Chương 11: Bộ phim ngắn
"Giữ bí mật?" Sở Tiêu buông đôi đũa xuống bàn, đôi mắt mang chút ngạc nhiên, cậu hỏi: "Tôi thì có bí mật gì chứ?"
Cố Diễn đắc ý nói: "Tôi sẽ giữ bí mật về hình tượng tối qua của cậu, còn cậu thì giữ bí mật về cuộc sống của tôi."
Sở Tiêu mím môi đáp: "Cậu muốn đe dọa tôi à?"
"Không. Không." Cố Cố Diễn xua tay phản đối, hắn nói: "Tôi chỉ muốn làm việc có lợi thôi. Chuyện này vừa lợi cho đôi bên mà."
Sở Tiêu nhìn đôi mắt kiên định của Cố Diễn, cậu có chút do dự. Trước giờ cậu chưa từng làm ra những việc này bao giờ, nếu bị đồn ra rồi mẹ cậu nghe thì chắc chắn sẽ to chuyện.
Sở Tiêu suy nghĩ hồi lầu thì cũng ngập ngừng đồng ý. Biết được ý cậu, Cố Diễn nở nụ cười tươi, hắn đẩy món cá kho và vài món thanh đạm đến, nhỏ giọng mời cậu dùng bữa.
__
Sau khi dùng bữa, Sở Tiêu lại giúp Cố Diễn dọn dẹp lại căn nhà. Dù gì, cậu cũng ở nhờ nhà người khác, lại được người khác chăm sóc khi bị sốt, còn nấu cho cậu một bữa ăn. Cậu là người có lương tâm, sao có thể làm ngơ, ăn xong bỏ đũa rồi về được?
Sở Tiêu lấy một giẻ lau bàn, dọn dẹp bàn ăn một cách cẩn thận. Sau đó cũng xếp bàn ghế lại vào một cách ngay ngắn nhất. Còn Cố Diễn, hắn ở dưới bếp rửa chén. Một dáng người cao gầy thấy rõ, khoác lên mình một chiếc tạp dề, lại đeo bao tay nhựa. Phút chốc, hắn đã biến thành một người đàn ông đảm đang biết lo việc nhà.
Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, Sở Tiêu trở về căn phòng ngủ lúc sáng để chuẩn bị đồ đạc rồi định về nhà.
Trong lúc chuẩn bị rời đi, Sở Tiêu lại tinh mắt phát hiện vài tấm ảnh được treo trên tường. Là một nơi có thể vừa hứng trọn ánh nắng Mặt Trời và ánh sáng mờ nhạt Mặt Trăng. Sở Tiêu thấy vậy thì tò mò, cậu đi đến xem từng bức ảnh.
Một tấm là ảnh cậu bé khoảng chừng sáu hay bảy tuổi đang bế một đứa bé khoảng vài tháng tuổi. Một tấm là ảnh một người phụ nữ trung niên đang nở nụ cười tỏa nắng. Một tấm là ảnh gia đình thật hạnh phúc, có đôi vợ chồng trung niên cùng cậu bé nhỏ và một em bé.
"Cậu làm gì vậy?"
Cố Diễn không biết từ lúc nào, hắn đã đứng ở vách cửa ra vào. Sở Tiêu nghe thấy thì có chút giật mình, cậu quay mặt đi không nhìn những tấm ảnh đó nữa.
"Không, không có gì."
Cố Diễn đi vào trong phòng, thư thái ngồi trên chiếc giường cũ kĩ, tiếng ken két kêu lên một hồi.
"Giờ cậu về ư?" Cố Diễn hỏi.
"Ừm." Sở Tiêu đang kéo khóa cặp, cậu đáp.
"À... Đúng rồi." Cố Diễn vỗ nhẹ một cái vào trán, tỏ ra bất lực: "Áo khoác đồng phục của cậu chắc là khô rồi. Để tôi đi lấy cho."
"Áo, áo khoác?" Sở Tiêu hơi bất ngờ.
