Chương 45
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ninh cả người đau nhức tỉnh dậy, tỉnh lại thực ra đã nhớ được sau khi say rượu đã xảy ra những chuyện gì.
Cô quay đầu nhìn Trần Tùng vẫn còn đang ngủ bên cạnh.
Nhớ lại chuyện mình đã làm tối hôm qua, không nhịn được mà lấy tay che mặt, say rượu làm loạn, định nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, lại bị một cánh tay ôm lấy eo.
Trần Tùng vẫn chưa mở mắt, nhưng có thể vô cùng chuẩn xác nắm lấy eo nhỏ của Cố Ninh, ngón tay thẳng dài quen thuộc bóp thịt mềm.
“Em muốn đi đâu?”
Cố Ninh ảo não nuốt nước bọt: “Em thu dọn, chuẩn bị về trường.”
Trần Tùng từ trên giường ngồi dậy.
Giọng của anh hơi khàn lộ rõ vẻ vừa tỉnh dậy, trầm thấp: “Đợi chút, anh đưa em về trường.”
Cố Ninh vẫn còn nhớ để chuyện thất thố tối qua, tạm thời khó có thể đối mặt với Trần Tùng, vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, em…tự em gọi xe về là được, anh tiếp tục ngủ đi.”
Chắc có khả năng Trần Tùng đoán được hôm nay cô sẽ có phản ứng như vậy, cười cười.
“Đây là vợ đang thẹn thùng à?”
“Tối qua vợ thật nhiệt tình…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Cố Ninh che miệng lại, mặt cô đỏ ửng: “Anh đừng nói nữa, tối qua là bởi vì em say rượu.”
Vẻ mặt quyến rũ liếm lòng bàn tay Cố Ninh một cái, bắt được cơ hội là trêu chọc cô, lưu manh nói: “Uống say? Nhưng không phải người say rượu rồi thì cũng vẫn là em sao?”
Cố Ninh vội vàng rụt tay về.
Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm ấm nóng và mềm mại.
Da đầu cô tê dại xoay đầu né tránh: “Nhưng…nhưng…”
Dù sao Cố Ninh vẫn không thể nói lại được Trần Tùng, trình độ nói chuyện của anh rất giỏi, có thể ăn đến bên dưới của cô vui sướng đến chết, cũng có thể chặn lại lời cô muốn nói.
Nói không lại anh, Cố Ninh cũng không muốn nói nữa.
Cô vén chăn ra xuống giường, Trần Tùng biết da mặt Cố Ninh mỏng, chọc người cũng có giới hạn, hiểu rất rõ giới hạn của cô là ở đâu.
Thấy Cố Ninh như vậy, Trần Tùng ôm cô lên từ phía sau.
Bản thân Cố Ninh tự biết sức lực không bằng anh.
Thế nên cô cũng không lãng phí sức lực vùng vẫy.
Trên đường ôm Cố Ninh đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chân dài của Trần Tùng bước đi, đột nhiên nói ra một câu: “Vợ à, lúc trước em luôn cảm thấy anh chỉ muốn làm em thôi à?”
Cố Ninh sửng sốt.
Sau khi say rượu, cô mơ mơ hồ hồ nhớ ra một vài chuyện, nhưng không chắc chắn là nhớ được toàn bộ, nên không khỏi nghĩ lại có phải mình hỏi anh ấy mấy cái này không?
Những gì Trần Tùng nói tiếp theo đã chứng thực suy nghĩ của Cố Ninh.
“Tối qua lúc em uống say cưỡi lên người anh, chỉ vào mũi ông đây mắng ông đây là con sói t*ng trùng lên não, cả ngày chỉ nghĩ làm em, đã không thích em lại còn muốn làm em.”
Trong nháy mắt Cố Ninh cảm thấy không còn mặt mũi để gặp người khác nữa.
Trần Tùng thấy mặt cô đỏ như tôm, không nhịn được cắn đôi môi đỏ của cô: “Vợ à, thế em có biết vì sao anh chỉ muốn làm một mình em không?”
Nghe thấy câu này, Cố Ninh không nói ra lời.
Trần Tùng dùng tay bóp mông của cô: “Phụ nữ mông vểnh ngực to hơn em không phải không có, nhưng cả đời của ông đây chỉ muốn làm em thôi, em nói còn có thể vì cái gì?”
Trọng tâm mà Cố Ninh nghe lại là chỗ khác.
“Phụ nữ mông vểnh và ngực to hơn em rất nhiều, nếu anh đã cảm thấy em không bằng người ta, thế thì cũng không cần phải miễn cưỡng.”
Cố Ninh phồng má tức giận.
Tuy Cố Ninh là đứa bé ngoan trong miệng người khác, nhưng bởi vì tuổi nhỏ, lại được cha mẹ nuông chiều, tính cách có đôi lúc sẽ hơi trẻ con.
Trần Tùng không hề cảm thấy khó chịu với cơn giận dỗi của Cố Ninh mà còn cảm thấy đáng yêu, không kìm được ấn cô lên bồn rửa tay.
“Vợ à, là em thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu?”
Cố Ninh nhìn anh.
Trên người Trần Tùng không mặc quần áo, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, dễ dàng đè cô lên bồn rửa tay: “Ông đây nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói với em là ông đây thích em, vợ à.”
