Chương 60
" Tôn thúc thúc, đã xảy ra chuyện gì, người có thể từ từ nói với ta không?"
Đôi vai Tôn Hâm Bằng kích động run rẩy, ông ngập ngừng với dáng vẻ đầy tội lỗi, một lúc sau mới kiềm chế được âm giọng run run của mình, kể trong nước mắt:
" Năm Lôi Quốc chìm trong nội loạn, lão Tướng Quân phụng mệnh thánh thượng trấn áp các thế lực phản nghịch, sau khi mọi sự sắp được dẹp yên Đạm Đài Dạ Đế cho người âm thầm đến tìm thuộc hạ thân thiết bên cạnh lão Tướng Quân, lệnh nhân lúc lão Tướng Quân không đề phòng thì ra tay sát hại, tìm cách giá họa cho Thiên Minh Tông, che mắt thế nhân."
Lồng ngực Tinh Húc bắt đầu không ổn, hắn bàng hoàng đứng dậy, tim như bị thứ gì đó có trăm ngàn mảnh vụn sắc nhọn cứa qua. Hắn như thể bị chọc điên đến bật cười, nửa ngờ vực những gì Tôn Hâm Bằng vừa nói.
" Tôn thúc thúc, thuộc hạ nhận lệnh sát hại phụ thân là...?"
Tôn Hâm Bằng càng cúi thấp đầu hơn, trán đã chạm xuống nền cát lạnh, vừa khóc vừa run rẩy trả lời:
" Kẻ phản bội đó chính là ta, là ta đã giết chết lão Tướng Quân."
Hai tai hắn như thể có đôi ba tổ ong lớn, càn quấy, nhiễu loạn đến đầu óc nhức nhối không thôi. Hắn cảm thấy hơi thở mình chợt đứt quãng, cổ họng bị vật gì đó đầy gai góc chắn ngang.
Tinh Húc nghiến chặt răng, túm lấy cổ áo Tôn Hâm Bằng giật ngược lên, gào vào mặt ông:
" Thúc nói dối, tại sao lại như vậy? Tại sao lại đối xử với phụ thân ta như vậy?"
Tôn Hâm Bằng chấp hai tay trước mặt, nhắm mắt một cách đau khổ trả lời:
" Thượng Quan Tướng Quân, lệnh của thánh thượng một tên lính nhỏ bé như ta làm sao có thể kháng cự nổi, nếu ta không làm theo nhất định sẽ đầu lìa khỏi xác tức thì, không những vậy còn liên lụy người thân ở quê nhà, họ nào có tội tình gì."
Con ngươi Tinh Húc đỏ như nham thạch nung nóng, nhìn vào gương mặt hóa điên dại của hắn khiến Quân Dao cảm thấy sợ hãi, nàng lo lắng đến gần, nắm lấy cánh tay đang gồng lực một cách thô bạo của hắn.
Tinh Húc gầm lên:
" Vậy còn phụ thân ta, người đã gây nên tội tình gì, tại sao lại đối xử với người như vậy?"
Tôn Hâm Bằng khóc lớn, liên tục dập đầu:
" Thượng Quan Tướng Quân, ta biết ta đáng chết, bao nhiêu năm nay ta sống không bằng chết, ngài cứ trực tiếp đâm ta một nhát trả thù rửa hận."
Hắn phá lên cười, nụ cười đau đớn chở theo dày dặn bi thương:
" Giết ông. Tôn Hâm Bằng, có xé xác ông ra thành trăm vạn mảnh cũng không vơi bớt được nỗi hận trong lòng ta."
Hắn đau khổ thay cho một Thượng Quan Gia, vì hôn quân đêm ngày cống hiến máu thịt, nhất mực trung thành, nực cười thay còn mang điều ấy ra làm kiêu hãnh, chỉ mong có thể giúp đế vương vững vàng, an ổn lòng dân, bá tánh thịnh vượng, nhưng đổi lại được gì?
Đôi chân hắn tựa như vô lực khụy xuống đất, trong kích động cùng cực liên tục đấm mạnh xuống nền cát lạnh.
Lương Tông Trạch trầm ổn cất giọng:
" Sau khi sát hại lão Tướng Quân thành công Đạm Đài Dạ Đế đã cho người truy sát Tôn Hâm Bằng, lúc ta gặp được ông ấy thì nam nhân này cũng chỉ còn lại nửa cái mạng."
