Chương 16: Lễ Giáng Sinh
Ngày 24 tháng 12 năm 2022.
Cơn mưa rào đêm qua kéo dài đến gần sáng mới ngớt dần. Tuy mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn không quang đãng hơn là bao.
Hôm nay là ngày lễ giáng sinh, cái lạnh băng giá của ngày lễ liền bao trùm lên cả thành phố. Vừa tờ mờ sáng, khí trời rất lạnh, sương mù bay giăng lối đường dài. Từng ánh đèn đường màu vàng vụt tắt, tiếng động cơ cũng giòn giã vang lên từng hồi.
Khoảng đến sáu giờ sáng, lớp sương lạnh dày đặc cũng tản đi một chút. Trên đường lớn đã có vài bóng người qua lại tập nập, tiếng nói cười của những người xung quanh càng làm khung cảnh tăng vài phần dư vị nhân sinh.
Bạc Sở Tiêu tay cầm ô, bước một mình dưới làn sương mờ nhạt. Vẻ mặt điềm đạm, tĩnh lặng như đáy hồ sâu thăm thẳm. Những giọt sương nhỏ bé bay theo cơn gió bám vào đôi hàng mi dài đen óng, hai cánh môi đỏ hồng mím chặt thành một đường thẳng. Dáng người mảnh khảnh bước đi dưới tán cây chứa đầy giọt sương mơn mởn.
Từ phía xa xa, hai dáng người vừa từ xe buýt đi xuống, dáng đi rất nhanh nhẹn đang tiến về phía Bạc Sở Tiêu.
"Tiêu Tiêu." Lục Bằng đứng từ xa, đưa tay lên cao rồi vẫy, giọng nói thanh thoát phát ra.
Bạc Sở Tiêu không đáp nhưng đôi chân đã tăng vận tốc lên một chút mà đi về phía Lục Bằng.
"Đi từ từ thôi. Sương rơi dính vào người đây này." Giọng Dương Nhất Hoàng thoang thoảng dưới làn sương mờ nhạt, trong âm giọng mang vài phần trách móc nhưng lo lắng thì nhiều hơn.
"Tại mày đi chậm đấy. Có cầm ô thôi mà làm cũng không xong." Lục Bằng cứng miệng trách lại.
Dương Nhất Hoàng thở ra một hơi lạnh tỏ ra bất lực, hắn không nói gì chỉ biết đi nhanh hơn chút để che ô cho Lục Bằng.
"Tiêu Tiêu, giáng sinh vui vẻ." Lục Bằng cười rạng ngời nói.
"Ừm. Hai đứa cũng vậy." Bạc Sở Tiêu cười như không cười, đáp.
"Ăn sáng chưa? Tao vừa mua bánh bao nè." Dương Nhất Hoàng hỏi.
"Rồi." Bạc Sở Tiêu nói: "Đi thôi, thư viện mở cửa rồi."
"Ừm."
Cứ thế ba thanh thiếu niên, hai chiếc dù cùng rảo bước đi dưới làn sương lạnh giá. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện văng vẳng, nhưng thật ra thì chỉ có Lục Bằng và Dương Nhất Hoàng nói với nhau. Lúc đầu Bạc Sở Tiêu thì chỉ "à, ừm" vài câu, về sau thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán bởi hai chiếc miệng vẹt này.
Cả ba người vừa đến cổng trường, sương mù cũng nhạt dần. Lục Bằng sực nhớ xấp giấy bài tập vẫn chưa làm, cậu ta liền rầu rĩ than thở. Bất lực, Dương Nhất Hoàng đành mở lòng từ bi đến lớp Lục Bằng để giúp.
Biết được Dương Nhất Hoàng hoàn toàn tự nguyện giúp mình làm bài tập, trong lòng Lục Bằng vui như mở hội. Cậu vội vã chào tạm biệt Bạc Sở Tiêu rồi liền dùng hai tay đẩy tấm lưng rắn chắc của Dương Nhất Hoàng về hướng lớp mình.
"Vội vàng gì chứ? Bài tập của mày có chân để chạy đâu?" Dương Nhất Hoàng hơi nhíu đôi chân mày, hắn nói.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Nó không chạy nhưng mày thì có."
Dương Nhất Hoàng ".." Mày bám tao như vậy thì chạy ngõ nào?
