Chương 48
Khoảng thời gian này Trần Lục Diên không tụ tập bàn bè, cũng không thường xuyên đến quán bar như trước, nói trắng ra là lãng tử quay đầu.
Hôm nay Từ Mặc và Đào Tử Khí đã phải nói hết lời anh mới đồng ý đến quán rượu cùng bọn họ uống một chầu.
"Dạo này cậu sao vậy? Bỏ mặc luôn anh em không quan tâm, cậu làm vậy mà coi được sao?" Đào Tử Khí vừa nói vừa rót ra ba ly rượu đầy: "Phải phạt!"
Từ Mặc vội vàng ngăn lại: "Cậu thôi đi, phạt cái gì mà phạt, lo mà uống rượu của cậu kìa."
Sau đó Từ Mặc mới quay sang nói với Trần Lục Diên: "Mà cậu dạo này thật sự rất lạ đó, không giống như trước nữa, không gần nữ sắc, không rượu chè. Mới lên núi tu luyện về à?"
Đào Tử Khí ngứa miệng chen vào: "Cậu ấy bị con nhỏ câm kia làm bấn loạn tâm trí rồi, cũng không hiểu là cô ta có điểm gì thu hút cậu ấy nữa. Cho dù là làm ấm giường tôi tôi cũng cảm thấy ghê tởm. Nói thật, có cho không tôi cũng không thèm."
Sắc mặt Trần Lục Diên trở nên u ám, tay siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh. Đột nhiên anh lại cầm chai rượu đứng phắt dậy.
Một tiếng xoảng vang lên, chai rượu vỡ nát, rượu văng tung tóe, anh cả giận chỉa mũi nhọn về phía Đào Tử Khí, ánh mất lạnh nhạt đến khó tin: "Cậu thử nói lại lần nữa xem!"
Đào Tử Khí hơi sững sốt đồng thời bực bội hét lên: "Trần Lục Diên, cậu bị điên rồi à? Cậu chưa uống mà đã say rồi sao?"
Từ Mặc thấy bầu không khí căng thẳng liền kéo Trần Lục Diên sang một bên, còn bản thân ngồi ở giữa: "Được rồi, được rồi! Cậu ngồi xuống trước đi, còn Đào Tử Khí, cậu nói ít vào câu đi."
Đào Tử Khí bực bội phủi phủi rượu bị bắn lên người: "Từ Mặc, cậu nhìn đi, cậu ấy như vậy là sao chứ? Chỉ vì một người phụ nữ mà động thủ với anh em, rốt cuộc thì cô ta là cái thá gì chứ? Không phải chỉ là..."
Anh ta định nói nhưng thấy sắc mặt của Trần Lục Diên không tốt nên anh ta đành ngậm miệng lại.
Anh không nói gì mà hậm hực uống cạn ly rượu, sau đó lại rót thêm một ly đầy. Anh thật sự không hiểu, tại sao anh cũng ghét bỏ Noãn Thanh, tại sao anh cũng muốn gây ra thương tổn cho cô. Ba mẹ cô ngay từ nhỏ đã nhẫn tâm bỏ mặc cô cho bà ngoại, từ nhỏ đã phải sống xa ba mẹ, dì dượng cô lại ngược đãi cô, lợi dụng cô để kiếm tiền, cho dù là người thân hay là người ngoài, bọn họ đều không thích cô, dùng những lời lẻ không hay để nói về cô, khiến trên người cô chằng chịt vết thương, đến tâm hồn cũng có vết nứt. Rốt cuộc thì tại sao lại vậy? Bị câm là lỗi của cô sao? Được sinh ra trong một gia đình nghèo hèn là lỗi của cô sao?
Người con gái mà anh hết lòng yêu thương lại bị những kẻ tự cho mình là thanh cao lại hết lần này đến làn khác muốn hãm hại, sát muối vào trái tim cô.
"Sau này, tốt nhất đừng để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, nếu không, đừng trách tôi không xem cậu là anh em." Anh nghiêm túc nói với Đào Tử Khí, ánh mắt như muốn đánh người.
