Chương 23
Đường Nghiên lật xem vài lần, đóng lại hỏi: "Tiểu Vân, ngày mai mình phải đi học cậu có kế hoạch gì không?"
"Trước khi đến đây mình đã liên hệ với một công ty trên trang web tuyển dụng rồi là công việc bán hàng, mình sẽ đi phỏng vấn sau khi cậu đi hoc." Triệu Tiểu Vân nói.
Đường Nghiên yên tâm rồi hỏi tiếp: "Vậy cậu đã tìm được chỗ ở chưa, nếu không mình sẽ nói với cô Kỷ để cậu ở tạm chỗ này."
"Không cần, không cần nếu như vậy thì sẽ rất ngại. Ngày mai mà vượt qua phỏng vấn mình có thể ở ký túc xá của nhân viên, không tốn tiền."
"Ồ..." Đường Nghiên gật đầu, "Vậy cũng được, chỉ cần có chỗ ở thì mình yên tâm hơn rồi."
Triệu Tiểu Vân thuận thế vỗ vỗ đùi đứng dậy đi ra ngoài, "Được rồi, cậu sớm đi ngủ đi, mình cũng phải đi ngủ đây trên tàu mệt cả ngày rồi." Tiểu Vân vừa nói vừa ngáp một cái.
"Này, Tiểu Vân, đợi đã!" Đường Nghiên vội vàng ngăn cô lại, gấp mấy cuốn truyện tranh trả lại cho cô, "Cái này cậu lấy lại đi."
Triệu Tiểu Vân ngây ra một lúc "cậu không có hứng thú sao? Rất đẹp mà còn bạo nha
Đường Nghiên xấu hổ lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: "mình thật sự không thích xem cái này."
"Vậy được." Triệu Tiểu Vân nhếch mép cười, "Vậy không ép cậu, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon ~" Đường Nghiên đứng ở cửa tiễn, nhìn Tiểu Vân trở lại phòng khách bên cạnh, sau đó xoay người trở về phòng, vừa vặn gặp được Kỷ Du Thanh đang đứng ở phòng khách với một ly nước bốn mắt nhìn nhau.
"Cô.. cô Kỷ vẫn chưa ngủ à?"
Kỷ Du Thanh sửng sốt một giây, sau đó nhẹ nhàng nâng ly nước trong tay lên, "Chuẩn bị đi ngủ." Dừng một chút, vội vàng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Đường Nghiên giơ ngón tay chỉ phía phòng Tiểu Vân, "Con tán gẫu cùng Tiểu Vân một chút."
"Ồ......"
Không khí im lặng trong hai giây thời gian dường như đứng yên tại thời điểm đó.
Cuối cùng, Kỷ Du Thanh lên tiếng trước: "Ngủ đi, ngày mai cô đưa con đến trường học."
"Ừm, vâng!" Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, "Cô cũng đi ngủ sớm đi ạ, chúc ngủ ngon." nàng chủ động nói chúc ngủ ngon.
"Ngủ ngon." Kỷ Du Thanh cũng đông thời nói thêm chúc ngủ ngon.
Hai người quay người trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau còn rất sớm, Đường Nghiên dậy thu dọn phòng và hành lý cần mang đến trường, Triệu Tiểu Vân cũng dậy sớm như cô, hai người gặp nhau trong phòng tắm, cùng nhau đánh răng một lượt.
Triệu Tiểu Vân miệng còn đầy bọt nói chuyện với Đường Nghiên, "Mình rất vui, có thể lập tức đến trường của cậu xem một chút, mình còn chưa biết cái hình dáng đại học Hoa Đô Như thế nào đâu."
"Rất, rất lớn." Đường Nghiên khóe miệng mọc ra râu trắng nói, nàng thật sự là nghĩ không ra từ nào để miêu tả đành phải khô khan nói ra.
"Trường học của cậu có người nước ngoài nào không? Lúc trước làm việc phía Nam mình đã gặp rất nhiều người nước ngoài đến học đại học ở đó." Triệu Tiểu Vân tò mò hỏi.
"Có chứ mình cũng gặp nhiều lắm hẳn là cũng không ít." Đường Nghiên đáp.
Kỷ Du Thanh ở bên kia cũng đã dậy, hôm nay thứ hai công ty có cuộc họp định kỳ, cô ở bộ phận quản lý của công ty nên cũng phải tham dự vì vậy sau khi đưa Đường Nghiên đến trường cô cũng phải chạy nhanh đến công ty..
