Chương 15
Ngụy Y Na chen vào:
" Phu nhân nằng nặc bắt ả nhận tội, nhưng nói nửa ngày cũng chỉ là suy đoán của cô, dùng lời lẽ sắc bén dồn người ta vào chân tường như vậy có minh bạch hay không? "
" Minh bạch? Nếu Nhị Vương Phi đòi minh bạch ta sẽ cho người chứng kiến minh bạch là gì?"
Ma ma bên ngoài đi vào, dâng lên Hoàng Thượng một hộp gỗ đen tuyền, bên trong là bột Chu Sa đã được mài nhuyễn.
" Hoàng Thượng, đây là vật chứng tìm thấy được trong phòng của cung nữ này, hộp Chu Sa vơi đi chưa nhiều chứng tỏ thời gian ra tay chưa quá lâu, cất giữ rất cẩn thận bên dưới chân giường."
Ma ma uất ức thay cho chủ nhân vừa khóc vừa trách:
" Hồi Hoàng Thượng, cung nữ này tên là Xuân Đào, gần đây cô ta có biểu hiện rất lạ, vào giờ cơm của Hoa Phi nương nương mọi công đoạn nấu nướng đều giành phần làm, không để cho những người khác nhúng tay vào, lão nô chỉ nghĩ ả vì quá trung thành nên mới quan tâm tỉ mỉ như vậy, đâu có ngờ tuổi còn nhỏ mà đã ác độc tới mức độ này."
Ma ma mái tóc đã điểm hoa râm, đi gối đến bên cạnh Xuân Đào đau đớn đấm mạnh vào người ả:
" Thường ngày nương nương có thứ gì tốt đẹp đều ban thưởng cho ngươi đầu tiên, ngươi nói mẫu thân ở quê nhà ốm nặng nương nương liền dốc hết bổng lộc còn lại trong tháng giúp người, ngươi nó đệ đệ cần tiền lên kinh ứng thí nương nương liền tặng ngươi chiếc trâm Quế Lan Hương mà người yêu thích nhất, tại sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?"
Thị vệ lôi ma ma đang kích động ra ngoài, để lại một tiểu cô nương đẫm lệ và nỗi day dứt trong tâm không thôi quỳ đó, một tiểu công công kính cẩn bước vào:
" Hồi Hoàng Thượng, đây là bức thư tìm thấy được dưới gối của Xuân Đào, không rõ bên trong viết gì?"
Bức thư còn chưa đến được tay thánh thượng Xuân Đào tức tốc bổ nhàu đến giật lấy, ngấu nghiến nuốt chửng vào bụng, Quân Dao ra sức cại mở miệng của nàng ta, nhưng cung nữ hung dữ cắn luôn cả tay nàng.
Vài giây sau Xuân Đào thổ huyết, lập tức tắt thở nằm liệt trên sàn nhà.
" Hoàng Thượng, Xuân Đào uống thuốc độc tự tử rồi."
Nàng nhìn thi thể non nớt bên dưới cảm thấy giận chính bản thân mình, tại sao lại khinh suất như vậy khiến người chết rồi thì không còn ai đối chất. Quân Dao rất muốn hỏi Xuân Đào một câu hà cớ gì phải hy sinh tính mạng đáng giá của mình cho người như Ngụy Y Na, chắc chắn ả sẽ không để đệ đệ của nàng ta yên ổn như những gì đã hứa, tâm tính tàn độc và quyết liệt của Đạm Đài Quân sẽ không ngu ngốc để lại hậu họa cho mình, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Ngự Tâm Cung một ngày trời ầm ĩ cuối cùng cũng yên ắng lại với vẻ vốn có của nó, ánh đèn bên trong gian phòng đỏ ấm còn sáng hơn vầng nguyệt sau áng mây tan, tiếng lách cách từ sỏi đá ẩm ướt dưới gót hài khiến hàng tre trúc hai bên thêm cô tịch.
Bạch Quân Dao thẩn thờ vừa bước đi vừa nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, tâm tư nàng lắm những nghĩ suy:
"Thâm cung này bao lâu nay là như vậy, không phải ta sống ngươi chết thì là ta chết ngươi sống, lấy đâu ra một tấm chân tình, người hữu tâm sớm muộn cũng bị tranh giành vùi dập, kẻ thấp hèn nhất định sẽ bị quyền lực nhấn chìm, biết bao nhiêu nỗi oan khuất bên trong nội cung tường đỏ ngói xám vẫn chưa tìm được lý do, người đời không tìm thấy lý do, hay vốn không muốn tìm ra lý do?"
