Chương 16
Giây phút được che chở cho cô cũng là lúc Phan Đức cảm thấy mình muốn có cô. Anh không thể chờ lâu hơn để nói ra điều này sau những gì trải qua, sau cảm nhận tình cảm của cô dành cho anh. Diệp Anh vẫn còn chưa tin vào tai mình, cô ngước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt long lanh của cô đối diện với đôi mắt như hai vì sao sáng trên bầu trời đêm. Cơ thể ấm áp của anh vẫn đang bao bọc cho cô trước cơn gió lạnh. Lý trí khuyên cô hãy bình tĩnh nhưng trái tim cô đã muốn đồng ý ngay rồi.
– Nhanh… nhanh quá… em cũng không biết trả lời thế nào… Anh là ai em còn không biết…
Diệp Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Phan Đức mỉm cười, anh vẫn giữ cô thật chặt, may sao cô không đẩy anh ra. Cảm giác lúc này làm anh muốn hét lên vì sung sướng.
– Tôi là ai em sẽ sớm biết. Tôi đến trung tâm kia cũng là vì em… Tối qua… tôi không thể đến trung tâm kia nên đã tìm gặp em… Lúc thấy em ở bên hắn, tôi đã muốn cho hắn một trận! Diệp Anh… tôi thực sự thích em!
Phan Đức nhìn sâu vào đôi mắt mở to như không dám tin những gì anh thổ lộ. Nếu cô nhận lời… có phải cô và anh sẽ là một đôi… như bao đôi tình nhân khác trên thế giới này, sẽ ở bên nhau, sẽ quan tâm chăm sóc cho nhau… Chỉ nghĩ đến vậy mà hai má cô đỏ lựng. Nhưng cô không thể nhận lời anh ngay được… lúc này vẫn còn quá sớm…
– Chuyện này… em chưa trả lời anh được…
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cô khẽ rùng mình lập tức đẩy anh ra. Mẹ cô đang gọi… Cô áy náy nhìn đôi mắt say mê, yết hầu chuyển động lên xuống tiếc nuối của anh, gạt nghe:
– Mẹ…
– Con đi đâu mà giờ này chưa về thế, anh Nam đến nhà chờ con mà không gọi con được đây này!
Đáy mắt lấp lánh lập tức sững lại khi nghe được những lời mẹ quát cô qua điện thoại. Cô nói nhanh rồi ngắt máy:
– Con biết rồi. Con về nhà đây.
Cô ngập ngừng nhìn vẻ trầm xuống của anh, mím môi nói:
– Em phải về rồi…
– Ừ, tôi đưa em về. Chuyện tôi nói em cứ suy nghĩ.
Cô gật đầu, cảm giác bên anh lúc này thật khác. Anh đã thừa nhận với cô anh thích cô, cô cũng thích anh, chỉ là… cô muốn chắc chắn hơn trước quyết định quan trọng của cuộc đời mình. Cô muốn mọi thứ thật chắc chắn, không phải những gì hời hợt sớm nở tối tàn. Dừng xe trước cổng nhà, cô chào anh một tiếng, đẩy cửa xe bước đi. Trong sân, xe hơi của Thành Nam đã đậu ở đó từ lúc nào.
Vừa thấy cô vào phòng khách, hai mắt Thành Nam sáng rỡ, anh lập tức hỏi:
– Em về rồi à Diệp Anh? Ban nãy anh gọi em không được…
– Vâng… mình ra ngoài một lát được không anh Nam?
Thành Nam nhìn thái độ của cô gái anh thích, lòng anh không khỏi lo lắng. Trực giác cho anh biết… anh đã thất bại. Trái ngược với nhận định của Thành Nam, bà Hoài cùng ông Thành đều mừng rỡ vội đồng tình nói:
– Phải đấy, hai đứa đi đâu cho thoải mái… ở trong nhà bí bách lắm!
Thành Nam bước theo Diệp Anh ra góc sân có hòn non bộ cùng cây trái trước nhà, cô nhẹ giọng:
– Anh Nam… em muốn nói với anh… em đã có người trong lòng nên…
– Có phải là Đức không?
