Chương 36
Nửa đêm, khi vạn vật đã chìm sâu vào giấc ngủ, Quân Dao nàng cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại thao thức không yên. Nhìn sang Tinh Húc, hắn dùng cánh tay mình làm gối cho nàng, đôi mắt an tĩnh nhắm nghiền đều đều hơi thở.
Sợ hắn sẽ bị nàng làm thức giấc, Quân Dao hết sức cẩn thận rời giường. Màn trướng vương theo vai nàng mà lay động, bên ngoài ánh đèn hiu hắt chỉ chiếu tỏ một góc gian phòng.
Nàng ngồi lại bên bàn gỗ, đăm chiêu nhìn tấm bản đồ da thú vừa lấy ra trong ống tay áo.
Nếu đoán không sai đây ắt hẳn là bản đồ nơi huấn luyện Thiết Giáp Quân, thể hiện rất rõ địa điểm nằm ở phía Tây Nam huyện Trung Lưu. Đám hắc y nhân đó dù đến chết cũng chẳng tiết lộ nửa câu, nhưng vật bên người chúng vẫn còn chút giá trị, may mà nàng nhanh tay giấu đi, nếu để Tinh Húc nhìn thấy mọi chuyện lại càng thêm rắc rối, nàng không muốn hắn bị kéo vào hận thù của mình, càng không mong đợi sự hy sinh của hắn thêm lần nào nữa.
" Phu nhân."
Tống Từ đứng bên ngoài cửa gọi nàng rất khẽ, khi nàng đẩy cửa bước ra nam nhân trên giường cũng vừa mở mắt. Hắn vốn dĩ vẫn chưa ngủ, chỉ âm thầm theo dõi từng hành động của nàng, rèm ngủ mỏng manh không đủ giấu đi mấy phần phức tạp trên dung nhan nữ tử, cũng không đủ kín để lấp mất âm giọng chủ tớ của nàng và Tống Từ.
Quân Dao nhẹ nhàng khép cửa, nghiêm nghị hỏi Tống Từ:
" Có manh mối rồi sao?"
Tống Từ ôm quyền, môi mỏng hơi cong đáp:
" Hồi phu nhân, thu hoạch được thông tin rất đắt giá."
Nàng ngạc nhiên quay sang nhìn, vẻ mặt đầy mong đợi:
" Nói đi."
" Phu nhân, phía Tây Nam huyện Trung Lưu có khoảng hai mươi vạn Thiết Giáp Quân được huấn luyện vô cùng tinh nhuệ, thuộc hạ âm thầm chặn bắt một tên Thiết Giáp Quân đoạt được mật thư gửi từ Lôi Thành đến."
Tống Từ dâng hai tay bức thư đến trước mặt nàng, lại nói:
" Trong thư là báo cáo tình hình binh lực gửi đến Nhị Vương Phủ. "
" Rất tốt, bằng bức thư này cùng với tấm bản đồ trong tay ta cũng đủ chứng minh âm mưu tạo phản của Đạm Đài Quân."
Tống Từ không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi nàng:
" Phu nhân, thuộc hạ chỉ là không rõ vì sao người lại biết được Nhị Vương Gia âm thầm nuôi binh bên ngoài?"
Quân Dao khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt không mấy thoải mái, nam nhân trong căn phòng thiếu sáng cũng rất muốn nghe câu trả lời từ nàng, hắn im lặng chờ đợi.
Chẳng phải ngay từ đầu nàng bảo với hắn rằng nàng muốn dùng Thôi Dĩ Minh để tìm ra tội chứng Đạm Đài Quân đứng đằng sau vụ tham ô thảo dược, nhưng kết quả Thôi Dĩ Minh đã bị diệt khẩu, đến chút chứng cứ buộc tội Đạm Đài Quân cũng chẳng tìm thấy, vậy mà nàng từ đâu lại biết được thông tin Nhị Vương Gia nuôi binh bên ngoài, cật lực lật tung huyện Trung Lưu để truy cho ra manh mối? Đến cả hắn, thân là trượng phu của nàng, vậy mà nàng cũng tuyệt không san sẻ? Nàng sợ điều gì? Hay là vốn đề phòng hắn?