" Dao nhi."
Tinh Húc nắm lấy tay nàng, ân cần hỏi:
" Sao thế, mệt rồi phải không? "
Quân Dao chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, Tinh Húc như không kìm được hiếu kỳ trực tiếp hỏi nàng:
" Dao nhi, có phải nàng còn bí mật gì không thể nói với ta?"
Dừng lại, nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện dưới ánh sáng yếu ớt từ rạn cây cao, gương mặt góc cạnh không vui.
" Ta làm gì có bí mật nào chứ?"
" Thật không? "
Nàng chần chừ, bị đôi tay to lớn của hắn nắm chặt hai vai, cưỡng đoạt ánh mắt của Quân Dao vào nội tâm xáo trộn của mình. Nàng rất muốn nói thật với hắn, nói về tất cả mọi thứ tiền kiếp lẫn hiện tại, nhưng...
Nói rồi thì đã sao? Hắn sẽ cho rằng nàng bị trúng tà mất. Nam nhân này tính tình ngay thẳng, một đời lỗi lạc hành xử quy củ, nếu hắn biết ý định trả thù của nàng liệu Tinh Húc có còn chấp nhận?
Nàng vẫn thường hay nghĩ đến một ngày ân oán được tháo gỡ, thù hận đã trả xong sẽ cùng hắn đầu bạc răng long, nhưng những chuyện mà nàng sắp làm sẽ không tránh khỏi khiến người ta kinh hãi, hắn có đủ bao dung cho nàng hay không?
Quân Dao vờ cười, siết lấy ngón tay lành lạnh của Tinh Húc nhẹ giọng đáp:
" Thật, tất nhiên là thật rồi, chúng ta là phu thê sao ta phải gạt chàng."
Có câu nói này của nàng hắn cảm thấy yên lòng đôi chút, dù thừa hiểu phần nhiều không thành thật, nhưng hắn vẫn tin nàng chắc phải có lý do riêng mà không thể nói ra, con người ai cũng sẽ giữ một bí mật nào đó thuộc về riêng mình, không nhất thiết phải luôn luôn san sẻ, chỉ cần Quân Dao vẫn cứ như vậy, bằng lòng ở bên cạnh hắn, chỉ cần như vậy thôi.
...----------------...
Cửa Tây hoàng cung.
Một người đàn ông dáng lưng hơi còng, bước đi nhẹ nhàng trong quan phục đỏ thẫm, đầu búi tóc cao không đội mão, bên thân mang theo hộp gỗ chuyên dụng của Thái Y.
Cẩn thận dò xét từng ngõ ngách đường đi, dáo dác nhìn quanh tứ phía, bước qua khỏi cánh cổng vòng bán nguyệt mới cảm thấy dịu hơn nhịp tim đang hồi hộp của mình, vừa xoay đầu đã đụng phải thân ảnh một nữ nhân, âm giọng kiêu ngạo, ma mị cất lên:
" Ninh Thái Y, ông định đi đâu vậy?"
Ninh Hữu Thiện giật mình, nửa gương mặt đẹp đẽ dần dần sáng lên dưới ánh trăng yếu ớt, ông ngạc nhiên:
" Người là Tướng Quân phu nhân? "
Đôi môi mỏng như cánh hoa sen hồng khẽ cong lên, luồn khí tức lạnh lẽo tràn theo bước chân chậm rãi của nàng:
" Ninh Thái Y tuy đã có tuổi nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường."
Bị một người thình lình xuất hiện dọa cho hồn phi phách lạc, nhìn ánh mắt u ám của nàng cơ hồ ông ta cảm nhận được vị khách bất đắc dĩ này không mang thiện ý, vừa trấn tĩnh lại liền thăm dò:
" Đêm đã khuya vì sao người vẫn còn một mình nơi vắng vẻ thế này?"
