Chương 57
Sau khi rời khỏi nơi từng mang lại cho cô cảm giác ấm áp đó, cô cũng không biết là nên đi đâu, cô không dám trở về nhà dì, cô sợ lại khiến dì tức giận, còn bị đánh và mắng. Dù sao trong mắt dì thì cô cũng chỉ là một kẻ ăn bám, có về hay không cũng không khác là bao, chủ yếu là dì muốn dùng gương mặt có chút nhan sắc này của cô để kiếm chút tiền, ngay từ đầu đã là như vậy. Nhưng mà Noãn Thanh lại không muốn bị bán cho những kẻ đó, làm vợ lẻ cho họ, cô thà chết cũng không muốn bị hành hạ và sỉ nhục như vậy.
Nhưng nếu không có nơi để đi, vậy cuộc sống sau này của cô phải tính làm sao? Hơn nữa, cô cũng chỉ là một con câm, không ai muốn nhận một người phiền phức như cô.
Nghĩ kĩ lại thì… trước đây cô luôn sống nhờ vào dì, sau này gặp được Trần Lục Diên thì lại dựa dẫm vào Trần Lục Diên. Đến khi thật sự chỉ có một mình cô lại bị mất phương hướng, cô nhận ra bản thân cô căn bản không biết cái gì gọi là tự lập, cô luôn cầu xin có được tình thương từ người khác, mong người khác có thể thương hại cô, thiếu thốn sự ấm áp đến mức phải van nài người khác “hãy yêu tôi đi”.
Có phải là cô rất vô dụng không? Có phải là cô không biết tốt xấu lắm không? Hay là cô khiến cho người khác cảm thấy ghét bỏ đến cùng cực cực?
Đời này của cô chỉ mong cầu được yêu thương, nhưng có vẻ như… là do cô không xứng có được nó. Mong ước sắp đạt được lại vụt tắt trong một đêm.
Nếu như ai đó hỏi cô có hận không, có bất mãn không? Vậy thì cô sẽ trả lời rằng “chưa từng”. Bởi vì cô đều có thể hiểu được, cô biết sẽ không có ai thực sự thích một người câm, không có ai muốn con dâu của mình là một cô gái nghèo nàn, không có học vấn, càng không giúp gì được cho anh.
Người khác nói cô đáng thương, cô nhất định sẽ tin, nhưng ai đó nói rằng mọi người không ai ghét bỏ cô cả, vậy thì cô chỉ có thể mỉm cười một cách gượng gạo.
Chỉ có duy một người, anh đã khiến cô tin rằng anh không ghét bỏ cô, Trần Lục Diên. Anh cho cô biết được cuộc sống này tốt đẹp ra sao, ấm áp và vui vẻ như thế nào.
Cũng bởi vì vậy nên đó sẽ là một kỉ niệm đẹp của anh và cô. Nhưng kỉ niệm đơn giản cũng chỉ là kỉ niệm, nó không thay đổi được quá khứ, hiện tại và tương lai. Hai người không cùng đường, cuối cùng cũng phải tách nhau ra.
Không phải cô quá bi quan hay tiêu cực, cũng không phải là cô không muốn tin anh, chờ anh. Thế nhưng ba anh cũng đã mở miệng nói vậy, nếu cô tiếp tục đeo bám anh thì chẳng khác nào một cô gái trơ trẽn, không hiểu chuyện, không nói lí lẽ.
Chỉ mong rằng sau này… nếu có duyên gặp lại… anh vẫn còn nhớ đến cô. Đùa thôi, tốt nhất là đừng gặp vẫn hơn.
Noãn Thanh đi trên đoạn đường quen thuộc mà trong lòng lại cảm thấy trống trải đến kì lạ, đầu óc cứ suy nghĩ những chuyện linh tinh, cứ như là hồn bay phách lạc.
Chợt, cô đi ngang qua một tiệm tạp hoá, đây là tiệm tạp hóa của dì Vương, lúc nhỏ cô thường lén để dành tiền đến đây mua kẹo ăn, còn được dì cho thêm nữa. Dì ấy thật sự rất tốt với cô, mặc dù chỉ là người ngoài.
“Noãn Thanh ấy à! Lâu quá không gặp con, con vẫn khoẻ chứ?”
Noãn Thanh gật đầu, chậm rãi bước vào trong tiệm chào hỏi dì Vương.
Bỗng, sắc mặt dì ấy lại thay đổi, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại như sợ ai đó nghe thấy: “Dạo này trong sớm có tin đồn nói con đi lấy chồng đại gia rồi, gia đình của dì con cũng phất lên hẳn, dì nghe thấy bọn họ vậy liền mất cho bọn họ một trận nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an. Rốt cuộc thời gian này con đi đâu vậy?”
Noãn Thanh cúi đầu, dường như không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
“Thôi vậy, nếu con không muốn kể thì đừng kể, bình an trở về là tốt rồi.”
Vào lúc đó, Noãn Thanh vô tình nhìn thấy một tấm giấy thông báo tuyển nhân viên, cô chỉ vào tấm giấy đó, ý muốn hỏi dì Vương về việc tuyển nhân viên.
“À, con biết đó, bình thường ở tiệm chỉ có một mình dì, con cái thì đi học, đi làm xa, chồng dì thì bận sửa xe, làm gì có thời gian, hơn nữa tiệm còn không gần nhà. Vậy nên dì muốn tuyển thêm vài nhân viên giúp dì trông tiệm, bao ăn bao ở, buổi tối cũng đỡ lo hơn, có thể ngủ yên giấc. Dạo này ở xóm trộm cắp ngày càng nhiều, đã không ít nhà mất đồ rồi.” Nói xong, dì Vương nhận ra có cái hì đó không đúng: “Noãn Thanh, con hỏi cái này không phải là muốn ứng tuyển đó chứ?”