Anh ta nheo mắt hỏi lại, trong mắt ẩn chưa bốn chữ "không thể tin nổi": "Cậu nói thật đó à?" Sau đó anh ta nhếch mép cười, cố tình nói lời mỉa mai: "Đừng nói là cậu yêu cô ta nha? Chắc là không phải đâu nhỉ?"
Trần Lục Diên nói một câu chắc nịch: "Đúng vậy, tôi yêu cô ấy."
Cả Từ Mặc và Đào Tử Khí đều sững sờ, nhất thời không tin vào lỗ tai mình.
Tuy Từ Mặc cảm thấy anh đối với Noãn Thanh khác hẳn với những người phụ nữ trước kia, còn có chút gì đó thật lòng, nhưng anh ấy lại không ngờ, anh thật sự yêu cô.
Còn Đào Tử Khí đương nhiên không thể chấp nhận được sự thật này, anh ta cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện cười. Không thể tin được người anh em của mình lại yêu một cô gái thấp kém đến vậy.
Chợt, anh ta ngộ ra: "Vậy cậu muốn từ hôn với em gái tôi là vì cô ta?"
Lúc trước thì không phải nhưng bây giờ thì chính xác là vậy, nên Trần Lục Diên trầm mặc không trả lời là đang ngầm thừa nhận.
Đào Tử Khí tức đến bật cười: "Con mẹ nó! Đúng là hài vãi ra! Không phải, nếu cậu vì một cô em xinh đẹp nào đó tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu vì cô ta? Tôi không hiểu, em gái tôi thua kém cô ta ở điểm gì chứ? Đã vậy cậu còn muốn tuyệt giao với tôi vì cô ta? Ha! Tôi dường như cảm nhận được là bản thân sắp điên rồi, tôi sắp bị cậu làm cho điên rồi."
Anh nhàn nhạt nói: "Từ trước đến giờ tôi không thích Đào Chỉ Nhiên cậu cũng biết rõ, hủy hôn chỉ là chuyện sớm muộn, cho dù không có sự xuất hiện của Noãn Thanh tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định. Còn những chuyện khác, cậu không hiểu rõ thì đừng nói, đối với tôi, Noãn Thanh chính là người phụ nữ tốt nhất, là người mà tôi muốn dùng cả đời của mình để yêu. Cậu có đồng ý hay không, không liên quan đến tôi."
Từ Mặc không như Đào Tử Khí, anh cũng chưa từng khinh thường Noãn Thanh nên cho dù anh có yêu cô, anh ấy cũng không phản đối: "Nếu cậu thật lòng muốn ở cạnh Úc Noãn Thanh, sợ là không dễ dàng, ba mẹ cậu..."
"Nếu bọn họ cứ ép tôi, vậy thì đành chịu thôi, tôi thà bị người khác nói là bất hiếu cũng không muốn rời xa cô ấy. Hiện tại cô ấy chỉ có một mình tôi thôi, nếu cả tôi cũng không cần cô ấy thì cậu nói xem, cô ấy phải làm sao đây?" Anh thản nhiên nói ra những lời này, thật ra đây cũng là một điều anh chưa bao giờ nghĩ đến, anh không ngờ bản thân mình lại là một người có trách nhiệm đến vậy, vì một cô gái mà sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Đào Tử Khí càng nghe lại càm cảm thấy nực cười, anh ta uống cạn ly rượu, sau đó tức giận bỏ đi: "Tình yêu là cái quái quỷ gì vậy chứ? Đúng là điên hết rồi."
Từ Mặc tặc lưỡi bất lực, anh ấy vội vàng đuổi theo Đào Tử Khí: "Cậu bị làm sao đấy? Cậu định quậy cái gì?"
Trần Lục Diên ngồi ở đó trầm mặc một lúc rồi cũng rời đi, anh muốn về nhà, chỉ cần nhìn thấy Noãn Thanh, tâm trạng anh nhất định sẽ tốt lên. Anh muốn ôm cơ thể cô vào lòng, ôm cô mà ngủ.