Hắc y ôm sát thân người, mạn che mặt treo nửa vời ngang xương quai xanh, nàng bước vòng quanh lạnh lẽo điểm lên người của Ninh Hữu Thiện, bình thản đáp:
" Trăng khuya gió mát ta không ngủ được nên mới đi dạo một chút, nhưng không ngờ lại có thể gặp được Ninh Thái Y ở đây, thật rất trùng hợp. "
Ninh Hữu Thiện cười đối phó, nàng lại hỏi:
" Sao giờ này ngài còn chưa đi nghỉ, lại xuất hiện trong Thấn Vương Cung? Nơi đây chỉ cho phép hoàng thân ở lại qua đêm, Ninh Thái Y quả là không tiện."
" Hồi phu nhân, Đại Vương Gia dụng tâm hiếu thuận, cho gọi ta đến hỏi thăm cặn kẽ tình hình của Hoa Phi nương nương mới thấy yên lòng."
" Thì ra là như vậy."
Sương lạnh bao quanh thân thể giữa cơn giông kéo tới, mái tóc lòa xòa trên trán nàng cũng thừa dịp thổi bay, nàng áp sát chậm rãi từng câu, từng chữ hỏi Ninh Thái Y:
" Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Ninh Thái Y, ta từng nghe nói cổ nhân có một phương pháp trị bệnh rất kỳ lạ, chính là kiên trì dùng máu người để làm thuốc dẫn trong nhiều năm, Ninh Thái Y chẳng hay từng nghe qua chưa?"
Ninh Hữu Thiện sững sờ, đồng tử tinh ranh nhất thời loạn điểm, khóe môi miễn cưỡng cười gượng:
" Hồi phu nhân, ta đã sống hơn nửa đời người, dù khả năng có hạn nhưng y thư đã đọc qua không ít, chưa từng nghe đến cách chữa trị cổ quái tàn độc như vậy?"
Lập tức một đòn bóp chặt cổ ông ta, nàng dồn tấm thân gầy yếu của Ninh Hữu Thiện vào chân tường, ánh đèn xa xa chiếu xẹt qua con ngươi tóe ra tia lửa của Quân Dao, khiến ông ta một phen khiếp đảm.
Âm giọng nhẹ tựa u hồn oán thán:
" Vậy sao?"
Sinh mạng nằm trong tay trắng bệch, hốt hoảng phản kháng:
" Tướng Quân phu nhân ta với người không thù không oán vì sao lại muốn giết ta?"
" Không thù không oán? Haaaa"
" Phu nhân nằng nặc bắt ả nhận tội, nhưng nói nửa ngày cũng chỉ là suy đoán của cô, dùng lời lẽ sắc bén dồn người ta vào chân tường như vậy có minh bạch hay không? "
" Minh bạch? Nếu Nhị Vương Phi đòi minh bạch ta sẽ cho người chứng kiến minh bạch là gì?"
Ma ma bên ngoài đi vào, dâng lên Hoàng Thượng một hộp gỗ đen tuyền, bên trong là bột Chu Sa đã được mài nhuyễn.
" Hoàng Thượng, đây là vật chứng tìm thấy được trong phòng của cung nữ này, hộp Chu Sa vơi đi chưa nhiều chứng tỏ thời gian ra tay chưa quá lâu, cất giữ rất cẩn thận bên dưới chân giường."
Ma ma uất ức thay cho chủ nhân vừa khóc vừa trách:
" Hồi Hoàng Thượng, cung nữ này tên là Xuân Đào, gần đây cô ta có biểu hiện rất lạ, vào giờ cơm của Hoa Phi nương nương mọi công đoạn nấu nướng đều giành phần làm, không để cho những người khác nhúng tay vào, lão nô chỉ nghĩ ả vì quá trung thành nên mới quan tâm tỉ mỉ như vậy, đâu có ngờ tuổi còn nhỏ mà đã ác độc tới mức độ này."
Ma ma mái tóc đã điểm hoa râm, đi gối đến bên cạnh Xuân Đào đau đớn đấm mạnh vào người ả:
" Thường ngày nương nương có thứ gì tốt đẹp đều ban thưởng cho ngươi đầu tiên, ngươi nói mẫu thân ở quê nhà ốm nặng nương nương liền dốc hết bổng lộc còn lại trong tháng giúp người, ngươi nó đệ đệ cần tiền lên kinh ứng thí nương nương liền tặng ngươi chiếc trâm Quế Lan Hương mà người yêu thích nhất, tại sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?"
