Chương 50
Sáng ngày hôm sau, khi Noãn Thanh tỉnh dậy đã không thấy anh đâu, cô vội đi tìm nhưng thì ra là anh ở trong phòng tắm, anh cởi trần, mặt bôi đầy bọt cạo râu như một ông lão, tay cầm dao cạo râu nhưng vẫn chưa kịp cạo.
"Sao vậy? Chưa gì đã nhớ anh rồi?" Trần Lục Diên mỉm cười trêu ghẹo cô nhưng thật ra trong lòng đang vui chết đi được. Anh rất thích cô bám theo anh, một chút cũng không cảm thấy phiền, vì anh cho phép cô như vậy.
Nếu cô dính anh, làm nũng với anh, muốn anh làm này làm cho cô chứng tỏ là cô đã tin tưởng anh, cho phép anh bước vào trong trái tim cô.
Noãn Thanh có chút xấu hổ, quay đầu định ra ngoài thì anh lại bước đến kéo tay cô: "Đừng có đi, giúp anh cạo râu đi."
Anh bế cô ngồi trên bồn rửa tay, đưa dạo cạo râu cho cô, anh chống tay lên bồn rửa tay, hơi khom người xuống, cố tình dí sát mặt cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ẩn ý cười: "Sao mặt của bé cưng lại đỏ như vậy? Không phải tối qua em rất dũng cảm sao? Còn chủ động hôn anh nữa mà, em quên rồi sao?
Noãn Thanh ngại ngùng cúi đầu xuống né tránh ánh mất trêu ghẹo biến thái của anh, ngả người về sau, xém nữa thì bật ngửa, cũng may là anh nhanh tay đỡ lấy cô.
"Cẩn thận chút!" Anh phì cười nói: "Được rồi, không ghẹo em nữa, mau giúp anh cạo râu đi."
Cô mỉm môi, hít vào một hơi thật sâu, nín thở, cận thận giúp anh cạo râu.
Trần Lục Diên nhìn cô chăm chăm, chăm chú nhìn từng biểu biểu cảm đáng yêu trên gương mặt cô, chủ là cạo râu thôi mà, có cần nghiêm túc đến vậy không, buồn cười chết anh rồi.
"Đây là lần đầu tiên em cạo râu cho người đàn ông sao?" Anh hỏi.
Noãn Thanh nghiêm túc gật đầu ba cái.
"Vậy thì anh đúng là may mắn thật." Anh hài lòng nói, ánh mắt hiện rõ niềm hạnh phúc và vui vẻ.
Đột nhiên, anh không nhịn được mà hôn vào má cô, khiến cho bọt râu dính đầy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Trần Lục Diên cười như được mùa, lại trét thêm bọt cạo râu lên chóp mũi của cô, trông mặt cô lem luốt nhưng rất đáng yêu. Dường như dạo gần đây anh rất thích chọc cô thì phải.
Noãn Thanh bị anh cười đến hai má đỏ hồng, phồng mang trợn má tỏ ra giận dỗi nhưng lại không có chút sát thương hay sự hung dữ nào ở đây cả, nhìn kiểu gì cũng giống một chú thỏ ngốc nghếch.
Nhưng anh sợ nếu anh còn đùa day như vậy thì cô sẽ giận anh thật nên anh không dám cười nữa: "Anh xin lỗi, anh sai rồi, để anh lau cho em."
Sau khi lau xong, anh nghiêm túc nói: "Lát nữa anh đưa em ra ngoài chơi có được không? Anh sẽ dành cả ngày hôm nay cho em luôn, có vui không?"
Noãn Thanh tròn mắt nhìn anh, anh hiểu là cô muốn nói gì, anh nói: "Không sao, Trần Thị cho dù không có anh cũng không sụp đổ được. Với lại, cho dù anh không đi làm thì số tiền mà anh kiếm được mấy năm nay vẫn đủ để nuôi em, em đừng lo."
...