Cô đơn giản dùng máy sấy sấy tóc và uốn xoăn ra ngoài, trông sẽ không phô trương mà cũng không quá đơn điệu, màu son là màu đỏ yêu thích của cô cũng là một phong cách hữu hiệu khi đi làm. Lông mi cong cong giúp các nét trên khuôn mặt mềm mại hơn, cả người trông rất dịu dàng Cuối cùng xịt một ít nước hoa lên cổ tay và sau gáy Hương cỏ bạc hà không nồng mà cảm giác rất sảng khoái.
Bữa sáng vẫn ăn ở quán quen thuộc, trà sáng kiểu Quảng Đông, Tiểu Vân nói ba năm ờ ngoài cô chưa ăn quá hai lần vì đối với cô mà nói giá quá cao mà hàng tháng còn phải gửi tiền về nhà, số còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Trong lúc úc ăn sáng, điện thoại di động của Kỷ Du Thanh vang lên cô cầm lên xem là tin nhắn của trợ lý Bội Văn.
Bội Văn: [Sếp, khi nào thì cô đến công ty]?
Kỷ Du Thanh một tay cầm thìa múc cháo, một tay ấn nút tín nhắn thoại nói: "Bảo bọn họ in tài liệu cuộc họp ra, khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến công ty.."
"Cô Kỷ, nếu cô vội đi làm thì cháu có thể tự đi học được." Đường Nghiên thấp giọng thăm dò, nàng không muốn vì mình mà làm chậm trễ công việc của cô Kỷ.
"Vâng, vâng, có cháu ở đây có thể cùng Nghiên Nghiên đến trường." Triệu Tiểu Vân hơi dướn lên phía trước.
Kỷ Du Thanh liếc nhìn thời gian, "Không sao vẫn đủ thời gian, đừng lo lắng." Nói xong cô khẽ mỉm cười khiến người ta yên tâm hơn.
Nói như thế nhưng Đường Nghiên vẫn tăng tốc độ ăn sáng vì nếu không nàng cũng sẽ đến muộn lớp quân sự buổi sáng mất
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh lái xe đưa Đường Nghiên và Triệu Tiểu Vân đến cổng đông của đại học Hoa Đô, cô không xuống xe thò mặt ra ngoài cửa sổ xe nói với Đường Nghiên: Ở trường nhớ chịu khó ăn cơm, nếu có việc gì thì gọi điện cho cô."
Đường Nghiên gật đầu, cùng Triệu Tiểu Vân đứng một bên vẫy tay tạm biệt cô.
Sau khi tạm biệt cô Kỷ, Đường Nghiên dẫn Triệu Tiểu Vân vào trường, dọc đường đi Tiểu vân vừa lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh vừa nói: "Đên khi tối chở về mình nhất định sẽ đăng lên trang cá nhân cho mọi người biết là mình đã đến đại học Hoa Đô!"
Đường Nghiên cười nói: "Mình học ở đây nên về sau cậu có thể thường xuyên đến."
Hai người đi dạo một vòng trong khuôn viên trường bởi vì trường quá lớn, Đường Nghiên không thể dẫn Tiểu Vân đi khắp trường được đành phải thu dọn đồ đạc vội vàng trở lại sân tập gặp mọi người, Triệu Tiểu Vân có thể hiểu được, còn nói rằng lần sau lại đến xem tiếp để đi hết mọi chỗ.
Trong mắt Tiểu Vân thoáng hiện lên có chút tiếc nuối.
Đường Nghiên không yên lòng hỏi "một mình cậu có thể tự bắt xe không?"
Triệu Tiểu Vân xốc lại chiếc túi trên lưng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Đừng lo lắng, mình rất có kinh nghiệm trong cuộc sống đấy, tạm biệt."
"Tạm biệt!" Đường Nghiên phất phất tay, nhìn Triệu Tiểu Vân dần dần đi xa phia cổng trường.
Hai người khó khăn lắm mới gặp lại, chỉ ở cùng nhau trong thời gian ngắn ngủi có một ngày. Ít ra bây giờ ở cùng một thành phố từ giờ sẽ có rất nhiều thời gian gặp nhau.
