cho cô, cô lại muốn chạy trốn, cô cho rằng bảng thân mình không xứng.
Cũng có lẽ là do cô đã bị bỏ mặc quá lâu, đã chịu đựng quá nhiều những tổn thương và sự ghét bỏ, nó đã khiến cho cô bị đẩy xuống một cái hố đen, sâu đến mức không thể trèo lên, cũng không nhìn thấy được thế giới bên ngoài, nó biến cô từ một cô gái ngoan ngoãn, đáng yêu thành một cô gái nhát gan, tự ti, xem thường luôn chính bản thân mình.
Những thứ gọi là hạnh phúc, gia đình từ lâu đã trở thành một thứ xa xỉ đối với cô, không thể với tới cũng không thể chạm vào.
Cô sợ người muốn mang lại hạnh phúc cho cô, muốn ôm cô vào lòng sẽ bị cơ thể đầy máu của cô váy bẩn, bị những người ghét bỏ cô nói những lời khó nghe.
Vậy nên, cô đã từ bỏ việc kéo người khác vào thế giới của mình từ lâu, cô không muốn thế giới tối tăm của mình gây ảnh hưởng đến người khác, càng không muốn những người quan tâm mình, yêu thương mình bị vạ lây.
Vậy là cuối cùng cô chỉ có thể chạy trốn, cố gắn cách họ ra thật xa, để họ không thể tìm thấy mình, cũng là để bản thân cô không nảy sinh ra những loại dục vọng xấu xa.
"Noãn Thanh, anh biết em cũng yêu anh, phải không?" Anh quỳ một chân xuống sàn để có thể nhìn thấy cô rõ hơn, cũng là để cô không thể trốn tránh.
Noãn Thanh kinh sợ trước câu hỏi của anh, cô hoảng hốt đến nỗi cơ thể run lên, cô lắc đầu.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt cô đã phản bội lại cô, điều đó làm anh thêm chắc chắn: "Em nói dối, rõ ràng anh có thể nghe thấy được nhịp tim đập loạn của em. Chỉ là em đang sợ hãi, phải không? Em không cần sợ gì cả, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, yêu anh, mọi việc còn lại cứ để anh gánh vác. Anh hứa, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông tay em, có chết cũng sẽ không bao giờ buông."
Anh vốn là một người cố chấp, một khi quyết định sẽ không quay đầu, một khi đã đưa ra lựa chọn, sẽ không thay đổi. Vậy nên, cô chính là người con gái đầu tiên cũng là người con gái cuối cùng mà anh muốn che chở, hết lòng yêu thương, anh đã đặt cược trái tim duy nhất của mình vào cô, không ai có thể lay động được anh, trừ phi... anh chết.
Anh nửa quỳ nửa nằm trên đùi Noãn Thanh, tay ôm chặt lấy eo cô không buông, đây cũng là lần đầu tiên anh trông hèn mọn như vậy, sẵn sàng vứt bỏ lòng tự trọng của một tổng tài bá đạo mà quy phục dưới váy của một người phụ nữ.
Ngón tay cô đan trên những sợi tóc của anh mà trong lòng run rẩy, cô cảm thấy, cho dù đây chỉ là một giấc mơ thôi cũng được, một giấc mơ không bao giờ tỉnh.