Trần Lục Diên cô đưa đến một nơi nào đó nhưng lại không nói cho cô biết, còn thần thần bí bí che mắt cô lại.
Khi đưa cô vào trong rồi mới bỏ tay ra khỏi mắt cô: "Em mở mắt ra được rồi."
Noãn Thanh chậm rãi mở mắt ra, thì ra là anh đưa cô đến tiệm thú cưng, ở đây có rất nhiều con vật lông lá đáng yêu, đặc biệt là rất nhiều chú cún xinh đẹp có bộ lông dày.
Cô vui vẻ nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên tia thích thú, quả nhiên, anh đoán đúng rồi, cô thích chó mèo.
"Có phải rất thích không?" Anh hỏi.
Cô mỉm cười rạng rỡ gật đầu lia lịa, sau đó nắm lấy tay anh kéo vào trong, cùng anh ngắm mấy em cún, còn được chơi với chúng nữa.
Noãn Thanh sờ vào bộ lông mềm mại của chúng mà trong lòng không khỏi cảm thán, mềm thật.
Cô chơi cùng một chú cún đã cảm thấy rất vui rồi, vậy mà khi nhì sang anh cô lại phải ganh tị, trông bọn chúng có vẻ thích anh hơn, còn tranh giành để được chơi cùng anh.
Ba con đùa giỡn ở trên đùi anh, có một con thì leo lên vai anh, còn có một con lại trèo lên đầu anh, cắn tóc anh, anh sắp bị bọn chúng làm cho phiền chết vậy mà cô lại nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn có chút buồn buồn.
Trần Lục Diên thở dài, anh bắt bọn chúng qua cho cô: "Em thích thì cho em hết đó."
Chỉ vậy thôi mà cô đã vui vẻ trở lại, còn cười khúc khích.
Anh chăm chú nhìn cô, thấy cô cười anh cũng bất giác mỉm cười theo, còn xoa xoa đầu cô, gảy gảy cằm cô như cún.
"Có muốn nuôi chúng không?" Anh hỏi.
Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh, ý muốn hỏi, có thể sao.
Nhưng anh lại dứt khoát trả lời: "Không được."
Cô có hơi hụt hẫng, tay ôm khư khư lấy chú cún dễ thương, nhưng cho dù là vậy anh cũng sẽ không mềm lòng.
Thật ra, anh cũng định cho cô nuôi một con, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn chúng nằm trên đùi cô đắc ý anh lại không muốn nữa, đó vốn dĩ là vị trí của anh, đem noa về mắc công sau này anh lại phải đi ghen với một con chó, bị nó tranh sủng.
Sau khi rời khỏi tiệm thú cưng anh đã đưa cô đi dạo trên phố, anh mua cho cô keo bông gòn, mua cho cô chong chóng, gấu bông, còn mua cho cô chiếc cài tóc hình tai thỏ.
Không phải anh đang thật sự coi cô là một đứa trẻ đó chứ?
Nhưng cho dù là vậy cô vẫn cảm thấy rất vui, cũng rất thích, đây là những thứ lúc nhỏ cô muốn có mà không thể mua, nên mặc dù là cô đã hai mươi tư những vẫn cảm thấy thích thú khi nhìn thấy những món đồ này.
Noãn Thanh kéo tay anh, cô chỉ vào cây kẹo mút bảy màu bán ở ven đường.
Anh mỉm cười véo mũi cô: "Thì ra bé cưng của anh thích ăn kẹo sao?"
Anh kéo tay cô đi mua kẹo, ở đó có một đứa bé nhìn thấy hai người liền nói: "Mẹ em nói nắm tay sẽ có em bé đó."
Trần Lục Diên bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy loại kiến thức vô lí này, anh phì cười xoa đầu đứa bé: "Đúng vậy, nhưng không chỉ nắm tay mới có em bé đâu, nắm chân cũng có em bé."