Cô quay đầu nhìn Trần Tùng vẫn còn đang ngủ bên cạnh.
Nhớ lại chuyện mình đã làm tối hôm qua, không nhịn được mà lấy tay che mặt, say rượu làm loạn, định nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, lại bị một cánh tay ôm lấy eo.
Trần Tùng vẫn chưa mở mắt, nhưng có thể vô cùng chuẩn xác nắm lấy eo nhỏ của Cố Ninh, ngón tay thẳng dài quen thuộc bóp thịt mềm.
“Em muốn đi đâu?”
Cố Ninh ảo não nuốt nước bọt: “Em thu dọn, chuẩn bị về trường.”
Trần Tùng từ trên giường ngồi dậy.
Giọng của anh hơi khàn lộ rõ vẻ vừa tỉnh dậy, trầm thấp: “Đợi chút, anh đưa em về trường.”
Cố Ninh vẫn còn nhớ để chuyện thất thố tối qua, tạm thời khó có thể đối mặt với Trần Tùng, vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, em…tự em gọi xe về là được, anh tiếp tục ngủ đi.”
Chắc có khả năng Trần Tùng đoán được hôm nay cô sẽ có phản ứng như vậy, cười cười.
“Đây là vợ đang thẹn thùng à?”
“Tối qua vợ thật nhiệt tình…”
Anh còn chưa nói xong đã bị Cố Ninh che miệng lại, mặt cô đỏ ửng: “Anh đừng nói nữa, tối qua là bởi vì em say rượu.”
Vẻ mặt quyến rũ liếm lòng bàn tay Cố Ninh một cái, bắt được cơ hội là trêu chọc cô, lưu manh nói: “Uống say? Nhưng không phải người say rượu rồi thì cũng vẫn là em sao?”
Cố Ninh vội vàng rụt tay về.
Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm ấm nóng và mềm mại.
Da đầu cô tê dại xoay đầu né tránh: “Nhưng…nhưng…”
Dù sao Cố Ninh vẫn không thể nói lại được Trần Tùng, trình độ nói chuyện của anh rất giỏi, có thể ăn đến bên dưới của cô vui sướng đến chết, cũng có thể chặn lại lời cô muốn nói.
Nói không lại anh, Cố Ninh cũng không muốn nói nữa.
Cô vén chăn ra xuống giường, Trần Tùng biết da mặt Cố Ninh mỏng, chọc người cũng có giới hạn, hiểu rất rõ giới hạn của cô là ở đâu.
Thấy Cố Ninh như vậy, Trần Tùng ôm cô lên từ phía sau.
Bản thân Cố Ninh tự biết sức lực không bằng anh.
Thế nên cô cũng không lãng phí sức lực vùng vẫy.
Trên đường ôm Cố Ninh đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chân dài của Trần Tùng bước đi, đột nhiên nói ra một câu: “Vợ à, lúc trước em luôn cảm thấy anh chỉ muốn làm em thôi à?”
Cố Ninh sửng sốt.
Sau khi say rượu, cô mơ mơ hồ hồ nhớ ra một vài chuyện, nhưng không chắc chắn là nhớ được toàn bộ, nên không khỏi nghĩ lại có phải mình hỏi anh ấy mấy cái này không?
Những gì Trần Tùng nói tiếp theo đã chứng thực suy nghĩ của Cố Ninh.
“Tối qua lúc em uống say cưỡi lên người anh, chỉ vào mũi ông đây mắng ông đây là con sói t*ng trùng lên não, cả ngày chỉ nghĩ làm em, đã không thích em lại còn muốn làm em.”
Trong nháy mắt Cố Ninh cảm thấy không còn mặt mũi để gặp người khác nữa.
Trần Tùng thấy mặt cô đỏ như tôm, không nhịn được cắn đôi môi đỏ của cô: “Vợ à, thế em có biết vì sao anh chỉ muốn làm một mình em không?”
Nghe thấy câu này, Cố Ninh không nói ra lời.
Trần Tùng dùng tay bóp mông của cô: “Phụ nữ mông vểnh ngực to hơn em không phải không có, nhưng cả đời của ông đây chỉ muốn làm em thôi, em nói còn có thể vì cái gì?”
Trọng tâm mà Cố Ninh nghe lại là chỗ khác.
“Phụ nữ mông vểnh và ngực to hơn em rất nhiều, nếu anh đã cảm thấy em không bằng người ta, thế thì cũng không cần phải miễn cưỡng.”
Cố Ninh phồng má tức giận.
Tuy Cố Ninh là đứa bé ngoan trong miệng người khác, nhưng bởi vì tuổi nhỏ, lại được cha mẹ nuông chiều, tính cách có đôi lúc sẽ hơi trẻ con.
Trần Tùng không hề cảm thấy khó chịu với cơn giận dỗi của Cố Ninh mà còn cảm thấy đáng yêu, không kìm được ấn cô lên bồn rửa tay.
“Vợ à, là em thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu?”
Cố Ninh nhìn anh.
Trên người Trần Tùng không mặc quần áo, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, dễ dàng đè cô lên bồn rửa tay: “Ông đây nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói với em là ông đây thích em, vợ à.”