Chương 55
Sáng hôm sau.
Bởi vì cô Kỷ muốn ăn quýt nên Đường Nghiên cầm tiền xuống dưới mua, sáng sớm mùa thu nên có chút lạnh, Đường Nghiên mặc ít cả người co ro đi xuống, nàng đã ở trong bệnh viện vài ngày nhưng không lúc nào ít người, từ khu khám bệnh đến điều trị nội trú lúc nào người cũng tấp nập nối liền không dứt.
Tất cả những người đến đây đều mang vẻ mặt u sầu, đôi khi người ta không biết sức khỏe tốt có giá trị như thế nào cho đến khi họ thực sự bị bệnh.
Trên đầu vẫn còn đọng một chút sương, chẳng mấy chốc đã đến khu bán đồăn sáng, nàng qua loa ăn một chút sau đó tìm chỗ bán hoa quả. Nhìn một lúc thì thấy có chỗ bán quýt, hàng mới đầu mùa, nghe người bán mời nàng ăn thử một chút thì có chút chua, nàng hỏi người bán có loại nào ngọt hơn không.
Người bán hàng chỉ vào một loại khác trên kệ, giá gấp đôi loại vừa rồi, ăn thử thì cực kỳ ngọt nàng liền mua nó, chắc chắn cô Kỷ sẽ thích. Vì đắt nên chỉ mua được một chút nhưng đó đều là số tiền nàng tiết kiệm được hằng ngày.
Sau khi mua quýt xong nàng đi bộ trở lại bệnh viện, vừa định bước vào cổng thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện giữ lại cánh tay nàng, phản ứng đầu tiên của Đường Nghiên là nắm bàn tay kia xoay người lại, thì thấy là hai người đó.
"Cậu"trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên cạnh Đường Quân còn có một người khác là Hồ Xuân Hoa, Đường Nghiên vẫn lễ phép gọi một tiếng mợ.
Hai vợ chồng ông đều mỗi người đều mang theo thứ gì đó trên tay dường như họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
"Nghiên Nghiên, cô Kỷ đang ở bệnh viện này đúng không, cậu mợ đến thăm cô ấy." Đường Quân nói.
Đường Nghiên trong tiềm thức trở nên cảnh giác: "Đúng là cô ấy đang ở bệnh viện này, nhưng con nghĩ... điều này không ổn."
Nàng nói xong, Hồ Xuân Hoa, người ngày hôm qua còn chửi bới nàng trong điện thoại, cũng thay đổi thái độ, cố gắng lấy lòng Đường Nghiên nói: "Đúng vậy, hôm nay cậu mợ đến đây không có ý gì khác, chỉ là đến thăm hỏi cùng xin lỗi."
Đường Quân cũng nhanh tiếp lời: "Nghiên Nghiên, nhanh nhanh dẫn chúng ta đến đó thôi."
Đường Nghiên mím môi, vẻ mặt và thái độ rõ ràng là đang từ chối.
"Con nghĩ cô Kỷ bây giờ không muốn gặp hai người."
Hồ Xuân Hoa sắp bộc phát cáu giận, Đường Quân vội vàng ngăn bà lại, khuyên can đừng xúc động, tiếp tục hướng Đường Nghiên nhờ giúp đỡ, " Nghiên Nghiên, coi như câu cầu xin con, cầu xin con."
Nói xong, Đường Quân đang chuẩn bị quỳ xuống, thấy vậy Đường Nghiên làm sao có thể nhận được lễ này bước nhanh đến đỡ cánh tay ông, " cậu đừng làm như vậy".
Nhiều người đi ngang qua vô tình hay cố ý nhìn họ với nhiều ánh mắt nghị luận khác nhau.
"ĐƯờng Nghiên, cậu của của con đã làm đến nước này rồi mà con cũng không chịu giúp đỡ thì không thể chấp nhận được, chẳng lẽ bây giờ đến việc tới trước mặt để giải thích, xin lỗi cũng không cho chúng ta cơ hội ư?" Hồ Xuân Hoa nói.