Diệp Anh sững lại, cô không ngờ Thành Nam lại đoán trúng. Thực ra người ngoài nhìn vào sẽ dễ hơn người trong cuộc, thái độ lúng túng sợ bị hiểu lầm tối qua của Diệp Anh làm Thành Nam chắc đến tám chín phần về điều này. Nhưng anh đâu có ngu mà dễ dàng để mất cô vào tay hắn chứ?
– Anh đến đây cũng để nói với em về hắn. Em có biết hắn là ai không?
Diệp Anh xấu hổ im lặng. Quả thực cô không biết anh là ai, nói gì đến thích anh đây?
– Hắn là Phan Đức, tổng giám đốc công ty Sơn Hải, cũng là đối thủ lớn của cả hai công ty nhà chúng ta. Hắn không đơn giản đâu!
Diệp Anh ngỡ ngàng, toàn thân chấn động trước thông tin từ Thành Nam. Phan Đức… anh lại có thân phận đáng sợ đến vậy hay sao? Bao lâu nay Sơn Hải làm mưa làm gió trong thị trường bánh kẹo, quả thực nhắc đến họ những công ty nhỏ như Thành Vinh hay Kim Tiến của nhà Thành Nam đều khiếp sợ. Diệp Anh không thể nhanh chóng chấp nhận điều này, cô bần thần đứng đó, chẳng biết phải nói gì, chỉ biết trong lòng cô không vui một chút nào.
– Sơn Hải đã nuốt rất nhiều công ty con như chúng ta nên ngày càng lớn mạnh. Có khả năng bọn họ đang có âm mưu nuốt luôn cả chúng ta đấy! Em biết chuyện đơn hàng trả về từ Đài Loan bị thất lạc của nhà em… có tin đồn là do Sơn Hải đứng đằng sau!
Chuyện đơn hàng là thế nào… tại sao cô lại không biết? Cô nghe mà tai ù cả đi… Hôm trước cô có nhận được đề nghị hợp tác từ Sơn Hải, sau đó bố cô từ chối, liệu có liên quan gì đến Phan Đức hay không… Cô nhất thời rối quá, chỉ biết tức giận đáp:
– Không có bằng chứng thì anh đừng nói lung tung. Những gì muốn nói với anh em đều đã nói, giờ… anh về đi!
– Nhanh… nhanh quá… em cũng không biết trả lời thế nào… Anh là ai em còn không biết…
Diệp Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Phan Đức mỉm cười, anh vẫn giữ cô thật chặt, may sao cô không đẩy anh ra. Cảm giác lúc này làm anh muốn hét lên vì sung sướng.
– Tôi là ai em sẽ sớm biết. Tôi đến trung tâm kia cũng là vì em… Tối qua… tôi không thể đến trung tâm kia nên đã tìm gặp em… Lúc thấy em ở bên hắn, tôi đã muốn cho hắn một trận! Diệp Anh… tôi thực sự thích em!
Phan Đức nhìn sâu vào đôi mắt mở to như không dám tin những gì anh thổ lộ. Nếu cô nhận lời… có phải cô và anh sẽ là một đôi… như bao đôi tình nhân khác trên thế giới này, sẽ ở bên nhau, sẽ quan tâm chăm sóc cho nhau… Chỉ nghĩ đến vậy mà hai má cô đỏ lựng. Nhưng cô không thể nhận lời anh ngay được… lúc này vẫn còn quá sớm…
– Chuyện này… em chưa trả lời anh được…
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cô khẽ rùng mình lập tức đẩy anh ra. Mẹ cô đang gọi… Cô áy náy nhìn đôi mắt say mê, yết hầu chuyển động lên xuống tiếc nuối của anh, gạt nghe:
– Mẹ…
– Con đi đâu mà giờ này chưa về thế, anh Nam đến nhà chờ con mà không gọi con được đây này!
Đáy mắt lấp lánh lập tức sững lại khi nghe được những lời mẹ quát cô qua điện thoại. Cô nói nhanh rồi ngắt máy:
– Con biết rồi. Con về nhà đây.
