Chương 25
Mới sáng sớm ông Phan đã gõ cửa phòng cậu Phúc rầm rầm không để cậu ngủ thêm chút nữa.
Bước vào gian phòng, ông đặt xuống la liệt những đồ đạc lỉnh kỉnh mà cậu không thể nào nói được tên của chúng. Nào là cái chày, cái mõ rồi bộ bàn hành pháp rồi cả đài âm dương vẫn còn lăn lộn những đồng tiền rồi liểng xiểng trước mặt.
Cậu Phúc cố chống tay xuống giường, đẩy người ngồi dậy tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo nhìn xuống ông Phan lên tiếng:
"Thầy tới đây sớm vậy? Thầy đã ăn sáng hay chưa?"
Ông Phan cũng chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà bày biện đồ đạc, không liếc qua tới cậu một cái. Đợi tới khi bày biện xong xuôi mọi thứ ngăn nắp ngay trước giường của cậu, ông Phan mới nhìn cậu Phúc mà lên tiếng:
"Lát nữa cậu cứ nằm yên trên giường. Có gì thì nói với tôi, không cần phải cố chịu."
Cậu Phúc gật đầu nhìn theo dáng ông Phan bước ra ngoài, tiếp sau đó là đám người hầu lần lượt bước vào bên trong, trước xuống bàn Pháp của ông những lá trầu quả cau, những đĩa thịt ba chỉ vẫn còn nghi ngút bốc khói rồi cả bát cơm trắng u đầy.
Nếu lát nữa cậu nằm yên trên giường thế này, ông Phan cũng ngay bên cạnh thì có khác gì cúng người đã chết? Cậu vuốt lượt mồ hôi rơi trên trán, nhìn những đồ bày biện trước mặt vẫy tay kêu thằng Khuyết:
"Mày chạy qua phòng mợ Thi, gọi mợ ấy sang đây! Nói bé thôi đừng để ai biết!"
Thằng Khuyết vâng dạ, chạy vội khỏi mắt cậu.
Đợi tới khi đám người hầu bưng đồ đi hết, xung quanh không còn lại bất kỳ ai ông Phan mới tiến vào trong gian phòng của cậu, ân cần quan sát cậu một lượt. Không biết ông có tính toán điều gì, chỉ thấy dừng lại chưa bao lâu rồi lại đi quanh gian phòng, ngay trước cửa sổ, ông Phan chạm tay nên vết cào sâu thành sáu rạnh hai bên. Nơi đó, đêm ngày trước cậu đã từng mơ thấy con quỷ nhón chân lao như bay bằng bốn cẳng khẳng khiu, hai móng vuốt sắc nhọn bám chặt nơi đấy hướng mặt về phía xa.
Với một người đã quá nhiều năm trong nghề hành pháp như ông Phan, vừa liếc qua đã biết chuyện không hay nơi dấu tích in đâm. Ông thở dài nói trong lòng:
"Chuyên này là tôi sai, để tôi gánh vác. Cậu Phúc không hề làm gì có lỗi, không nên chịu những điều thế này."
Cậu ngồi bên xa, câu nghe được câu không. Chỉ biết trong ánh mắt ông Phan lướt qua những buồn phiền rưng rưng chưa bao giờ cậu từng thấy.
“Con đi lạnh, lại ướt nước mưa nên mới ốm. Thầy không cần lo quá đâu."
Ông Phan lại nhìn sang cậu thêm chút buồn. Đã bao lâu rồi cậu Phúc chưa từng nhìn kỹ mặt thầy như bây giờ. Ông Phan đã già thật rồi, tóc trên đầu không biết từ khi nào đã chuyển một màu trắng đục. Ở cái tuổi lục tuần như thế này, ông ấy nên được nghỉ ngơi hưởng phúc, vậy mà bây giờ lại phải lo lắng vì cậu.
Cậu Phúc bỏ lại tấm chăn, hạ hai chân xuống giường. Bàn chân chạm mặt đất, hơi lạnh truyền lên thân thể mệt mỏi.