Tinh Húc trừng đôi mắt ngút ngàn sát ý về phía Lương Tông Trạch:
" Kẻ vong ơn bội nghĩa này mạng số cũng không nhỏ."
" Phải cứu, có ai bị hàm oan mà không tìm cách rửa sạch oan khuất cho mình, cứu mạng ông ta, giữ ông ta ở lại Thiên Minh Tông cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay."
Lương Tông Trạch bằng vẻ mặt thâm thúy, khàn giọng đáp.
Mất rất lâu Tinh Húc mới có thể bình tĩnh lại, hắn phải kiềm chế bản thân rất nhiều lần mới không để mình kích động giết chết Tôn Hâm Bằng.
Nhìn thấu tim gan tàn độc của hôn quân lòng tin hắn trong một lúc triệt để tiêu tán, mối thù giết cha, những mất mát đau đớn mà Thượng Quan Gia những năm qua phải chịu khiến lòng hắn giẫy giụa không ngừng.
Quân Dao bước lên, nắm lấy cánh tay run rẩy của hắn, ánh nắng yếu ớt chiếu qua ngọn trúc không đủ sưởi ấm những ngón tay Tinh Húc đã nhiễm lạnh, nam nhân nhìn nàng bằng đôi mắt ươn ướt:
" Dao nhi, là ta đã hiểu lầm nàng, ta có lỗi với nàng."
Nàng chỉ mỉm cười, nhất thời lồng ngực mơ hồ trống rỗng, nhưng thái độ hờ hững này khiến Tinh Húc cảm thấy bất an:
" Dao nhi, ta có thể thề, giữa ta và Lục công chúa không hề xảy ra chuyện gì quá đáng, là do ta cho rằng nàng không thật lòng đối đãi, nên mới muốn lợi dụng nàng ta kích động nàng. Lại không nghĩ tới việc này sẽ tổn thương nàng sâu sắc như vậy."
Quân Dao rũ mắt, thứ trở ngại ở đáy tim vẫn như hạt sạn, không sao thoải mái, nàng hoài nghi hỏi:
" Vậy hôm nay thì sao? Nếu như không biết được sự thật này có phải chàng sẽ bắt ta về thiên lao?"
Hắn cười khổ, ngậm ngùi trả lời:
" Thật ra ngay từ đầu ta đến đây chỉ vì muốn gặp được nàng, ta đã có sẵn kế hoạch cho mình, sau khi trở về sẽ âm thầm lẻn vào thiên lao, tìm cách cứu người nhà, chỉ là lần đi này sẽ mang theo đại họa, không biết còn cơ hội sống sót gặp lại nàng không, vậy nên ta đánh liều đến đây tìm gặp nàng lần cuối, tháo gỡ đau nhức trong lòng mình, ta nghĩ đi nghĩ lại, dù sao ở lại Thiên Minh Tông với nàng vẫn là an toàn nhất."
Quân Dao ngấn lệ ngước nhìn hắn, trong lòng cảm động không thôi, hắn kiếp trước hay kiếp này đều vì nàng mà toan tính, nhưng bao hiểu lầm vây lấy đã khiến cả hai dần xa cách hơn, cuối cùng là mất lòng tin với đối phương, tự dằn vặt chính mình đồng thời cũng làm tổn thương người còn lại.
Sau khi gúc mắc được hoá giải, Tần Lẫm bị Thiên Minh Tông giam giữ.
Quân Dao theo Tinh Húc trở về, tiến hành một kế hoạch.
Hôm ấy ở trước cung môn, Tinh Húc dẫn theo nàng một thân bị trói buộc tiến vào hoàng cung, hoàng đế Lôi Quốc vẫn đinh ninh mọi sự đã diễn ra như mong muốn nên vô cùng đắc ý, đối với Tinh Húc ông ta lại càng tỏ ra khinh thường, cho rằng nắm được tính mạng toàn bộ người nhà Thượng Quan là có thể tùy ý an bày, Tinh Húc chỉ còn cách cúi đầu tuân theo.
Nhưng điều hôn quân không thể ngờ tại thời điểm Tinh Húc và nàng vào đến Ngự Thư Phòng, thì Thiên Minh Tông đã bắt đầu náo loạn thiên lao, cứu thành công người nhà Thượng Quan, tháo gỡ nỗi lo ngại trong lòng hắn.