Cô ngập ngừng nhìn vẻ trầm xuống của anh, mím môi nói:
– Em phải về rồi…
– Ừ, tôi đưa em về. Chuyện tôi nói em cứ suy nghĩ.
Cô gật đầu, cảm giác bên anh lúc này thật khác. Anh đã thừa nhận với cô anh thích cô, cô cũng thích anh, chỉ là… cô muốn chắc chắn hơn trước quyết định quan trọng của cuộc đời mình. Cô muốn mọi thứ thật chắc chắn, không phải những gì hời hợt sớm nở tối tàn. Dừng xe trước cổng nhà, cô chào anh một tiếng, đẩy cửa xe bước đi. Trong sân, xe hơi của Thành Nam đã đậu ở đó từ lúc nào.
Vừa thấy cô vào phòng khách, hai mắt Thành Nam sáng rỡ, anh lập tức hỏi:
– Em về rồi à Diệp Anh? Ban nãy anh gọi em không được…
– Vâng… mình ra ngoài một lát được không anh Nam?
Thành Nam nhìn thái độ của cô gái anh thích, lòng anh không khỏi lo lắng. Trực giác cho anh biết… anh đã thất bại. Trái ngược với nhận định của Thành Nam, bà Hoài cùng ông Thành đều mừng rỡ vội đồng tình nói:
– Phải đấy, hai đứa đi đâu cho thoải mái… ở trong nhà bí bách lắm!
Thành Nam bước theo Diệp Anh ra góc sân có hòn non bộ cùng cây trái trước nhà, cô nhẹ giọng:
– Anh Nam… em muốn nói với anh… em đã có người trong lòng nên…
– Có phải là Đức không?
Diệp Anh sững lại, cô không ngờ Thành Nam lại đoán trúng. Thực ra người ngoài nhìn vào sẽ dễ hơn người trong cuộc, thái độ lúng túng sợ bị hiểu lầm tối qua của Diệp Anh làm Thành Nam chắc đến tám chín phần về điều này. Nhưng anh đâu có ngu mà dễ dàng để mất cô vào tay hắn chứ?
– Anh đến đây cũng để nói với em về hắn. Em có biết hắn là ai không?
Diệp Anh xấu hổ im lặng. Quả thực cô không biết anh là ai, nói gì đến thích anh đây?
– Hắn là Phan Đức, tổng giám đốc công ty Sơn Hải, cũng là đối thủ lớn của cả hai công ty nhà chúng ta. Hắn không đơn giản đâu!
Diệp Anh ngỡ ngàng, toàn thân chấn động trước thông tin từ Thành Nam. Phan Đức… anh lại có thân phận đáng sợ đến vậy hay sao? Bao lâu nay Sơn Hải làm mưa làm gió trong thị trường bánh kẹo, quả thực nhắc đến họ những công ty nhỏ như Thành Vinh hay Kim Tiến của nhà Thành Nam đều khiếp sợ. Diệp Anh không thể nhanh chóng chấp nhận điều này, cô bần thần đứng đó, chẳng biết phải nói gì, chỉ biết trong lòng cô không vui một chút nào.
– Sơn Hải đã nuốt rất nhiều công ty con như chúng ta nên ngày càng lớn mạnh. Có khả năng bọn họ đang có âm mưu nuốt luôn cả chúng ta đấy! Em biết chuyện đơn hàng trả về từ Đài Loan bị thất lạc của nhà em… có tin đồn là do Sơn Hải đứng đằng sau!
Chuyện đơn hàng là thế nào… tại sao cô lại không biết? Cô nghe mà tai ù cả đi… Hôm trước cô có nhận được đề nghị hợp tác từ Sơn Hải, sau đó bố cô từ chối, liệu có liên quan gì đến Phan Đức hay không… Cô nhất thời rối quá, chỉ biết tức giận đáp:
– Không có bằng chứng thì anh đừng nói lung tung. Những gì muốn nói với anh em đều đã nói, giờ… anh về đi!