Bạc Sở Tiêu nhìn theo bóng dáng hai người, chợt cậu thở hắt một hơi lạnh. Sau đó cậu cũng chầm chậm tiến về hướng thư viện.
Bạc Sở Tiêu bước lên vài bậc thang, nhanh gọn xếp chiếc ô lại rồi để bên ngoài hành lang. Bạc Sở Tiêu vừa bước vào ngưỡng cửa, một giọng nói của người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi truyền đến.
"Học trò Bạc đến rồi à?" Thủ thư liếc nhìn đồng hồ rồi cười nói: "Hôm nay học trò đi muộn hơn thì phải?"
"Vâng." Bạc Sở Tiêu đi đến bàn làm việc của thủ thư, từ trong cặp lấy ra hai cuốn sách dày gần hai trăm trang, cậu cẩn thận đặt chồng lên bàn.
"Em trả sách ạ." Bạc Sở Tiêu nói.
"Ừm." Thủ thư lấy một tấm thẻ nhỏ từ hộc bàn, rồi đưa Bạc Sở Tiêu: "Thẻ của em đây."
Bạc Sở Tiêu đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ rồi cất vào ngăn kéo của cặp, sau đó cậu chào tạm biệt rồi cũng rời đi.
__
Vào mùa đông, sương mù thường xuyên dày đặc, gió thoảng qua lạnh lẽo lại kèm theo vài cơn mưa lất phất nên tiết thể dục đều chuyển sang tiết tự học.
Tại sân vận động thể thao của trường, dưới mái hiên bên gốc cây phong trơ trụi lá. Không khí ảm đạm của ngày giáng sinh làm cho nơi đây càng thêm tĩnh mịch.
"Mẹ kiếp, có mỗi bao thuốc thôi mà mua cũng không xong."
Giọng hét chói tai khiến bầu không khí trở nên khó chịu đến ngạt thở. Lý Thẩm Hiên quỳ trên nền đất lạnh lẽo, hai đầu gối quỳ đến mức vừa tê vừa rác chịu những lời mắng nhiếc cay đắng của Lăng Bạch Ngôn.
"Lý Thẩm Hiên chết tiệt, có phải mày chơi tao không?" Lăng Bạch Ngôn bóp mạnh chiếc cằm nhọn của Lý Thẩm Hiên ngước lên trời, lộ ra đôi hàng mi sớm đã ngấn lệ.
"Tôi... Tôi xin lỗi.. Là bọn kia cướp mất." Lý Thẩm Hiên vừa khóc vừa đáp, trong cuống họng còn nấc lên vài tiếng.
"Là tên nào? Tên nào dám cướp đồ của ông đây?" Lăng Bạch Ngôn nghiến răng ken két, hắn hỏi.
"Không, không biết... Tôi không biết." Lý Thẩm Hiên lắc đầu lia lịa, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài xuống.
Lăng Bạch Ngôn tức không nói nên lời, hắn dùng sức hất cằm Lý Thẩm Hiên ra khỏi tay mình khiến Lý Thẩm Hiên ngã ra đất.
"Mày cố tình hay vô tình đây? Mẹ kiếp thật chứ." Lăng Bạch Ngôn vừa dang tay ra định cho Lý Thẩm Hiên một cái tát nhưng lại bị Cố Diễn lên tiếng ngăn cản.
"Ồn áo quá. Thằng khốn này."
Cố Diễn bị tiếng ồn làm cho bức bối nên trận game vừa rồi đã thua. Hắn tặc lưỡi một cái, lạnh giọng nói.
"Cố Diễn, là nó làm mất bao thuốc. Mày không đánh thì để tao đánh." Lăng Bạch Ngôn nói tiếp: "Đánh như vậy nó mới rút ra được bài học."
"Vậy mày cần học không, tao dạy cho." Cố Diễn đang ngồi tựa vào vách tường, hắn ngẩng đầu lên nhìn đám Lăng Bạch Ngôn với đôi mắt đầy sát khí.
"Cố Diễn..." Lăng Bạch Ngôn còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Cố Diễn cướp lời trước.
"Nó mua không được thì mày đi mua đi." Cố Diễn nói.
"Sao cơ?" Lăng Bạch Ngôn ngơ ngác.
"Tao nói mày đi mua bao thuốc cho tao đi." Cố Diễn gằn giọng nói: "Hay muốn tao đánh cho một trận để mày rút ra bài học?"