Đường Nghiên không thể nói lại đành từ bỏ, "nhưng con phải nói trước với cô Kỷ đã."
"Được, được chúng ta có thể đợi ở bên ngoài." Hồ Xuân Hoa lập tức tươi cười, sắc mặt thay đổi nhanh đến mức nàng không ngờ tới.
Đường Quân đứng thẳng lên, nhẹ nhõm nhìn Đường Nghiên.
Đường Nghiên cũng thật tiến thoái lưỡng nan, nếu hôm nay nàng không đồng ý chỉ sợ cậu của nàng sẽ thật sự quỳ xuống mất, như vậy thì nàng sẽ thành người thế nào. Nàng thực sự vẫn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Đường Nghiên tay xách túi quýt vào.
Kỷ Du Thanh đang ở trên giường đọc sách, nhìn thấy nàng trở về, lập tức đóng sách lại, cười nói: "Con về rồi."
Đường Nghiên tỏ ra lo lắng, đặt túi quýt lên bàn cạnh giường như muốn nói lại thôi
Kỷ Ngọc Thanh sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn qua như biết gì đó, "có chuyện gì sao?"
Đường Nghiên khẽ gật đầu.
" Nói đi, Chuyện gì, chuyện gì mà không thể nói trước mặt cô vậy." Kỷ Du Thanh cười nói.
Đường Nghiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cô, nàng lấy hết can đảm nói: "Sáng nay cậu mợ con đã tới đây."
Kỷ Du Thanh có chút kinh ngạc, sau đó hỏi: "Người ở bên ngoài à?"
Đường Nghiên gật đầu, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm: "Nhưng nếu cô Kỷ không muốn gặp bọn họ, hiện tại con có thể bảo bọn họ đi."
Kỷ DU Thanh lúc đầu nghe thấy điều này thì rơi vào im lặng. Trong khoảng thời gian đó, Đường Nghiên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim nàng đang đập, nó rất chân thực, giống như tiếng chuông buổi sáng của một ngôi chùa cổ đang vang lên.
Một lúc sau, Kỷ Du Thanh nhìn Đường Nghiên, nói: "Để bọn họ vào đi."
Mặc dù cô không suy nghĩ quá lâu, nhưng khoảng thời gian này đối với Đường Nghiên dài như cả thế kỷ.
Đường Nghiên cắn môi dưới, không xác định được nên lại hỏi: "Cô thật sự muốn gặp bọn họ sao?" Nói thật, Đường Nghiên căn bản không muốn cô Kỷ nhìn thấy bọn họ, không nói đến cậu, mợ của nàng là dạng người gì nàng rất rõ ràng.
"Đương nhiên, bọn họ dù sao cũng là người thân của con, con ra ngoài nói với họ đi." Kỷ Du Thanh nói.
Đường Nghiên gật đầu, quay người mở cửa ra ngoài.
Đường Quân và Hồ Xuân Hoa đang ngồi đợi ở hành lang khi nhìn thấy Đường Nghiên đi ra bật người đứng dậy.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Chúng ta vào được không?"
Đường Nghiên khẽ gật đầu, nàng không biết tâm trạng của mình khi nhìn bọn họ đi vào phòng bệnh là như thế nào, nàng cũng không đoán được tâm trạng và suy nghĩ của cô Kỷ là như thế nào. Chuyện này nếu đổi lại rơi tren người nàng thì nàng sẽ không bao giờ rộng lượng như vậy
Đường Nghiên không theo hai người họ vào mà ngồi ở trên ghế bên ngoài chờ đợi.
