Chương 9
Hàn Bùi Vân buổi tối đang đánh máy trong phòng làm việc, gần đây cô đang viết một cuốn tiểu thuyết cổ đại xuyên không hiện đại, nữ chính xuyên không từ thời nhà Minh đến thời hiện đại, gặp được nam chính là một ông trùm kinh doanh. Nữ chính Mary Sue được ghép đôi với một bá đạo tổng tài, bối cảnh xuyên không, hào môn, giới giải trí... được viết dưới bút danh của cô, chỉ mới viết được nửa chừng, biên tập viên đã dự đoán rằng đây sẽ là một IP nổi tiếng.
Biên tập viên yêu cầu cô viết cẩn thận, nếu viết xong càng sớm càng tốt sẽ có thể bán được giá tốt.
Hàn Bùi Vân ngồi trước máy tính từ 9 giờ đến 12 giờ, bánh răng trong đầu đã rỉ sét, cô làm việc cật lực nhưng bị mắc kẹt trong ngàn chữ.
Dòng có con trỏ nhấp nháy đến đoạn nữ chính bị đứt tay, máu đỏ tươi chảy dọc theo ngón tay, khiến nam chính lòng đau như cắt.
Đối mặt với từ "máu" trong trang viết kia, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu của Cố Chỉ Lịch, khi cô bé dang đôi bàn tay đầy máu ra và gọi Cố Cảnh Hàm, giọng cô bé yếu ớt, như thể cô bé sợ mẹ mình la mắng vì làm dơ tay.
Ở hành lang, Cố Cảnh Hàm nói cho cô biết, con gái thường xuyên chảy máu cam, rất khó cầm lại.
Đứa trẻ bốn tuổi này đã phạm tội gì mà đáng phải chịu cảnh này?
Kết quả tủy sống vẫn chưa có, tỷ lệ thành công giữa mẹ ruột và con gái rất cao nhưng thực tế chỉ là một nửa. Cố Chỉ Lịch không có ba, giống như An Ca, nửa gen còn lại của cô bé đến từ một người hiến t*ng trùng ẩn danh, một nửa cơ hội này tương đối là quý giá.
Nếu kết quả là một nửa khác thì sao?
Tay Hàn Bùi Vân dùng sức đập mạnh vào bàn phím, cô không khống chế được nam chính trong truyện sẽ làm gì tiếp theo, cúi đầu dựa vào mép bàn, ở góc độ này, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Không, cô thậm chí còn chưa kịp nhận lại đứa con này, ông trời sẽ không mù đến vậy.
"Mẹ, mẹ ngủ rồi à?" Hàn An Ca dựa vào khung cửa phòng làm việc, lộ ra nửa khuôn mặt, nhẹ giọng gọi mẹ.
Cô nhóc vốn dĩ ngủ rồi, nào ngờ bị tiếng đập mạnh vào bàn phím làm cho tỉnh, cảm giác muốn đi wc, đi ra thấy mẹ nằm bất động trên bàn.
Hàn Bùi Vân vội vàng lau mặt, ngẩng đầu nhìn An Ca với nụ cười yêu thương: "An Ca sao lại dậy thế?"
"Con muốn đi tiểu, mẹ đi cùng con đi." Hàn An Ca đi đến bên mẹ, nắm tay mẹ đi vào wc.
Hàn Bùi Vân cởi quần ngủ của An Ca, bế cô nhóc ngồi lên bồn cầu, rồi chờ cô nhóc đi wc, một lát sau An Ca nói xong rồi, Hàn Bùi Vân lau mông cho cô nhóc rồi mặc quần ngủ vào.
"An Ca bây giờ đã lớn rồi, sau này nhất định phải học cách tự mình đi vệ sinh." Hàn Bùi Vân đem con gái đưa trở lại phòng ngủ, sau khi cô nhóc nằm xuống, liền kéo chăn lên đắp cho cô nhóc.