Tiếng bước chân vội vã bên ngoài thu hút lại ánh nhìn của ông Phan. Ông ấy quay mặt đi, chắp tay sau lưng hạ giọng:
"Mợ Thi đấy à? Mợ đến đây có chuyện gì vậy?"
Mợ Thi đoan trang cúi đầu chào ông rồi tiến vào trong phòng, liếc qua cậu Phúc rồi nhìn sang ông Phan. Mợ đỡ tay chiếc giỏ cặp bên hông con Xuân đặt xuống bàn. Mùi thơm bánh hoa nóng hổi lan khắp gian phòng:
"Ông Phan ăn sáng chút rồi hãng làm. Bây giờ mới tờ sáng, chắc ông vẫn chưa ăn đâu nhỉ?"
"Vậy phiền mợ rồi!"
Mợ Thi lại với tay bê đến chỗ cậu Phúc bát canh:
"Cậu húp tạm lấy sức!"
Chuẩn bị xong xuôi, cậu Phúc vừa đặt lưng lại chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi có thoáng qua bên ngoài thấy một bóng hình kỳ lạ. Một người đầu tóc rũ rượi đi đi qua lại hàng rào gỗ mới tu sửa lại, hai mắt trợn trừng nhìn vào bên trong gian y quán đóng nghiêng cửa qua từng kẽ hở của mắt rào. Hai con mắt đó không biết có điều gì kỳ lạ, chỉ là cậu luôn cảm thấy nó rất quen, con mắt với phần ngươi đen đục chiếm trọn của Ngạ Quỷ trên mái nhà. Người đó đi hết một lượt rồi lại quay lại, còn cậu Phúc bên này chỉ biết sững sờ nhìn theo không dám lên tiếng.
Cậu hua tay trong không trung, bắt lấy tay mợ Thi:
"Mợ có thấy bên ngoài? Có người bên ngoài cứ nhìn vào trong đây."
"Không có ai đâu. Cậu bị hoa mắt sao? Mới sáng, làm sao có ai đến bắt bệnh được?"
Cậu Phúc dụi mắt nhìn lại bên ngoài. Phía hàng rào không có bóng người khi nãy. Bàn tay nắm lấy mắt rào nhìn vào bên trong cũng không thấy. Con ngươi đen đục kia chẳng lẽ là do cậu hoa mắt mà nhìn nhầm?
Cậu Phúc ngó thêm chút nữa không thấy biến chuyển mơi yên tâm nằm xuống giường:
"Mợ nhớ lấy lời tôi dặn. Nếu tôi không ổn thì mợ hãy tự mình quyết định. Tôi luôn hy vọng mợ có cuộc sống tốt hơn."
Bát thuốc nguội lạnh đọng lại chút cặn thuốc mê. Cậu Phúc từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ miên man.
Bàn pháp ngay bên cạnh giường, bên trên là cơ thể lặng im bất động. Ông Phan hớp lấy ngụm nước giếng đã chuẩn bị trong bát từ trước, với tay bốc lấy nắm muối trắng thổi phù nước vào nắm muối rồi ném vội lên trên giường nơi cậu Phúc vẫn đang nằm. Vừa ném xong, thấy ông ấy vội vã đầu lắc lư, cả thân người quay mòng mòng đọc lên những câu thần chú gì đó mà chỉ có những người trong nghề mới hiểu. Cũng chính lúc này mợ Thi đứng nép bên cánh cửa nhìn vào thấy những hạt muối đã bị ngấm nước từ khi nãy, bây giờ lại bốc khói nghi ngút trong không trung. Từng luồng khói đen đúa xung quanh cậu Phúc kéo thành vệt dài thẳng tắp chạy tới tận trần nhà, xuyên qua mái nhà mà biến mất. Ông Phan cứ đọc luồng khói đen cứ bốc lên, thân cậu Phúc nằm trên giường cứ từng hồi run lên bần bật theo tiếng mõ cộc cộc cộc hạ xuống.