Đường Quân và Hồ Xuân Hoa tâp lí vẫn là có chút áy náy, dù sao cũng là con trai họ đánh người hành như vậy, sau khi vào phòng bệnh, hai người không một tiếng xin lỗi liền giải thích không dứt, Kỷ Du Thanh sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn không ra vui buồn. Cảm xúc của cô không vì tiếng xin lỗi của họ mà mà tức giận.
"Tôi biết con trai tôi đã tao ra thương tổn rất lớn đối với cô, nhưng dù sao nó cũng là con một của Đường gia chúng tôi, nó mới hai mươi ba tuổi, còn chưa lập gia đình, nếu bây giờ rơi vào tù tội, cuộc đời sẽ kết thúc, cầu xin cô đại nhân rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân mà bỏ qua cho nó được không, chúng tôi thay nó tạ lỗi." Hồ Xuân Hoa liên tục cúi đầu thái độ có vẻ rất thành khẩn.
Ngồi trên giường bệnh, Kỷ Du Thanh bình tĩnh nói: "Căn nguyên của chuyện này, hy vọng ông bà có thể hiểu được, con trai của hai người đã ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập và cuộc sống của Nghiên Nghiên, nó đến trường học của con bé để gây chuyện, hai người có biết chuyện này không?"
Hồ Xuân Hoa và Đường Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, xem như đã biết tình hình.
Không ai có thể đoán được người phụ nữ ngồi trên giường bệnh đang nghĩ gì, nhưng xét theo thái độ bình tĩnh của cô, Hồ Xuân Hoa cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, trong lòng liền hoảng loạn, đành phải không biết xấu hổ mặt giày liền quỳ gối trước giường.
Bà thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình bắt đầu khóc trong nước mắt, đồng thời cầu xin Kỷ Du Thanh có thể tha cho con mình hay không, có thể cho hắn một cơ hội hối cải làm người. Đường Quân ở một bên nhìn cũng có chút xấu hổ, dù sao ông cũng là đàn ông không thể làm được như Hồ Xuân Hoa, đối với Kỷ Du Thanh ông không biết cô có giúp hay không khiến tâm tình của ông thật rối rắm.
Đường Nghiên ngồi bên ngoài, lòng bàn tay đổ từng lớp mồ hôi, hai người vào đã lâu mà vẫn chưa ra ngoài. Hai người họ ở trong đó tán gẫu cái gì chứ, trừ bỏ xin lỗi hẳn là còn muốn xin tha tội cho Đường Á Văn.
Chắc chắn là như vậy, nếu không sao lâu như vậy vẫn chưa ra chư, nhưng cô Kỷ sẽ tha cho Đường Á Văn sao?
Đường Nghiên trong lòng không muốn như vậy, nàng muốn Đường Á Văn phỉa chịu tội.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Nghiên vang lên, người gọi đến khiến nàng rất ngạc nhiên, đó là người hiếm khi gọi đến, mẹ cô, Đường Huệ.
Đường Nghiên bước nhanh về phía cuối hành lang không có người, nhấc máy áp lên tai kìm nén sự căng thẳng trong lòng, khi nghe thấy giọng nói của bà không nhịn được mà tim đập nhanh hơn.
"Là Nghiên Nghiên sao?"
"Là con." Đường Nghiên hít sâu một hơi.
"Hôm qua mẹ xem con đăng trên trang cá nhân, là ai nằm viện, con có sao không?"
Đường Nghiên lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua nàng quên chặn mẹ mình trong vòng bạn bè, nàng lắc đầu nói: "Không phải con, là... là cô Kỷ."
"Cô Kỷ của con bị sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nghiên Nghiên con nói thật cho mẹ biết."
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Đường Huệ không thể kìm nén được sự tức giận của mình. Bà mắng Đường Á Văn qua điện thoại, còn nhắc Đường Nghiên nói với Kỷ Du Thanh nhất định không được tha cho anh ta.
Đường Nghiên gật đầu, bày tỏ nàng cũng hy vọng như vậy.
