Chương 2
Ba tôi ở trong phòng phẫu thuật đã hai tiếng đồng hồ. Nhớ đến cái hẹn với Quân tôi chẳng còn tâm trí nào, chỉ mượn điện thoại của một cô y tá gần đấy bấm số của anh. Âm giọng hồ hởi của anh cất lên, trái tim tôi như được sưởi ấm.
– Nguyệt à, anh đang chuẩn bị đi đây!
– Anh… hức hức…
– Có chuyện gì thế em… bình tĩnh!
– Ba em… ba em bị ngã cầu thang, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện… huhuhu…
Tôi không kìm được nước mắt trước người đàn ông mà mình tin tưởng, người sắp làm chồng tôi. Chẳng muốn anh phải lo lắng tôi đã không báo cho anh sớm, một mình chờ đợi, thế nhưng anh cần biết tin dữ, hơn nữa cũng cần biết tôi chẳng thể đi thử váy cưới với anh lúc này được.
– Ba đang ở bệnh viện nào, nhắn cho anh khu nhà để anh đến!
Cảm thấy có thêm người chia sẻ mà tâm trí tôi nhẹ nhõm đi phần nào. Phải rồi, tôi sẽ có anh ở bên cùng sẻ chia hạnh phúc cũng như hoạn nạn kia mà, tại sao lúc này tôi mới nghĩ ra điều đó. Có lẽ vì bốn năm tôi và Quân yêu nhau, hai năm bên nhau dưới mái trường đại học Kinh tế và hai năm yêu xa, giữa chúng tôi là chuỗi ngày êm đềm tươi sáng đến mức tôi chưa bao giờ nghĩ đến có những lúc khổ sở thế này, cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với những tin đau đớn đến thế này, trong lúc lo lắng nhất tôi đã không nghĩ đến việc báo cho anh. Tôi cắn chặt môi chờ đợi, hai tay run rẩy đan chặt vào nhau, nghĩ đến Quân lòng tôi ấm áp hơn rất nhiều.
– Nguyệt, ba vẫn đang ở trong phòng mổ à?
Quân… anh đến rồi! Thoáng thấy anh tôi liền đứng dậy bước nhanh về phía anh, ngước nhìn anh đôi mắt chứa đầy tin tưởng tôi nói:
– Vâng… đã gần ba tiếng rồi… em lo lắm anh à… hức hức… – Tôi lau nước mắt nói với Quân.
– Bình tĩnh em ạ, giờ có lo cũng không giải quyết được gì. Sao chỉ có mình em ở đây thế này, mẹ đâu rồi hả em?
Mẹ… tôi không muốn mất thêm mẹ, chỉ mình ba nằm trong kia thôi tôi đã thấy trời đất tối tăm rồi nên chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nói ra chính mẹ là người đẩy ba, hơn nữa đó đơn thuần chỉ là tai nạn. Tôi tránh ánh mắt Quân trả lời anh:
– Mẹ nghe tin sốc quá nên không chịu nổi, giờ mẹ đang nằm nghỉ ở nhà chờ đợi thôi anh ạ.
– Ừ, thế mình cứ ngồi đây chờ. Đừng quá lo lắng, ba là người tốt nhất định ông trời sẽ phù hộ cho ba thôi, em yên tâm.
Đúng, Quân nói đúng. Ba là một người tốt, chính ba luôn dạy tôi những gì là làm lành tránh dữ, nhờ sự giáo dục của ba mà từ nhỏ tôi luôn thích tham gia các hoạt động tình nguyện, còn cùng ba mẹ lập nên nhóm thiện nguyện Sao Xanh. Chắc chắn người tốt như ba sẽ không gặp chuyện gì đâu! An ủi bản thân như vậy nhưng sao ruột gan tôi vẫn cứ như ngồi trên đống lửa, cơ thể tôi cứ run lên chờ đợi từng nhịp thời gian. Quân ngồi bên cạnh, ôm vai tôi vào lòng vỗ về. Có anh rồi, có chồng tôi ở đây rồi, tôi cảm thấy mình như được truyền thêm bao sức mạnh, tôi không phải một mình chống chọi với sự thật ba tôi đang nằm trên ranh giới sinh tử.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi không chậm trễ liền vùng dậy lao đến, Quân bước ngay sau tôi. Vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi là người phẫu thuật chính cho ba tôi vừa bước ra. Ông gỡ cặp kính lấm tấm mồ hôi khỏi mắt nhìn tôi đầy ái ngại, đôi mắt u tối của ông làm tôi muốn ngã quỵ trước cả khi nghe ông nói:
– Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên hai tư giờ tới vẫn cần phải chờ đợi, chúng tôi chưa thể nói trước được điều gì… nhiều khả năng…
Vị bác sĩ khẽ thở dài gấp cặp kính để vào túi áo. “Nhiều khả năng…” câu nói lấp lửng của ông ấy như tiếng sét đánh dọc cơ thể tôi. Nhiều khả năng ba tôi sẽ không thể qua khỏi hay sao? Tôi lắp bắp hỏi lại, bước theo khi ông ấy bước nhanh về phía hành lang, nước mắt tôi rơi như mưa.