Đứng trước mặt Đạm Đài Dạ Đế, Tinh Húc hoàn toàn không còn thể hiện sự nhún nhường nào, trực tiếp rút kiếm chỉ thẳng đến người ngồi trên long ỷ, Đạm Đài Dạ Đế kinh ngạc trước hành động mạnh mẽ này, sợ hãi hét lớn:
" Người đâu hộ giá."
" Đừng gọi nữa, không ai có thể đến đây cứu mạng người đâu, toàn bộ hoàng cung đã bị binh lực của Thiên Minh Tông và Ô Quốc khống chế rồi, đương nhiên còn có sự giúp đỡ của ta."
" Thượng Quan Tinh Húc, hóa ra ngươi đã lộ rõ bộ mặt thật của mình, dám cấu kết địch quốc mưu phản."
Tinh Húc đăm đăm mũi kiếm hướng lên long ỷ, người mặc long bào bật dậy lùi dần ra sau, cho đến khi bị dồn vào chân tường chỉ có thể yếu ớt nhìn hắn.
" Mưu phản?"
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bật cười một cách đầy mỉa mai:
" Là hôn quân như người không xứng, Thượng Quan Gia vì người mà tận tụy, vì người mà hy sinh, nhưng cuối cùng lại nhận được một cái chết thê lương, người nói xem có xứng đáng hay không?"
Hắn nhấn đầu kiếm trên yết hầu đối phương, máu đỏ chảy thành dòng ướt cả cổ long bào, Đạm Đài Dạ Đế run rẩy dùng giọng nói lắp bắp đáp:
" Tinh Húc, ngươi nói cái gì vậy chứ? Công lao Thượng Quan Gia làm sao trẫm có thể quên được, trẫm cảm kích vô cùng, trước giờ đối với các người chưa từng bạc đãi."
" Vậy Hoàng Thượng có còn nhớ người này không?"
" Ai? Ai chứ?"
" Tôn Hâm Bằng."
Nhắc đến cái tên này khuôn mặt Đạm Đài Dạ Đế liền đổi sắc, cơ thể không ngừng run rẩy, quỵ xuống sàn nhà bò tứ phía tìm đường thoát thân trong bất lực.
Tinh Húc lê thanh trường kiếm sáng lóa bước chậm rãi theo sau, giọng đầy ai oán:
" Để người chết một cách minh bạch, ta sẽ nhắc lại cho người nhớ, năm đó là người đã dùng uy quyền thiên tử của mình, lệnh cho Tôn Hâm Bằng nhân lúc phụ thân ta không đề phòng, lén lút ra tay sát hại, khiến phụ thân ta không kịp trở tay, vong mạng trên chiến trường, sợ thế nhân biết được chuyện bẩn thỉu này sẽ nguyền rủa người là hôn quân vô đạo, nên âm thầm giá họa cho Thiên Minh Tông, hại ta cùng thù hận mà trưởng thành, còn người thì nhởn nhơ hưởng lạc suốt từng ấy năm không hề chột dạ."
Nói rồi dứt khoát một kiếm hạ sát.
Cuối mùa đông, năm thứ mười hai Đạm Đài Dạ Đế, thiên tử băng hà, triều đình như rắn mất đầu, tất cả binh sĩ buông kiếm đầu hàng, lòng dân sớm đã căm phẫn dưới sự trị vì của Đạm Đài Dạ Đế, nay hôn quân đã chết khắp nơi vui mừng.
Ô Quốc với sự giúp sức của Thiên Minh Tông thành công chiếm được Lôi Quốc, thống nhất lãnh thổ đổi quốc hiệu thành Đại Phúc.
Sau khi mọi sóng gió qua đi, Thiên Minh Tông mới thật sự tan rã, Lương Tông Trạch trở lại núi Linh Sơn, ẩn dật hết quãng đời còn lại.
Hoàng Đế Đại Phúc nhân từ, giữ lại tính mạng của Đạm Đài Sở Giao và Đạm Đài Vu Nhiên, an bày cho họ một biệt viện tại mảnh đất phía nam Đại Phúc, đối đãi không tệ, nhưng phải chịu cảnh giam lỏng cả đời.
Hoàng Đế Đại Phúc có ý giữ Tinh Húc ở lại dưới trướng mình, nhưng hắn kiên định từ chối.
Hắn cho người đón Bạch Uẩn từ nơi lưu đày trở về, cùng Bạch Ngữ Yên đang nương nhờ ở Thiên Minh Tông, đưa Quân Dao và bọn họ về lại quê nhà ở Vân Phong sống một cuộc sống bình dị, cả đời không màng đến chuyện thế sự phân tranh.