Lúc này, trong điện thoại lại vang lên tiếng khóc của đứa bé, Đường Nghiên chủ động hỏi: "Là em trai ạ?"
"Ừ, thằng bé vừa mới tỉnh lại nghịch ngợm, mẹsẽ thương lượng với chú của con xem có thể đến Hoa Đô thăm tiểu Kỷ được không.
"Không cần!" Đường Nghiên nói nhanh, sau đó chậm lại: "Mẹ cứ ở lại chăm sóc em con đi, có con ở đây, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Vì có chút ích kỷ trong lòng, Đường Nghiên không muốn mẹ nàng tới đây, có rất nhiều việc phiền phức.
Hai mẹ con không còn gì để nói, sau khi chào hỏi một cách ngượng ngùng, thì cúp điện thoại, kết thúc cuộc gọi, Đường Nghiên lại cất điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu.
Khi nàng quay lại, cậu mợ của nàng đã rời đi từ lúc nào, cửa phòng bệnh hơi hé mở, bên trong không có tiếng nói chuyện của ai.
Đường Nghiên nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào hỏi: "Bọn họ đi hết rồi ạ?"
"Ừ." Kỷ Du Thanh đáp lại.
Đường Nghiên đẩy cửa ra bước vào, nàng mím môi, nhìn xung quanh, sau đó dùng giọng điệu không tự nhiên hỏi: "Bọn họ... nói cái gì vậy?"
Kỷ Du Thanh thò tay vào túi lấy ra một quả Quýt Đường Nghiên mua lúc sáng, cô bóc ra rồi đáp: " Không nói gì chỉ giải thích một chút."
Đường Nghiên có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Bọn họ không có cầu xin cho Đường Á Văn... Thật kỳ lạ."
Lúc này Kỷ Du Thanh cắn một miếng quýt, nheo mắt cười, nóng lòng muốn bẻ một miếng đưa cho Đường Nghiên như một đứa trẻ nói: " Nếm thử đi, thật ngọt."
Bởi vì cô Kỷ muốn ăn quýt nên Đường Nghiên cầm tiền xuống dưới mua, sáng sớm mùa thu nên có chút lạnh, Đường Nghiên mặc ít cả người co ro đi xuống, nàng đã ở trong bệnh viện vài ngày nhưng không lúc nào ít người, từ khu khám bệnh đến điều trị nội trú lúc nào người cũng tấp nập nối liền không dứt.
Tất cả những người đến đây đều mang vẻ mặt u sầu, đôi khi người ta không biết sức khỏe tốt có giá trị như thế nào cho đến khi họ thực sự bị bệnh.
Trên đầu vẫn còn đọng một chút sương, chẳng mấy chốc đã đến khu bán đồăn sáng, nàng qua loa ăn một chút sau đó tìm chỗ bán hoa quả. Nhìn một lúc thì thấy có chỗ bán quýt, hàng mới đầu mùa, nghe người bán mời nàng ăn thử một chút thì có chút chua, nàng hỏi người bán có loại nào ngọt hơn không.
Người bán hàng chỉ vào một loại khác trên kệ, giá gấp đôi loại vừa rồi, ăn thử thì cực kỳ ngọt nàng liền mua nó, chắc chắn cô Kỷ sẽ thích. Vì đắt nên chỉ mua được một chút nhưng đó đều là số tiền nàng tiết kiệm được hằng ngày.
Sau khi mua quýt xong nàng đi bộ trở lại bệnh viện, vừa định bước vào cổng thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện giữ lại cánh tay nàng, phản ứng đầu tiên của Đường Nghiên là nắm bàn tay kia xoay người lại, thì thấy là hai người đó.
"Cậu"trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên cạnh Đường Quân còn có một người khác là Hồ Xuân Hoa, Đường Nghiên vẫn lễ phép gọi một tiếng mợ.