Lúc này Tiểu Vân vẫn thường báo tình hình với Đường Nghiên như 9 giờ cô đang trên tàu điện ngầm, rồi sau đó đang ở trước công ty chờ phỏng vấn
Vào giờ ăn trưa, Đường Nghiên với những người bạn cùng phòng của nàng đang ăn trong căng tin, Tiểu Vân gửi một tin nhắn khác có đính kèm một bức ảnh tự chụp trong bức ảnh, cô ấy dường như đang mặc quần áo lao động với thẻ tên công tác, cô ấy nói rằng cô ấy đã thành công qua phỏng vấn, cũng đã đến ký túc xá của nhân viên, phòng ba người là vừa đủ, nếu một mình thuê phòng thì chắc chắn không kham nổi ở vùng đắt đỏ như Hoa Đô, lương là 2600 còn trích phần trăm nếu một tháng chăm chỉ có thể được 10.000
Tang Yan có thể cảm nhận được niềm vui của Tiểu Vân từ giọng nói của cô ấy qua tin nhắn, vì thế nàng đã gửi cho cô ấy một số biểu tượng cảm xúc cổ vũ để động viên cô ấy.
Sau khi trở về ký túc xá sau một ngày huấn luyện quân sự tất cả mọi người đều mệt mỏi, huấn luyện đã tiến vào giai sau mà cuối tháng còn có kiểm tra nên từng ban huấn luyện đều gia tăng huấn luyện đến muộn nên kí túc xá nữ đêm nào cũng cuống quýt
Đường Nghiên cảm thấy nằm ở trên giường là có thể ngủ luôn, nhưng tắm rửa xong lập lại tỉnh táo rất nhiều, lúc này Tiểu Vân gửi cho nàng một tin nhắn.
Triệu Tiểu Vân:[ Nghiên Nghiên, để mình cho cậu xem kí túc xá của mình này].
Sau đó một đoạn video ngắn được gửi đến, Đường Nghiên bấm vào xem thực ra hoàn cảnh ở đây rất bình thường, nhưng ở Hoa Đô có chỗ ở miễn phí như vậy cũng không tệ.
Đường Nghiên: [ Có một mình cậu sao]?
Triệu Tiểu Vân: [Đúng vậy, ban đầu có một người nữa nhưng hôm nay người đó đã từ chức và rời đi rồi, vì vậy hiện tại chỉ có một mình mình thôi].
Đường Nghiên: [Vậy thì tốt, ở một mình vẫn thoải mái hơn].
Vì đợi mấy phút vẫn không nhận được hồi âm từ Tiểu Vân, Đường Nghiên đành phải tạm thời thoát khỏi giao diện WeChat, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại một lúc, không biết làm sao lại mở Baidu ấn thanh tìm kiếm gõ.
[Bách hợp]
Ngoài các trang bách khoa toàn thư về từ ngữ, vài trang giới thiệu về hoa bách hợp, nàng nằm nghiêng lướt xuống tìm kiếm cuối cùng ngón tay dừng lại ở một trang có phần giới thiệu rất thú vị
Chỉ đọc qua thôi mà đã qua mười phút, đến khi màn hình hiện thông báo tin nhắn nàng mới thoát ra vào wechat.
Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, cậu đang làm gì vậy?]
đã nuốt mất âm thanh thông báo, nàng xem mức quá mê mẩn.
Vì vậy nàng quay lại giao diện và chụp ảnh màn hình, sau đó quay lại nhấp vào hộp trò chuyện WeChat, gửi ảnh chụp màn hình của mình nói với cô ấy những gì nàng vừa làm.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Đường Nghiên vô tình nhìn lướt qua bảng tên phía trên.
"Cô Kỷ?"
Trời ạ, nàng là đang gửi nhầm người sao?
Bởi vì hộp trò truyện của hai người được ghim trên đầu nên hẳn là nàng đã vô tình gửi nhầm.
Đại não Đường Nghiên có chút hoảng hốt vội vàng thu hồi tin nhắn.
May mắn thay thời gian chưa đầy hai phút nên đã thu hồi được, khiến nàng nhẹ nhõm hơn chút.
Thoát ra ngoài, Đường Nghiên nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, đặt điện thoại bên cạnh gối, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vài phút sau, Đường Nghiên đang chuẩn bị ngủ liền nghe thấy di động rung lên, bởi vì lỗ tai áp vào gối bên cạnh gối rung vô cùng rõ ràng, vươn tay cầm lấy thì thấy thông báo cô Kỷ nhắn tới
Cô Kỷ: [Bách hợp]?