"Ừm. Tối qua cậu dầm mưa, lại còn nôn thốc nôn tháo nữa nên tôi giặt giúp cậu."
Không đợi Sở Tiêu trả lời, hắn đứng dậy rồi rời đi ngay: "Đợi tôi lát, để tôi lấy cho cậu."
"...Ừm."
Sở Tiêu thở một hơi mệt nhọc, có lẽ do cơn men của tối qua vẫn còn ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu. Sở Tiêu đưa tay xoa xoa vùng sau gáy, vẻ mặt cũng có chút nhợt nhạt đi. Cậu ngồi phịch xuống giường, đôi mắt chao đảo khắp căn phòng. Thứ khiến cậu chú ý nhất chính là tủ sách bằng gỗ ở góc tường.
"DVD?"
Sở Tiêu chầm chậm bước đến trước tủ sách. Bên trên kệ vừa có vài cuốn sách, tiểu thuyết văn học nổi tiếng. Phần nhiều là những chiếc DVD được xếp ngay ngắn, từng thể loại được chia ra từng kệ, còn cẩn thận dán mảnh giấy để phân biệt thể loại. Sở Tiêu có chút bất ngờ, một người như Cố Diễn vậy mà cũng thích phim ảnh. Cậu đưa tay lướt qua từng cuốn sách rồi lướt qua từng chiếc DVD.
Lúc này, Cố Diễn cũng từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm chiếc áo khoác đồng phục của Sở Tiêu.
Thấy hắn, Sở Tiêu cũng tò mò hỏi: "Cậu thích xem phim à?"
"Ừm." Cố Diễn trầm giọng đáp.
"Số này là cậu mua hết đấy à?"
"Không hẳn... Một số là tôi mua, một số là do anh trai tôi cho tôi đấy." Cố Diễn đặt chiếc áo đồng phục của Sở Tiêu xuống giường, hắn đi đến đứng bên cạnh Sở Tiêu.
Sở Tiêu đưa tay lướt qua kệ DVD, có một chiếc đĩa khiến cậu thấy có một thứ quen mắt, cậu lấy nó ra khỏi kệ và xem.
"Cậu cũng thích bộ phim này hả? Đây là đạo diễn tôi thích nhất đấy."
"Đạo diễn cậu thích nhất sao?" Sở Tiêu ngạc nhiên, cậu hỏi lại.
"Ừm." Cố Diễn lấy chiếc DVD từ tay Sở Tiêu lại, hắn lật qua lật lại chiếc đĩa rồi hỏi:
"Mà cậu cũng biết bộ này sao? Vì đây là phim phi thương mại nên ít người biết lắm."
"Không biết. Lần đầu tôi thấy đó."
Sở Tiêu có chút lặng người, cậu xoay người đi về phía giường, từ tốn ngồi xuống. Cậu đáp: "Đạo diễn này.. là bố tôi đấy."
"Cái gì? Bố của cậu ư?" Cố Diễn kinh ngạc, đôi đồng tử co dãn ra, hắn ngạc nhiên đến mức không thể hỏi thêm được gì.
"Ừ. Đúng vậy."
Thấy vẻ mặt của Cố Diễn khiến Sở Tiêu cũng bất ngờ theo. Lần đầu, cậu thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, một vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa ngưỡng mộ. Nghi ngờ cậu có nói dối không, ngưỡng mộ cậu là con trai của đạo diễn mà hắn thích.
"Thật sao?" Cố Diễn hỏi lại.
"Ừm. Thật đấy." Sở Tiêu thở một hơi dài, cậu thản nhiên nói: "Cậu nhìn tên của ông ấy và tôi đi. Bạc Sở Thiên, Bạc Sở Tiêu."
Lúc này, Cố Diễn cũng mới để ý tên của hai người có sự giống nhau. Cố Diễn liền ngồi bên cạnh Sở Tiêu như muốn hỏi gì thêm, không đợi Cố Diễn hỏi thêm, Sở Tiêu liền nói tiếp:
"Với cả, một đạo diễn đến cả danh tiếng vẫn chưa có. Ai lại đi nhận vơ như vậy chứ?"