Cậu Phúc mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt cả quần áo, miệng lẩm bẩm không ngừng những lời van nài cầu xin:
"Đừng tới đây. Đừng qua đây. Đừng tới đây. Chúng mày cút hết đi!"
Nhìn cậu Phúc nhăn nhó như thế trong lòng mợ Thi cảm thấy vô cùng khó chịu. Bình thường cậu Phúc là người hay cười, cũng chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác đầu tiên vậy mà đến cái chuyện bản thân lại không có ai suy tính giúp cậu đỡ khổ. Cậu như thế này chính là bị quỷ theo, bị ma theo đã khổ, lại là bị quỷ theo thì càng khổ sở vất vả hơn rất nhiều. Muốn đuổi chúng đi hoàn toàn thì ông thầy ngoại trừ phải cao tay thì người bị theo cũng phải căn số rất cao, cũng như sức khỏe rất tốt mới có thể chống chọi. Đằng này cậu Phúc lại còn bị ốm liên tiếp mấy ngày, lại bị suýt chết mấy lần, mợ Thi đứng bên ngoài chỉ có thể biết thầm cầu phúc cho cậu chứ cũng chẳng giúp được gì hơn nữa.
Cậu Phúc nắm chặt tay vào thành giường, hai mắt mở trừng con ngươi long sọc không thấy có chút nhân tính hiện lên trên gương mặt đã bị chiếm giữ. Cậu bật dậy, nhìn xuống ông Phan vẫn đang chuyên tâm đọc chú cười khẩy:
"Ông muốn giết tôi sao? Ông giết tôi rồi, giết thêm lần nữa đi."
Cậu Phúc bây giờ không còn là chính mình mà đã bị con quỷ nhập vào thân. Cậu ngồi bật dậy khỏi giường, lao người xuống bàn pháp của ông Phan, hai tay chống đất nửa thân dưới vẫn còn nguyên trên giường nhoài tay qua bàn pháp, túm vào cổ ông.
Mợ Thi đứng bên ngoài sốt ruột định chạy vào trong nhưng đã bị cánh tay ông Phan ngăn lại. Ông Phan bị cậu bóp lấy cổ nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh liên tục, liên tục đọc những câu thần thần chú rồi với lấy nắm muối đáp thẳng mặt con quỷ đang chiếm giữ thân thể cậu. Muối chạm da đau rát, con quỷ thét nên hãi hùng thu tay lại ôm chặt lấy gương mặt quay vòng vòng lăn lộn dưới nền đất, chui cả vào gầm giường gào thét lên những tiếng ghừ ghừ điên dại xé nát cả màng nhĩ tai người.
Ông Phan nói với nó:
"Cút đi! Về đi, tránh xa nó ra! Đừng bám theo nó nữa!"
"Là...tại mày! Mày...là mày...tất cả là tại mày..."
"Cút!"
Con Quỷ với ra cánh tay của cậu Phúc hiện lên đầy những đường gân chằng chịt, ánh mắt long sòng sọc, hàm răng nghiến lại thét lên những lời không ai hiểu cho tới tận về sau mợ Thi mới có thể hoá giải những lạ lùng.
Ông Phan lấy từ sau lưng ra một sợi roi mây vụt liên tiếp vào cánh tay con quỷ trước mặt. Nó đau đớn sợ hãi chui tọt người lại trong cầm giường mà rên lên từng tiếng gừ..gừ...Ông Phan bốc thêm một nắm muối ngụm thêm hớp nước phun lên tay ném lại vào trong gầm giường. Con quỷ bên trong thấy muối lại càng co rúm sợ hãi lao vội ra bên ngoài. Ông Phan thấy vậy cứ thế mà vừa đánh vừa nói:
"Cút ra khỏi người cậu ấy! Mày về nhà của mày! Để yên cho cậu!"