Hai vợ chồng ông đều mỗi người đều mang theo thứ gì đó trên tay dường như họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
"Nghiên Nghiên, cô Kỷ đang ở bệnh viện này đúng không, cậu mợ đến thăm cô ấy." Đường Quân nói.
Đường Nghiên trong tiềm thức trở nên cảnh giác: "Đúng là cô ấy đang ở bệnh viện này, nhưng con nghĩ... điều này không ổn."
Nàng nói xong, Hồ Xuân Hoa, người ngày hôm qua còn chửi bới nàng trong điện thoại, cũng thay đổi thái độ, cố gắng lấy lòng Đường Nghiên nói: "Đúng vậy, hôm nay cậu mợ đến đây không có ý gì khác, chỉ là đến thăm hỏi cùng xin lỗi."
Đường Quân cũng nhanh tiếp lời: "Nghiên Nghiên, nhanh nhanh dẫn chúng ta đến đó thôi."
Đường Nghiên mím môi, vẻ mặt và thái độ rõ ràng là đang từ chối.
"Con nghĩ cô Kỷ bây giờ không muốn gặp hai người."
Hồ Xuân Hoa sắp bộc phát cáu giận, Đường Quân vội vàng ngăn bà lại, khuyên can đừng xúc động, tiếp tục hướng Đường Nghiên nhờ giúp đỡ, " Nghiên Nghiên, coi như câu cầu xin con, cầu xin con."
Nói xong, Đường Quân đang chuẩn bị quỳ xuống, thấy vậy Đường Nghiên làm sao có thể nhận được lễ này bước nhanh đến đỡ cánh tay ông, " cậu đừng làm như vậy".
Nhiều người đi ngang qua vô tình hay cố ý nhìn họ với nhiều ánh mắt nghị luận khác nhau.
"ĐƯờng Nghiên, cậu của của con đã làm đến nước này rồi mà con cũng không chịu giúp đỡ thì không thể chấp nhận được, chẳng lẽ bây giờ đến việc tới trước mặt để giải thích, xin lỗi cũng không cho chúng ta cơ hội ư?" Hồ Xuân Hoa nói.
Đường Nghiên không thể nói lại đành từ bỏ, "nhưng con phải nói trước với cô Kỷ đã."
"Được, được chúng ta có thể đợi ở bên ngoài." Hồ Xuân Hoa lập tức tươi cười, sắc mặt thay đổi nhanh đến mức nàng không ngờ tới.
Đường Quân đứng thẳng lên, nhẹ nhõm nhìn Đường Nghiên.
Đường Nghiên cũng thật tiến thoái lưỡng nan, nếu hôm nay nàng không đồng ý chỉ sợ cậu của nàng sẽ thật sự quỳ xuống mất, như vậy thì nàng sẽ thành người thế nào. Nàng thực sự vẫn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Đường Nghiên tay xách túi quýt vào.
Kỷ Du Thanh đang ở trên giường đọc sách, nhìn thấy nàng trở về, lập tức đóng sách lại, cười nói: "Con về rồi."
Đường Nghiên tỏ ra lo lắng, đặt túi quýt lên bàn cạnh giường như muốn nói lại thôi
Kỷ Ngọc Thanh sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn qua như biết gì đó, "có chuyện gì sao?"
Đường Nghiên khẽ gật đầu.
" Nói đi, Chuyện gì, chuyện gì mà không thể nói trước mặt cô vậy." Kỷ Du Thanh cười nói.
Đường Nghiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn cô, nàng lấy hết can đảm nói: "Sáng nay cậu mợ con đã tới đây."
Kỷ Du Thanh có chút kinh ngạc, sau đó hỏi: "Người ở bên ngoài à?"
Đường Nghiên gật đầu, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm: "Nhưng nếu cô Kỷ không muốn gặp bọn họ, hiện tại con có thể bảo bọn họ đi."