Cố Diễn nghe vậy thì không biết nói gì hơn. Câu của Sở Tiêu nói có lý, ông ấy chuyên làm phim phi thương mại, chút danh tiếng cũng không có, lợi nhuận cũng không. Như vậy, ai lại đi nhận vơ một người vô danh như vậy làm bố chứ?
"Sao cậu có đĩa phim này? Các cửa hàng thường không có để bán đâu."
"Ừ thì anh trai tôi là trợ lý của đạo diễn nên đã để dành cho tôi đấy." Cố Diễn cười đáp.
"Ừm. Sao cậu thích phim của ông ấy vậy?" Sở Tiêu tò mò hỏi.
"Vì nó lột tả được cuộc sống xa lạ của con người. Một người thoát khỏi nỗi đau thì sẽ có người khác bị tổn thương. Tôi đồng cảm... nên mới thích." Cố Diễn gãi gãi đầu, hắn đáp.
"Ờ. Cậu có nói gì đi nữa tôi cũng chả hiểu gì đâu."
"Lúc đầu tôi xem cũng không hiểu gì, rất nhàm chán. Nhưng khi xem đi xem lại vài lần, để ý từng chi tiết, từng câu từ thoại thì tôi mới biết nó rất hay và ý nghĩa."
Sở Tiêu chỉ nhìn chiếc DVD, cậu không đáp lại lời hắn. Nghe Cố Diễn nói thế, cậu cũng thật sự tò mò về bộ phim này.
"Nhưng mà sao cậu không xem? Đây là phim của bố cậu mà?" Cố Diễn tỏ ra tiếc nuối. Vì chỉ có hắn cảm thấy bộ phim này hay, nhưng chẳng ai biết đến, vậy nên hắn thấy tiếc nuối tác phẩm này.
"Tôi không thích phim ảnh, với cả thời gian học của tôi cũng không có, huống chi là xem phim."
Cố Diễn nghe vậy thì chỉ biết gãi đầu. Còn Sở Tiêu, cậu nhìn chiếc DVD thì có chút suy tư. Thật ra, cậu cũng đã từng rất tò mò về thể loại bộ phim do bố cậu làm. Cậu còn nhớ, vào ba năm trước bố cậu cũng phát hành một bộ phim. Lúc ấy, cậu cũng rất tò mò nên đã đến rạp phim. Nhưng vì phim phi thương mại nên cậu cảm thấy xấu hổ, vì vậy cậu đã chen lấn trong đám đông mà rời đi. Tù đó đến giờ, tình cảm gia đình cũng ngày một nhạt phai, mỗi người đều có mỗi công việc khác nhau. Một người bận bịu trên phim trường, dành cả tinh thần lẫn thể xác vào một bộ phim. Một người vì công việc quá bận rộn nên cứ đi công tác hết tháng này đến tháng khác. Một người vì tương lai mù mịt, vùi đầu vào đống sách vở không biết gì về thế giới xung quanh. Cứ như thế, một gia đình ba người mãi mãi không thể đoàn tụ được.
"Tôi... có thể mượn chiếc đĩa phim này không?" Sở Tiêu trầm giọng hỏi.
"Hả? Tại sao?"
"Tôi tò mò không biết bố tôi làm phim gì thôi."
"Không. Ý tôi là... Nhà cậu không có đĩa phim à?" Cố Diễn vội giải thích.
"Chúng tôi không sống chung. Vì tính chất công việc nên ông ấy không về nhà." Sở Tiêu bình thản đáp.
Cố Diễn không nói gì, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn Sở Tiêu. Thấy gương mặt tẻ nhạt của Sở Tiêu, hắn không kiềm được mà cảm thấy thương xót.
"Ừm. Cậu cứ mượn đi."
__
Buổi tối, Sở Tiêu cũng trở về nhà. Cậu đặc biệt dành cả một buổi tối để xem đi xem lại bộ phim ngắn do bố cậu sản xuất.
