Chương 27
Hai ngày cuối tuần Diệp Anh đều ở viện chăm sóc bố. Ông Thành cau có khó tính, những cảm giác đau đớn cả tinh thần và thể xác mà ông phải trải qua cùng việc Diệp Anh cứ ngẩn ngơ nghĩ về Phan Đức khiến ông động một chút là quát tháo, thành ra hai mẹ con bà Hoài cứ phải nhịn như nhịn cơm sống.
– Sáng mai bố bảo chú Huân đi cùng con rồi đấy, đi nhanh nhanh rồi về. Có chú Huân rồi thì không cần phải chụp ảnh gửi cho bố nữa.
Cô vâng dạ, trong lòng không biết anh sẽ nghĩ sao vì cô đi đâu một bước ông cũng kèm người giám sát. Sáng hôm sau, vị giám đốc trẻ của công ty Hoàng An đưa cho cô tờ hợp đồng, anh ta nhìn cô cùng người quản đốc tầm tuổi năm mươi ngồi bên cạnh, đôi mắt anh ta có ý cười mà nói:
– Cô Diệp Anh, cô đọc hợp đồng này, có gì thắc mắc thì cứ nói với tôi.
Diệp Anh cầm tờ hợp đồng cung cấp nguyên vật liệu cùng công thợ khắc phục nhà xưởng lên tay. Thỏa thuận đơn giản vì vốn dĩ Phan Đức muốn hỗ trợ gia đình cô, số tiền anh bỏ ra rất nhiều nhưng lại không ghi rõ trong hợp đồng, có lẽ vì anh không muốn cô phải suy nghĩ. Cô hiểu từ lúc này… cô đã nợ anh, nhưng cô cam tâm tình nguyện. Trên hết cô quá rõ tài chính của Thành Vinh không thể cáng đáng việc xây dựng nhà xưởng vào lúc này. Khu vực bị cháy là khu vực để hàng, lửa lớn làm cháy hết số hàng chuẩn bị giao đi, tổn thất rất nhiều cả về hàng hóa và nhà xưởng nhưng dây chuyền sản xuất chính nằm ở góc khác lại không bị ảnh hưởng, xem như cũng là may mắn. Lúc này Thành Vinh cần phải xây dựng lại khu vực xưởng bị cháy để có nơi xếp hàng mới cho kịp tiến độ. Theo hợp đồng, nhà xưởng xây lại còn lớn gấp đôi, trải ra thêm một khoảnh đất trống, cũng có nghĩa Hoàng An muốn có thêm nơi để hàng khi cần, như vậy hoàn toàn hợp lý với ý định của họ.
– Tôi không thắc mắc gì cả.
Quay sang quản đốc Huân ngồi bên cạnh cô hỏi:
– Chú xem có vấn đề gì không ạ?
– Không vấn đề gì… chúng ta cần phải cảm ơn công ty Hoàng An rất nhiều.
Giám đốc Hoàng An cười nhẹ lịch sự đáp:
– Giúp người cũng là giúp mình, các vị đừng nghĩ chúng tôi là bồ tát.
Diệp Anh hít một hơi, quyết định ký vào bản hợp đồng. Chẳng biết anh đang ngồi ở góc nào, có theo dõi cuộc họp này không nữa… Nhưng có thế nào cô vẫn không có tự do, chú Huân mà bố cô cử đi theo cô một bước không rời, không cho anh có cơ hội tóm cô vào một nơi riêng tư nào đó.
Ngồi cùng taxi với chú Huân, tiếng tin nhắn làm Diệp Anh giật thót mình. Quả nhiên anh đã biết cuộc gặp này.
“Hôm nay thật tiếc không được gặp riêng em.”
“Lúc khác mình gặp nhau.”
“Lúc nào?”
“Lúc em có tự do. Bây giờ thì không được.”
Lúc nào cũng không được, cô muốn anh phải thế nào đây? Dù sao… lúc này anh đã là kẻ nắm đằng chuôi. Cô đã là người của anh rồi! Anh cố tình không ghi rõ số tiền trên hợp đồng để cô không thể nào trả được cho anh!