Ngữ điệu bình thường nhưng mang sát khí khó có thể đoán được. Đôi mắt Cố Diễn đen láy nhìn rất đáng sợ, nếu trả lời không vừa ý thì Lăng Bạch Ngôn không biết giây tiếp theo Cố Diễn sẽ làm gì.
Lăng Bạch Ngôn không biết con người thật Cố Diễn như thế nào, hắn ta cũng chỉ vài lần bắt gặp Cố Diễn đánh nhau với đám côn đồ ở ngoài đường, lại còn hăm dọa thầy giáo đến mức xin nghỉ dạy. Lăng Bạch Ngôn chỉ nhìn một khía cạnh, làm sao hắn biết được Cố Diễn sẽ tha cho hắn không.
Lăng Bạch Ngôn thở hắt một hơi, hắn thu tay lại không định đánh Lý Thẩm Hiên nữa. Hắn chỉ ném một ánh mắt khó chịu cho Lý Thẩm Hiên khiến cậu không dám ngẩng đầu nhìn.
"Được rồi. Đi thì đi." Lăng Bạch Ngôn đành hậm hực rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn còn bắt Lý Thẩm Hiên phải quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay đưa lên trời đến khi Lăng Bạch Ngôn quay lại thì mới tha.
Giải quyết được đám ôn dịch này, Cố Diễn cũng coi như vứt được một phần phiền toái. Hắn không quan tâm mấy đến Lý Thẩm Hiên, chỉ cặm cụi ngồi tựa vào tường rồi chơi game tiếp.
Cứ một lúc, tiếng sùi sụt của Lý Thẩm Hiên vang lên rồi lại im ắng. Cố Diễn liếc mắt nhìn người con trai đang quỳ một bên trên nền đất, hai tay giơ cao thẳng lên trời, cơ thể dường như không chịu được mà run lên từng hồi.
Cố Diễn nhíu chặt đôi mày lại, hắn tặc lưỡi: "Đứng dậy đi."
"Hả?" Lý Thẩm Hiên ngạc nhiên.
"Cậu quỳ ở đây khiến tôi khó chịu." Cố Diễn lạnh giọng nói tiếp: "Đứng dậy và rời khỏi đây đi."
"Nhưng... Lăng Bạch Ngôn sẽ..." Lý Thẩm Hiên nhỏ giọng nói.
"Nó có thể làm gì được tôi hả?" Cố Diễn châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Sao ngốc quá vậy? Cứ mặc để nó đánh vậy à?"
Lý Thẩm Hiên im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Khoảng một lúc, cậu cẩn thận nói: "Hết năm nay tôi sẽ chuyển trường. Chỉ cần chịu đựng một chút là được."
"Bộ mấy người giàu đều có lòng kiên nhẫn chờ đợi và chịu đựng như vậy sao?" Cố Diễn nói: "Là do cậu kiên nhẫn hay là ngốc vậy?"
Lý Thẩm Hiên không đáp, Cố Diễn cũng không nói gì thêm. Cố Diễn không phải loại người muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng giống như tên ôn dịch Lăng Bạch Ngôn.
Cố Diễn là người như thế nào, trong lòng hắn biết rõ. Đối với những loại người như Lăng Bạch Ngôn thì hắn không cần phải sống thật với bản thân làm gì. Cứ mạnh mẽ, dứt khoát như vậy thì đám Lăng Bạch Ngôn mới không thể làm khó hắn được.
Cố Diễn rít một hơi hết điếu thuốc, tiện tay vứt đầu lọc thuốc vào túi rác bên cạnh, sau đó liền đứng dậy rời đi. Còn Lý Thẩm Hiên muốn quyết như thế nào thì cứ mặc kệ, dù gì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Trên thế giới này, mỗi người đều có quyết định riêng cho bản thân mình. Chỉ là bản thân có đủ bản lĩnh để quyết định đúng những thứ mình muốn hay không mà thôi.
Cũng như Lý Thẩm Hiên, cậu là con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Nhưng vì bị người khác nắm thóp mà ngày nào cũng bị chịu trận oan ức như vậy. Nhưng bản thân Lý Thẩm Hiên có muốn bị đánh như vậy hay không đều là do quyết định của cậu. Lý Thẩm Hiên quyết định chịu trận để giữ bí mật của mình, hoặc quyết định chống trả để tôn trọng bí mật của đều là do cậu lựa chọn mà trở thành...
