Chương 4: Thật Đáng Thương
Đúng như dự đoán, cuối tuần này bố của Sở Tiêu không về được.
"Bố xin lỗi, lẽ ra sẽ về với con nhưng đoàn phim lại gặp chút trục trặc nên không thể không làm ngơ được."
"Không sao." Sở Tiêu tiêu diêu nói, trong lòng chẳng còn nỗi thiết tha hay luyến tiếc gì. Dù sao, đây đâu phải là lần đầu? Có gì phải bất ngờ chứ?
"Tiêu Tiêu à, bố xin lỗi, bố vừa chuyển cho con 2000 tệ, muốn ăn gì thì mua đi nhé." Giọng nói vừa xấu hổ, vừa gấp gáp: "Bố bận rồi, tạm biệt con."
Tút...!
Tiếng ngắt máy phát ra, cuộc gọi bốn mươi bảy giây kết thúc.
Ông ấy chưa kịp đợi Sở Tiêu tạm biệt mà đã vội vã cúp máy rồi. Vì thất hứa nên mới xấu hổ và cảm thấy có lỗi ư? Cần gì phải vậy chứ, đây đâu phải lần đầu cậu bị thất hứa?
Sở Tiêu nhìn nhìn dãy số điện thoại của bố mình mà cười buồn, song cậu cất điện thoại vào túi áo khoác, thở một hơi dài ở giữa dòng khí lạnh trời Đông. Cậu không nghĩ nữa, cũng chẳng muốn nghĩ tới nữa. Bởi cậu biết, một gia đình hạnh phúc đối với cậu là một thứ rất xa xỉ mà bản thân cậu dường như chẳng thể nào có được hoặc cảm nhận được.
Giữa dòng xe tấp nập, rồi dần dần vắng vẻ, Sở Tiêu chậm rãi lê từng bước chân trên đường lớn, vừa đi vừa tính nhẩm lại mấy bài toán đang làm dở ở trường. Bất ngờ, một cánh tay thô cứng, sức lực mạnh mẽ kéo tay Sở Tiêu lại.
Sở Tiêu giật nảy người, vội vội vàng vàng quay người lại. Khuôn mặt đầy rẫy vết thương nặng nhẹ phủ kín lên trông rất đáng sợ, ở cổ còn in hằng năm dấu ngón tay đỏ ửng thấy rõ. Cố Diễn đứng trước mặt Sở Tiêu, đưa tay gãi gãi sau gáy, gượng gạo cất giọng.
"Bạn học Sở Tiêu, cậu vừa đi học về sao?"
"Ừ." Sở Tiêu kiệm lời đáp.
Nếu Cố Diễn không vô tình đưa tay ra sau gáy gãi, thì Sở Tiêu cũng chẳng quan tâm đến cánh tay đang chảy máu của Cố Diễn. Sở Tiêu rất nhạy cảm với mùi, đặc biệt là mùi máu, cậu liền vội vã quay mặt đi để chiếm lấy phần không khí trong lành thay phần máu nồng nặc này.
"Tôi xin lỗi, nhưng... cậu có phiền khi tôi nhờ cậu không?" Cố Diễn ngầm như hiểu được gì đó, vội thu tay lại, để ra sau lưng, giọng khàn khàn hỏi.
" Phiền." Giọng nói không nóng, không lạnh đáp.
"Cậu vẫn giận việc tôi không cho cậu đến sân thượng trường học à?" Cố Diễn hơi nhếch lông mày, hắn cố ý hỏi.
"Tôi không hề để bụng những chuyện vô vị đó." Sở Tiêu dứt khoát nói thẳng, nhưng khi liếc mắt thấy cánh tay vẫn còn rỉ máu, cổ họng không thể thốt ra mấy lời cay nghiệt được.
"Tôi xin lỗi, nhưng cậu có thể giúp tôi xử lí vết thương trước được không?" Mặt hắn càng lúc càng tái nhợt nhìn thấy rõ, nếu cố tình không quan tâm, có lẽ hắn mất máu rồi ngất đi cũng nên.
__
Hai người ngồi trên ghế đá bên lề đường, Sở Tiêu nhét hai cục bông gòn lên mũi để ngăn mùi máu xông vào, hai con mắt dán chặt lên vết thương sau gáy của Cố Diễn, đôi tay nhẹ nhàng lau sạch máu và băng bó cho hắn.