"Trước khi đến đây mình đã liên hệ với một công ty trên trang web tuyển dụng rồi là công việc bán hàng, mình sẽ đi phỏng vấn sau khi cậu đi hoc." Triệu Tiểu Vân nói.
Đường Nghiên yên tâm rồi hỏi tiếp: "Vậy cậu đã tìm được chỗ ở chưa, nếu không mình sẽ nói với cô Kỷ để cậu ở tạm chỗ này."
"Không cần, không cần nếu như vậy thì sẽ rất ngại. Ngày mai mà vượt qua phỏng vấn mình có thể ở ký túc xá của nhân viên, không tốn tiền."
"Ồ..." Đường Nghiên gật đầu, "Vậy cũng được, chỉ cần có chỗ ở thì mình yên tâm hơn rồi."
Triệu Tiểu Vân thuận thế vỗ vỗ đùi đứng dậy đi ra ngoài, "Được rồi, cậu sớm đi ngủ đi, mình cũng phải đi ngủ đây trên tàu mệt cả ngày rồi." Tiểu Vân vừa nói vừa ngáp một cái.
"Này, Tiểu Vân, đợi đã!" Đường Nghiên vội vàng ngăn cô lại, gấp mấy cuốn truyện tranh trả lại cho cô, "Cái này cậu lấy lại đi."
Triệu Tiểu Vân ngây ra một lúc "cậu không có hứng thú sao? Rất đẹp mà còn bạo nha
Đường Nghiên xấu hổ lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: "mình thật sự không thích xem cái này."
"Vậy được." Triệu Tiểu Vân nhếch mép cười, "Vậy không ép cậu, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon ~" Đường Nghiên đứng ở cửa tiễn, nhìn Tiểu Vân trở lại phòng khách bên cạnh, sau đó xoay người trở về phòng, vừa vặn gặp được Kỷ Du Thanh đang đứng ở phòng khách với một ly nước bốn mắt nhìn nhau.
"Cô.. cô Kỷ vẫn chưa ngủ à?"
Kỷ Du Thanh sửng sốt một giây, sau đó nhẹ nhàng nâng ly nước trong tay lên, "Chuẩn bị đi ngủ." Dừng một chút, vội vàng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Đường Nghiên giơ ngón tay chỉ phía phòng Tiểu Vân, "Con tán gẫu cùng Tiểu Vân một chút."
"Ồ......"
Không khí im lặng trong hai giây thời gian dường như đứng yên tại thời điểm đó.
Cuối cùng, Kỷ Du Thanh lên tiếng trước: "Ngủ đi, ngày mai cô đưa con đến trường học."
"Ừm, vâng!" Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, "Cô cũng đi ngủ sớm đi ạ, chúc ngủ ngon." nàng chủ động nói chúc ngủ ngon.
"Ngủ ngon." Kỷ Du Thanh cũng đông thời nói thêm chúc ngủ ngon.
Hai người quay người trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau còn rất sớm, Đường Nghiên dậy thu dọn phòng và hành lý cần mang đến trường, Triệu Tiểu Vân cũng dậy sớm như cô, hai người gặp nhau trong phòng tắm, cùng nhau đánh răng một lượt.
Triệu Tiểu Vân miệng còn đầy bọt nói chuyện với Đường Nghiên, "Mình rất vui, có thể lập tức đến trường của cậu xem một chút, mình còn chưa biết cái hình dáng đại học Hoa Đô Như thế nào đâu."
"Rất, rất lớn." Đường Nghiên khóe miệng mọc ra râu trắng nói, nàng thật sự là nghĩ không ra từ nào để miêu tả đành phải khô khan nói ra.
"Trường học của cậu có người nước ngoài nào không? Lúc trước làm việc phía Nam mình đã gặp rất nhiều người nước ngoài đến học đại học ở đó." Triệu Tiểu Vân tò mò hỏi.
"Có chứ mình cũng gặp nhiều lắm hẳn là cũng không ít." Đường Nghiên đáp.
Kỷ Du Thanh ở bên kia cũng đã dậy, hôm nay thứ hai công ty có cuộc họp định kỳ, cô ở bộ phận quản lý của công ty nên cũng phải tham dự vì vậy sau khi đưa Đường Nghiên đến trường cô cũng phải chạy nhanh đến công ty..