"Không ạ, con thích mẹ đi cùng con." Hàn An Ca co ro trên giường, đôi mắt đen đảo tròn.
"Mẹ còn bận, lát nữa sẽ ngủ với con."
"Mẹ." Hàn An Ca móc ngón tay của mẹ, cô nhóc có một câu hỏi mà cô nhóc đã muốn hỏi từ khi đi ra bệnh viện, nhưng mà sợ bản thân lại nói sai nên không dám mở miệng.
"Sao thế con?" Hàn Bùi Vân ngồi ở bên giường, kiên nhẫn nhìn con gái.
"Lịch Lịch, cậu ấy...." Cô nhóc mím môi, lấy hết dũng khí nói ra câu đó, "Có phải sẽ chết không ạ?"
Trong phòng ngủ chỉ có chiếc đèn ngủ được bật lên, ánh sáng mờ ảo khiến đôi mắt Hàn Bùi Vân trông có vẻ đờ đẫn, Hàn An Ca nhìn vào mắt mẹ, nhận ra câu hỏi của bản thân làm mẹ không vui, rụt người xuống, nửa gương mặt vùi vào trong chăn.
Chỉ lộ ra một đôi mắt, chớp chớp liên tục nhìn mẹ ngồi bên giường.
"Sẽ không." Cổ họng Hàn Bùi Vân tràn ngập chua xót, cô làm động tác nuốt nước bọt, miễn cưỡng cong môi lên, vỗ vỗ gương mặt nhỏ của An Ca.
"Nhưng mà Lịch Lịch chảy máy nhiều quá. Giáo viên nói, nếu một người chảy máu nhiều sẽ chết." An Ca thấy mẹ vẫn cười với mình, thế nên lại mạnh dạn hỏi tiếp.
"Lịch Lịch chỉ chảy máu mũi, không sao đâu." Nhớ đến ở hành lang bệnh viện, Cố Cảnh Hàm hết lần này đến lần khác an ủi cô Lịch Lịch sẽ không sao, lúc đó Hàn Bùi Vân không kiềm nén được mà khóc, hẳn lúc đó không bị câu nói này thuyết phục.
"Vậy tại sao Lịch Lịch lại ở bệnh viện ạ?" Hàn An Ca giống như một đứa bé tò mò, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
"Bởi vì cô bé bị bênh." Hàn Bùi Vân mỉm cười, che mắt An Ca lại.
Trong nháy mắt An Ca nhắm mắt lại, nụ cười trên môi Hàn Bùi Vân biến mất.
"Bạn học Viên Y Y lớp còn cũng từng nằm viện, bạn ấy nói bị bệnh nặng thì phải nằm viện." Hàn An Ca đã nhắm mắt lại, nhưng miệng thì vẫn lẩm bẩm.
"Lịch Lịch sẽ mau khoẻ thôi, An Ca cũng nên đi ngủ sớm, ngày mai mẹ sẽ dẫn còn đi gặp Lịch Lịch, được không?' Hàn Bùi Vân cúi người hôn lên má con gái.
"Được ạ." Hàn An Ca hài lòng đi ngủ.
Hàn Bùi Vân bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, quay lại phòng làm việc, màn hình điện thoại ở trên bàn sáng lên, nửa đêm cô nhận được mấy tin nhắn mới.
Cô mở khóa điện thoại, mở giao diện WeChat, người gửi tin nhắn mới chính là Cố Cảnh Hàm.
Mười phút trước: [Tôi vừa về tới nhà, cô ngủ chưa?]
Bảy phút trước: [Trước khi về nhà, tôi đến bệnh viện nhìn Lịch Lịch, con bé ngủ ngon lắm. Dì Vương nói tình trạng của con gái khá tốt, đừng lo nhé.]
Năm phút trước: [Thật sự không cần quá lo lắng, kết quả xét nghiệm sẽ sớm co thôi, rất nhanh có thể ghép tuỷ.]