Con Quỷ chạy vòng quanh nhà, ông Phan cũng bước theo từng bước, nắm chặt sợi dây mây, ánh mắt ghì chặt nên người nó không chút nhân từ mà hạ xuống những đường roi thẳng tắp. Con quỷ chạy đến mệt lả, vừa đau vừa mệt, thân xác ốm yếu của cậu Phúc không thể chịu nổi cho nó. Nó nằm vật ra giường, hơi đen bốc lên thêm một lần nữa. Ông Phan cầm lấy roi mây để lại trước mặt, bốc thêm bát gạo đã trộn đều muối ném thẳng vào cậu Phúc hét vang.
Hai mắt mợ Thi giật giật. Đôi mắt mợ chuyển từ đen sang màu xanh thẫm, trước mặt mợ bây giờ chỉ là một khung cảnh đáng kinh hãi. Tứ phía xung quanh cậu Phúc lần lượt hiện lên những con quỷ tóc xõa dài chân tay thô kệch, móng vuốt sắc lẹm từ từ lơ lửng thoát khỏi thân cậu mà lơ lửng lao lên không trung vô định.
Nó cười! Con quỷ bên kia vừa liếc qua mợ mà nhoẻn miệng cười? Nó là đang nhìn thấy mợ Thi sao?
Mợ Thi giật mình lùi lại một bước nhưng bậc sàn hiên hẫng hụt. Mợ đổ người về phía sau, hai mắt nhắm chặt hình dung ra bản thân ngã xuống trong đau đớn.
Tới khi mở mắt ra, toàn thân vẫn đang đứng thẳng trước cửa gian phòng cậu Phúc. Đằng sau hiện lên bóng dáng lạnh lẽo đầy kinh bỉ, cậu Hai không thèm nhìn qua mợ lấy một cái mà trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Lướt qua ô cửa sổ nhỏ, bốn mắt chạm nhau. Ông Phan vuốt mồ hôi trên trán sững sờ, cậu Hai bên ngoài đặt lại nụ cười trên môi.
Bước vào gian phòng, ông đặt xuống la liệt những đồ đạc lỉnh kỉnh mà cậu không thể nào nói được tên của chúng. Nào là cái chày, cái mõ rồi bộ bàn hành pháp rồi cả đài âm dương vẫn còn lăn lộn những đồng tiền rồi liểng xiểng trước mặt.
Cậu Phúc cố chống tay xuống giường, đẩy người ngồi dậy tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo nhìn xuống ông Phan lên tiếng:
"Thầy tới đây sớm vậy? Thầy đã ăn sáng hay chưa?"
Ông Phan cũng chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà bày biện đồ đạc, không liếc qua tới cậu một cái. Đợi tới khi bày biện xong xuôi mọi thứ ngăn nắp ngay trước giường của cậu, ông Phan mới nhìn cậu Phúc mà lên tiếng:
"Lát nữa cậu cứ nằm yên trên giường. Có gì thì nói với tôi, không cần phải cố chịu."
Cậu Phúc gật đầu nhìn theo dáng ông Phan bước ra ngoài, tiếp sau đó là đám người hầu lần lượt bước vào bên trong, trước xuống bàn Pháp của ông những lá trầu quả cau, những đĩa thịt ba chỉ vẫn còn nghi ngút bốc khói rồi cả bát cơm trắng u đầy.
Nếu lát nữa cậu nằm yên trên giường thế này, ông Phan cũng ngay bên cạnh thì có khác gì cúng người đã chết? Cậu vuốt lượt mồ hôi rơi trên trán, nhìn những đồ bày biện trước mặt vẫy tay kêu thằng Khuyết:
"Mày chạy qua phòng mợ Thi, gọi mợ ấy sang đây! Nói bé thôi đừng để ai biết!"
Thằng Khuyết vâng dạ, chạy vội khỏi mắt cậu.