Kỷ DU Thanh lúc đầu nghe thấy điều này thì rơi vào im lặng. Trong khoảng thời gian đó, Đường Nghiên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim nàng đang đập, nó rất chân thực, giống như tiếng chuông buổi sáng của một ngôi chùa cổ đang vang lên.
Một lúc sau, Kỷ Du Thanh nhìn Đường Nghiên, nói: "Để bọn họ vào đi."
Mặc dù cô không suy nghĩ quá lâu, nhưng khoảng thời gian này đối với Đường Nghiên dài như cả thế kỷ.
Đường Nghiên cắn môi dưới, không xác định được nên lại hỏi: "Cô thật sự muốn gặp bọn họ sao?" Nói thật, Đường Nghiên căn bản không muốn cô Kỷ nhìn thấy bọn họ, không nói đến cậu, mợ của nàng là dạng người gì nàng rất rõ ràng.
"Đương nhiên, bọn họ dù sao cũng là người thân của con, con ra ngoài nói với họ đi." Kỷ Du Thanh nói.
Đường Nghiên gật đầu, quay người mở cửa ra ngoài.
Đường Quân và Hồ Xuân Hoa đang ngồi đợi ở hành lang khi nhìn thấy Đường Nghiên đi ra bật người đứng dậy.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Chúng ta vào được không?"
Đường Nghiên khẽ gật đầu, nàng không biết tâm trạng của mình khi nhìn bọn họ đi vào phòng bệnh là như thế nào, nàng cũng không đoán được tâm trạng và suy nghĩ của cô Kỷ là như thế nào. Chuyện này nếu đổi lại rơi tren người nàng thì nàng sẽ không bao giờ rộng lượng như vậy
Đường Nghiên không theo hai người họ vào mà ngồi ở trên ghế bên ngoài chờ đợi.
Đường Quân và Hồ Xuân Hoa tâp lí vẫn là có chút áy náy, dù sao cũng là con trai họ đánh người hành như vậy, sau khi vào phòng bệnh, hai người không một tiếng xin lỗi liền giải thích không dứt, Kỷ Du Thanh sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn không ra vui buồn. Cảm xúc của cô không vì tiếng xin lỗi của họ mà mà tức giận.
"Tôi biết con trai tôi đã tao ra thương tổn rất lớn đối với cô, nhưng dù sao nó cũng là con một của Đường gia chúng tôi, nó mới hai mươi ba tuổi, còn chưa lập gia đình, nếu bây giờ rơi vào tù tội, cuộc đời sẽ kết thúc, cầu xin cô đại nhân rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân mà bỏ qua cho nó được không, chúng tôi thay nó tạ lỗi." Hồ Xuân Hoa liên tục cúi đầu thái độ có vẻ rất thành khẩn.
Ngồi trên giường bệnh, Kỷ Du Thanh bình tĩnh nói: "Căn nguyên của chuyện này, hy vọng ông bà có thể hiểu được, con trai của hai người đã ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập và cuộc sống của Nghiên Nghiên, nó đến trường học của con bé để gây chuyện, hai người có biết chuyện này không?"
Hồ Xuân Hoa và Đường Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, xem như đã biết tình hình.
Không ai có thể đoán được người phụ nữ ngồi trên giường bệnh đang nghĩ gì, nhưng xét theo thái độ bình tĩnh của cô, Hồ Xuân Hoa cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, trong lòng liền hoảng loạn, đành phải không biết xấu hổ mặt giày liền quỳ gối trước giường.
Bà thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình bắt đầu khóc trong nước mắt, đồng thời cầu xin Kỷ Du Thanh có thể tha cho con mình hay không, có thể cho hắn một cơ hội hối cải làm người. Đường Quân ở một bên nhìn cũng có chút xấu hổ, dù sao ông cũng là đàn ông không thể làm được như Hồ Xuân Hoa, đối với Kỷ Du Thanh ông không biết cô có giúp hay không khiến tâm tình của ông thật rối rắm.