Noãn Thanh gật đầu. Vừa bao ăn vừa bao ở lại còn có lương, đối với cô như vậy đã tốt lắm rồi, còn chuyện của sau này, để sau này rồi hẳn bàn vậy. Chỉ sợ là… dì Vương… không đồng ý.
Nhưng nếu không có nơi để đi, vậy cuộc sống sau này của cô phải tính làm sao? Hơn nữa, cô cũng chỉ là một con câm, không ai muốn nhận một người phiền phức như cô.
Nghĩ kĩ lại thì… trước đây cô luôn sống nhờ vào dì, sau này gặp được Trần Lục Diên thì lại dựa dẫm vào Trần Lục Diên. Đến khi thật sự chỉ có một mình cô lại bị mất phương hướng, cô nhận ra bản thân cô căn bản không biết cái gì gọi là tự lập, cô luôn cầu xin có được tình thương từ người khác, mong người khác có thể thương hại cô, thiếu thốn sự ấm áp đến mức phải van nài người khác “hãy yêu tôi đi”.
Có phải là cô rất vô dụng không? Có phải là cô không biết tốt xấu lắm không? Hay là cô khiến cho người khác cảm thấy ghét bỏ đến cùng cực cực?
Đời này của cô chỉ mong cầu được yêu thương, nhưng có vẻ như… là do cô không xứng có được nó. Mong ước sắp đạt được lại vụt tắt trong một đêm.
Nếu như ai đó hỏi cô có hận không, có bất mãn không? Vậy thì cô sẽ trả lời rằng “chưa từng”. Bởi vì cô đều có thể hiểu được, cô biết sẽ không có ai thực sự thích một người câm, không có ai muốn con dâu của mình là một cô gái nghèo nàn, không có học vấn, càng không giúp gì được cho anh.
Người khác nói cô đáng thương, cô nhất định sẽ tin, nhưng ai đó nói rằng mọi người không ai ghét bỏ cô cả, vậy thì cô chỉ có thể mỉm cười một cách gượng gạo.
Chỉ có duy một người, anh đã khiến cô tin rằng anh không ghét bỏ cô, Trần Lục Diên. Anh cho cô biết được cuộc sống này tốt đẹp ra sao, ấm áp và vui vẻ như thế nào.
Cũng bởi vì vậy nên đó sẽ là một kỉ niệm đẹp của anh và cô. Nhưng kỉ niệm đơn giản cũng chỉ là kỉ niệm, nó không thay đổi được quá khứ, hiện tại và tương lai. Hai người không cùng đường, cuối cùng cũng phải tách nhau ra.
Không phải cô quá bi quan hay tiêu cực, cũng không phải là cô không muốn tin anh, chờ anh. Thế nhưng ba anh cũng đã mở miệng nói vậy, nếu cô tiếp tục đeo bám anh thì chẳng khác nào một cô gái trơ trẽn, không hiểu chuyện, không nói lí lẽ.
Chỉ mong rằng sau này… nếu có duyên gặp lại… anh vẫn còn nhớ đến cô. Đùa thôi, tốt nhất là đừng gặp vẫn hơn.
Noãn Thanh đi trên đoạn đường quen thuộc mà trong lòng lại cảm thấy trống trải đến kì lạ, đầu óc cứ suy nghĩ những chuyện linh tinh, cứ như là hồn bay phách lạc.
Chợt, cô đi ngang qua một tiệm tạp hoá, đây là tiệm tạp hóa của dì Vương, lúc nhỏ cô thường lén để dành tiền đến đây mua kẹo ăn, còn được dì cho thêm nữa. Dì ấy thật sự rất tốt với cô, mặc dù chỉ là người ngoài.
“Noãn Thanh ấy à! Lâu quá không gặp con, con vẫn khoẻ chứ?”
Noãn Thanh gật đầu, chậm rãi bước vào trong tiệm chào hỏi dì Vương.
Bỗng, sắc mặt dì ấy lại thay đổi, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại như sợ ai đó nghe thấy: “Dạo này trong sớm có tin đồn nói con đi lấy chồng đại gia rồi, gia đình của dì con cũng phất lên hẳn, dì nghe thấy bọn họ vậy liền mất cho bọn họ một trận nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an. Rốt cuộc thời gian này con đi đâu vậy?”
Noãn Thanh cúi đầu, dường như không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
“Thôi vậy, nếu con không muốn kể thì đừng kể, bình an trở về là tốt rồi.”
Vào lúc đó, Noãn Thanh vô tình nhìn thấy một tấm giấy thông báo tuyển nhân viên, cô chỉ vào tấm giấy đó, ý muốn hỏi dì Vương về việc tuyển nhân viên.
“À, con biết đó, bình thường ở tiệm chỉ có một mình dì, con cái thì đi học, đi làm xa, chồng dì thì bận sửa xe, làm gì có thời gian, hơn nữa tiệm còn không gần nhà. Vậy nên dì muốn tuyển thêm vài nhân viên giúp dì trông tiệm, bao ăn bao ở, buổi tối cũng đỡ lo hơn, có thể ngủ yên giấc. Dạo này ở xóm trộm cắp ngày càng nhiều, đã không ít nhà mất đồ rồi.” Nói xong, dì Vương nhận ra có cái hì đó không đúng: “Noãn Thanh, con hỏi cái này không phải là muốn ứng tuyển đó chứ?”
Noãn Thanh gật đầu. Vừa bao ăn vừa bao ở lại còn có lương, đối với cô như vậy đã tốt lắm rồi, còn chuyện của sau này, để sau này rồi hẳn bàn vậy. Chỉ sợ là… dì Vương… không đồng ý.