Nhìn sơ qua, một bộ phim vô cùng tê nhạt. Bộ phim nói về một người đàn ông, sống bôn ba trên thuyền bằng nghề đánh cá. Bỗng một ngày, có một người phụ nữ đi đến, trên người mang đầy rẫy vết bầm tím do bị bạo hành. Cả hai trái tim cùng đồng cảm và cùng nhau bắt đầu chia sẻ những nỗi niềm. Khi cả hai gần như rơi vào lưới tình, bỗng dưng người phụ nữ lại rời xa nơi này, để lại người đàn ông ở bên bờ biển ấy. Một thước phim nhẹ nhàng và yên ả cứ thế trôi qua vẻn vẹn 45 phút.
Sở Tiêu xem đi xem lại cả gần sáu lần, nhưng cậu vẫn không hiểu bộ phim này đang truyền đạt đến thông điệp gì. Cậu nhớ lại những lời Cố Diễn nói lúc sáng: "Vì nó lột tả được cuộc sống xa lạ của con người. Một người thoát khỏi nỗi đau thì sẽ có người khác bị tổn thương. Tôi đồng cảm... nên mới thích."
Dù xem đi xem lại, nhưng cậu vẫn chẳng hiểu được gì. Vậy làm sao Cố Diễn lại có thể hiểu được chứ?
Sở Tiêu nằm trên chiếc sofa dài, cậu nằm ngay ngắn một góc, một tay làm gối kê đầu, một tay đặt ở ngay bụng. Ánh mắt suy tư nhìn lên trần nhà, suy nghĩ những chuyện về Cố Diễn rồi suy nghĩ về ý nghĩa bộ phim ấy. Khoảng lúc sau, cậu mới chợt nhận ra bài tập về nhà vẫn chưa làm xong. Nhưng vì còn men rượu trong người, cơ thể đã mệt mỏi đến chán chường, không còn sức để tiếp tục nữa. Sở Tiêu thở một hơi nhẹ nhõm, từ từ nhắm mắt lại rồi cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.
Có lẽ, cậu đã tìm ra được mục đích sống của mình. Sống theo con tim, theo lí trí của mình mới giúp bản thân trở nên kiên cường và tốt hơn.
Cố Diễn đắc ý nói: "Tôi sẽ giữ bí mật về hình tượng tối qua của cậu, còn cậu thì giữ bí mật về cuộc sống của tôi."
Sở Tiêu mím môi đáp: "Cậu muốn đe dọa tôi à?"
"Không. Không." Cố Cố Diễn xua tay phản đối, hắn nói: "Tôi chỉ muốn làm việc có lợi thôi. Chuyện này vừa lợi cho đôi bên mà."
Sở Tiêu nhìn đôi mắt kiên định của Cố Diễn, cậu có chút do dự. Trước giờ cậu chưa từng làm ra những việc này bao giờ, nếu bị đồn ra rồi mẹ cậu nghe thì chắc chắn sẽ to chuyện.
Sở Tiêu suy nghĩ hồi lầu thì cũng ngập ngừng đồng ý. Biết được ý cậu, Cố Diễn nở nụ cười tươi, hắn đẩy món cá kho và vài món thanh đạm đến, nhỏ giọng mời cậu dùng bữa.
__
Sau khi dùng bữa, Sở Tiêu lại giúp Cố Diễn dọn dẹp lại căn nhà. Dù gì, cậu cũng ở nhờ nhà người khác, lại được người khác chăm sóc khi bị sốt, còn nấu cho cậu một bữa ăn. Cậu là người có lương tâm, sao có thể làm ngơ, ăn xong bỏ đũa rồi về được?
Sở Tiêu lấy một giẻ lau bàn, dọn dẹp bàn ăn một cách cẩn thận. Sau đó cũng xếp bàn ghế lại vào một cách ngay ngắn nhất. Còn Cố Diễn, hắn ở dưới bếp rửa chén. Một dáng người cao gầy thấy rõ, khoác lên mình một chiếc tạp dề, lại đeo bao tay nhựa. Phút chốc, hắn đã biến thành một người đàn ông đảm đang biết lo việc nhà.
Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, Sở Tiêu trở về căn phòng ngủ lúc sáng để chuẩn bị đồ đạc rồi định về nhà.
Trong lúc chuẩn bị rời đi, Sở Tiêu lại tinh mắt phát hiện vài tấm ảnh được treo trên tường. Là một nơi có thể vừa hứng trọn ánh nắng Mặt Trời và ánh sáng mờ nhạt Mặt Trăng. Sở Tiêu thấy vậy thì tò mò, cậu đi đến xem từng bức ảnh.
Một tấm là ảnh cậu bé khoảng chừng sáu hay bảy tuổi đang bế một đứa bé khoảng vài tháng tuổi. Một tấm là ảnh một người phụ nữ trung niên đang nở nụ cười tỏa nắng. Một tấm là ảnh gia đình thật hạnh phúc, có đôi vợ chồng trung niên cùng cậu bé nhỏ và một em bé.
"Cậu làm gì vậy?"
Cố Diễn không biết từ lúc nào, hắn đã đứng ở vách cửa ra vào. Sở Tiêu nghe thấy thì có chút giật mình, cậu quay mặt đi không nhìn những tấm ảnh đó nữa.
"Không, không có gì."
Cố Diễn đi vào trong phòng, thư thái ngồi trên chiếc giường cũ kĩ, tiếng ken két kêu lên một hồi.
"Giờ cậu về ư?" Cố Diễn hỏi.
"Ừm." Sở Tiêu đang kéo khóa cặp, cậu đáp.
"À... Đúng rồi." Cố Diễn vỗ nhẹ một cái vào trán, tỏ ra bất lực: "Áo khoác đồng phục của cậu chắc là khô rồi. Để tôi đi lấy cho."
"Áo, áo khoác?" Sở Tiêu hơi bất ngờ.
"Ừm. Tối qua cậu dầm mưa, lại còn nôn thốc nôn tháo nữa nên tôi giặt giúp cậu."
Không đợi Sở Tiêu trả lời, hắn đứng dậy rồi rời đi ngay: "Đợi tôi lát, để tôi lấy cho cậu."
"...Ừm."
Sở Tiêu thở một hơi mệt nhọc, có lẽ do cơn men của tối qua vẫn còn ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu. Sở Tiêu đưa tay xoa xoa vùng sau gáy, vẻ mặt cũng có chút nhợt nhạt đi. Cậu ngồi phịch xuống giường, đôi mắt chao đảo khắp căn phòng. Thứ khiến cậu chú ý nhất chính là tủ sách bằng gỗ ở góc tường.
"DVD?"
Sở Tiêu chầm chậm bước đến trước tủ sách. Bên trên kệ vừa có vài cuốn sách, tiểu thuyết văn học nổi tiếng. Phần nhiều là những chiếc DVD được xếp ngay ngắn, từng thể loại được chia ra từng kệ, còn cẩn thận dán mảnh giấy để phân biệt thể loại. Sở Tiêu có chút bất ngờ, một người như Cố Diễn vậy mà cũng thích phim ảnh. Cậu đưa tay lướt qua từng cuốn sách rồi lướt qua từng chiếc DVD.
Lúc này, Cố Diễn cũng từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm chiếc áo khoác đồng phục của Sở Tiêu.
Thấy hắn, Sở Tiêu cũng tò mò hỏi: "Cậu thích xem phim à?"
"Ừm." Cố Diễn trầm giọng đáp.
"Số này là cậu mua hết đấy à?"
"Không hẳn... Một số là tôi mua, một số là do anh trai tôi cho tôi đấy." Cố Diễn đặt chiếc áo đồng phục của Sở Tiêu xuống giường, hắn đi đến đứng bên cạnh Sở Tiêu.
Sở Tiêu đưa tay lướt qua kệ DVD, có một chiếc đĩa khiến cậu thấy có một thứ quen mắt, cậu lấy nó ra khỏi kệ và xem.
"Cậu cũng thích bộ phim này hả? Đây là đạo diễn tôi thích nhất đấy."