Hàn Bùi Vân còn chưa gõ chữ, trong khung chat hiện lên đối phương đang nhập tin nhắn, xem ra Cố Cảnh Hàm cũng giống như kia, mọi tâm tư đều trên người đứa bé kia.
Có lẽ cô ấy cũng giống như, lúc nào cũng kiên định nói sẽ không sao đâu, nhưng sâu trong thâm tâm không ngừng n nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Cố Cảnh Hàm gửi đến một tin nhắn mới: [Ngày mai, tôi sẽ bận đến tối khuya không đi bệnh viện được, khi nào có kết quả xét nghiệm tôi sẽ liên lạc với cô.]
Đầu ngón tay Hàn Bùi Vân lơ lửng trên màn hình, cô nhanh chóng ấn mấy cái: [Được.]
Hiển thị Cố Cảnh Hàm lại đang nhập tin nhắn, sau đó là một tin nhắn gửi đến: [Sắp một giờ rồi, sao vẫn thức khuya vậy?]
[Tôi làm việc.]
Lần trước, Cố Cảnh Hàm trò chuyện với Hàn Bùi Vân trên WeChat cũng là nửa đêm, hình như cô có chút hiểu sai: [Hôm nay, cô hỏi tôi có về cái gọi là xã giao... chẳng lẽ cô làm xã giao à?"
Nghĩ nghĩ thì cũng không đúng, làm sao Hàn Bùi Vân có thể hở han đi xã giao được.
Hàn Bùi Vân nhanh chóng trả lời:[Đầu óc cô có vấn đề à.]
[Uống nhiều quá nên có hơi ngốc.] Cố Cảnh Hàm xin lỗi.
Hàn Bùi Vân nhìn tin nhắn cô ấy vừa gửi, cau mày nói: [Sao lúc nào cô cũng uống rượu thế hả?]
[Đôi khi là do thích uống, đôi khi là do công việc.]
Cố Cảnh Hàm lại gửi đến một tin nhắn: [Tôi đi tắm, cô cũng ngủ sớm đi.]
Hàn Bùi Vân muốn nói, cô đã ngừng đăng hai ngày rồi, hôm nay phải rặn lắm mới được một chương, sao có thể đi ngủ liền được.
Cuối cùng là không buồn nói với Cố Cảnh Hàm, nên gửi cho cô ấy một cái icon ngủ ngon.
Cố Cảnh Hàm yêu cầu bệnh viện liên hệ ngay với cô ngay khi có kết quả, khi nhận được thông báo, cô đang ở phòng tiếp khách của công ty tiếp đại diện các công ty hợp tác nước ngoài. Khi con số lưu lại trong điện thoại xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, Cố Cảnh Hàm vội vàng trả lời điện thoại mà không hề nghĩ ngợi nhiều.
Rồi chỉ mười giây sau, cô suy sụp hạ tay cầm điện thoại xuống.
"Cố tổng?" Chu Cần, trợ lý bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
"Không sao." Cố Cảnh Hàm mỉm cười, bắt đầu nói chuyện thân thiện với đối phương.
Chu Khâm làm trợ lý riêng cho Cố Cảnh Hàm được 8 năm, chỉ từ lời nói và cử chỉ của Cố Cảnh Hàm mà đoán ra được tâm lý của Cố Cảnh Hàm, mới vừa rồi cô ấy có chút thất thần, hình như... đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Cố Cảnh Hàm che giấu cảm xúc rất tốt, trên đường ra khỏi phòng tiếp khách trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, tư thế của cô vẫn cao thẳng như một cây thông đang chào đón.
Bước vào văn phòng, Cố Cảnh Hàm dường như đã cạn kiệt sức lực, nằm ngửa ra, ném mình vào chiếc ghế sofa lớn dành cho ba người.
Cô nắm chặt điện thoại của mình, tìm đến avatar của Hàn Bùi Vân.
Mở giao diện trò chuyện ra, còn có dòng chữ đã gửi cho cô ấy trước đó: [Lịch Lịch sẽ không sao đâu.]