Cơn mưa rào đêm qua kéo dài đến gần sáng mới ngớt dần. Tuy mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn không quang đãng hơn là bao.
Hôm nay là ngày lễ giáng sinh, cái lạnh băng giá của ngày lễ liền bao trùm lên cả thành phố. Vừa tờ mờ sáng, khí trời rất lạnh, sương mù bay giăng lối đường dài. Từng ánh đèn đường màu vàng vụt tắt, tiếng động cơ cũng giòn giã vang lên từng hồi.
Khoảng đến sáu giờ sáng, lớp sương lạnh dày đặc cũng tản đi một chút. Trên đường lớn đã có vài bóng người qua lại tập nập, tiếng nói cười của những người xung quanh càng làm khung cảnh tăng vài phần dư vị nhân sinh.
Bạc Sở Tiêu tay cầm ô, bước một mình dưới làn sương mờ nhạt. Vẻ mặt điềm đạm, tĩnh lặng như đáy hồ sâu thăm thẳm. Những giọt sương nhỏ bé bay theo cơn gió bám vào đôi hàng mi dài đen óng, hai cánh môi đỏ hồng mím chặt thành một đường thẳng. Dáng người mảnh khảnh bước đi dưới tán cây chứa đầy giọt sương mơn mởn.
Từ phía xa xa, hai dáng người vừa từ xe buýt đi xuống, dáng đi rất nhanh nhẹn đang tiến về phía Bạc Sở Tiêu.
"Tiêu Tiêu." Lục Bằng đứng từ xa, đưa tay lên cao rồi vẫy, giọng nói thanh thoát phát ra.
Bạc Sở Tiêu không đáp nhưng đôi chân đã tăng vận tốc lên một chút mà đi về phía Lục Bằng.
"Đi từ từ thôi. Sương rơi dính vào người đây này." Giọng Dương Nhất Hoàng thoang thoảng dưới làn sương mờ nhạt, trong âm giọng mang vài phần trách móc nhưng lo lắng thì nhiều hơn.
"Tại mày đi chậm đấy. Có cầm ô thôi mà làm cũng không xong." Lục Bằng cứng miệng trách lại.
Dương Nhất Hoàng thở ra một hơi lạnh tỏ ra bất lực, hắn không nói gì chỉ biết đi nhanh hơn chút để che ô cho Lục Bằng.
"Tiêu Tiêu, giáng sinh vui vẻ." Lục Bằng cười rạng ngời nói.
"Ừm. Hai đứa cũng vậy." Bạc Sở Tiêu cười như không cười, đáp.
"Ăn sáng chưa? Tao vừa mua bánh bao nè." Dương Nhất Hoàng hỏi.
"Rồi." Bạc Sở Tiêu nói: "Đi thôi, thư viện mở cửa rồi."
"Ừm."
Cứ thế ba thanh thiếu niên, hai chiếc dù cùng rảo bước đi dưới làn sương lạnh giá. Cả ba vừa đi vừa trò chuyện văng vẳng, nhưng thật ra thì chỉ có Lục Bằng và Dương Nhất Hoàng nói với nhau. Lúc đầu Bạc Sở Tiêu thì chỉ "à, ừm" vài câu, về sau thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán bởi hai chiếc miệng vẹt này.
Cả ba người vừa đến cổng trường, sương mù cũng nhạt dần. Lục Bằng sực nhớ xấp giấy bài tập vẫn chưa làm, cậu ta liền rầu rĩ than thở. Bất lực, Dương Nhất Hoàng đành mở lòng từ bi đến lớp Lục Bằng để giúp.
Biết được Dương Nhất Hoàng hoàn toàn tự nguyện giúp mình làm bài tập, trong lòng Lục Bằng vui như mở hội. Cậu vội vã chào tạm biệt Bạc Sở Tiêu rồi liền dùng hai tay đẩy tấm lưng rắn chắc của Dương Nhất Hoàng về hướng lớp mình.
"Vội vàng gì chứ? Bài tập của mày có chân để chạy đâu?" Dương Nhất Hoàng hơi nhíu đôi chân mày, hắn nói.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Nó không chạy nhưng mày thì có."
Dương Nhất Hoàng ".." Mày bám tao như vậy thì chạy ngõ nào?
Bạc Sở Tiêu nhìn theo bóng dáng hai người, chợt cậu thở hắt một hơi lạnh. Sau đó cậu cũng chầm chậm tiến về hướng thư viện.