Giám đốc trẻ tuổi của Hoàng An – Phạm Tùng Lâm, thiếu gia của gia tộc đá quý họ Phạm cũng là bạn thân lâu năm với Phan Đức bước vào phòng, nhếch miệng cười:
– Lần đầu tiên tôi thấy ông dính dáng đến gái, tưởng ông cong mẹ rồi!
Đứng tên danh nghĩa giám đốc Hoàng An, Lâm không có bao nhiêu việc, công ty này hoạt động như một sân sau của Sơn Hải. Thời gian còn lại Lâm dành cho thú vui xứng với danh xưng thiếu gia tiêu tiền như nước của mình.
– Tối nay đưa cô nàng ra mắt anh em chứ?
– Chưa phải lúc.
– Vậy lúc nào? Nghe tôi kể mà mấy thằng kia như phát rồ lên không tin… haha.
Phan Đức không trả lời, bước thẳng khỏi cửa. Lâm phì cười nhìn theo, hai mắt anh ta láu lỉnh híp lại.
Ông Thành ra viện về nhà vẫn phải nằm một chỗ dưỡng thương, mọi việc ở Thành Vinh đều để Diệp Anh lo liệu. Tuy nhiên ông vẫn luôn có cách khéo léo để kiểm soát tự do của cô, ông còn thuê cả vệ sĩ đưa đón cô. Diệp Anh không muốn chống đối bố, cô cảm thấy không cần thiết. Phía cảnh sát kết luận nguyên nhân hỏa hoạn là chập điện, cả ông Thành và Diệp Anh đều không tin vào điều này nhưng chẳng thể có bằng chứng nào cả. Việc xây dựng lại nhà xưởng cũng đã được tiến hành, theo kế hoạch chỉ cần hai tháng để hoàn thiện.
“Gặp tôi một lát được không?”
Diệp Anh đọc dòng tin nhắn từ Phan Đức. Từ hôm ký kết với Hoàng An cô chẳng thể gặp anh, lúc này đang giờ làm việc, cô muốn ra khỏi cổng cũng khó. Cô cũng nhớ anh vô cùng…
“Em không có cách nào gặp anh được.”
“Một vụ bắt cóc thì sao?”
Anh có thể nghĩ ra trò này? Cô quên mất! Chẳng phải lần đầu tiên cô gặp anh cũng là do anh bắt cóc cô thành công sao?
“Anh dám?”
“Tại sao lại không?”
– Sáng mai bố bảo chú Huân đi cùng con rồi đấy, đi nhanh nhanh rồi về. Có chú Huân rồi thì không cần phải chụp ảnh gửi cho bố nữa.
Cô vâng dạ, trong lòng không biết anh sẽ nghĩ sao vì cô đi đâu một bước ông cũng kèm người giám sát. Sáng hôm sau, vị giám đốc trẻ của công ty Hoàng An đưa cho cô tờ hợp đồng, anh ta nhìn cô cùng người quản đốc tầm tuổi năm mươi ngồi bên cạnh, đôi mắt anh ta có ý cười mà nói:
– Cô Diệp Anh, cô đọc hợp đồng này, có gì thắc mắc thì cứ nói với tôi.
Diệp Anh cầm tờ hợp đồng cung cấp nguyên vật liệu cùng công thợ khắc phục nhà xưởng lên tay. Thỏa thuận đơn giản vì vốn dĩ Phan Đức muốn hỗ trợ gia đình cô, số tiền anh bỏ ra rất nhiều nhưng lại không ghi rõ trong hợp đồng, có lẽ vì anh không muốn cô phải suy nghĩ. Cô hiểu từ lúc này… cô đã nợ anh, nhưng cô cam tâm tình nguyện. Trên hết cô quá rõ tài chính của Thành Vinh không thể cáng đáng việc xây dựng nhà xưởng vào lúc này. Khu vực bị cháy là khu vực để hàng, lửa lớn làm cháy hết số hàng chuẩn bị giao đi, tổn thất rất nhiều cả về hàng hóa và nhà xưởng nhưng dây chuyền sản xuất chính nằm ở góc khác lại không bị ảnh hưởng, xem như cũng là may mắn. Lúc này Thành Vinh cần phải xây dựng lại khu vực xưởng bị cháy để có nơi xếp hàng mới cho kịp tiến độ. Theo hợp đồng, nhà xưởng xây lại còn lớn gấp đôi, trải ra thêm một khoảnh đất trống, cũng có nghĩa Hoàng An muốn có thêm nơi để hàng khi cần, như vậy hoàn toàn hợp lý với ý định của họ.