Quân Dao ấp úng:
" Ta…"
" Phu nhân…phu nhân…"
Đan Quất hổn hển chạy tới, cắt ngang bầu không khí trăm bề khó thở giúp nàng, sắc mặt nha đầu có chút nhăn nhó, đầy vẻ lo lắng:
" Phu nhân, có thư từ Bạch Phủ gửi tới."
Cằm lá thư trên tay tim nàng mấy hồi bị nộ khí kịch liệt bừng dậy khiến run lên điên cuồng, trong thư Bạch Uẩn nói rằng Đạm Đài Quân xin được Thánh Thượng chỉ hôn cùng Bạch Ngữ Yên, thánh chỉ đã ban, hôn sự gấp gáp tiến hành, Bạch Uẩn không cách gì khuyên ngăn được Yên nhi.
Quân Dao tức giận bóp nát mảnh giấy trong tay, tiếc là không đủ lực để nghiền nó thành cát bụi, răng nàng nghiến chặt.
Cơ hồ nàng phát hiện dường như Đạm Đài Quân đã đánh hơi được chuyện nàng đang thu thập chứng cứ buộc tội hắn, nên mới nhanh chóng đi trước một nước cờ.
Hóa ra bắt đầu từ thời khắc hắn đề cử nàng đến huyện Tỳ Trấn sớm đã có dự tính chu toàn, một khi kế hoạch không như mong đợi hắn sẽ liền tìm cách cứu vãn lấy mình, có lẽ việc xin hoàng thượng ban hôn sự với Ngữ Yên ngay từ đầu đã nằm trong toan tính? Không chần chừ, liền trong đêm muộn Quân Dao tức tốc trở về Lôi Thành.
Tâm can hỗn loạn theo vó ngựa phi trên những con đường, mạnh mẽ giẫm nát từng thứ đi qua, tứ bề trong màn sương giá chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé nhấp nhô trên yên tuấn mã lao vun vút về trước, Tinh Húc dốc toàn tốc lực đuổi theo cũng không sao đuổi kịp nàng.
Nàng không muốn…lòng nàng đau như ai giằng xé, Yên nhi của nàng còn chưa tròn tuổi cập kê, nụ cười thơ dại chưa lấm chút bụi hồng trần, sao lại có thể để nữ tử ấy dấn thân vào chốn u minh như Nhị Vương Phủ, không…nơi đó chính là địa ngục, sau khăn hỉ trùm đầu sẽ là tháng ngày bi thống đến tận cùng.
Nước mắt thầm lặng rơi kín mỹ mạo nữ nhi, nàng hận mình, chán ghét chính mình, sống lại thì có ích gì, thêm một lần nữa liên lụy Yên nhi của nàng rơi vào nguy hiểm, Đạm Đài Quân hắn xứng sao? Tên cặn bã như hắn xứng với Yên nhi xinh đẹp của nàng sao? Nàng nghĩ mối hôn sự này vốn là hắn cưỡng ép Bạch Gia, dùng thánh chỉ để bức cha nàng gả con gái, nếu là không thuận lòng người nàng nhất quyết phải ngăn cản cho bằng được.
Về đến Bạch Phủ cũng đã nửa trưa, từ xa vọng lại tiếng nói cười nhộn nhịp, Quân Dao dừng ngựa trước cổng lớn, đập vào mắt nàng là thảm lụa hồng sắc rực rỡ trải từ bậc thềm đến tận viện chính, hỉ tự dán khắp nơi.
Bạch Uẩn chậm chạp bước ra như mong đợi điều gì, vừa trông thấy nàng đôi nét u sầu trên mặt liền tiêu tán:
" Dao nhi, con về rồi."
" Cha."