Đường Nghiên ngồi bên ngoài, lòng bàn tay đổ từng lớp mồ hôi, hai người vào đã lâu mà vẫn chưa ra ngoài. Hai người họ ở trong đó tán gẫu cái gì chứ, trừ bỏ xin lỗi hẳn là còn muốn xin tha tội cho Đường Á Văn.
Chắc chắn là như vậy, nếu không sao lâu như vậy vẫn chưa ra chư, nhưng cô Kỷ sẽ tha cho Đường Á Văn sao?
Đường Nghiên trong lòng không muốn như vậy, nàng muốn Đường Á Văn phỉa chịu tội.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Nghiên vang lên, người gọi đến khiến nàng rất ngạc nhiên, đó là người hiếm khi gọi đến, mẹ cô, Đường Huệ.
Đường Nghiên bước nhanh về phía cuối hành lang không có người, nhấc máy áp lên tai kìm nén sự căng thẳng trong lòng, khi nghe thấy giọng nói của bà không nhịn được mà tim đập nhanh hơn.
"Là Nghiên Nghiên sao?"
"Là con." Đường Nghiên hít sâu một hơi.
"Hôm qua mẹ xem con đăng trên trang cá nhân, là ai nằm viện, con có sao không?"
Đường Nghiên lúc này mới nhớ ra ngày hôm qua nàng quên chặn mẹ mình trong vòng bạn bè, nàng lắc đầu nói: "Không phải con, là... là cô Kỷ."
"Cô Kỷ của con bị sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nghiên Nghiên con nói thật cho mẹ biết."
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Đường Huệ không thể kìm nén được sự tức giận của mình. Bà mắng Đường Á Văn qua điện thoại, còn nhắc Đường Nghiên nói với Kỷ Du Thanh nhất định không được tha cho anh ta.
Đường Nghiên gật đầu, bày tỏ nàng cũng hy vọng như vậy.
Lúc này, trong điện thoại lại vang lên tiếng khóc của đứa bé, Đường Nghiên chủ động hỏi: "Là em trai ạ?"
"Ừ, thằng bé vừa mới tỉnh lại nghịch ngợm, mẹsẽ thương lượng với chú của con xem có thể đến Hoa Đô thăm tiểu Kỷ được không.
"Không cần!" Đường Nghiên nói nhanh, sau đó chậm lại: "Mẹ cứ ở lại chăm sóc em con đi, có con ở đây, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Vì có chút ích kỷ trong lòng, Đường Nghiên không muốn mẹ nàng tới đây, có rất nhiều việc phiền phức.
Hai mẹ con không còn gì để nói, sau khi chào hỏi một cách ngượng ngùng, thì cúp điện thoại, kết thúc cuộc gọi, Đường Nghiên lại cất điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu.
Khi nàng quay lại, cậu mợ của nàng đã rời đi từ lúc nào, cửa phòng bệnh hơi hé mở, bên trong không có tiếng nói chuyện của ai.
Đường Nghiên nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào hỏi: "Bọn họ đi hết rồi ạ?"
"Ừ." Kỷ Du Thanh đáp lại.
Đường Nghiên đẩy cửa ra bước vào, nàng mím môi, nhìn xung quanh, sau đó dùng giọng điệu không tự nhiên hỏi: "Bọn họ... nói cái gì vậy?"
Kỷ Du Thanh thò tay vào túi lấy ra một quả Quýt Đường Nghiên mua lúc sáng, cô bóc ra rồi đáp: " Không nói gì chỉ giải thích một chút."
Đường Nghiên có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Bọn họ không có cầu xin cho Đường Á Văn... Thật kỳ lạ."
Lúc này Kỷ Du Thanh cắn một miếng quýt, nheo mắt cười, nóng lòng muốn bẻ một miếng đưa cho Đường Nghiên như một đứa trẻ nói: " Nếm thử đi, thật ngọt."