Đôi vai Tôn Hâm Bằng kích động run rẩy, ông ngập ngừng với dáng vẻ đầy tội lỗi, một lúc sau mới kiềm chế được âm giọng run run của mình, kể trong nước mắt:
" Năm Lôi Quốc chìm trong nội loạn, lão Tướng Quân phụng mệnh thánh thượng trấn áp các thế lực phản nghịch, sau khi mọi sự sắp được dẹp yên Đạm Đài Dạ Đế cho người âm thầm đến tìm thuộc hạ thân thiết bên cạnh lão Tướng Quân, lệnh nhân lúc lão Tướng Quân không đề phòng thì ra tay sát hại, tìm cách giá họa cho Thiên Minh Tông, che mắt thế nhân."
Lồng ngực Tinh Húc bắt đầu không ổn, hắn bàng hoàng đứng dậy, tim như bị thứ gì đó có trăm ngàn mảnh vụn sắc nhọn cứa qua. Hắn như thể bị chọc điên đến bật cười, nửa ngờ vực những gì Tôn Hâm Bằng vừa nói.
" Tôn thúc thúc, thuộc hạ nhận lệnh sát hại phụ thân là...?"
Tôn Hâm Bằng càng cúi thấp đầu hơn, trán đã chạm xuống nền cát lạnh, vừa khóc vừa run rẩy trả lời:
" Kẻ phản bội đó chính là ta, là ta đã giết chết lão Tướng Quân."
Hai tai hắn như thể có đôi ba tổ ong lớn, càn quấy, nhiễu loạn đến đầu óc nhức nhối không thôi. Hắn cảm thấy hơi thở mình chợt đứt quãng, cổ họng bị vật gì đó đầy gai góc chắn ngang.
Tinh Húc nghiến chặt răng, túm lấy cổ áo Tôn Hâm Bằng giật ngược lên, gào vào mặt ông:
" Thúc nói dối, tại sao lại như vậy? Tại sao lại đối xử với phụ thân ta như vậy?"
Tôn Hâm Bằng chấp hai tay trước mặt, nhắm mắt một cách đau khổ trả lời:
" Thượng Quan Tướng Quân, lệnh của thánh thượng một tên lính nhỏ bé như ta làm sao có thể kháng cự nổi, nếu ta không làm theo nhất định sẽ đầu lìa khỏi xác tức thì, không những vậy còn liên lụy người thân ở quê nhà, họ nào có tội tình gì."
Con ngươi Tinh Húc đỏ như nham thạch nung nóng, nhìn vào gương mặt hóa điên dại của hắn khiến Quân Dao cảm thấy sợ hãi, nàng lo lắng đến gần, nắm lấy cánh tay đang gồng lực một cách thô bạo của hắn.
Tinh Húc gầm lên:
" Vậy còn phụ thân ta, người đã gây nên tội tình gì, tại sao lại đối xử với người như vậy?"
Tôn Hâm Bằng khóc lớn, liên tục dập đầu:
" Thượng Quan Tướng Quân, ta biết ta đáng chết, bao nhiêu năm nay ta sống không bằng chết, ngài cứ trực tiếp đâm ta một nhát trả thù rửa hận."
Hắn phá lên cười, nụ cười đau đớn chở theo dày dặn bi thương:
" Giết ông. Tôn Hâm Bằng, có xé xác ông ra thành trăm vạn mảnh cũng không vơi bớt được nỗi hận trong lòng ta."
Hắn đau khổ thay cho một Thượng Quan Gia, vì hôn quân đêm ngày cống hiến máu thịt, nhất mực trung thành, nực cười thay còn mang điều ấy ra làm kiêu hãnh, chỉ mong có thể giúp đế vương vững vàng, an ổn lòng dân, bá tánh thịnh vượng, nhưng đổi lại được gì?
Đôi chân hắn tựa như vô lực khụy xuống đất, trong kích động cùng cực liên tục đấm mạnh xuống nền cát lạnh.
Lương Tông Trạch trầm ổn cất giọng:
" Sau khi sát hại lão Tướng Quân thành công Đạm Đài Dạ Đế đã cho người truy sát Tôn Hâm Bằng, lúc ta gặp được ông ấy thì nam nhân này cũng chỉ còn lại nửa cái mạng."
Tinh Húc trừng đôi mắt ngút ngàn sát ý về phía Lương Tông Trạch:
" Kẻ vong ơn bội nghĩa này mạng số cũng không nhỏ."