Đợi tới khi đám người hầu bưng đồ đi hết, xung quanh không còn lại bất kỳ ai ông Phan mới tiến vào trong gian phòng của cậu, ân cần quan sát cậu một lượt. Không biết ông có tính toán điều gì, chỉ thấy dừng lại chưa bao lâu rồi lại đi quanh gian phòng, ngay trước cửa sổ, ông Phan chạm tay nên vết cào sâu thành sáu rạnh hai bên. Nơi đó, đêm ngày trước cậu đã từng mơ thấy con quỷ nhón chân lao như bay bằng bốn cẳng khẳng khiu, hai móng vuốt sắc nhọn bám chặt nơi đấy hướng mặt về phía xa.
Với một người đã quá nhiều năm trong nghề hành pháp như ông Phan, vừa liếc qua đã biết chuyện không hay nơi dấu tích in đâm. Ông thở dài nói trong lòng:
"Chuyên này là tôi sai, để tôi gánh vác. Cậu Phúc không hề làm gì có lỗi, không nên chịu những điều thế này."
Cậu ngồi bên xa, câu nghe được câu không. Chỉ biết trong ánh mắt ông Phan lướt qua những buồn phiền rưng rưng chưa bao giờ cậu từng thấy.
“Con đi lạnh, lại ướt nước mưa nên mới ốm. Thầy không cần lo quá đâu."
Ông Phan lại nhìn sang cậu thêm chút buồn. Đã bao lâu rồi cậu Phúc chưa từng nhìn kỹ mặt thầy như bây giờ. Ông Phan đã già thật rồi, tóc trên đầu không biết từ khi nào đã chuyển một màu trắng đục. Ở cái tuổi lục tuần như thế này, ông ấy nên được nghỉ ngơi hưởng phúc, vậy mà bây giờ lại phải lo lắng vì cậu.
Cậu Phúc bỏ lại tấm chăn, hạ hai chân xuống giường. Bàn chân chạm mặt đất, hơi lạnh truyền lên thân thể mệt mỏi.
Tiếng bước chân vội vã bên ngoài thu hút lại ánh nhìn của ông Phan. Ông ấy quay mặt đi, chắp tay sau lưng hạ giọng:
"Mợ Thi đấy à? Mợ đến đây có chuyện gì vậy?"
Mợ Thi đoan trang cúi đầu chào ông rồi tiến vào trong phòng, liếc qua cậu Phúc rồi nhìn sang ông Phan. Mợ đỡ tay chiếc giỏ cặp bên hông con Xuân đặt xuống bàn. Mùi thơm bánh hoa nóng hổi lan khắp gian phòng:
"Ông Phan ăn sáng chút rồi hãng làm. Bây giờ mới tờ sáng, chắc ông vẫn chưa ăn đâu nhỉ?"
"Vậy phiền mợ rồi!"
Mợ Thi lại với tay bê đến chỗ cậu Phúc bát canh:
"Cậu húp tạm lấy sức!"
Chuẩn bị xong xuôi, cậu Phúc vừa đặt lưng lại chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi có thoáng qua bên ngoài thấy một bóng hình kỳ lạ. Một người đầu tóc rũ rượi đi đi qua lại hàng rào gỗ mới tu sửa lại, hai mắt trợn trừng nhìn vào bên trong gian y quán đóng nghiêng cửa qua từng kẽ hở của mắt rào. Hai con mắt đó không biết có điều gì kỳ lạ, chỉ là cậu luôn cảm thấy nó rất quen, con mắt với phần ngươi đen đục chiếm trọn của Ngạ Quỷ trên mái nhà. Người đó đi hết một lượt rồi lại quay lại, còn cậu Phúc bên này chỉ biết sững sờ nhìn theo không dám lên tiếng.
Cậu hua tay trong không trung, bắt lấy tay mợ Thi:
"Mợ có thấy bên ngoài? Có người bên ngoài cứ nhìn vào trong đây."
"Không có ai đâu. Cậu bị hoa mắt sao? Mới sáng, làm sao có ai đến bắt bệnh được?"