Bỏ lại ông, Quân Dao cấp tốc tiến thẳng đến khuê phòng của Ngữ Yên, thời khắc nàng đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy nữ nhân một thân giá y đẹp đẽ, trong con ngươi xanh biếc như làn thu thủy không có lấy một đợt sóng u buồn.
Nàng nhăn mày, chạy đến nắm tay nàng ta:
" Yên nhi, muội không được gả."
Nàng mạnh tay tháo mũ phượng trên đầu Ngữ Yên, tháo trâm cài vàng bắt mắt từ búi tóc đen óng, Ngữ Yên bỗng nhiên lùi lại, giật phăng cẳng tay bị nàng kìm giữ, nụ cười chào đón nàng hóa thành một cái rũ mắt, do dự.
Quân Dao dường như thoáng nhận ra điều gì, động tác nàng dừng lại:
" Yên nhi, muội làm vậy là thế nào?"
Nữ nhân đối diện nàng nhỏ giọng, cúi mặt không dám nhìn trực diện vào nàng:
" Tỷ tỷ, muội bằng lòng gả cho Nhị Vương Gia."
Đầu nàng chấn động, nàng vừa nghe thấy điều gì? Vội vàng kìm hai bả vai Ngữ Yên chất vấn:
" Muội nói gì vậy chứ? Không phải muội đã có ý trung nhân rồi sao, muội bằng lòng phản bội chàng ta sao? Yên nhi, tỷ biết muội muội ngoan, không muốn kháng chỉ làm hại Bạch Gia, nhưng tình cảm là thứ tuyệt không thể cưỡng cầu, Bạch Gia chúng ta nhiều đời cống hiến, mối hôn sự không vừa ý này còn có thể xoay chuyển, muội muội tốt đừng lo sợ, mọi sự cứ để ta chống đỡ, chỉ cần muội yên ổn hạnh phúc, bình bình an an sống một cuộc sống không lo nghĩ đến cuối đời…"
Vì kích động, vì nỗi sợ hãi và ám ảnh tàn nhẫn mà nàng đã gieo rắc cho người thân mình trong kiếp trước khiến giờ phút này cả nói thế nào cho đúng cũng không thể kiểm soát được, nàng huyên thuyên khuyên nhủ, chỉ mong tiểu mỹ nhân bên cạnh mình dũng cảm một chút, trời cao đất dày cứ để nàng lo. Nhưng…
" Tỷ tỷ, là muội tự nguyện gả cho chàng."
Câu nói tiếp theo Bạch Ngữ Yên ngắt lời nàng để thốt ra giống như hồi trống kịch liệt đánh thủng lồng ngực nàng, Quân Dao đột nhiên im lặng, không khí trong khuê phòng chỉ còn lại tiếng chim chóc thi nhau chi chít ngoài kia, và cả cơn gió lạnh lùng thổi tung tóc mái của nàng, cơ mặt đơ cứng nhìn nữ nhân trước mắt.
Ngữ Yên ấp úng:
" Thật ra ý trung nhân mà muội nói với tỷ trước đây chính là Nhị Vương Gia, muội ái mộ chàng đã từ rất lâu rồi. Tỷ tỷ, sự luyến mộ mà muội dành cho chàng dù trước hay sau đều không thay đổi. Muội không rõ vì hiểu lầm gì mà tỷ và chàng lại gay gắt với nhau như bây giờ, nhưng khó khăn lắm Yên nhi mới được chàng chấp nhận, không phải từ nhỏ tỷ luôn yêu thương muội nhất sao? Vì vậy mong tỷ thành toàn cho muội, chỉ cần ở bên cạnh chàng cả đời này Yên nhi cũng không cần thêm ai nữa."
" Kể cả ta và cha muội cũng không cần sao?"
Quân Dao hỏi xoáy nàng ta, Ngữ Yên nhăn mày khó xử:
" Tỷ, không phải như vậy."
Nàng hỏi:
" Yên nhi, có phải Đạm Đài Quân đã dùng thủ đoạn gì uy hiếp muội không? Rõ ràng muội không còn quan tâm đến hắn ta nữa mà?"