" Phải cứu, có ai bị hàm oan mà không tìm cách rửa sạch oan khuất cho mình, cứu mạng ông ta, giữ ông ta ở lại Thiên Minh Tông cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay."
Lương Tông Trạch bằng vẻ mặt thâm thúy, khàn giọng đáp.
Mất rất lâu Tinh Húc mới có thể bình tĩnh lại, hắn phải kiềm chế bản thân rất nhiều lần mới không để mình kích động giết chết Tôn Hâm Bằng.
Nhìn thấu tim gan tàn độc của hôn quân lòng tin hắn trong một lúc triệt để tiêu tán, mối thù giết cha, những mất mát đau đớn mà Thượng Quan Gia những năm qua phải chịu khiến lòng hắn giẫy giụa không ngừng.
Quân Dao bước lên, nắm lấy cánh tay run rẩy của hắn, ánh nắng yếu ớt chiếu qua ngọn trúc không đủ sưởi ấm những ngón tay Tinh Húc đã nhiễm lạnh, nam nhân nhìn nàng bằng đôi mắt ươn ướt:
" Dao nhi, là ta đã hiểu lầm nàng, ta có lỗi với nàng."
Nàng chỉ mỉm cười, nhất thời lồng ngực mơ hồ trống rỗng, nhưng thái độ hờ hững này khiến Tinh Húc cảm thấy bất an:
" Dao nhi, ta có thể thề, giữa ta và Lục công chúa không hề xảy ra chuyện gì quá đáng, là do ta cho rằng nàng không thật lòng đối đãi, nên mới muốn lợi dụng nàng ta kích động nàng. Lại không nghĩ tới việc này sẽ tổn thương nàng sâu sắc như vậy."
Quân Dao rũ mắt, thứ trở ngại ở đáy tim vẫn như hạt sạn, không sao thoải mái, nàng hoài nghi hỏi:
" Vậy hôm nay thì sao? Nếu như không biết được sự thật này có phải chàng sẽ bắt ta về thiên lao?"
Hắn cười khổ, ngậm ngùi trả lời:
" Thật ra ngay từ đầu ta đến đây chỉ vì muốn gặp được nàng, ta đã có sẵn kế hoạch cho mình, sau khi trở về sẽ âm thầm lẻn vào thiên lao, tìm cách cứu người nhà, chỉ là lần đi này sẽ mang theo đại họa, không biết còn cơ hội sống sót gặp lại nàng không, vậy nên ta đánh liều đến đây tìm gặp nàng lần cuối, tháo gỡ đau nhức trong lòng mình, ta nghĩ đi nghĩ lại, dù sao ở lại Thiên Minh Tông với nàng vẫn là an toàn nhất."
Quân Dao ngấn lệ ngước nhìn hắn, trong lòng cảm động không thôi, hắn kiếp trước hay kiếp này đều vì nàng mà toan tính, nhưng bao hiểu lầm vây lấy đã khiến cả hai dần xa cách hơn, cuối cùng là mất lòng tin với đối phương, tự dằn vặt chính mình đồng thời cũng làm tổn thương người còn lại.
Sau khi gúc mắc được hoá giải, Tần Lẫm bị Thiên Minh Tông giam giữ.
Quân Dao theo Tinh Húc trở về, tiến hành một kế hoạch.
Hôm ấy ở trước cung môn, Tinh Húc dẫn theo nàng một thân bị trói buộc tiến vào hoàng cung, hoàng đế Lôi Quốc vẫn đinh ninh mọi sự đã diễn ra như mong muốn nên vô cùng đắc ý, đối với Tinh Húc ông ta lại càng tỏ ra khinh thường, cho rằng nắm được tính mạng toàn bộ người nhà Thượng Quan là có thể tùy ý an bày, Tinh Húc chỉ còn cách cúi đầu tuân theo.
Nhưng điều hôn quân không thể ngờ tại thời điểm Tinh Húc và nàng vào đến Ngự Thư Phòng, thì Thiên Minh Tông đã bắt đầu náo loạn thiên lao, cứu thành công người nhà Thượng Quan, tháo gỡ nỗi lo ngại trong lòng hắn.
Đứng trước mặt Đạm Đài Dạ Đế, Tinh Húc hoàn toàn không còn thể hiện sự nhún nhường nào, trực tiếp rút kiếm chỉ thẳng đến người ngồi trên long ỷ, Đạm Đài Dạ Đế kinh ngạc trước hành động mạnh mẽ này, sợ hãi hét lớn:
" Người đâu hộ giá."