– Tôi không thắc mắc gì cả.
Quay sang quản đốc Huân ngồi bên cạnh cô hỏi:
– Chú xem có vấn đề gì không ạ?
– Không vấn đề gì… chúng ta cần phải cảm ơn công ty Hoàng An rất nhiều.
Giám đốc Hoàng An cười nhẹ lịch sự đáp:
– Giúp người cũng là giúp mình, các vị đừng nghĩ chúng tôi là bồ tát.
Diệp Anh hít một hơi, quyết định ký vào bản hợp đồng. Chẳng biết anh đang ngồi ở góc nào, có theo dõi cuộc họp này không nữa… Nhưng có thế nào cô vẫn không có tự do, chú Huân mà bố cô cử đi theo cô một bước không rời, không cho anh có cơ hội tóm cô vào một nơi riêng tư nào đó.
Ngồi cùng taxi với chú Huân, tiếng tin nhắn làm Diệp Anh giật thót mình. Quả nhiên anh đã biết cuộc gặp này.
“Hôm nay thật tiếc không được gặp riêng em.”
“Lúc khác mình gặp nhau.”
“Lúc nào?”
“Lúc em có tự do. Bây giờ thì không được.”
Lúc nào cũng không được, cô muốn anh phải thế nào đây? Dù sao… lúc này anh đã là kẻ nắm đằng chuôi. Cô đã là người của anh rồi! Anh cố tình không ghi rõ số tiền trên hợp đồng để cô không thể nào trả được cho anh!
Giám đốc trẻ tuổi của Hoàng An – Phạm Tùng Lâm, thiếu gia của gia tộc đá quý họ Phạm cũng là bạn thân lâu năm với Phan Đức bước vào phòng, nhếch miệng cười:
– Lần đầu tiên tôi thấy ông dính dáng đến gái, tưởng ông cong mẹ rồi!
Đứng tên danh nghĩa giám đốc Hoàng An, Lâm không có bao nhiêu việc, công ty này hoạt động như một sân sau của Sơn Hải. Thời gian còn lại Lâm dành cho thú vui xứng với danh xưng thiếu gia tiêu tiền như nước của mình.
– Tối nay đưa cô nàng ra mắt anh em chứ?
– Chưa phải lúc.
– Vậy lúc nào? Nghe tôi kể mà mấy thằng kia như phát rồ lên không tin… haha.
Phan Đức không trả lời, bước thẳng khỏi cửa. Lâm phì cười nhìn theo, hai mắt anh ta láu lỉnh híp lại.
Ông Thành ra viện về nhà vẫn phải nằm một chỗ dưỡng thương, mọi việc ở Thành Vinh đều để Diệp Anh lo liệu. Tuy nhiên ông vẫn luôn có cách khéo léo để kiểm soát tự do của cô, ông còn thuê cả vệ sĩ đưa đón cô. Diệp Anh không muốn chống đối bố, cô cảm thấy không cần thiết. Phía cảnh sát kết luận nguyên nhân hỏa hoạn là chập điện, cả ông Thành và Diệp Anh đều không tin vào điều này nhưng chẳng thể có bằng chứng nào cả. Việc xây dựng lại nhà xưởng cũng đã được tiến hành, theo kế hoạch chỉ cần hai tháng để hoàn thiện.
“Gặp tôi một lát được không?”
Diệp Anh đọc dòng tin nhắn từ Phan Đức. Từ hôm ký kết với Hoàng An cô chẳng thể gặp anh, lúc này đang giờ làm việc, cô muốn ra khỏi cổng cũng khó. Cô cũng nhớ anh vô cùng…
“Em không có cách nào gặp anh được.”
“Một vụ bắt cóc thì sao?”
Anh có thể nghĩ ra trò này? Cô quên mất! Chẳng phải lần đầu tiên cô gặp anh cũng là do anh bắt cóc cô thành công sao?
“Anh dám?”
“Tại sao lại không?”