Chương 10: Đồ Bất Hiếu
"Chát"Tần Quốc Khiêm không kiềm chế nổi tức giận đã mạnh tay tát vào khuôn mặt Tần Nguyệt."Mày im ngay. Đồ bất hiếu. Sao tao lại sinh ra có đứa con như mày."Một cái tát của Tần Quốc Khiêm trong phút chốc cả bầu không khí trở nên im lặng.Thím Trương và Liễu Thu Ngọc đứng một bên, bất ngờ bị hành động của ông làm cho giật mình. Liễu Thu Ngọc mau chóng nắm lấy bàn tay của ông, sợ Tần Quốc Khiêm lại đánh cô thêm cái nữa. "Có gì từ từ nói sao ông lại đánh con như vậy "." Là nó không chịu hiểu chuyện, tôi là muốn tốt cho nó ". Ông tức giận lớn tiếng.Thím Trương đi lại chỗ Tần Nguyệt đang đứng, vẻ mặt lo lắng xem xét khuôn mặt của cô có bị làm sao không.Liễu Thu Ngọc cũng không kém phần lo lắng nhìn về phía cô."Tần Nguyệt đừng trách ông ấy ba con cũng muốn tốt cho con thôi...."Từ trước đến giờ dù cô làm cái gì thì ông cũng chỉ la mắng không nghĩ đến hôm nay ông ấy lại ra đánh cô thật. Tần Nguyệt cũng không vì cái tát đó mà rơi nước mắt. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Liễu Thu Ngọc."Bà im đi. Ở đây không đến lượt bà lên tiếng tôi bị như vậy trong lòng bà chắc chắn rất vui.""Bà thấy chưa, bà quan tâm nó lại nói ra những lời như vậy."Liễu Thu Ngọc im lặng, ánh mắt đau lòng nhìn xuống dưới sàn nhà."Được rồi Tiểu Nguyệt con bớt nói một chút, đừng chọc cho ba con thêm tức giận, lại bên kia dì sức thuốc cho con." Thím Trương đứng bên cạnh khuyên nhủ Tần Nguyệt.Cô vẫn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy sự bi thương nhìn Tần Quốc Khiêm."Ba sợ những lời nói của con làm cho bà ta đau buồn, có bao giờ ba nghĩ cho mẹ chưa, bà ấy cũng rất muốn được ba quan tâm, muốn được ba yêu thương dù ba không yêu bà ấy nhưng một chút quan tâm bà ấy cũng không được sao?"Lúc này Tần Nguyệt không kiềm chế nổi nước mắt đã rơi xuống hai gò má. Cô luôn so sánh về tình yêu mà Tần Quốc Khiêm dành cho mẹ cô và Liễu Thu Ngọc, nhưng có lẽ không cần so sánh thì cô cũng đã có kết quả.Tần Quốc Khiêm kích động đứng dậy muốn đánh cô thêm nữa nhưng đã được Liễu Thu Ngọc đứng bên cạnh kịp thời ngăn cản."Tao bảo mày im ngay. Đừng nhắc bà ấy trước mặt tao." Ông tức giận quát lớn tay chỉ vào mặt Tần Nguyệt.Ngay sau đó, vì kích động quá mạnh cơn đau tim của Tần Quốc Khiêm tái phát, ông đau đớn tay ôm lầy ngực. Liễu Thu Ngọc hoảng hốt kêu lên:"Thím Trương nhanh đi lấy thuốc... Nhanh lên..." Tay bà ấy vẫn luôn giữ chặt không buông, vẻ mặt cực kì lo lắng.Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến Tần Nguyệt bất ngờ tay chân cô luống cuống lo lắng không thôi, cô thật không cố ý làm ông lên cơn đau tim. "Ba....con không cố ý....Ba con thật sự không cố ý....."Cô muốn bước đến đỡ không nhưng đôi chân vẫn không thể nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ.Thím Trương từ trên thư phòng nhanh chóng chạy xuống, tay cầm một hộp thuốc, chạy đến đưa cho Liễu Thu Nguyệt. Ngay lập tức, bà mở nắp lấy ra một viên thuốc đưa cho Tần Quốc Khiêm uống, lấy ly nước ở trên bàn cho ông uống.Qua một lúc, cơn đau tim của ông cũng qua đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Tay chỉ ra phía cửa, Tần Quốc Khiêm nhìn cô gằng giọng. "Cút ra khỏi nhà tao."Tần Nguyệt vẫn đứng yên, áng mắt tràn đầy sự lo lắng, miệng nhanh chóng giải thích:"Ba....ba con thật không có cố ý.... Chỉ là con......""Cút nhanh đi."Còn chưa kịp giải thích xong, Tần Quốc Khiêm không muốn nghe cô nói thêm lời nào đã trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà.Nhìn thấy ông đã không còn gì đáng ngại, Tần Nguyệt cũng bớt lo, xoay người rời đi.Liễu Thu Ngọc nhìn theo bóng dáng của cô rời đi trong lòng có chút không nỡ, bà thở dài một hơi chỉ là một bữa ăn sao lại biến thành như vậy.Thím Trương thấy vậy, liền chạy nhanh theo sau cô ra đến cửa, nắm lấy bàn tay cô an ủi:"Tiểu Nguyệt chủ tịch ông ấy chỉ nhất thời tức giận con cũng đừng....."Còn chưa nói hết, Tần Nguyệt nở nụ cười, nắm lấy tay bà chen ngang:"Con biết rồi, thím không cần phải lo lắng cho con."Vừa nói được vài câu, tài xế Lưu đã lái xe từ trong gara."Con đi đây, thím nhớ giữ gìn sức khoẻ....chăm sóc cha của con dùm con."Tần Nguyệt nói câu tạm biệt với Thím Trương rồi lên xe rời đi. Bà nhìn theo xe mà thở dài.Liễu Thu Ngọc đưa Tần Quốc Khiêm lên thư phòng."Tiểu Nguyệt con bé còn trẻ tính khí hay nóng nổi, kích động ông cũng đừng có để tâm.""Bà đừng có nói giúp nó. Nếu không còn chuyện gì tôi muốn nghĩ ngơi."Ông không muốn nghe, nhắm mắt lại như muốn ngủ, miệng thì lấp tức lên tiếng đuổi người. Liễu Thu Ngọc thấy vậy thở dài đi ra ngoài.Tiếng đóng cửa vừa dứt, Tần Quốc Khiêm liền mở mắt, nhìn đến bàn tay của mình.Vậy mà ông lại ra tay đánh con gái của mình. Hành động vừa rồi của ông cũng khiến ông bất ngờ, ông đã không kiềm cơn tức giận mà đã ra tay đánh Tần Nguyệt trong lòng ông bây giờ rất hối hận.Tần Quốc Khiêm kéo ngăn tủ gỗ, từ bên trong lấy ra một bức hình. Ông cẩn thận lấy khăn lau sạch vết bụi bên trên bức hình.Nhìn vào bức hình, ông đau lòng.Bên trong ảnh, là một người phụ nữ xinh đẹp, đang đứng trong cánh đồng hoa nỡ nụ cười ngọt ngào bàn tay chơi đùa cùng những con bướm. Bên dưới tấm ảnh có in tên Hàn Nguyệt Sương."Bà đi rồi. Tôi không biết nên dạy con gái mình như thế nào."