Anh là đang muốn ghẹo đứa bé đó, không ngờ nó lại ngây thơ hỏi lại anh, còn rất nghiêm túc: "Là thật sao?"
Anh nhất thời ngây ngốc ra, cảm giác hơi tội lỗi khi đi lừa một đứa trẻ bằng tuổi con mình, anh hắng giọng: "Vậy thì em thử đi sẽ biết ngay thôi."
Sau đó anh lại nắm lấy tay cô rời khỏi khiến cô không thể không cười vì sự ấu trĩ của anh.
Chợt, đột nhiên trời lại đổ mưa, cơn mưa dần nặng hạt, vì vậy anh đã kéo cô chạy vào một cửa tiệm hoa gần đó để trú mưa.
Anh cau có nói: "Sao lại mưa vậy chứ?"
Sau đó anh vội vàng kiểm tra cho cô: "Em không bị ướt đó chứ? Bị cảm thì lại khổ, khó khăn lắm anh mới nuôi em mập lên một tí."
Noãn Thanh lắc đầu, cô không sao, với lại chỉ bị dính một tí nước mưa sao có thể bị cảm được.
Vài phút sau, anh nhìn vào bên trong cửa tiệm hoa, anh chợt nảy ra một ý.
Anh nói: "Em đứng đây đợi anh một chút."
Nói xong anh liền vào trong, không phải muốn mua hoa tặng cô đó chứ?
Noãn Thanh đứng bên ngoài ngắm nhìn mưa rơi, cô vươn tay ra hứng từng giọt mưa lành lạnh, khoé môi hơi cong lên.
Từ đằng xa, có một người hấp tấp chạy đến, có vẻ như cũng đến trú mưa, người đàn ông đó đi giày da, áo sơ mi trắng, quần âu, cúi đầu phủi bớt nước trên quần áo.
Cô nhìn chăm chăm người đó, cảm thấy... có chút quen, đến khi người đàn ông đó vuốt ngược tóc lên để lộ gương mặt góc cạnh nam tính cô mới dám chắc chắn là anh ấy.
Người đàn ông đó quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt điềm tĩnh lúc nãy chợt hiện lên một tia vui mừng lẫn dịu dàng.
"Sao vậy? Chưa gì đã nhớ anh rồi?" Trần Lục Diên mỉm cười trêu ghẹo cô nhưng thật ra trong lòng đang vui chết đi được. Anh rất thích cô bám theo anh, một chút cũng không cảm thấy phiền, vì anh cho phép cô như vậy.
Nếu cô dính anh, làm nũng với anh, muốn anh làm này làm cho cô chứng tỏ là cô đã tin tưởng anh, cho phép anh bước vào trong trái tim cô.
Noãn Thanh có chút xấu hổ, quay đầu định ra ngoài thì anh lại bước đến kéo tay cô: "Đừng có đi, giúp anh cạo râu đi."
Anh bế cô ngồi trên bồn rửa tay, đưa dạo cạo râu cho cô, anh chống tay lên bồn rửa tay, hơi khom người xuống, cố tình dí sát mặt cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ẩn ý cười: "Sao mặt của bé cưng lại đỏ như vậy? Không phải tối qua em rất dũng cảm sao? Còn chủ động hôn anh nữa mà, em quên rồi sao?
Noãn Thanh ngại ngùng cúi đầu xuống né tránh ánh mất trêu ghẹo biến thái của anh, ngả người về sau, xém nữa thì bật ngửa, cũng may là anh nhanh tay đỡ lấy cô.
"Cẩn thận chút!" Anh phì cười nói: "Được rồi, không ghẹo em nữa, mau giúp anh cạo râu đi."
Cô mỉm môi, hít vào một hơi thật sâu, nín thở, cận thận giúp anh cạo râu.
Trần Lục Diên nhìn cô chăm chăm, chăm chú nhìn từng biểu biểu cảm đáng yêu trên gương mặt cô, chủ là cạo râu thôi mà, có cần nghiêm túc đến vậy không, buồn cười chết anh rồi.