Cậu Phúc dụi mắt nhìn lại bên ngoài. Phía hàng rào không có bóng người khi nãy. Bàn tay nắm lấy mắt rào nhìn vào bên trong cũng không thấy. Con ngươi đen đục kia chẳng lẽ là do cậu hoa mắt mà nhìn nhầm?
Cậu Phúc ngó thêm chút nữa không thấy biến chuyển mơi yên tâm nằm xuống giường:
"Mợ nhớ lấy lời tôi dặn. Nếu tôi không ổn thì mợ hãy tự mình quyết định. Tôi luôn hy vọng mợ có cuộc sống tốt hơn."
Bát thuốc nguội lạnh đọng lại chút cặn thuốc mê. Cậu Phúc từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ miên man.
Bàn pháp ngay bên cạnh giường, bên trên là cơ thể lặng im bất động. Ông Phan hớp lấy ngụm nước giếng đã chuẩn bị trong bát từ trước, với tay bốc lấy nắm muối trắng thổi phù nước vào nắm muối rồi ném vội lên trên giường nơi cậu Phúc vẫn đang nằm. Vừa ném xong, thấy ông ấy vội vã đầu lắc lư, cả thân người quay mòng mòng đọc lên những câu thần chú gì đó mà chỉ có những người trong nghề mới hiểu. Cũng chính lúc này mợ Thi đứng nép bên cánh cửa nhìn vào thấy những hạt muối đã bị ngấm nước từ khi nãy, bây giờ lại bốc khói nghi ngút trong không trung. Từng luồng khói đen đúa xung quanh cậu Phúc kéo thành vệt dài thẳng tắp chạy tới tận trần nhà, xuyên qua mái nhà mà biến mất. Ông Phan cứ đọc luồng khói đen cứ bốc lên, thân cậu Phúc nằm trên giường cứ từng hồi run lên bần bật theo tiếng mõ cộc cộc cộc hạ xuống.
Cậu Phúc mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt cả quần áo, miệng lẩm bẩm không ngừng những lời van nài cầu xin:
"Đừng tới đây. Đừng qua đây. Đừng tới đây. Chúng mày cút hết đi!"
Nhìn cậu Phúc nhăn nhó như thế trong lòng mợ Thi cảm thấy vô cùng khó chịu. Bình thường cậu Phúc là người hay cười, cũng chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác đầu tiên vậy mà đến cái chuyện bản thân lại không có ai suy tính giúp cậu đỡ khổ. Cậu như thế này chính là bị quỷ theo, bị ma theo đã khổ, lại là bị quỷ theo thì càng khổ sở vất vả hơn rất nhiều. Muốn đuổi chúng đi hoàn toàn thì ông thầy ngoại trừ phải cao tay thì người bị theo cũng phải căn số rất cao, cũng như sức khỏe rất tốt mới có thể chống chọi. Đằng này cậu Phúc lại còn bị ốm liên tiếp mấy ngày, lại bị suýt chết mấy lần, mợ Thi đứng bên ngoài chỉ có thể biết thầm cầu phúc cho cậu chứ cũng chẳng giúp được gì hơn nữa.
Cậu Phúc nắm chặt tay vào thành giường, hai mắt mở trừng con ngươi long sọc không thấy có chút nhân tính hiện lên trên gương mặt đã bị chiếm giữ. Cậu bật dậy, nhìn xuống ông Phan vẫn đang chuyên tâm đọc chú cười khẩy:
"Ông muốn giết tôi sao? Ông giết tôi rồi, giết thêm lần nữa đi."
Cậu Phúc bây giờ không còn là chính mình mà đã bị con quỷ nhập vào thân. Cậu ngồi bật dậy khỏi giường, lao người xuống bàn pháp của ông Phan, hai tay chống đất nửa thân dưới vẫn còn nguyên trên giường nhoài tay qua bàn pháp, túm vào cổ ông.