Lúc nói câu này, lòng tin của cô đến đâu chứ? Nếu bản thân không tin làm sao có thể khiến Hàn Bùi Vân tin cô được.
Để cô ấy mang hy vọng, kết quả chỉ khiến cô ấy tuyệt vọng hơn thôi.
Cảnh Hàn Bùi Vân ngồi xổm ở hành lang khóc đến không nhịn được, cùng cảnh Cố Lịch Lịch với khuôn mặt đầy máu thay phiên xen kẽ với nhau, không ngừng tua lại trong đầu Cố Cảnh Hàm.
Hình ảnh trước mắt mơ hồ, Cố Cảnh Hàm dụi mắt, mu bàn tay dính chút hơi nóng ẩm.
Chu Cần sắp xếp lại tài liệu trên bàn Cố Cảnh Hàm, quay người lại đang định hỏi cô ấy tối nay muốn đi ăn tối với khách nước ngoài ở khách sạn nào, để cô gọi điện trước đặt phòng riêng.
"Cố tổng." Một cái xoay lại làm cả người ngây ra, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên cô thấy đôi mắt Cố Cảnh Hàm đỏ hoe.
"Đặt vé cho tôi đi New York, chuyến bay sớm nhất trong hôm nay." Cố Cảnh Hàm đóng giao diện trò chuyện với Hàn Bùi Vân, cô cũng không gửi một lời nào.
"Nhưng tối nay sẽ có khách nước ngoài..."
Chu Cần còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Cảnh Hàm cắt ngang.
"Bảo phó tổng đi, phó tổng không có thơi gian thì để thư ký trưởng đi." Cố Cảnh Hàm nhận được bản scan báo cáo từ bệnh viện, cô nhìn dòng chữ trên đó với đôi mắt đờ đẫn, giọng điệu nghiêm túc hơn, "Mau đi đặt vé, tôi về nhà thu dọn hành lý."
"Vâng, Cố tổng." Chu Cần vội vàng đi ra ngoài.
Cố Cảnh Hàm từ trên sô pha chậm rãi đứng dậy, cô tựa hồ bị dồn vào ngõ cụt, thật sự không có lối thoát, nhưng dù hy vọng có nhỏ nhoi đến đâu, cô vẫn phải đến đó thử xem.
Biên tập viên yêu cầu cô viết cẩn thận, nếu viết xong càng sớm càng tốt sẽ có thể bán được giá tốt.
Hàn Bùi Vân ngồi trước máy tính từ 9 giờ đến 12 giờ, bánh răng trong đầu đã rỉ sét, cô làm việc cật lực nhưng bị mắc kẹt trong ngàn chữ.
Dòng có con trỏ nhấp nháy đến đoạn nữ chính bị đứt tay, máu đỏ tươi chảy dọc theo ngón tay, khiến nam chính lòng đau như cắt.
Đối mặt với từ "máu" trong trang viết kia, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu của Cố Chỉ Lịch, khi cô bé dang đôi bàn tay đầy máu ra và gọi Cố Cảnh Hàm, giọng cô bé yếu ớt, như thể cô bé sợ mẹ mình la mắng vì làm dơ tay.
Ở hành lang, Cố Cảnh Hàm nói cho cô biết, con gái thường xuyên chảy máu cam, rất khó cầm lại.
Đứa trẻ bốn tuổi này đã phạm tội gì mà đáng phải chịu cảnh này?
Kết quả tủy sống vẫn chưa có, tỷ lệ thành công giữa mẹ ruột và con gái rất cao nhưng thực tế chỉ là một nửa. Cố Chỉ Lịch không có ba, giống như An Ca, nửa gen còn lại của cô bé đến từ một người hiến t*ng trùng ẩn danh, một nửa cơ hội này tương đối là quý giá.
Nếu kết quả là một nửa khác thì sao?