Bạc Sở Tiêu bước lên vài bậc thang, nhanh gọn xếp chiếc ô lại rồi để bên ngoài hành lang. Bạc Sở Tiêu vừa bước vào ngưỡng cửa, một giọng nói của người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi truyền đến.
"Học trò Bạc đến rồi à?" Thủ thư liếc nhìn đồng hồ rồi cười nói: "Hôm nay học trò đi muộn hơn thì phải?"
"Vâng." Bạc Sở Tiêu đi đến bàn làm việc của thủ thư, từ trong cặp lấy ra hai cuốn sách dày gần hai trăm trang, cậu cẩn thận đặt chồng lên bàn.
"Em trả sách ạ." Bạc Sở Tiêu nói.
"Ừm." Thủ thư lấy một tấm thẻ nhỏ từ hộc bàn, rồi đưa Bạc Sở Tiêu: "Thẻ của em đây."
Bạc Sở Tiêu đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ rồi cất vào ngăn kéo của cặp, sau đó cậu chào tạm biệt rồi cũng rời đi.
__
Vào mùa đông, sương mù thường xuyên dày đặc, gió thoảng qua lạnh lẽo lại kèm theo vài cơn mưa lất phất nên tiết thể dục đều chuyển sang tiết tự học.
Tại sân vận động thể thao của trường, dưới mái hiên bên gốc cây phong trơ trụi lá. Không khí ảm đạm của ngày giáng sinh làm cho nơi đây càng thêm tĩnh mịch.
"Mẹ kiếp, có mỗi bao thuốc thôi mà mua cũng không xong."
Giọng hét chói tai khiến bầu không khí trở nên khó chịu đến ngạt thở. Lý Thẩm Hiên quỳ trên nền đất lạnh lẽo, hai đầu gối quỳ đến mức vừa tê vừa rác chịu những lời mắng nhiếc cay đắng của Lăng Bạch Ngôn.
"Lý Thẩm Hiên chết tiệt, có phải mày chơi tao không?" Lăng Bạch Ngôn bóp mạnh chiếc cằm nhọn của Lý Thẩm Hiên ngước lên trời, lộ ra đôi hàng mi sớm đã ngấn lệ.
"Tôi... Tôi xin lỗi.. Là bọn kia cướp mất." Lý Thẩm Hiên vừa khóc vừa đáp, trong cuống họng còn nấc lên vài tiếng.
"Là tên nào? Tên nào dám cướp đồ của ông đây?" Lăng Bạch Ngôn nghiến răng ken két, hắn hỏi.
"Không, không biết... Tôi không biết." Lý Thẩm Hiên lắc đầu lia lịa, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài xuống.
Lăng Bạch Ngôn tức không nói nên lời, hắn dùng sức hất cằm Lý Thẩm Hiên ra khỏi tay mình khiến Lý Thẩm Hiên ngã ra đất.
"Mày cố tình hay vô tình đây? Mẹ kiếp thật chứ." Lăng Bạch Ngôn vừa dang tay ra định cho Lý Thẩm Hiên một cái tát nhưng lại bị Cố Diễn lên tiếng ngăn cản.
"Ồn áo quá. Thằng khốn này."
Cố Diễn bị tiếng ồn làm cho bức bối nên trận game vừa rồi đã thua. Hắn tặc lưỡi một cái, lạnh giọng nói.
"Cố Diễn, là nó làm mất bao thuốc. Mày không đánh thì để tao đánh." Lăng Bạch Ngôn nói tiếp: "Đánh như vậy nó mới rút ra được bài học."
"Vậy mày cần học không, tao dạy cho." Cố Diễn đang ngồi tựa vào vách tường, hắn ngẩng đầu lên nhìn đám Lăng Bạch Ngôn với đôi mắt đầy sát khí.
"Cố Diễn..." Lăng Bạch Ngôn còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Cố Diễn cướp lời trước.
"Nó mua không được thì mày đi mua đi." Cố Diễn nói.
"Sao cơ?" Lăng Bạch Ngôn ngơ ngác.
"Tao nói mày đi mua bao thuốc cho tao đi." Cố Diễn gằn giọng nói: "Hay muốn tao đánh cho một trận để mày rút ra bài học?"