"Đau không? Tôi nhẹ tay một chút?"
"Không, không sao. Tôi chịu được." Cố Diễn nhăn nhó, nén cơn đau lại, đáp với giọng run.
Nói vậy, nhưng Sở Tiêu cũng có chút lương tâm, đôi tay cẩn thận từng li từng tí đổ thuốc khử trùng lên miệng vết thương. Cơn đau xé gan xé ruột khiến Cố Diễn run lên cầm cập.
"Sao cậu không đến bệnh viện? Nếu không gặp tôi, cậu cứ để như vậy sao?"
"Có lẽ vậy." Cố Diễn cắn răng chịu đựng cơn đau, mất một vài giây sau, hắn thở hổn hển nói: " Nếu tới bệnh viện với bộ dạng này, chưa kịp xử lí vết thương thì đã ở đồn cảnh sát lấy lời khai rồi. Vả lại, tôi không muốn bố tôi bị bắt đâu. "
"..." Sở Tiêu không nói gì, sắc mặt trầm đi một chút, cậu mím chặt môi, cẩn thận không để bàn tay run lên.
Cố Diễn liền giải thích: "Thật ra, bố tôi không phải lúc nào cũng vậy đâu. Ông ấy hiền lắm, lại còn thương tôi nữa."
"Nhưng vì nghèo quá, mới đâm ra áp lực nên mới mượn rượu trút giận." Hắn nhỏ giọng, còn nói: "Bị thương một chút như vậy cũng chẳng sao."
"Sao cậu không phản kháng hay chạy trốn?"
"Phản kháng thì không thể nào, tôi không muốn mang tội bất hiếu. Còn chạy trốn..." Hắn suy nghĩ hồi lâu, thở dài: "Nếu chạy trốn, tôi lại lo cho ông ấy lắm, biết đâu lại đi khắp nơi làm loạn cũng nên. Chỉ khi ông ấy ngủ rồi, tôi mới thấy yên tâm hơn."
Sở Tiêu không nói gì, cũng chẳng buồn nói thêm nữa. Cậu nhẹ tay dán tấm băng cá nhân lên vết thương ở sau gáy.
"Xong rồi sao?" Cố Diễn hỏi.
"Ừ."
"Cảm ơn cậu." Hắn chỉnh lại cổ áo, đưa tay sờ nhẹ lên vết thương vừa băng bó, cảm thấy có chút ấm lòng.
"Còn cậu? Lớp học thêm đã kết thúc từ sớm, sao cậu không về mà đi ngoài đường một mình thế? Không sợ gặp bọn xấu sao?" Cố Diễn thẳng thắn hỏi.
"Cậu là bọn xấu rồi còn gì?" Sở Tiêu bình tĩnh đáp, trên miệng còn lén để lại nụ cười nhẹ.
"Tôi không phải là người xấu, tại bọn Bạch Ngôn cứ theo đuôi tôi mãi nên tôi mới bị liên lụy thôi." Hắn cố giải thích.
"... " Sở Tiêu không nói gì, đáp lại hắn bằng sự im lặng, điều này khiến hắn có chút bối rối.
Thấy sự thờ ơ của cậu, Cố Diễn cũng im lặng một hồi lâu, hắn cẩn trọng chỉnh lại quần áo thẳng tắp, ngồi thẳng lưng, khép chân lại giống như một đứa trẻ ngoan chưa từng bị mắc lỗi.
"Thật ra, có một lần bọn nó thấy tôi cứu người mà đánh nhau với đám xã hội đen, bọn nó tưởng tôi là côn đồ nên nó mới theo tôi đấy." Hắn nói ngắn gọn nhưng cũng dễ hiểu, nói xong hắn quay mặt nhìn Sở Tiêu: "Cậu tin không?"
"Ừ."
"Cậu không thích nói chuyện với tôi vậy sao?" Cố Diễn nghiên đầu nhìn Sở Tiêu, trong lòng có chút tủi thân, hắn hỏi.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Vì cách cậu nói chuyện cứ như kiểu ghét bỏ tôi ấy." Cố Diễn kiềm giọng nói: "Là vì tôi là kẻ bắt nạt, nên cậu ghét bỏ tôi sao?"