"Đạo diễn cậu thích nhất sao?" Sở Tiêu ngạc nhiên, cậu hỏi lại.
"Ừm." Cố Diễn lấy chiếc DVD từ tay Sở Tiêu lại, hắn lật qua lật lại chiếc đĩa rồi hỏi:
"Mà cậu cũng biết bộ này sao? Vì đây là phim phi thương mại nên ít người biết lắm."
"Không biết. Lần đầu tôi thấy đó."
Sở Tiêu có chút lặng người, cậu xoay người đi về phía giường, từ tốn ngồi xuống. Cậu đáp: "Đạo diễn này.. là bố tôi đấy."
"Cái gì? Bố của cậu ư?" Cố Diễn kinh ngạc, đôi đồng tử co dãn ra, hắn ngạc nhiên đến mức không thể hỏi thêm được gì.
"Ừ. Đúng vậy."
Thấy vẻ mặt của Cố Diễn khiến Sở Tiêu cũng bất ngờ theo. Lần đầu, cậu thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, một vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa ngưỡng mộ. Nghi ngờ cậu có nói dối không, ngưỡng mộ cậu là con trai của đạo diễn mà hắn thích.
"Thật sao?" Cố Diễn hỏi lại.
"Ừm. Thật đấy." Sở Tiêu thở một hơi dài, cậu thản nhiên nói: "Cậu nhìn tên của ông ấy và tôi đi. Bạc Sở Thiên, Bạc Sở Tiêu."
Lúc này, Cố Diễn cũng mới để ý tên của hai người có sự giống nhau. Cố Diễn liền ngồi bên cạnh Sở Tiêu như muốn hỏi gì thêm, không đợi Cố Diễn hỏi thêm, Sở Tiêu liền nói tiếp:
"Với cả, một đạo diễn đến cả danh tiếng vẫn chưa có. Ai lại đi nhận vơ như vậy chứ?"
Cố Diễn nghe vậy thì không biết nói gì hơn. Câu của Sở Tiêu nói có lý, ông ấy chuyên làm phim phi thương mại, chút danh tiếng cũng không có, lợi nhuận cũng không. Như vậy, ai lại đi nhận vơ một người vô danh như vậy làm bố chứ?
"Sao cậu có đĩa phim này? Các cửa hàng thường không có để bán đâu."
"Ừ thì anh trai tôi là trợ lý của đạo diễn nên đã để dành cho tôi đấy." Cố Diễn cười đáp.
"Ừm. Sao cậu thích phim của ông ấy vậy?" Sở Tiêu tò mò hỏi.
"Vì nó lột tả được cuộc sống xa lạ của con người. Một người thoát khỏi nỗi đau thì sẽ có người khác bị tổn thương. Tôi đồng cảm... nên mới thích." Cố Diễn gãi gãi đầu, hắn đáp.
"Ờ. Cậu có nói gì đi nữa tôi cũng chả hiểu gì đâu."
"Lúc đầu tôi xem cũng không hiểu gì, rất nhàm chán. Nhưng khi xem đi xem lại vài lần, để ý từng chi tiết, từng câu từ thoại thì tôi mới biết nó rất hay và ý nghĩa."
Sở Tiêu chỉ nhìn chiếc DVD, cậu không đáp lại lời hắn. Nghe Cố Diễn nói thế, cậu cũng thật sự tò mò về bộ phim này.
"Nhưng mà sao cậu không xem? Đây là phim của bố cậu mà?" Cố Diễn tỏ ra tiếc nuối. Vì chỉ có hắn cảm thấy bộ phim này hay, nhưng chẳng ai biết đến, vậy nên hắn thấy tiếc nuối tác phẩm này.
"Tôi không thích phim ảnh, với cả thời gian học của tôi cũng không có, huống chi là xem phim."