Ngữ điệu bình thường nhưng mang sát khí khó có thể đoán được. Đôi mắt Cố Diễn đen láy nhìn rất đáng sợ, nếu trả lời không vừa ý thì Lăng Bạch Ngôn không biết giây tiếp theo Cố Diễn sẽ làm gì.
Lăng Bạch Ngôn không biết con người thật Cố Diễn như thế nào, hắn ta cũng chỉ vài lần bắt gặp Cố Diễn đánh nhau với đám côn đồ ở ngoài đường, lại còn hăm dọa thầy giáo đến mức xin nghỉ dạy. Lăng Bạch Ngôn chỉ nhìn một khía cạnh, làm sao hắn biết được Cố Diễn sẽ tha cho hắn không.
Lăng Bạch Ngôn thở hắt một hơi, hắn thu tay lại không định đánh Lý Thẩm Hiên nữa. Hắn chỉ ném một ánh mắt khó chịu cho Lý Thẩm Hiên khiến cậu không dám ngẩng đầu nhìn.
"Được rồi. Đi thì đi." Lăng Bạch Ngôn đành hậm hực rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn còn bắt Lý Thẩm Hiên phải quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay đưa lên trời đến khi Lăng Bạch Ngôn quay lại thì mới tha.
Giải quyết được đám ôn dịch này, Cố Diễn cũng coi như vứt được một phần phiền toái. Hắn không quan tâm mấy đến Lý Thẩm Hiên, chỉ cặm cụi ngồi tựa vào tường rồi chơi game tiếp.
Cứ một lúc, tiếng sùi sụt của Lý Thẩm Hiên vang lên rồi lại im ắng. Cố Diễn liếc mắt nhìn người con trai đang quỳ một bên trên nền đất, hai tay giơ cao thẳng lên trời, cơ thể dường như không chịu được mà run lên từng hồi.
Cố Diễn nhíu chặt đôi mày lại, hắn tặc lưỡi: "Đứng dậy đi."
"Hả?" Lý Thẩm Hiên ngạc nhiên.
"Cậu quỳ ở đây khiến tôi khó chịu." Cố Diễn lạnh giọng nói tiếp: "Đứng dậy và rời khỏi đây đi."
"Nhưng... Lăng Bạch Ngôn sẽ..." Lý Thẩm Hiên nhỏ giọng nói.
"Nó có thể làm gì được tôi hả?" Cố Diễn châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Sao ngốc quá vậy? Cứ mặc để nó đánh vậy à?"
Lý Thẩm Hiên im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Khoảng một lúc, cậu cẩn thận nói: "Hết năm nay tôi sẽ chuyển trường. Chỉ cần chịu đựng một chút là được."
"Bộ mấy người giàu đều có lòng kiên nhẫn chờ đợi và chịu đựng như vậy sao?" Cố Diễn nói: "Là do cậu kiên nhẫn hay là ngốc vậy?"
Lý Thẩm Hiên không đáp, Cố Diễn cũng không nói gì thêm. Cố Diễn không phải loại người muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng giống như tên ôn dịch Lăng Bạch Ngôn.
Cố Diễn là người như thế nào, trong lòng hắn biết rõ. Đối với những loại người như Lăng Bạch Ngôn thì hắn không cần phải sống thật với bản thân làm gì. Cứ mạnh mẽ, dứt khoát như vậy thì đám Lăng Bạch Ngôn mới không thể làm khó hắn được.
Cố Diễn rít một hơi hết điếu thuốc, tiện tay vứt đầu lọc thuốc vào túi rác bên cạnh, sau đó liền đứng dậy rời đi. Còn Lý Thẩm Hiên muốn quyết như thế nào thì cứ mặc kệ, dù gì cũng chẳng liên quan đến hắn.
Trên thế giới này, mỗi người đều có quyết định riêng cho bản thân mình. Chỉ là bản thân có đủ bản lĩnh để quyết định đúng những thứ mình muốn hay không mà thôi.
Cũng như Lý Thẩm Hiên, cậu là con trai duy nhất của một gia đình giàu có. Nhưng vì bị người khác nắm thóp mà ngày nào cũng bị chịu trận oan ức như vậy. Nhưng bản thân Lý Thẩm Hiên có muốn bị đánh như vậy hay không đều là do quyết định của cậu. Lý Thẩm Hiên quyết định chịu trận để giữ bí mật của mình, hoặc quyết định chống trả để tôn trọng bí mật của đều là do cậu lựa chọn mà trở thành...