– Bác sĩ… bác nói rõ hơn cho cháu nghe có được không… huhuhu… ba cháu… huhuhu…
– Tôi chỉ có thể nói, 90% ông ấy sẽ nằm thực vật, 10% còn lại… tôi e là…
Tôi sững sờ đến mức đông cứng toàn bộ máu trong cơ thể, trong giây lát bần thần như mất toàn bộ sức lực. “90% nằm thực vật?” Trường hợp may mắn nhất… lại chỉ là nằm thực vật sao? Cả bầu trời trước mắt tôi như sụp đổ. Người đàn ông là chỗ dựa cả vật chất và tinh thần cho tôi suốt hai tư năm qua, người tôi yêu kính nhất trên thế giới này không thể nào còn trở lại là ba tôi như trước kia được nữa hay sao? Tôi khụy chân, hai đầu gối gần như chạm đất không thể nào đứng nổi, không vì Quân đứng sau đỡ tôi thì tôi đã ngất lịm đi. Ba tôi còn nằm kia, vậy mà tại sao với tôi ông xa cách như sinh ly tử biệt? Vĩnh viễn… vĩnh viễn ông không còn là người ba hào sảng của tôi, không còn là vị giám đốc oai phong được bao người tin tưởng dựa vào nữa hay sao? Làm sao… làm sao tôi có thể chấp nhận được sự thật này? Làm sao mẹ tôi có thể chịu đựng được điều này đây? Ba ơi… không!
Tôi vùng chạy về phía cửa phòng phẫu thuật. Tôi không tin, nhất định tôi sẽ không tin những gì tồi tệ mà ông bác sĩ ấy vừa nói đâu. Mới sáng nay ba vẫn còn bảo tôi tuần tới đến công ty ba để tiếp quản dần kia mà. Làm sao ba có thể trở thành một cái xác không hồn được chứ? Không thể nào, chắc chắn là không thể nào, chắc chắn ông bác sĩ kia phán đoán sai lầm mà thôi! Bác sĩ đâu phải là thần thánh, họ cũng có lúc nhầm lẫn chứ?
Lúc này người ba tôi cắm đầy dây nhợ, cả người trắng toát như chẳng còn sự sống được đặt nằm trên cáng đẩy. Mấy y tá cùng đẩy ông về phòng vô trùng. Tôi muốn bước theo mà không sao bước nổi, đi được vài bước liền quỵ xuống thêm lần nữa, muốn gào khóc cũng không sao gào khóc nổi, chỉ cắn chặt răng vào môi ấm ức nghẹn ngào.
– Ba… ba ơi… huhuhu…
– Nguyệt… bình tĩnh đi em… ba sẽ không sao đâu em!
Quân đỡ tôi lên, anh dìu tôi bước theo xe đẩy để chúng tôi biết đêm nay ba nằm ở đâu. Tai tôi lùng bùng chẳng còn nghe thấy gì nữa, chỉ vang vọng trong đầu câu nói “90% nằm thực vật, 10% còn lại là cái c.hết”, chẳng có lấy một tia hi vọng dù là mỏng manh ông có thể bình phục như xưa. Người còn sống mà như đã chết rồi, có thể nào điều đáng sợ ấy lại xảy đến với tôi?