Ngữ Yên dè dặt lấy lại trâm vàng trong tay nàng, ôm lấy mũ phượng tân nương vào lòng như nâng niu, bảo vệ.
Sợ hắn sẽ bị nàng làm thức giấc, Quân Dao hết sức cẩn thận rời giường. Màn trướng vương theo vai nàng mà lay động, bên ngoài ánh đèn hiu hắt chỉ chiếu tỏ một góc gian phòng.
Nàng ngồi lại bên bàn gỗ, đăm chiêu nhìn tấm bản đồ da thú vừa lấy ra trong ống tay áo.
Nếu đoán không sai đây ắt hẳn là bản đồ nơi huấn luyện Thiết Giáp Quân, thể hiện rất rõ địa điểm nằm ở phía Tây Nam huyện Trung Lưu. Đám hắc y nhân đó dù đến chết cũng chẳng tiết lộ nửa câu, nhưng vật bên người chúng vẫn còn chút giá trị, may mà nàng nhanh tay giấu đi, nếu để Tinh Húc nhìn thấy mọi chuyện lại càng thêm rắc rối, nàng không muốn hắn bị kéo vào hận thù của mình, càng không mong đợi sự hy sinh của hắn thêm lần nào nữa.
" Phu nhân."
Tống Từ đứng bên ngoài cửa gọi nàng rất khẽ, khi nàng đẩy cửa bước ra nam nhân trên giường cũng vừa mở mắt. Hắn vốn dĩ vẫn chưa ngủ, chỉ âm thầm theo dõi từng hành động của nàng, rèm ngủ mỏng manh không đủ giấu đi mấy phần phức tạp trên dung nhan nữ tử, cũng không đủ kín để lấp mất âm giọng chủ tớ của nàng và Tống Từ.
Quân Dao nhẹ nhàng khép cửa, nghiêm nghị hỏi Tống Từ:
" Có manh mối rồi sao?"
Tống Từ ôm quyền, môi mỏng hơi cong đáp:
" Hồi phu nhân, thu hoạch được thông tin rất đắt giá."
Nàng ngạc nhiên quay sang nhìn, vẻ mặt đầy mong đợi:
" Nói đi."
" Phu nhân, phía Tây Nam huyện Trung Lưu có khoảng hai mươi vạn Thiết Giáp Quân được huấn luyện vô cùng tinh nhuệ, thuộc hạ âm thầm chặn bắt một tên Thiết Giáp Quân đoạt được mật thư gửi từ Lôi Thành đến."
Tống Từ dâng hai tay bức thư đến trước mặt nàng, lại nói:
" Trong thư là báo cáo tình hình binh lực gửi đến Nhị Vương Phủ. "
" Rất tốt, bằng bức thư này cùng với tấm bản đồ trong tay ta cũng đủ chứng minh âm mưu tạo phản của Đạm Đài Quân."
Tống Từ không nhịn được lòng hiếu kỳ mà hỏi nàng:
" Phu nhân, thuộc hạ chỉ là không rõ vì sao người lại biết được Nhị Vương Gia âm thầm nuôi binh bên ngoài?"
Quân Dao khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt không mấy thoải mái, nam nhân trong căn phòng thiếu sáng cũng rất muốn nghe câu trả lời từ nàng, hắn im lặng chờ đợi.
Chẳng phải ngay từ đầu nàng bảo với hắn rằng nàng muốn dùng Thôi Dĩ Minh để tìm ra tội chứng Đạm Đài Quân đứng đằng sau vụ tham ô thảo dược, nhưng kết quả Thôi Dĩ Minh đã bị diệt khẩu, đến chút chứng cứ buộc tội Đạm Đài Quân cũng chẳng tìm thấy, vậy mà nàng từ đâu lại biết được thông tin Nhị Vương Gia nuôi binh bên ngoài, cật lực lật tung huyện Trung Lưu để truy cho ra manh mối? Đến cả hắn, thân là trượng phu của nàng, vậy mà nàng cũng tuyệt không san sẻ? Nàng sợ điều gì? Hay là vốn đề phòng hắn?