"Đây là lần đầu tiên em cạo râu cho người đàn ông sao?" Anh hỏi.
Noãn Thanh nghiêm túc gật đầu ba cái.
"Vậy thì anh đúng là may mắn thật." Anh hài lòng nói, ánh mắt hiện rõ niềm hạnh phúc và vui vẻ.
Đột nhiên, anh không nhịn được mà hôn vào má cô, khiến cho bọt râu dính đầy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Trần Lục Diên cười như được mùa, lại trét thêm bọt cạo râu lên chóp mũi của cô, trông mặt cô lem luốt nhưng rất đáng yêu. Dường như dạo gần đây anh rất thích chọc cô thì phải.
Noãn Thanh bị anh cười đến hai má đỏ hồng, phồng mang trợn má tỏ ra giận dỗi nhưng lại không có chút sát thương hay sự hung dữ nào ở đây cả, nhìn kiểu gì cũng giống một chú thỏ ngốc nghếch.
Nhưng anh sợ nếu anh còn đùa day như vậy thì cô sẽ giận anh thật nên anh không dám cười nữa: "Anh xin lỗi, anh sai rồi, để anh lau cho em."
Sau khi lau xong, anh nghiêm túc nói: "Lát nữa anh đưa em ra ngoài chơi có được không? Anh sẽ dành cả ngày hôm nay cho em luôn, có vui không?"
Noãn Thanh tròn mắt nhìn anh, anh hiểu là cô muốn nói gì, anh nói: "Không sao, Trần Thị cho dù không có anh cũng không sụp đổ được. Với lại, cho dù anh không đi làm thì số tiền mà anh kiếm được mấy năm nay vẫn đủ để nuôi em, em đừng lo."
...
Trần Lục Diên cô đưa đến một nơi nào đó nhưng lại không nói cho cô biết, còn thần thần bí bí che mắt cô lại.
Khi đưa cô vào trong rồi mới bỏ tay ra khỏi mắt cô: "Em mở mắt ra được rồi."
Noãn Thanh chậm rãi mở mắt ra, thì ra là anh đưa cô đến tiệm thú cưng, ở đây có rất nhiều con vật lông lá đáng yêu, đặc biệt là rất nhiều chú cún xinh đẹp có bộ lông dày.
Cô vui vẻ nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên tia thích thú, quả nhiên, anh đoán đúng rồi, cô thích chó mèo.
"Có phải rất thích không?" Anh hỏi.
Cô mỉm cười rạng rỡ gật đầu lia lịa, sau đó nắm lấy tay anh kéo vào trong, cùng anh ngắm mấy em cún, còn được chơi với chúng nữa.
Noãn Thanh sờ vào bộ lông mềm mại của chúng mà trong lòng không khỏi cảm thán, mềm thật.
Cô chơi cùng một chú cún đã cảm thấy rất vui rồi, vậy mà khi nhì sang anh cô lại phải ganh tị, trông bọn chúng có vẻ thích anh hơn, còn tranh giành để được chơi cùng anh.
Ba con đùa giỡn ở trên đùi anh, có một con thì leo lên vai anh, còn có một con lại trèo lên đầu anh, cắn tóc anh, anh sắp bị bọn chúng làm cho phiền chết vậy mà cô lại nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn có chút buồn buồn.
Trần Lục Diên thở dài, anh bắt bọn chúng qua cho cô: "Em thích thì cho em hết đó."
Chỉ vậy thôi mà cô đã vui vẻ trở lại, còn cười khúc khích.
Anh chăm chú nhìn cô, thấy cô cười anh cũng bất giác mỉm cười theo, còn xoa xoa đầu cô, gảy gảy cằm cô như cún.
"Có muốn nuôi chúng không?" Anh hỏi.
Ánh mắt cô sáng rực nhìn anh, ý muốn hỏi, có thể sao.
Nhưng anh lại dứt khoát trả lời: "Không được."