Thị vệ lôi ma ma đang kích động ra ngoài, để lại một tiểu cô nương đẫm lệ và nỗi day dứt trong tâm không thôi quỳ đó, một tiểu công công kính cẩn bước vào:
" Hồi Hoàng Thượng, đây là bức thư tìm thấy được dưới gối của Xuân Đào, không rõ bên trong viết gì?"
Bức thư còn chưa đến được tay thánh thượng Xuân Đào tức tốc bổ nhàu đến giật lấy, ngấu nghiến nuốt chửng vào bụng, Quân Dao ra sức cại mở miệng của nàng ta, nhưng cung nữ hung dữ cắn luôn cả tay nàng.
Vài giây sau Xuân Đào thổ huyết, lập tức tắt thở nằm liệt trên sàn nhà.
" Hoàng Thượng, Xuân Đào uống thuốc độc tự tử rồi."
Nàng nhìn thi thể non nớt bên dưới cảm thấy giận chính bản thân mình, tại sao lại khinh suất như vậy khiến người chết rồi thì không còn ai đối chất. Quân Dao rất muốn hỏi Xuân Đào một câu hà cớ gì phải hy sinh tính mạng đáng giá của mình cho người như Ngụy Y Na, chắc chắn ả sẽ không để đệ đệ của nàng ta yên ổn như những gì đã hứa, tâm tính tàn độc và quyết liệt của Đạm Đài Quân sẽ không ngu ngốc để lại hậu họa cho mình, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Ngự Tâm Cung một ngày trời ầm ĩ cuối cùng cũng yên ắng lại với vẻ vốn có của nó, ánh đèn bên trong gian phòng đỏ ấm còn sáng hơn vầng nguyệt sau áng mây tan, tiếng lách cách từ sỏi đá ẩm ướt dưới gót hài khiến hàng tre trúc hai bên thêm cô tịch.
Bạch Quân Dao thẩn thờ vừa bước đi vừa nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, tâm tư nàng lắm những nghĩ suy:
"Thâm cung này bao lâu nay là như vậy, không phải ta sống ngươi chết thì là ta chết ngươi sống, lấy đâu ra một tấm chân tình, người hữu tâm sớm muộn cũng bị tranh giành vùi dập, kẻ thấp hèn nhất định sẽ bị quyền lực nhấn chìm, biết bao nhiêu nỗi oan khuất bên trong nội cung tường đỏ ngói xám vẫn chưa tìm được lý do, người đời không tìm thấy lý do, hay vốn không muốn tìm ra lý do?"
" Dao nhi."
Tinh Húc nắm lấy tay nàng, ân cần hỏi:
" Sao thế, mệt rồi phải không? "
Quân Dao chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, Tinh Húc như không kìm được hiếu kỳ trực tiếp hỏi nàng:
" Dao nhi, có phải nàng còn bí mật gì không thể nói với ta?"
Dừng lại, nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện dưới ánh sáng yếu ớt từ rạn cây cao, gương mặt góc cạnh không vui.
" Ta làm gì có bí mật nào chứ?"
" Thật không? "
Nàng chần chừ, bị đôi tay to lớn của hắn nắm chặt hai vai, cưỡng đoạt ánh mắt của Quân Dao vào nội tâm xáo trộn của mình. Nàng rất muốn nói thật với hắn, nói về tất cả mọi thứ tiền kiếp lẫn hiện tại, nhưng...
Nói rồi thì đã sao? Hắn sẽ cho rằng nàng bị trúng tà mất. Nam nhân này tính tình ngay thẳng, một đời lỗi lạc hành xử quy củ, nếu hắn biết ý định trả thù của nàng liệu Tinh Húc có còn chấp nhận?
Nàng vẫn thường hay nghĩ đến một ngày ân oán được tháo gỡ, thù hận đã trả xong sẽ cùng hắn đầu bạc răng long, nhưng những chuyện mà nàng sắp làm sẽ không tránh khỏi khiến người ta kinh hãi, hắn có đủ bao dung cho nàng hay không?
Quân Dao vờ cười, siết lấy ngón tay lành lạnh của Tinh Húc nhẹ giọng đáp:
" Thật, tất nhiên là thật rồi, chúng ta là phu thê sao ta phải gạt chàng."
