Chương 25: Món Quà Bất Ngờ
Trong suốt bữa cơm, bầu không khí khá ổn định, Tần Quốc Khiêm cùng Tần Nguyệt ngoài công việc ở Tần Thị thì không có đề tài gì để thảo luận.Sau bữa ăn, cô ở lại phụ giúp Liễu Thu Ngọc một tay, trong suốt quá trình Tần Nguyệt không nói bất cứ câu nào chỉ có Liễu Thu Ngọc nói luyên thuyên một mình. Mắc dù biết rõ bà ấy đang muốn cùng cô nói chuyện nhưng cô phớt lờ đi tất cả.Trong lòng Liễu Thu Ngọc biết rất rõ Tần Nguyệt không muốn nói nhưng bà vẫn muốn nghe cô nói nữa chữ cũng được. Tần Nguyệt không muốn mở lòng với bà Liễu Thu Ngọc biết nhưng bà sẽ không bỏ cuộc.Chỉ trong chốc lát cả hai đã làm xong, ra ngoài ngồi ghế cùng Tần Quốc Khiêm xem tin tức.Nữa giờ sau, cả hai người Tần Quốc Khiêm và Liễu Thu Ngọc cũng đã về.Lúc ra đến cửa Liễu Thu Ngọc quay người nhìn Tần Nguyệt ánh mắt đượm buồn. Tần Quốc Khiêm chỉ thở dài an ủi bà.Tinh thần Tần Nguyệt cũng trở nên thoải mái, cuối cùng mọi việc cũng giải quyết ổn thoả không còn việc gì khiến cô phải lo sợ nữa.Tần Nguyệt thả mình mình xuống chiếc ghế sofa, ngồi nghịch điện thoại.....Dạo gần đây cô cũng không hay gửi tin nhắn cho Sở Lộ không biết cô ngốc kia có hài lòng với cuộc sống hôn nhân hiện tại không? Còn Tần Nguyệt lại cảm thấy cuộc sống tự do như bây giờ không bị gò bó bởi hôn nhân nó rất thoải mái. Cô yêu cuộc sống hiện tại.Tần Nguyệt gửi một đoạn tin nhắn đến cho Sở Lộ:- " Lộ Lộ có chồng quên mất người bạn này rồi "Rất nhanh đã có hồi âm đến.- '' Không có. Rất rất nhớ Tiểu Nguyệt ". Kèm theo một icon đáng yêu.Đọc đoạn tin nhắn Tần Nguyệt khẽ cười Sở Lộ vẫn đáng yêu như vậy.Trò chuyện một lúc lâu, Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Đôi mày của cô cau lại tỏ vẻ khó chịu trên khuôn mặt.Không cần suy nghĩ Tần Nguyệt cũng biết là ai bên ngoài rồi, chuyện hôm qua cô vẫn còn chưa quên liền ngồi lì trên chiếc ghế, ung dung ngồi lướt điện thoại mặc kệ người bên đang gõ cửa inh ỏi.Không bao lâu tiếng gõ cửa đã không còn nghe nữa, thấy lạ Tần Nguyệt bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, ánh mắt nhìn qua cửa trầm tư:" Đi rồi. Không phải mọi ngày nói mỏi cả miệng vẫn không chịu đi bây giờ mới 15 phút không ra mở cửa đã đi rồi ". Trong lòng Tần Nguyệt có chút thất vọng." Đi rồi càng tốt không phải nhiều lời ".Cô lại tiếp tục xem điện thoại, lúc này có một tin nhắn gửi đến, ánh mắt cô liền hiện lên ý cười.Tống Cận Trạch: " Tần đại tiểu thư lại quên đồ rồi ".Quên đồ? Cô bỏ đồ gì ở chổ anh.Trong đầu Tần Nguyệt suy nghĩ mãi vẫn không ra thì một tin nhắn đã được gửi đến Tống Cận Trạch đã gửi đến đoạn video.Ánh mắt chứa sự nghi ngờ lẫn tò mò cô mở video xem. Trong đoạn video là hình ảnh quấn quyết của cả trong đêm đầu tiên hai người gặp nhau, Tần Nguyệt lại quên mất đoạn video này thứ này rất quan trọng bị tung ra ngoài cô không thể sống nổi.Tống Cận Trạch: " Thứ đồ quan trọng Tần tiểu thư sao quên nhanh như vậy ".Tên khốn uy hiếp cô.Tần Nguyệt không cam tâm đi ra ngoài mạnh tay mở cửa. Vừa mở ra đã nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Tống Cận Trạch cô lại càng thêm tức giận.- " Đồ khốn...... " Cô muốn xé nát nụ cười trên khuôn mặt của anh.Tống Cận Trạch ung dung bước vào, làm lơ khuôn mặt đang tức giận của Tần Nguyệt.- " Anh chỉ khốn với mỗi mình em thôi ".Bất lực, cô không còn lời nào có thể nói với đồ mặt dày này.Mặc dù ngoài mặt Tần Nguyệt tỏ vẻ tức giận nhưng sâu trong lòng cô lại có chút vui không thể diễn tả được nhưng tại sao cô lại có cảm giác này thì Tần Nguyệt không thể trả lời cho câu hỏi này.Đóng lại cánh cửa, cô trở lại ghế ngồi rồi tiếp tục xem điện thoại, coi Tống Cận Trạch là bình hoa treo tường trong nhà mà không quan tâm đến.Được một lúc, Tần Nguyệt đã không thể nào chịu nổi ánh mắt đang chằm chằm nhìn cô. Điều này, không thể làm cho cô tập trung nỗi vào chiếc điện thoại mà vẫn luôn chú ý đến anh.- " Anh nhìn đủ chưa ".Tống Cận Trạch mắt vẫn không rời, cười khẽ:- " Chưa đủ, nhìn mãi vẫn cảm thấy không đủ ".- " Dẻo miệng ".Câu nói này khiến cho khuôn mặt của Tần Nguyệt phím hồng liền quay mặt đi chỗ khác không để cho anh nhìn thấy.- " Anh có một món quà muốn tặng cho em".Quà???Lúc đến đây trên tay Tống Cận Trạch không có cầm bất cứ thứ gì trên tay bay giờ nói tặng quà Tần Nguyệt có chút thắc mắc.Quay người lại đằng sau nhìn anh, nhìn trái phải cũng không có.Hiểu ý Tống Cận Trạch tiếp tục nói:- " Ngày mai em sẽ biết còn bây giờ.... "Nhìn nụ cười gian xảo của Tống Cận Trạch cô liền biết lại sắp có nguy hiểm liền nhảy xuống ghê bỏ chạy vào phòng.Vừa mới bước xuống liền bị cánh tay của anh tóm được sau đó nhấc bỗng Tần Nguyệt lên.- '' Còn bây giờ chúng ta nên đi ngủ..... "Với sức lực kháng cự yếu ớt của Tần Nguyệt không thể nào thoát khỏi móng vút của Tống Cận Trạch.- " Mau bỏ tôi xuống ai muốn ngủ cùng anh.... anh ngủ ở ghê sofa đi..... ưm ". Bàn tay cô liên tục đánh vào ngực anh.Cảm thấy quá ồn ào, Tống Cận Trạch vừa đặt Tần Nguyệt xuống giường trực tiếp hôn ngấu nghiến vào môi cô. Bàn tay lần mò vào áo, xoa nắn đồi núi trước ngực. Tiếp tục một đêm kích tình.