Được Quân vỗ về một hồi, tôi thẫn thờ nhưng cũng dần có ý thức trở lại. Tôi chấp nhận sự thật rồi, chấp nhận trường hợp may mắn nhất ba tôi sẽ nằm đó chờ đợi ngày trôi, chờ đợi người ta cắm dây truyền sự sống, chờ đợi mọi điều xảy đến trong câm lặng đến khi ông từ giã cõi đời này… Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài, cho đến lúc này cuộc đời tôi chưa bao giờ phải khóc nhiều đến thế. May sao, tôi vẫn còn có Quân ở cạnh bên trong lúc tôi cần nhất. Có anh, cuộc đời tôi vẫn còn niềm hi vọng, có lẽ tôi vẫn còn may mắn lắm. Không, tôi còn mẹ, còn mẹ nữa kia mà… Ba tôi nữa, ba vẫn đang còn sống mà… Tại sao tôi lại yếu đuối đến vậy? Có phải vì tôi sống sung sướng quen rồi nên gặp nỗi mất mát lớn thế này tôi mới sụp đổ như vậy không? Phải mạnh mẽ, mạnh mẽ lên Nguyệt! Mày còn phải làm chỗ dựa cho ba, cho mẹ, cho Quân nữa chứ? Ba mẹ chỉ có mình mày thôi con điên này!
Tôi sụt sịt quay mặt về Quân, khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng tôi nhìn anh đầy cảm kích, nói với anh:
– Em không sao nữa rồi… may mà có anh ở cạnh em lúc này. Hiện tại chúng ta vẫn cần phải chờ đợi, biết đâu bác sĩ phán đoán sai, còn nếu như ba phải nằm thực vật… thì ba vẫn còn ở bên chúng ta… đó cũng là may mắn rồi.
– Em nghĩ được vậy là tốt rồi. Đã sáu giờ rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, còn báo tin cho mẹ biết nữa em ạ.
Tôi gật đầu đứng dậy theo Quân. Bụng tôi bất giác sôi lên phát ra âm thanh xấu hổ, tôi nhớ ra từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì, chỉ là giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn. Nhìn khuôn mặt xám ngoét của tôi, nhận ra Quân lo lắng hỏi:
– Em đói à, anh đưa em đi ăn gì nhé!
– Thôi, giờ em chỉ muốn nằm nghỉ một lát…
Quân lái xe đưa tôi rời khỏi bệnh viện. Chiếc xe hơi này anh mới mua đợt tôi về nước. Số tiền mua xe là sự hỗ trợ từ gia đình anh cùng khoản tiết kiệm mà anh có được kể từ ngày đi làm. Lấy nhau rồi chúng tôi sẽ ở cùng bố mẹ anh. Bố mẹ anh chỉ có anh là con trai, chị gái anh đã đi lấy chồng hai năm trước, cuối tuần mới đưa chồng con về chơi. Mối quan hệ giữa tôi và anh dường như lúc nào cũng êm đềm. Tôi luôn tự hào về anh khi còn trẻ mà anh đã làm phó phòng một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, lại còn mua được xe hơi để thoải mái đưa tôi đi bất cứ nơi đâu tôi muốn, dù với điều kiện kinh tế gia đình tôi xe hơi không phải là điều gì xa vời.
Dừng xe trước cổng nhà tôi, Quân tháo dây bảo hiểm cho tôi, vuốt tóc tôi anh ân cần động viên:
– Sếp vừa nhắn anh có việc gấp nên anh không vào nhà cùng em được, em nằm nghỉ ngơi, động viên mẹ đừng quá buồn. Có việc gì cứ gọi cho anh, đừng chịu đựng một mình như ban chiều, em hiểu không?
Tôi gật đầu, lau nước mắt sụt sịt gượng cười với anh:
– Em hiểu mà, thôi em vào nhà đây, anh đi đi kẻo muộn.
Quân thơm nhẹ lên má tôi rồi mới mở cửa để tôi rời khỏi xe. Tôi mệt mỏi nhìn anh qua cửa kính, đến khi anh đi khuất mới mở cổng bước vào nhà. Cứ ngỡ mẹ tôi mệt mỏi nằm ở trên giường, nào ngờ khi tôi bước vào phòng ba mẹ, khung cảnh bừa bộn tan hoang, quần áo lung tung, đồ đạc chăn chiếu ngổn ngang như trộm càn quét qua khiến tôi ngỡ ngàng, vừa sốc như điện giật vừa tức đến trào máu họng trước mẩu giấy mẹ tôi để lại trên bàn trang điểm:
“Nguyệt, tha lỗi cho mẹ. Mẹ không thể ở lại ngôi nhà này nữa, không thể đối diện với ba con thêm một phút giây nào nữa. Mẹ cầm theo số tiền vàng lâu nay ba mẹ tích góp được, toàn bộ tiền trong ngân hàng và ngôi nhà mẹ để lại cho hai ba con.”