Có câu nói này của nàng hắn cảm thấy yên lòng đôi chút, dù thừa hiểu phần nhiều không thành thật, nhưng hắn vẫn tin nàng chắc phải có lý do riêng mà không thể nói ra, con người ai cũng sẽ giữ một bí mật nào đó thuộc về riêng mình, không nhất thiết phải luôn luôn san sẻ, chỉ cần Quân Dao vẫn cứ như vậy, bằng lòng ở bên cạnh hắn, chỉ cần như vậy thôi.
...----------------...
Cửa Tây hoàng cung.
Một người đàn ông dáng lưng hơi còng, bước đi nhẹ nhàng trong quan phục đỏ thẫm, đầu búi tóc cao không đội mão, bên thân mang theo hộp gỗ chuyên dụng của Thái Y.
Cẩn thận dò xét từng ngõ ngách đường đi, dáo dác nhìn quanh tứ phía, bước qua khỏi cánh cổng vòng bán nguyệt mới cảm thấy dịu hơn nhịp tim đang hồi hộp của mình, vừa xoay đầu đã đụng phải thân ảnh một nữ nhân, âm giọng kiêu ngạo, ma mị cất lên:
" Ninh Thái Y, ông định đi đâu vậy?"
Ninh Hữu Thiện giật mình, nửa gương mặt đẹp đẽ dần dần sáng lên dưới ánh trăng yếu ớt, ông ngạc nhiên:
" Người là Tướng Quân phu nhân? "
Đôi môi mỏng như cánh hoa sen hồng khẽ cong lên, luồn khí tức lạnh lẽo tràn theo bước chân chậm rãi của nàng:
" Ninh Thái Y tuy đã có tuổi nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường."
Bị một người thình lình xuất hiện dọa cho hồn phi phách lạc, nhìn ánh mắt u ám của nàng cơ hồ ông ta cảm nhận được vị khách bất đắc dĩ này không mang thiện ý, vừa trấn tĩnh lại liền thăm dò:
" Đêm đã khuya vì sao người vẫn còn một mình nơi vắng vẻ thế này?"
Hắc y ôm sát thân người, mạn che mặt treo nửa vời ngang xương quai xanh, nàng bước vòng quanh lạnh lẽo điểm lên người của Ninh Hữu Thiện, bình thản đáp:
" Trăng khuya gió mát ta không ngủ được nên mới đi dạo một chút, nhưng không ngờ lại có thể gặp được Ninh Thái Y ở đây, thật rất trùng hợp. "
Ninh Hữu Thiện cười đối phó, nàng lại hỏi:
" Sao giờ này ngài còn chưa đi nghỉ, lại xuất hiện trong Thấn Vương Cung? Nơi đây chỉ cho phép hoàng thân ở lại qua đêm, Ninh Thái Y quả là không tiện."
" Hồi phu nhân, Đại Vương Gia dụng tâm hiếu thuận, cho gọi ta đến hỏi thăm cặn kẽ tình hình của Hoa Phi nương nương mới thấy yên lòng."
" Thì ra là như vậy."
Sương lạnh bao quanh thân thể giữa cơn giông kéo tới, mái tóc lòa xòa trên trán nàng cũng thừa dịp thổi bay, nàng áp sát chậm rãi từng câu, từng chữ hỏi Ninh Thái Y:
" Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Ninh Thái Y, ta từng nghe nói cổ nhân có một phương pháp trị bệnh rất kỳ lạ, chính là kiên trì dùng máu người để làm thuốc dẫn trong nhiều năm, Ninh Thái Y chẳng hay từng nghe qua chưa?"
Ninh Hữu Thiện sững sờ, đồng tử tinh ranh nhất thời loạn điểm, khóe môi miễn cưỡng cười gượng:
" Hồi phu nhân, ta đã sống hơn nửa đời người, dù khả năng có hạn nhưng y thư đã đọc qua không ít, chưa từng nghe đến cách chữa trị cổ quái tàn độc như vậy?"
Lập tức một đòn bóp chặt cổ ông ta, nàng dồn tấm thân gầy yếu của Ninh Hữu Thiện vào chân tường, ánh đèn xa xa chiếu xẹt qua con ngươi tóe ra tia lửa của Quân Dao, khiến ông ta một phen khiếp đảm.
Âm giọng nhẹ tựa u hồn oán thán:
" Vậy sao?"
Sinh mạng nằm trong tay trắng bệch, hốt hoảng phản kháng:
" Tướng Quân phu nhân ta với người không thù không oán vì sao lại muốn giết ta?"
" Không thù không oán? Haaaa"