Mợ Thi đứng bên ngoài sốt ruột định chạy vào trong nhưng đã bị cánh tay ông Phan ngăn lại. Ông Phan bị cậu bóp lấy cổ nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh liên tục, liên tục đọc những câu thần thần chú rồi với lấy nắm muối đáp thẳng mặt con quỷ đang chiếm giữ thân thể cậu. Muối chạm da đau rát, con quỷ thét nên hãi hùng thu tay lại ôm chặt lấy gương mặt quay vòng vòng lăn lộn dưới nền đất, chui cả vào gầm giường gào thét lên những tiếng ghừ ghừ điên dại xé nát cả màng nhĩ tai người.
Ông Phan nói với nó:
"Cút đi! Về đi, tránh xa nó ra! Đừng bám theo nó nữa!"
"Là...tại mày! Mày...là mày...tất cả là tại mày..."
"Cút!"
Con Quỷ với ra cánh tay của cậu Phúc hiện lên đầy những đường gân chằng chịt, ánh mắt long sòng sọc, hàm răng nghiến lại thét lên những lời không ai hiểu cho tới tận về sau mợ Thi mới có thể hoá giải những lạ lùng.
Ông Phan lấy từ sau lưng ra một sợi roi mây vụt liên tiếp vào cánh tay con quỷ trước mặt. Nó đau đớn sợ hãi chui tọt người lại trong cầm giường mà rên lên từng tiếng gừ..gừ...Ông Phan bốc thêm một nắm muối ngụm thêm hớp nước phun lên tay ném lại vào trong gầm giường. Con quỷ bên trong thấy muối lại càng co rúm sợ hãi lao vội ra bên ngoài. Ông Phan thấy vậy cứ thế mà vừa đánh vừa nói:
"Cút ra khỏi người cậu ấy! Mày về nhà của mày! Để yên cho cậu!"
Con Quỷ chạy vòng quanh nhà, ông Phan cũng bước theo từng bước, nắm chặt sợi dây mây, ánh mắt ghì chặt nên người nó không chút nhân từ mà hạ xuống những đường roi thẳng tắp. Con quỷ chạy đến mệt lả, vừa đau vừa mệt, thân xác ốm yếu của cậu Phúc không thể chịu nổi cho nó. Nó nằm vật ra giường, hơi đen bốc lên thêm một lần nữa. Ông Phan cầm lấy roi mây để lại trước mặt, bốc thêm bát gạo đã trộn đều muối ném thẳng vào cậu Phúc hét vang.
Hai mắt mợ Thi giật giật. Đôi mắt mợ chuyển từ đen sang màu xanh thẫm, trước mặt mợ bây giờ chỉ là một khung cảnh đáng kinh hãi. Tứ phía xung quanh cậu Phúc lần lượt hiện lên những con quỷ tóc xõa dài chân tay thô kệch, móng vuốt sắc lẹm từ từ lơ lửng thoát khỏi thân cậu mà lơ lửng lao lên không trung vô định.
Nó cười! Con quỷ bên kia vừa liếc qua mợ mà nhoẻn miệng cười? Nó là đang nhìn thấy mợ Thi sao?
Mợ Thi giật mình lùi lại một bước nhưng bậc sàn hiên hẫng hụt. Mợ đổ người về phía sau, hai mắt nhắm chặt hình dung ra bản thân ngã xuống trong đau đớn.
Tới khi mở mắt ra, toàn thân vẫn đang đứng thẳng trước cửa gian phòng cậu Phúc. Đằng sau hiện lên bóng dáng lạnh lẽo đầy kinh bỉ, cậu Hai không thèm nhìn qua mợ lấy một cái mà trực tiếp quay lưng bỏ đi.
Lướt qua ô cửa sổ nhỏ, bốn mắt chạm nhau. Ông Phan vuốt mồ hôi trên trán sững sờ, cậu Hai bên ngoài đặt lại nụ cười trên môi.