– Nguyệt à, anh đang chuẩn bị đi đây!
– Anh… hức hức…
– Có chuyện gì thế em… bình tĩnh!
– Ba em… ba em bị ngã cầu thang, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện… huhuhu…
Tôi không kìm được nước mắt trước người đàn ông mà mình tin tưởng, người sắp làm chồng tôi. Chẳng muốn anh phải lo lắng tôi đã không báo cho anh sớm, một mình chờ đợi, thế nhưng anh cần biết tin dữ, hơn nữa cũng cần biết tôi chẳng thể đi thử váy cưới với anh lúc này được.
– Ba đang ở bệnh viện nào, nhắn cho anh khu nhà để anh đến!
Cảm thấy có thêm người chia sẻ mà tâm trí tôi nhẹ nhõm đi phần nào. Phải rồi, tôi sẽ có anh ở bên cùng sẻ chia hạnh phúc cũng như hoạn nạn kia mà, tại sao lúc này tôi mới nghĩ ra điều đó. Có lẽ vì bốn năm tôi và Quân yêu nhau, hai năm bên nhau dưới mái trường đại học Kinh tế và hai năm yêu xa, giữa chúng tôi là chuỗi ngày êm đềm tươi sáng đến mức tôi chưa bao giờ nghĩ đến có những lúc khổ sở thế này, cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với những tin đau đớn đến thế này, trong lúc lo lắng nhất tôi đã không nghĩ đến việc báo cho anh. Tôi cắn chặt môi chờ đợi, hai tay run rẩy đan chặt vào nhau, nghĩ đến Quân lòng tôi ấm áp hơn rất nhiều.
– Nguyệt, ba vẫn đang ở trong phòng mổ à?
Quân… anh đến rồi! Thoáng thấy anh tôi liền đứng dậy bước nhanh về phía anh, ngước nhìn anh đôi mắt chứa đầy tin tưởng tôi nói:
– Vâng… đã gần ba tiếng rồi… em lo lắm anh à… hức hức… – Tôi lau nước mắt nói với Quân.
– Bình tĩnh em ạ, giờ có lo cũng không giải quyết được gì. Sao chỉ có mình em ở đây thế này, mẹ đâu rồi hả em?
Mẹ… tôi không muốn mất thêm mẹ, chỉ mình ba nằm trong kia thôi tôi đã thấy trời đất tối tăm rồi nên chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nói ra chính mẹ là người đẩy ba, hơn nữa đó đơn thuần chỉ là tai nạn. Tôi tránh ánh mắt Quân trả lời anh:
– Mẹ nghe tin sốc quá nên không chịu nổi, giờ mẹ đang nằm nghỉ ở nhà chờ đợi thôi anh ạ.
– Ừ, thế mình cứ ngồi đây chờ. Đừng quá lo lắng, ba là người tốt nhất định ông trời sẽ phù hộ cho ba thôi, em yên tâm.
Đúng, Quân nói đúng. Ba là một người tốt, chính ba luôn dạy tôi những gì là làm lành tránh dữ, nhờ sự giáo dục của ba mà từ nhỏ tôi luôn thích tham gia các hoạt động tình nguyện, còn cùng ba mẹ lập nên nhóm thiện nguyện Sao Xanh. Chắc chắn người tốt như ba sẽ không gặp chuyện gì đâu! An ủi bản thân như vậy nhưng sao ruột gan tôi vẫn cứ như ngồi trên đống lửa, cơ thể tôi cứ run lên chờ đợi từng nhịp thời gian. Quân ngồi bên cạnh, ôm vai tôi vào lòng vỗ về. Có anh rồi, có chồng tôi ở đây rồi, tôi cảm thấy mình như được truyền thêm bao sức mạnh, tôi không phải một mình chống chọi với sự thật ba tôi đang nằm trên ranh giới sinh tử.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi không chậm trễ liền vùng dậy lao đến, Quân bước ngay sau tôi. Vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi là người phẫu thuật chính cho ba tôi vừa bước ra. Ông gỡ cặp kính lấm tấm mồ hôi khỏi mắt nhìn tôi đầy ái ngại, đôi mắt u tối của ông làm tôi muốn ngã quỵ trước cả khi nghe ông nói:
– Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên hai tư giờ tới vẫn cần phải chờ đợi, chúng tôi chưa thể nói trước được điều gì… nhiều khả năng…
Vị bác sĩ khẽ thở dài gấp cặp kính để vào túi áo. “Nhiều khả năng…” câu nói lấp lửng của ông ấy như tiếng sét đánh dọc cơ thể tôi. Nhiều khả năng ba tôi sẽ không thể qua khỏi hay sao? Tôi lắp bắp hỏi lại, bước theo khi ông ấy bước nhanh về phía hành lang, nước mắt tôi rơi như mưa.