Cố Diễn nghe vậy thì chỉ biết gãi đầu. Còn Sở Tiêu, cậu nhìn chiếc DVD thì có chút suy tư. Thật ra, cậu cũng đã từng rất tò mò về thể loại bộ phim do bố cậu làm. Cậu còn nhớ, vào ba năm trước bố cậu cũng phát hành một bộ phim. Lúc ấy, cậu cũng rất tò mò nên đã đến rạp phim. Nhưng vì phim phi thương mại nên cậu cảm thấy xấu hổ, vì vậy cậu đã chen lấn trong đám đông mà rời đi. Tù đó đến giờ, tình cảm gia đình cũng ngày một nhạt phai, mỗi người đều có mỗi công việc khác nhau. Một người bận bịu trên phim trường, dành cả tinh thần lẫn thể xác vào một bộ phim. Một người vì công việc quá bận rộn nên cứ đi công tác hết tháng này đến tháng khác. Một người vì tương lai mù mịt, vùi đầu vào đống sách vở không biết gì về thế giới xung quanh. Cứ như thế, một gia đình ba người mãi mãi không thể đoàn tụ được.
"Tôi... có thể mượn chiếc đĩa phim này không?" Sở Tiêu trầm giọng hỏi.
"Hả? Tại sao?"
"Tôi tò mò không biết bố tôi làm phim gì thôi."
"Không. Ý tôi là... Nhà cậu không có đĩa phim à?" Cố Diễn vội giải thích.
"Chúng tôi không sống chung. Vì tính chất công việc nên ông ấy không về nhà." Sở Tiêu bình thản đáp.
Cố Diễn không nói gì, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn Sở Tiêu. Thấy gương mặt tẻ nhạt của Sở Tiêu, hắn không kiềm được mà cảm thấy thương xót.
"Ừm. Cậu cứ mượn đi."
__
Buổi tối, Sở Tiêu cũng trở về nhà. Cậu đặc biệt dành cả một buổi tối để xem đi xem lại bộ phim ngắn do bố cậu sản xuất.
Nhìn sơ qua, một bộ phim vô cùng tê nhạt. Bộ phim nói về một người đàn ông, sống bôn ba trên thuyền bằng nghề đánh cá. Bỗng một ngày, có một người phụ nữ đi đến, trên người mang đầy rẫy vết bầm tím do bị bạo hành. Cả hai trái tim cùng đồng cảm và cùng nhau bắt đầu chia sẻ những nỗi niềm. Khi cả hai gần như rơi vào lưới tình, bỗng dưng người phụ nữ lại rời xa nơi này, để lại người đàn ông ở bên bờ biển ấy. Một thước phim nhẹ nhàng và yên ả cứ thế trôi qua vẻn vẹn 45 phút.
Sở Tiêu xem đi xem lại cả gần sáu lần, nhưng cậu vẫn không hiểu bộ phim này đang truyền đạt đến thông điệp gì. Cậu nhớ lại những lời Cố Diễn nói lúc sáng: "Vì nó lột tả được cuộc sống xa lạ của con người. Một người thoát khỏi nỗi đau thì sẽ có người khác bị tổn thương. Tôi đồng cảm... nên mới thích."
Dù xem đi xem lại, nhưng cậu vẫn chẳng hiểu được gì. Vậy làm sao Cố Diễn lại có thể hiểu được chứ?
Sở Tiêu nằm trên chiếc sofa dài, cậu nằm ngay ngắn một góc, một tay làm gối kê đầu, một tay đặt ở ngay bụng. Ánh mắt suy tư nhìn lên trần nhà, suy nghĩ những chuyện về Cố Diễn rồi suy nghĩ về ý nghĩa bộ phim ấy. Khoảng lúc sau, cậu mới chợt nhận ra bài tập về nhà vẫn chưa làm xong. Nhưng vì còn men rượu trong người, cơ thể đã mệt mỏi đến chán chường, không còn sức để tiếp tục nữa. Sở Tiêu thở một hơi nhẹ nhõm, từ từ nhắm mắt lại rồi cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.
Có lẽ, cậu đã tìm ra được mục đích sống của mình. Sống theo con tim, theo lí trí của mình mới giúp bản thân trở nên kiên cường và tốt hơn.