Hôm nay Từ Mặc và Đào Tử Khí đã phải nói hết lời anh mới đồng ý đến quán rượu cùng bọn họ uống một chầu.
"Dạo này cậu sao vậy? Bỏ mặc luôn anh em không quan tâm, cậu làm vậy mà coi được sao?" Đào Tử Khí vừa nói vừa rót ra ba ly rượu đầy: "Phải phạt!"
Từ Mặc vội vàng ngăn lại: "Cậu thôi đi, phạt cái gì mà phạt, lo mà uống rượu của cậu kìa."
Sau đó Từ Mặc mới quay sang nói với Trần Lục Diên: "Mà cậu dạo này thật sự rất lạ đó, không giống như trước nữa, không gần nữ sắc, không rượu chè. Mới lên núi tu luyện về à?"
Đào Tử Khí ngứa miệng chen vào: "Cậu ấy bị con nhỏ câm kia làm bấn loạn tâm trí rồi, cũng không hiểu là cô ta có điểm gì thu hút cậu ấy nữa. Cho dù là làm ấm giường tôi tôi cũng cảm thấy ghê tởm. Nói thật, có cho không tôi cũng không thèm."
Sắc mặt Trần Lục Diên trở nên u ám, tay siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh. Đột nhiên anh lại cầm chai rượu đứng phắt dậy.
Một tiếng xoảng vang lên, chai rượu vỡ nát, rượu văng tung tóe, anh cả giận chỉa mũi nhọn về phía Đào Tử Khí, ánh mất lạnh nhạt đến khó tin: "Cậu thử nói lại lần nữa xem!"
Đào Tử Khí hơi sững sốt đồng thời bực bội hét lên: "Trần Lục Diên, cậu bị điên rồi à? Cậu chưa uống mà đã say rồi sao?"
Từ Mặc thấy bầu không khí căng thẳng liền kéo Trần Lục Diên sang một bên, còn bản thân ngồi ở giữa: "Được rồi, được rồi! Cậu ngồi xuống trước đi, còn Đào Tử Khí, cậu nói ít vào câu đi."
Đào Tử Khí bực bội phủi phủi rượu bị bắn lên người: "Từ Mặc, cậu nhìn đi, cậu ấy như vậy là sao chứ? Chỉ vì một người phụ nữ mà động thủ với anh em, rốt cuộc thì cô ta là cái thá gì chứ? Không phải chỉ là..."
Anh ta định nói nhưng thấy sắc mặt của Trần Lục Diên không tốt nên anh ta đành ngậm miệng lại.
Anh không nói gì mà hậm hực uống cạn ly rượu, sau đó lại rót thêm một ly đầy. Anh thật sự không hiểu, tại sao anh cũng ghét bỏ Noãn Thanh, tại sao anh cũng muốn gây ra thương tổn cho cô. Ba mẹ cô ngay từ nhỏ đã nhẫn tâm bỏ mặc cô cho bà ngoại, từ nhỏ đã phải sống xa ba mẹ, dì dượng cô lại ngược đãi cô, lợi dụng cô để kiếm tiền, cho dù là người thân hay là người ngoài, bọn họ đều không thích cô, dùng những lời lẻ không hay để nói về cô, khiến trên người cô chằng chịt vết thương, đến tâm hồn cũng có vết nứt. Rốt cuộc thì tại sao lại vậy? Bị câm là lỗi của cô sao? Được sinh ra trong một gia đình nghèo hèn là lỗi của cô sao?
Người con gái mà anh hết lòng yêu thương lại bị những kẻ tự cho mình là thanh cao lại hết lần này đến làn khác muốn hãm hại, sát muối vào trái tim cô.
"Sau này, tốt nhất đừng để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, nếu không, đừng trách tôi không xem cậu là anh em." Anh nghiêm túc nói với Đào Tử Khí, ánh mắt như muốn đánh người.