– Bác sĩ… bác nói rõ hơn cho cháu nghe có được không… huhuhu… ba cháu… huhuhu…
– Tôi chỉ có thể nói, 90% ông ấy sẽ nằm thực vật, 10% còn lại… tôi e là…
Tôi sững sờ đến mức đông cứng toàn bộ máu trong cơ thể, trong giây lát bần thần như mất toàn bộ sức lực. “90% nằm thực vật?” Trường hợp may mắn nhất… lại chỉ là nằm thực vật sao? Cả bầu trời trước mắt tôi như sụp đổ. Người đàn ông là chỗ dựa cả vật chất và tinh thần cho tôi suốt hai tư năm qua, người tôi yêu kính nhất trên thế giới này không thể nào còn trở lại là ba tôi như trước kia được nữa hay sao? Tôi khụy chân, hai đầu gối gần như chạm đất không thể nào đứng nổi, không vì Quân đứng sau đỡ tôi thì tôi đã ngất lịm đi. Ba tôi còn nằm kia, vậy mà tại sao với tôi ông xa cách như sinh ly tử biệt? Vĩnh viễn… vĩnh viễn ông không còn là người ba hào sảng của tôi, không còn là vị giám đốc oai phong được bao người tin tưởng dựa vào nữa hay sao? Làm sao… làm sao tôi có thể chấp nhận được sự thật này? Làm sao mẹ tôi có thể chịu đựng được điều này đây? Ba ơi… không!
Tôi vùng chạy về phía cửa phòng phẫu thuật. Tôi không tin, nhất định tôi sẽ không tin những gì tồi tệ mà ông bác sĩ ấy vừa nói đâu. Mới sáng nay ba vẫn còn bảo tôi tuần tới đến công ty ba để tiếp quản dần kia mà. Làm sao ba có thể trở thành một cái xác không hồn được chứ? Không thể nào, chắc chắn là không thể nào, chắc chắn ông bác sĩ kia phán đoán sai lầm mà thôi! Bác sĩ đâu phải là thần thánh, họ cũng có lúc nhầm lẫn chứ?
Lúc này người ba tôi cắm đầy dây nhợ, cả người trắng toát như chẳng còn sự sống được đặt nằm trên cáng đẩy. Mấy y tá cùng đẩy ông về phòng vô trùng. Tôi muốn bước theo mà không sao bước nổi, đi được vài bước liền quỵ xuống thêm lần nữa, muốn gào khóc cũng không sao gào khóc nổi, chỉ cắn chặt răng vào môi ấm ức nghẹn ngào.
– Ba… ba ơi… huhuhu…
– Nguyệt… bình tĩnh đi em… ba sẽ không sao đâu em!
Quân đỡ tôi lên, anh dìu tôi bước theo xe đẩy để chúng tôi biết đêm nay ba nằm ở đâu. Tai tôi lùng bùng chẳng còn nghe thấy gì nữa, chỉ vang vọng trong đầu câu nói “90% nằm thực vật, 10% còn lại là cái c.hết”, chẳng có lấy một tia hi vọng dù là mỏng manh ông có thể bình phục như xưa. Người còn sống mà như đã chết rồi, có thể nào điều đáng sợ ấy lại xảy đến với tôi?