Tay Hàn Bùi Vân dùng sức đập mạnh vào bàn phím, cô không khống chế được nam chính trong truyện sẽ làm gì tiếp theo, cúi đầu dựa vào mép bàn, ở góc độ này, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Không, cô thậm chí còn chưa kịp nhận lại đứa con này, ông trời sẽ không mù đến vậy.
"Mẹ, mẹ ngủ rồi à?" Hàn An Ca dựa vào khung cửa phòng làm việc, lộ ra nửa khuôn mặt, nhẹ giọng gọi mẹ.
Cô nhóc vốn dĩ ngủ rồi, nào ngờ bị tiếng đập mạnh vào bàn phím làm cho tỉnh, cảm giác muốn đi wc, đi ra thấy mẹ nằm bất động trên bàn.
Hàn Bùi Vân vội vàng lau mặt, ngẩng đầu nhìn An Ca với nụ cười yêu thương: "An Ca sao lại dậy thế?"
"Con muốn đi tiểu, mẹ đi cùng con đi." Hàn An Ca đi đến bên mẹ, nắm tay mẹ đi vào wc.
Hàn Bùi Vân cởi quần ngủ của An Ca, bế cô nhóc ngồi lên bồn cầu, rồi chờ cô nhóc đi wc, một lát sau An Ca nói xong rồi, Hàn Bùi Vân lau mông cho cô nhóc rồi mặc quần ngủ vào.
"An Ca bây giờ đã lớn rồi, sau này nhất định phải học cách tự mình đi vệ sinh." Hàn Bùi Vân đem con gái đưa trở lại phòng ngủ, sau khi cô nhóc nằm xuống, liền kéo chăn lên đắp cho cô nhóc.
"Không ạ, con thích mẹ đi cùng con." Hàn An Ca co ro trên giường, đôi mắt đen đảo tròn.
"Mẹ còn bận, lát nữa sẽ ngủ với con."
"Mẹ." Hàn An Ca móc ngón tay của mẹ, cô nhóc có một câu hỏi mà cô nhóc đã muốn hỏi từ khi đi ra bệnh viện, nhưng mà sợ bản thân lại nói sai nên không dám mở miệng.
"Sao thế con?" Hàn Bùi Vân ngồi ở bên giường, kiên nhẫn nhìn con gái.
"Lịch Lịch, cậu ấy...." Cô nhóc mím môi, lấy hết dũng khí nói ra câu đó, "Có phải sẽ chết không ạ?"
Trong phòng ngủ chỉ có chiếc đèn ngủ được bật lên, ánh sáng mờ ảo khiến đôi mắt Hàn Bùi Vân trông có vẻ đờ đẫn, Hàn An Ca nhìn vào mắt mẹ, nhận ra câu hỏi của bản thân làm mẹ không vui, rụt người xuống, nửa gương mặt vùi vào trong chăn.
Chỉ lộ ra một đôi mắt, chớp chớp liên tục nhìn mẹ ngồi bên giường.
"Sẽ không." Cổ họng Hàn Bùi Vân tràn ngập chua xót, cô làm động tác nuốt nước bọt, miễn cưỡng cong môi lên, vỗ vỗ gương mặt nhỏ của An Ca.
"Nhưng mà Lịch Lịch chảy máy nhiều quá. Giáo viên nói, nếu một người chảy máu nhiều sẽ chết." An Ca thấy mẹ vẫn cười với mình, thế nên lại mạnh dạn hỏi tiếp.
"Lịch Lịch chỉ chảy máu mũi, không sao đâu." Nhớ đến ở hành lang bệnh viện, Cố Cảnh Hàm hết lần này đến lần khác an ủi cô Lịch Lịch sẽ không sao, lúc đó Hàn Bùi Vân không kiềm nén được mà khóc, hẳn lúc đó không bị câu nói này thuyết phục.
"Vậy tại sao Lịch Lịch lại ở bệnh viện ạ?" Hàn An Ca giống như một đứa bé tò mò, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
"Bởi vì cô bé bị bênh." Hàn Bùi Vân mỉm cười, che mắt An Ca lại.