Quân Dao ấp úng:
" Ta…"
" Phu nhân…phu nhân…"
Đan Quất hổn hển chạy tới, cắt ngang bầu không khí trăm bề khó thở giúp nàng, sắc mặt nha đầu có chút nhăn nhó, đầy vẻ lo lắng:
" Phu nhân, có thư từ Bạch Phủ gửi tới."
Cằm lá thư trên tay tim nàng mấy hồi bị nộ khí kịch liệt bừng dậy khiến run lên điên cuồng, trong thư Bạch Uẩn nói rằng Đạm Đài Quân xin được Thánh Thượng chỉ hôn cùng Bạch Ngữ Yên, thánh chỉ đã ban, hôn sự gấp gáp tiến hành, Bạch Uẩn không cách gì khuyên ngăn được Yên nhi.
Quân Dao tức giận bóp nát mảnh giấy trong tay, tiếc là không đủ lực để nghiền nó thành cát bụi, răng nàng nghiến chặt.
Cơ hồ nàng phát hiện dường như Đạm Đài Quân đã đánh hơi được chuyện nàng đang thu thập chứng cứ buộc tội hắn, nên mới nhanh chóng đi trước một nước cờ.
Hóa ra bắt đầu từ thời khắc hắn đề cử nàng đến huyện Tỳ Trấn sớm đã có dự tính chu toàn, một khi kế hoạch không như mong đợi hắn sẽ liền tìm cách cứu vãn lấy mình, có lẽ việc xin hoàng thượng ban hôn sự với Ngữ Yên ngay từ đầu đã nằm trong toan tính? Không chần chừ, liền trong đêm muộn Quân Dao tức tốc trở về Lôi Thành.
Tâm can hỗn loạn theo vó ngựa phi trên những con đường, mạnh mẽ giẫm nát từng thứ đi qua, tứ bề trong màn sương giá chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé nhấp nhô trên yên tuấn mã lao vun vút về trước, Tinh Húc dốc toàn tốc lực đuổi theo cũng không sao đuổi kịp nàng.
Nàng không muốn…lòng nàng đau như ai giằng xé, Yên nhi của nàng còn chưa tròn tuổi cập kê, nụ cười thơ dại chưa lấm chút bụi hồng trần, sao lại có thể để nữ tử ấy dấn thân vào chốn u minh như Nhị Vương Phủ, không…nơi đó chính là địa ngục, sau khăn hỉ trùm đầu sẽ là tháng ngày bi thống đến tận cùng.
Nước mắt thầm lặng rơi kín mỹ mạo nữ nhi, nàng hận mình, chán ghét chính mình, sống lại thì có ích gì, thêm một lần nữa liên lụy Yên nhi của nàng rơi vào nguy hiểm, Đạm Đài Quân hắn xứng sao? Tên cặn bã như hắn xứng với Yên nhi xinh đẹp của nàng sao? Nàng nghĩ mối hôn sự này vốn là hắn cưỡng ép Bạch Gia, dùng thánh chỉ để bức cha nàng gả con gái, nếu là không thuận lòng người nàng nhất quyết phải ngăn cản cho bằng được.
Về đến Bạch Phủ cũng đã nửa trưa, từ xa vọng lại tiếng nói cười nhộn nhịp, Quân Dao dừng ngựa trước cổng lớn, đập vào mắt nàng là thảm lụa hồng sắc rực rỡ trải từ bậc thềm đến tận viện chính, hỉ tự dán khắp nơi.
Bạch Uẩn chậm chạp bước ra như mong đợi điều gì, vừa trông thấy nàng đôi nét u sầu trên mặt liền tiêu tán:
" Dao nhi, con về rồi."
" Cha."
Bỏ lại ông, Quân Dao cấp tốc tiến thẳng đến khuê phòng của Ngữ Yên, thời khắc nàng đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy nữ nhân một thân giá y đẹp đẽ, trong con ngươi xanh biếc như làn thu thủy không có lấy một đợt sóng u buồn.