Anh ta nheo mắt hỏi lại, trong mắt ẩn chưa bốn chữ "không thể tin nổi": "Cậu nói thật đó à?" Sau đó anh ta nhếch mép cười, cố tình nói lời mỉa mai: "Đừng nói là cậu yêu cô ta nha? Chắc là không phải đâu nhỉ?"
Trần Lục Diên nói một câu chắc nịch: "Đúng vậy, tôi yêu cô ấy."
Cả Từ Mặc và Đào Tử Khí đều sững sờ, nhất thời không tin vào lỗ tai mình.
Tuy Từ Mặc cảm thấy anh đối với Noãn Thanh khác hẳn với những người phụ nữ trước kia, còn có chút gì đó thật lòng, nhưng anh ấy lại không ngờ, anh thật sự yêu cô.
Còn Đào Tử Khí đương nhiên không thể chấp nhận được sự thật này, anh ta cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện cười. Không thể tin được người anh em của mình lại yêu một cô gái thấp kém đến vậy.
Chợt, anh ta ngộ ra: "Vậy cậu muốn từ hôn với em gái tôi là vì cô ta?"
Lúc trước thì không phải nhưng bây giờ thì chính xác là vậy, nên Trần Lục Diên trầm mặc không trả lời là đang ngầm thừa nhận.
Đào Tử Khí tức đến bật cười: "Con mẹ nó! Đúng là hài vãi ra! Không phải, nếu cậu vì một cô em xinh đẹp nào đó tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu vì cô ta? Tôi không hiểu, em gái tôi thua kém cô ta ở điểm gì chứ? Đã vậy cậu còn muốn tuyệt giao với tôi vì cô ta? Ha! Tôi dường như cảm nhận được là bản thân sắp điên rồi, tôi sắp bị cậu làm cho điên rồi."
Anh nhàn nhạt nói: "Từ trước đến giờ tôi không thích Đào Chỉ Nhiên cậu cũng biết rõ, hủy hôn chỉ là chuyện sớm muộn, cho dù không có sự xuất hiện của Noãn Thanh tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định. Còn những chuyện khác, cậu không hiểu rõ thì đừng nói, đối với tôi, Noãn Thanh chính là người phụ nữ tốt nhất, là người mà tôi muốn dùng cả đời của mình để yêu. Cậu có đồng ý hay không, không liên quan đến tôi."
Từ Mặc không như Đào Tử Khí, anh cũng chưa từng khinh thường Noãn Thanh nên cho dù anh có yêu cô, anh ấy cũng không phản đối: "Nếu cậu thật lòng muốn ở cạnh Úc Noãn Thanh, sợ là không dễ dàng, ba mẹ cậu..."
"Nếu bọn họ cứ ép tôi, vậy thì đành chịu thôi, tôi thà bị người khác nói là bất hiếu cũng không muốn rời xa cô ấy. Hiện tại cô ấy chỉ có một mình tôi thôi, nếu cả tôi cũng không cần cô ấy thì cậu nói xem, cô ấy phải làm sao đây?" Anh thản nhiên nói ra những lời này, thật ra đây cũng là một điều anh chưa bao giờ nghĩ đến, anh không ngờ bản thân mình lại là một người có trách nhiệm đến vậy, vì một cô gái mà sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Đào Tử Khí càng nghe lại càm cảm thấy nực cười, anh ta uống cạn ly rượu, sau đó tức giận bỏ đi: "Tình yêu là cái quái quỷ gì vậy chứ? Đúng là điên hết rồi."
Từ Mặc tặc lưỡi bất lực, anh ấy vội vàng đuổi theo Đào Tử Khí: "Cậu bị làm sao đấy? Cậu định quậy cái gì?"
Trần Lục Diên ngồi ở đó trầm mặc một lúc rồi cũng rời đi, anh muốn về nhà, chỉ cần nhìn thấy Noãn Thanh, tâm trạng anh nhất định sẽ tốt lên. Anh muốn ôm cơ thể cô vào lòng, ôm cô mà ngủ.