" Đừng gọi nữa, không ai có thể đến đây cứu mạng người đâu, toàn bộ hoàng cung đã bị binh lực của Thiên Minh Tông và Ô Quốc khống chế rồi, đương nhiên còn có sự giúp đỡ của ta."
" Thượng Quan Tinh Húc, hóa ra ngươi đã lộ rõ bộ mặt thật của mình, dám cấu kết địch quốc mưu phản."
Tinh Húc đăm đăm mũi kiếm hướng lên long ỷ, người mặc long bào bật dậy lùi dần ra sau, cho đến khi bị dồn vào chân tường chỉ có thể yếu ớt nhìn hắn.
" Mưu phản?"
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bật cười một cách đầy mỉa mai:
" Là hôn quân như người không xứng, Thượng Quan Gia vì người mà tận tụy, vì người mà hy sinh, nhưng cuối cùng lại nhận được một cái chết thê lương, người nói xem có xứng đáng hay không?"
Hắn nhấn đầu kiếm trên yết hầu đối phương, máu đỏ chảy thành dòng ướt cả cổ long bào, Đạm Đài Dạ Đế run rẩy dùng giọng nói lắp bắp đáp:
" Tinh Húc, ngươi nói cái gì vậy chứ? Công lao Thượng Quan Gia làm sao trẫm có thể quên được, trẫm cảm kích vô cùng, trước giờ đối với các người chưa từng bạc đãi."
" Vậy Hoàng Thượng có còn nhớ người này không?"
" Ai? Ai chứ?"
" Tôn Hâm Bằng."
Nhắc đến cái tên này khuôn mặt Đạm Đài Dạ Đế liền đổi sắc, cơ thể không ngừng run rẩy, quỵ xuống sàn nhà bò tứ phía tìm đường thoát thân trong bất lực.
Tinh Húc lê thanh trường kiếm sáng lóa bước chậm rãi theo sau, giọng đầy ai oán:
" Để người chết một cách minh bạch, ta sẽ nhắc lại cho người nhớ, năm đó là người đã dùng uy quyền thiên tử của mình, lệnh cho Tôn Hâm Bằng nhân lúc phụ thân ta không đề phòng, lén lút ra tay sát hại, khiến phụ thân ta không kịp trở tay, vong mạng trên chiến trường, sợ thế nhân biết được chuyện bẩn thỉu này sẽ nguyền rủa người là hôn quân vô đạo, nên âm thầm giá họa cho Thiên Minh Tông, hại ta cùng thù hận mà trưởng thành, còn người thì nhởn nhơ hưởng lạc suốt từng ấy năm không hề chột dạ."
Nói rồi dứt khoát một kiếm hạ sát.
Cuối mùa đông, năm thứ mười hai Đạm Đài Dạ Đế, thiên tử băng hà, triều đình như rắn mất đầu, tất cả binh sĩ buông kiếm đầu hàng, lòng dân sớm đã căm phẫn dưới sự trị vì của Đạm Đài Dạ Đế, nay hôn quân đã chết khắp nơi vui mừng.
Ô Quốc với sự giúp sức của Thiên Minh Tông thành công chiếm được Lôi Quốc, thống nhất lãnh thổ đổi quốc hiệu thành Đại Phúc.
Sau khi mọi sóng gió qua đi, Thiên Minh Tông mới thật sự tan rã, Lương Tông Trạch trở lại núi Linh Sơn, ẩn dật hết quãng đời còn lại.
Hoàng Đế Đại Phúc nhân từ, giữ lại tính mạng của Đạm Đài Sở Giao và Đạm Đài Vu Nhiên, an bày cho họ một biệt viện tại mảnh đất phía nam Đại Phúc, đối đãi không tệ, nhưng phải chịu cảnh giam lỏng cả đời.
Hoàng Đế Đại Phúc có ý giữ Tinh Húc ở lại dưới trướng mình, nhưng hắn kiên định từ chối.
Hắn cho người đón Bạch Uẩn từ nơi lưu đày trở về, cùng Bạch Ngữ Yên đang nương nhờ ở Thiên Minh Tông, đưa Quân Dao và bọn họ về lại quê nhà ở Vân Phong sống một cuộc sống bình dị, cả đời không màng đến chuyện thế sự phân tranh.