Nàng nhăn mày, chạy đến nắm tay nàng ta:
" Yên nhi, muội không được gả."
Nàng mạnh tay tháo mũ phượng trên đầu Ngữ Yên, tháo trâm cài vàng bắt mắt từ búi tóc đen óng, Ngữ Yên bỗng nhiên lùi lại, giật phăng cẳng tay bị nàng kìm giữ, nụ cười chào đón nàng hóa thành một cái rũ mắt, do dự.
Quân Dao dường như thoáng nhận ra điều gì, động tác nàng dừng lại:
" Yên nhi, muội làm vậy là thế nào?"
Nữ nhân đối diện nàng nhỏ giọng, cúi mặt không dám nhìn trực diện vào nàng:
" Tỷ tỷ, muội bằng lòng gả cho Nhị Vương Gia."
Đầu nàng chấn động, nàng vừa nghe thấy điều gì? Vội vàng kìm hai bả vai Ngữ Yên chất vấn:
" Muội nói gì vậy chứ? Không phải muội đã có ý trung nhân rồi sao, muội bằng lòng phản bội chàng ta sao? Yên nhi, tỷ biết muội muội ngoan, không muốn kháng chỉ làm hại Bạch Gia, nhưng tình cảm là thứ tuyệt không thể cưỡng cầu, Bạch Gia chúng ta nhiều đời cống hiến, mối hôn sự không vừa ý này còn có thể xoay chuyển, muội muội tốt đừng lo sợ, mọi sự cứ để ta chống đỡ, chỉ cần muội yên ổn hạnh phúc, bình bình an an sống một cuộc sống không lo nghĩ đến cuối đời…"
Vì kích động, vì nỗi sợ hãi và ám ảnh tàn nhẫn mà nàng đã gieo rắc cho người thân mình trong kiếp trước khiến giờ phút này cả nói thế nào cho đúng cũng không thể kiểm soát được, nàng huyên thuyên khuyên nhủ, chỉ mong tiểu mỹ nhân bên cạnh mình dũng cảm một chút, trời cao đất dày cứ để nàng lo. Nhưng…
" Tỷ tỷ, là muội tự nguyện gả cho chàng."
Câu nói tiếp theo Bạch Ngữ Yên ngắt lời nàng để thốt ra giống như hồi trống kịch liệt đánh thủng lồng ngực nàng, Quân Dao đột nhiên im lặng, không khí trong khuê phòng chỉ còn lại tiếng chim chóc thi nhau chi chít ngoài kia, và cả cơn gió lạnh lùng thổi tung tóc mái của nàng, cơ mặt đơ cứng nhìn nữ nhân trước mắt.
Ngữ Yên ấp úng:
" Thật ra ý trung nhân mà muội nói với tỷ trước đây chính là Nhị Vương Gia, muội ái mộ chàng đã từ rất lâu rồi. Tỷ tỷ, sự luyến mộ mà muội dành cho chàng dù trước hay sau đều không thay đổi. Muội không rõ vì hiểu lầm gì mà tỷ và chàng lại gay gắt với nhau như bây giờ, nhưng khó khăn lắm Yên nhi mới được chàng chấp nhận, không phải từ nhỏ tỷ luôn yêu thương muội nhất sao? Vì vậy mong tỷ thành toàn cho muội, chỉ cần ở bên cạnh chàng cả đời này Yên nhi cũng không cần thêm ai nữa."
" Kể cả ta và cha muội cũng không cần sao?"
Quân Dao hỏi xoáy nàng ta, Ngữ Yên nhăn mày khó xử:
" Tỷ, không phải như vậy."
Nàng hỏi:
" Yên nhi, có phải Đạm Đài Quân đã dùng thủ đoạn gì uy hiếp muội không? Rõ ràng muội không còn quan tâm đến hắn ta nữa mà?"
Ngữ Yên dè dặt lấy lại trâm vàng trong tay nàng, ôm lấy mũ phượng tân nương vào lòng như nâng niu, bảo vệ.