Cô đơn giản dùng máy sấy sấy tóc và uốn xoăn ra ngoài, trông sẽ không phô trương mà cũng không quá đơn điệu, màu son là màu đỏ yêu thích của cô cũng là một phong cách hữu hiệu khi đi làm. Lông mi cong cong giúp các nét trên khuôn mặt mềm mại hơn, cả người trông rất dịu dàng Cuối cùng xịt một ít nước hoa lên cổ tay và sau gáy Hương cỏ bạc hà không nồng mà cảm giác rất sảng khoái.
Bữa sáng vẫn ăn ở quán quen thuộc, trà sáng kiểu Quảng Đông, Tiểu Vân nói ba năm ờ ngoài cô chưa ăn quá hai lần vì đối với cô mà nói giá quá cao mà hàng tháng còn phải gửi tiền về nhà, số còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Trong lúc úc ăn sáng, điện thoại di động của Kỷ Du Thanh vang lên cô cầm lên xem là tin nhắn của trợ lý Bội Văn.
Bội Văn: [Sếp, khi nào thì cô đến công ty]?
Kỷ Du Thanh một tay cầm thìa múc cháo, một tay ấn nút tín nhắn thoại nói: "Bảo bọn họ in tài liệu cuộc họp ra, khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến công ty.."
"Cô Kỷ, nếu cô vội đi làm thì cháu có thể tự đi học được." Đường Nghiên thấp giọng thăm dò, nàng không muốn vì mình mà làm chậm trễ công việc của cô Kỷ.
"Vâng, vâng, có cháu ở đây có thể cùng Nghiên Nghiên đến trường." Triệu Tiểu Vân hơi dướn lên phía trước.
Kỷ Du Thanh liếc nhìn thời gian, "Không sao vẫn đủ thời gian, đừng lo lắng." Nói xong cô khẽ mỉm cười khiến người ta yên tâm hơn.
Nói như thế nhưng Đường Nghiên vẫn tăng tốc độ ăn sáng vì nếu không nàng cũng sẽ đến muộn lớp quân sự buổi sáng mất
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh lái xe đưa Đường Nghiên và Triệu Tiểu Vân đến cổng đông của đại học Hoa Đô, cô không xuống xe thò mặt ra ngoài cửa sổ xe nói với Đường Nghiên: Ở trường nhớ chịu khó ăn cơm, nếu có việc gì thì gọi điện cho cô."
Đường Nghiên gật đầu, cùng Triệu Tiểu Vân đứng một bên vẫy tay tạm biệt cô.
Sau khi tạm biệt cô Kỷ, Đường Nghiên dẫn Triệu Tiểu Vân vào trường, dọc đường đi Tiểu vân vừa lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh vừa nói: "Đên khi tối chở về mình nhất định sẽ đăng lên trang cá nhân cho mọi người biết là mình đã đến đại học Hoa Đô!"
Đường Nghiên cười nói: "Mình học ở đây nên về sau cậu có thể thường xuyên đến."
Hai người đi dạo một vòng trong khuôn viên trường bởi vì trường quá lớn, Đường Nghiên không thể dẫn Tiểu Vân đi khắp trường được đành phải thu dọn đồ đạc vội vàng trở lại sân tập gặp mọi người, Triệu Tiểu Vân có thể hiểu được, còn nói rằng lần sau lại đến xem tiếp để đi hết mọi chỗ.
Trong mắt Tiểu Vân thoáng hiện lên có chút tiếc nuối.
Đường Nghiên không yên lòng hỏi "một mình cậu có thể tự bắt xe không?"
Triệu Tiểu Vân xốc lại chiếc túi trên lưng nói với giọng điệu bình tĩnh: "Đừng lo lắng, mình rất có kinh nghiệm trong cuộc sống đấy, tạm biệt."
"Tạm biệt!" Đường Nghiên phất phất tay, nhìn Triệu Tiểu Vân dần dần đi xa phia cổng trường.
Hai người khó khăn lắm mới gặp lại, chỉ ở cùng nhau trong thời gian ngắn ngủi có một ngày. Ít ra bây giờ ở cùng một thành phố từ giờ sẽ có rất nhiều thời gian gặp nhau.