Được Quân vỗ về một hồi, tôi thẫn thờ nhưng cũng dần có ý thức trở lại. Tôi chấp nhận sự thật rồi, chấp nhận trường hợp may mắn nhất ba tôi sẽ nằm đó chờ đợi ngày trôi, chờ đợi người ta cắm dây truyền sự sống, chờ đợi mọi điều xảy đến trong câm lặng đến khi ông từ giã cõi đời này… Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài, cho đến lúc này cuộc đời tôi chưa bao giờ phải khóc nhiều đến thế. May sao, tôi vẫn còn có Quân ở cạnh bên trong lúc tôi cần nhất. Có anh, cuộc đời tôi vẫn còn niềm hi vọng, có lẽ tôi vẫn còn may mắn lắm. Không, tôi còn mẹ, còn mẹ nữa kia mà… Ba tôi nữa, ba vẫn đang còn sống mà… Tại sao tôi lại yếu đuối đến vậy? Có phải vì tôi sống sung sướng quen rồi nên gặp nỗi mất mát lớn thế này tôi mới sụp đổ như vậy không? Phải mạnh mẽ, mạnh mẽ lên Nguyệt! Mày còn phải làm chỗ dựa cho ba, cho mẹ, cho Quân nữa chứ? Ba mẹ chỉ có mình mày thôi con điên này!
Tôi sụt sịt quay mặt về Quân, khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng tôi nhìn anh đầy cảm kích, nói với anh:
– Em không sao nữa rồi… may mà có anh ở cạnh em lúc này. Hiện tại chúng ta vẫn cần phải chờ đợi, biết đâu bác sĩ phán đoán sai, còn nếu như ba phải nằm thực vật… thì ba vẫn còn ở bên chúng ta… đó cũng là may mắn rồi.
– Em nghĩ được vậy là tốt rồi. Đã sáu giờ rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, còn báo tin cho mẹ biết nữa em ạ.
Tôi gật đầu đứng dậy theo Quân. Bụng tôi bất giác sôi lên phát ra âm thanh xấu hổ, tôi nhớ ra từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì, chỉ là giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn. Nhìn khuôn mặt xám ngoét của tôi, nhận ra Quân lo lắng hỏi:
– Em đói à, anh đưa em đi ăn gì nhé!
– Thôi, giờ em chỉ muốn nằm nghỉ một lát…
Quân lái xe đưa tôi rời khỏi bệnh viện. Chiếc xe hơi này anh mới mua đợt tôi về nước. Số tiền mua xe là sự hỗ trợ từ gia đình anh cùng khoản tiết kiệm mà anh có được kể từ ngày đi làm. Lấy nhau rồi chúng tôi sẽ ở cùng bố mẹ anh. Bố mẹ anh chỉ có anh là con trai, chị gái anh đã đi lấy chồng hai năm trước, cuối tuần mới đưa chồng con về chơi. Mối quan hệ giữa tôi và anh dường như lúc nào cũng êm đềm. Tôi luôn tự hào về anh khi còn trẻ mà anh đã làm phó phòng một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, lại còn mua được xe hơi để thoải mái đưa tôi đi bất cứ nơi đâu tôi muốn, dù với điều kiện kinh tế gia đình tôi xe hơi không phải là điều gì xa vời.
Dừng xe trước cổng nhà tôi, Quân tháo dây bảo hiểm cho tôi, vuốt tóc tôi anh ân cần động viên:
– Sếp vừa nhắn anh có việc gấp nên anh không vào nhà cùng em được, em nằm nghỉ ngơi, động viên mẹ đừng quá buồn. Có việc gì cứ gọi cho anh, đừng chịu đựng một mình như ban chiều, em hiểu không?
Tôi gật đầu, lau nước mắt sụt sịt gượng cười với anh:
– Em hiểu mà, thôi em vào nhà đây, anh đi đi kẻo muộn.
Quân thơm nhẹ lên má tôi rồi mới mở cửa để tôi rời khỏi xe. Tôi mệt mỏi nhìn anh qua cửa kính, đến khi anh đi khuất mới mở cổng bước vào nhà. Cứ ngỡ mẹ tôi mệt mỏi nằm ở trên giường, nào ngờ khi tôi bước vào phòng ba mẹ, khung cảnh bừa bộn tan hoang, quần áo lung tung, đồ đạc chăn chiếu ngổn ngang như trộm càn quét qua khiến tôi ngỡ ngàng, vừa sốc như điện giật vừa tức đến trào máu họng trước mẩu giấy mẹ tôi để lại trên bàn trang điểm:
“Nguyệt, tha lỗi cho mẹ. Mẹ không thể ở lại ngôi nhà này nữa, không thể đối diện với ba con thêm một phút giây nào nữa. Mẹ cầm theo số tiền vàng lâu nay ba mẹ tích góp được, toàn bộ tiền trong ngân hàng và ngôi nhà mẹ để lại cho hai ba con.”