Cô có hơi hụt hẫng, tay ôm khư khư lấy chú cún dễ thương, nhưng cho dù là vậy anh cũng sẽ không mềm lòng.
Thật ra, anh cũng định cho cô nuôi một con, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn chúng nằm trên đùi cô đắc ý anh lại không muốn nữa, đó vốn dĩ là vị trí của anh, đem noa về mắc công sau này anh lại phải đi ghen với một con chó, bị nó tranh sủng.
Sau khi rời khỏi tiệm thú cưng anh đã đưa cô đi dạo trên phố, anh mua cho cô keo bông gòn, mua cho cô chong chóng, gấu bông, còn mua cho cô chiếc cài tóc hình tai thỏ.
Không phải anh đang thật sự coi cô là một đứa trẻ đó chứ?
Nhưng cho dù là vậy cô vẫn cảm thấy rất vui, cũng rất thích, đây là những thứ lúc nhỏ cô muốn có mà không thể mua, nên mặc dù là cô đã hai mươi tư những vẫn cảm thấy thích thú khi nhìn thấy những món đồ này.
Noãn Thanh kéo tay anh, cô chỉ vào cây kẹo mút bảy màu bán ở ven đường.
Anh mỉm cười véo mũi cô: "Thì ra bé cưng của anh thích ăn kẹo sao?"
Anh kéo tay cô đi mua kẹo, ở đó có một đứa bé nhìn thấy hai người liền nói: "Mẹ em nói nắm tay sẽ có em bé đó."
Trần Lục Diên bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy loại kiến thức vô lí này, anh phì cười xoa đầu đứa bé: "Đúng vậy, nhưng không chỉ nắm tay mới có em bé đâu, nắm chân cũng có em bé."
Anh là đang muốn ghẹo đứa bé đó, không ngờ nó lại ngây thơ hỏi lại anh, còn rất nghiêm túc: "Là thật sao?"
Anh nhất thời ngây ngốc ra, cảm giác hơi tội lỗi khi đi lừa một đứa trẻ bằng tuổi con mình, anh hắng giọng: "Vậy thì em thử đi sẽ biết ngay thôi."
Sau đó anh lại nắm lấy tay cô rời khỏi khiến cô không thể không cười vì sự ấu trĩ của anh.
Chợt, đột nhiên trời lại đổ mưa, cơn mưa dần nặng hạt, vì vậy anh đã kéo cô chạy vào một cửa tiệm hoa gần đó để trú mưa.
Anh cau có nói: "Sao lại mưa vậy chứ?"
Sau đó anh vội vàng kiểm tra cho cô: "Em không bị ướt đó chứ? Bị cảm thì lại khổ, khó khăn lắm anh mới nuôi em mập lên một tí."
Noãn Thanh lắc đầu, cô không sao, với lại chỉ bị dính một tí nước mưa sao có thể bị cảm được.
Vài phút sau, anh nhìn vào bên trong cửa tiệm hoa, anh chợt nảy ra một ý.
Anh nói: "Em đứng đây đợi anh một chút."
Nói xong anh liền vào trong, không phải muốn mua hoa tặng cô đó chứ?
Noãn Thanh đứng bên ngoài ngắm nhìn mưa rơi, cô vươn tay ra hứng từng giọt mưa lành lạnh, khoé môi hơi cong lên.
Từ đằng xa, có một người hấp tấp chạy đến, có vẻ như cũng đến trú mưa, người đàn ông đó đi giày da, áo sơ mi trắng, quần âu, cúi đầu phủi bớt nước trên quần áo.
Cô nhìn chăm chăm người đó, cảm thấy... có chút quen, đến khi người đàn ông đó vuốt ngược tóc lên để lộ gương mặt góc cạnh nam tính cô mới dám chắc chắn là anh ấy.
Người đàn ông đó quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt điềm tĩnh lúc nãy chợt hiện lên một tia vui mừng lẫn dịu dàng.