Trong nháy mắt An Ca nhắm mắt lại, nụ cười trên môi Hàn Bùi Vân biến mất.
"Bạn học Viên Y Y lớp còn cũng từng nằm viện, bạn ấy nói bị bệnh nặng thì phải nằm viện." Hàn An Ca đã nhắm mắt lại, nhưng miệng thì vẫn lẩm bẩm.
"Lịch Lịch sẽ mau khoẻ thôi, An Ca cũng nên đi ngủ sớm, ngày mai mẹ sẽ dẫn còn đi gặp Lịch Lịch, được không?' Hàn Bùi Vân cúi người hôn lên má con gái.
"Được ạ." Hàn An Ca hài lòng đi ngủ.
Hàn Bùi Vân bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, quay lại phòng làm việc, màn hình điện thoại ở trên bàn sáng lên, nửa đêm cô nhận được mấy tin nhắn mới.
Cô mở khóa điện thoại, mở giao diện WeChat, người gửi tin nhắn mới chính là Cố Cảnh Hàm.
Mười phút trước: [Tôi vừa về tới nhà, cô ngủ chưa?]
Bảy phút trước: [Trước khi về nhà, tôi đến bệnh viện nhìn Lịch Lịch, con bé ngủ ngon lắm. Dì Vương nói tình trạng của con gái khá tốt, đừng lo nhé.]
Năm phút trước: [Thật sự không cần quá lo lắng, kết quả xét nghiệm sẽ sớm co thôi, rất nhanh có thể ghép tuỷ.]
Hàn Bùi Vân còn chưa gõ chữ, trong khung chat hiện lên đối phương đang nhập tin nhắn, xem ra Cố Cảnh Hàm cũng giống như kia, mọi tâm tư đều trên người đứa bé kia.
Có lẽ cô ấy cũng giống như, lúc nào cũng kiên định nói sẽ không sao đâu, nhưng sâu trong thâm tâm không ngừng n nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Cố Cảnh Hàm gửi đến một tin nhắn mới: [Ngày mai, tôi sẽ bận đến tối khuya không đi bệnh viện được, khi nào có kết quả xét nghiệm tôi sẽ liên lạc với cô.]
Đầu ngón tay Hàn Bùi Vân lơ lửng trên màn hình, cô nhanh chóng ấn mấy cái: [Được.]
Hiển thị Cố Cảnh Hàm lại đang nhập tin nhắn, sau đó là một tin nhắn gửi đến: [Sắp một giờ rồi, sao vẫn thức khuya vậy?]
[Tôi làm việc.]
Lần trước, Cố Cảnh Hàm trò chuyện với Hàn Bùi Vân trên WeChat cũng là nửa đêm, hình như cô có chút hiểu sai: [Hôm nay, cô hỏi tôi có về cái gọi là xã giao... chẳng lẽ cô làm xã giao à?"
Nghĩ nghĩ thì cũng không đúng, làm sao Hàn Bùi Vân có thể hở han đi xã giao được.
Hàn Bùi Vân nhanh chóng trả lời:[Đầu óc cô có vấn đề à.]
[Uống nhiều quá nên có hơi ngốc.] Cố Cảnh Hàm xin lỗi.
Hàn Bùi Vân nhìn tin nhắn cô ấy vừa gửi, cau mày nói: [Sao lúc nào cô cũng uống rượu thế hả?]
[Đôi khi là do thích uống, đôi khi là do công việc.]
Cố Cảnh Hàm lại gửi đến một tin nhắn: [Tôi đi tắm, cô cũng ngủ sớm đi.]
Hàn Bùi Vân muốn nói, cô đã ngừng đăng hai ngày rồi, hôm nay phải rặn lắm mới được một chương, sao có thể đi ngủ liền được.
Cuối cùng là không buồn nói với Cố Cảnh Hàm, nên gửi cho cô ấy một cái icon ngủ ngon.