Lúc này Tiểu Vân vẫn thường báo tình hình với Đường Nghiên như 9 giờ cô đang trên tàu điện ngầm, rồi sau đó đang ở trước công ty chờ phỏng vấn
Vào giờ ăn trưa, Đường Nghiên với những người bạn cùng phòng của nàng đang ăn trong căng tin, Tiểu Vân gửi một tin nhắn khác có đính kèm một bức ảnh tự chụp trong bức ảnh, cô ấy dường như đang mặc quần áo lao động với thẻ tên công tác, cô ấy nói rằng cô ấy đã thành công qua phỏng vấn, cũng đã đến ký túc xá của nhân viên, phòng ba người là vừa đủ, nếu một mình thuê phòng thì chắc chắn không kham nổi ở vùng đắt đỏ như Hoa Đô, lương là 2600 còn trích phần trăm nếu một tháng chăm chỉ có thể được 10.000
Tang Yan có thể cảm nhận được niềm vui của Tiểu Vân từ giọng nói của cô ấy qua tin nhắn, vì thế nàng đã gửi cho cô ấy một số biểu tượng cảm xúc cổ vũ để động viên cô ấy.
Sau khi trở về ký túc xá sau một ngày huấn luyện quân sự tất cả mọi người đều mệt mỏi, huấn luyện đã tiến vào giai sau mà cuối tháng còn có kiểm tra nên từng ban huấn luyện đều gia tăng huấn luyện đến muộn nên kí túc xá nữ đêm nào cũng cuống quýt
Đường Nghiên cảm thấy nằm ở trên giường là có thể ngủ luôn, nhưng tắm rửa xong lập lại tỉnh táo rất nhiều, lúc này Tiểu Vân gửi cho nàng một tin nhắn.
Triệu Tiểu Vân:[ Nghiên Nghiên, để mình cho cậu xem kí túc xá của mình này].
Sau đó một đoạn video ngắn được gửi đến, Đường Nghiên bấm vào xem thực ra hoàn cảnh ở đây rất bình thường, nhưng ở Hoa Đô có chỗ ở miễn phí như vậy cũng không tệ.
Đường Nghiên: [ Có một mình cậu sao]?
Triệu Tiểu Vân: [Đúng vậy, ban đầu có một người nữa nhưng hôm nay người đó đã từ chức và rời đi rồi, vì vậy hiện tại chỉ có một mình mình thôi].
Đường Nghiên: [Vậy thì tốt, ở một mình vẫn thoải mái hơn].
Vì đợi mấy phút vẫn không nhận được hồi âm từ Tiểu Vân, Đường Nghiên đành phải tạm thời thoát khỏi giao diện WeChat, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại một lúc, không biết làm sao lại mở Baidu ấn thanh tìm kiếm gõ.
[Bách hợp]
Ngoài các trang bách khoa toàn thư về từ ngữ, vài trang giới thiệu về hoa bách hợp, nàng nằm nghiêng lướt xuống tìm kiếm cuối cùng ngón tay dừng lại ở một trang có phần giới thiệu rất thú vị
Chỉ đọc qua thôi mà đã qua mười phút, đến khi màn hình hiện thông báo tin nhắn nàng mới thoát ra vào wechat.
Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, cậu đang làm gì vậy?]
đã nuốt mất âm thanh thông báo, nàng xem mức quá mê mẩn.
Vì vậy nàng quay lại giao diện và chụp ảnh màn hình, sau đó quay lại nhấp vào hộp trò chuyện WeChat, gửi ảnh chụp màn hình của mình nói với cô ấy những gì nàng vừa làm.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Đường Nghiên vô tình nhìn lướt qua bảng tên phía trên.
"Cô Kỷ?"
Trời ạ, nàng là đang gửi nhầm người sao?
Bởi vì hộp trò truyện của hai người được ghim trên đầu nên hẳn là nàng đã vô tình gửi nhầm.
Đại não Đường Nghiên có chút hoảng hốt vội vàng thu hồi tin nhắn.
May mắn thay thời gian chưa đầy hai phút nên đã thu hồi được, khiến nàng nhẹ nhõm hơn chút.
Thoát ra ngoài, Đường Nghiên nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, đặt điện thoại bên cạnh gối, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Vài phút sau, Đường Nghiên đang chuẩn bị ngủ liền nghe thấy di động rung lên, bởi vì lỗ tai áp vào gối bên cạnh gối rung vô cùng rõ ràng, vươn tay cầm lấy thì thấy thông báo cô Kỷ nhắn tới
Cô Kỷ: [Bách hợp]?