Cố Cảnh Hàm yêu cầu bệnh viện liên hệ ngay với cô ngay khi có kết quả, khi nhận được thông báo, cô đang ở phòng tiếp khách của công ty tiếp đại diện các công ty hợp tác nước ngoài. Khi con số lưu lại trong điện thoại xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, Cố Cảnh Hàm vội vàng trả lời điện thoại mà không hề nghĩ ngợi nhiều.
Rồi chỉ mười giây sau, cô suy sụp hạ tay cầm điện thoại xuống.
"Cố tổng?" Chu Cần, trợ lý bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
"Không sao." Cố Cảnh Hàm mỉm cười, bắt đầu nói chuyện thân thiện với đối phương.
Chu Khâm làm trợ lý riêng cho Cố Cảnh Hàm được 8 năm, chỉ từ lời nói và cử chỉ của Cố Cảnh Hàm mà đoán ra được tâm lý của Cố Cảnh Hàm, mới vừa rồi cô ấy có chút thất thần, hình như... đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Cố Cảnh Hàm che giấu cảm xúc rất tốt, trên đường ra khỏi phòng tiếp khách trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, tư thế của cô vẫn cao thẳng như một cây thông đang chào đón.
Bước vào văn phòng, Cố Cảnh Hàm dường như đã cạn kiệt sức lực, nằm ngửa ra, ném mình vào chiếc ghế sofa lớn dành cho ba người.
Cô nắm chặt điện thoại của mình, tìm đến avatar của Hàn Bùi Vân.
Mở giao diện trò chuyện ra, còn có dòng chữ đã gửi cho cô ấy trước đó: [Lịch Lịch sẽ không sao đâu.]
Lúc nói câu này, lòng tin của cô đến đâu chứ? Nếu bản thân không tin làm sao có thể khiến Hàn Bùi Vân tin cô được.
Để cô ấy mang hy vọng, kết quả chỉ khiến cô ấy tuyệt vọng hơn thôi.
Cảnh Hàn Bùi Vân ngồi xổm ở hành lang khóc đến không nhịn được, cùng cảnh Cố Lịch Lịch với khuôn mặt đầy máu thay phiên xen kẽ với nhau, không ngừng tua lại trong đầu Cố Cảnh Hàm.
Hình ảnh trước mắt mơ hồ, Cố Cảnh Hàm dụi mắt, mu bàn tay dính chút hơi nóng ẩm.
Chu Cần sắp xếp lại tài liệu trên bàn Cố Cảnh Hàm, quay người lại đang định hỏi cô ấy tối nay muốn đi ăn tối với khách nước ngoài ở khách sạn nào, để cô gọi điện trước đặt phòng riêng.
"Cố tổng." Một cái xoay lại làm cả người ngây ra, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên cô thấy đôi mắt Cố Cảnh Hàm đỏ hoe.
"Đặt vé cho tôi đi New York, chuyến bay sớm nhất trong hôm nay." Cố Cảnh Hàm đóng giao diện trò chuyện với Hàn Bùi Vân, cô cũng không gửi một lời nào.
"Nhưng tối nay sẽ có khách nước ngoài..."
Chu Cần còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Cảnh Hàm cắt ngang.
"Bảo phó tổng đi, phó tổng không có thơi gian thì để thư ký trưởng đi." Cố Cảnh Hàm nhận được bản scan báo cáo từ bệnh viện, cô nhìn dòng chữ trên đó với đôi mắt đờ đẫn, giọng điệu nghiêm túc hơn, "Mau đi đặt vé, tôi về nhà thu dọn hành lý."
"Vâng, Cố tổng." Chu Cần vội vàng đi ra ngoài.
Cố Cảnh Hàm từ trên sô pha chậm rãi đứng dậy, cô tựa hồ bị dồn vào ngõ cụt, thật sự không có lối thoát, nhưng dù hy vọng có nhỏ nhoi đến đâu, cô vẫn phải đến đó thử xem.