"Nghĩ sao cũng được." Sở Tiêu vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, giọng nói toát ra khí lạnh.
Cố Diễn thở dài một hơi, trong lòng có chút mất mát mà từ trước đến nay chưa từng có. Hắn không nói gì thêm nữa, đôi mắt rũ xuống nhìn đôi bàn tay của mình, trong lòng có chút phức tạp.
"Tôi không có ghét cậu." Sở Tiêu chậm rãi nói:
" Vì những việc cậu làm, đều không liên quan tới tôi."
Cố Diễn ngẩng đầu, đôi mắt dừng trên khuôn mặt điềm đạm của Sở Tiêu, hắn bất ngờ đến nỗi không thốt ra lời được. Cứ nghĩ, một người cao cao tại thượng như Sở Tiêu sẽ chẳng mấy quan tâm đến một kẻ xấu xa như hắn, nhưng bây giờ, cậu ta lại mở miệng nói không ghét. Trong lòng hắn có chút ấm áp như ánh nắng Mặt Trời xua tan tảng băng lạnh lẽo.
Sở Tiêu cũng không nói gì thêm, một người nhìn cảnh vật mà suy tư, một người nhìn người bên cạnh mà chẳng thể rời mắt được.
__
Thành phố Trùng Khánh dần dần mờ ảo dưới ánh đèn vàng trên phố, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, cơn gió se se lạnh của mùa Đông lại tràn về, cũng vì thế mà trên đường lớn vắng vẻ đi hơn nhiều.
Cố Diễn và Sở Tiêu vậy mà lại cùng đi dạo một đoạn phố. Đến một ngã rẽ, Cố Diễn bỗng bưng ngừng bước, hắn không muốn bước thêm nữa.
"Đến nhà của cậu rồi, sao không vào?"
"Nếu tôi về, bố tôi sẽ thức giấc đấy." Cố Diễn đáp.
"Vậy cậu ngủ ở ngoài?". Sở Tiêu lạnh giọng hỏi.
"Ờm... Bình thường sau khi bị đánh, tôi hay đến phòng xông hơi để ngủ qua đêm." Cố Diễn vô ý nói thêm: "Nhưng, bị người ta phát hiện và đuổi ra khỏi phòng xông hơi luôn rồi."
"Sao cậu không ở với mẹ?"
"Sau khi công ty phố tôi phá sản, mẹ tôi không chịu nổi cảnh bố tôi bạo hành, nên đã trốn đi rồi." Giọng hắn có chút ủ rũ: "Lúc đó, bà ấy cũng không đưa tôi trốn cùng, thì bây giờ liệu có muốn gặp tôi không?"
"..."
__
Đồng hồ điểm đến mười một giờ khuya, chiếc bàn học vẫn còn sáng đèn, Sở Tiêu mày mò giải từng tập đề cương, nhưng tâm trí chẳng tập trung chút nào. Cậu chống hai tay lên cằm, đôi mắt nhìn vào đề toán mà chẳng nghĩ đến hướng giải.
Những lời nói, biểu cảm, hành động của Cố Diễn vừa rồi đều khiến Sở Tiêu có ánh nhìn khác. Hóa ra, một người ngạo mạn như hắn lại có bộ dạng đáng thương như vậy.
Sở Tiêu cầm một cốc nước nóng, đi đến đứng ngoài ban công đón gió lạnh mùa Đông tràn về trong đêm, đôi mắt hướng về khu nhà ở một góc thành phố, trong lòng có chút thương xót.
Sở Tiêu tuy không sống trong gia đình đó, nhưng cậu cũng biết được nó thảm khốc đến mức nào. Một người bố nghiện rượu, bạo hành đứa con của mình, lại có một người mẹ, nhẫn tâm đẩy đứa con mình vào vực thẳm đầy rẫy mảnh thủy tinh. Sở Tiêu cười buồn, nghĩ lại hoàn cảnh của mình mà có chút chua xót. Một người mẹ nghiêm khắc, vẽ đường xếp lối cho đứa con của mình, một người bố giàu tình cảm nhưng chẳng bao giờ tặng cho gia đình một chút tình cảm nào cả.
Một đứa trẻ sống trong căn nhà đó thật sự cũng chẳng dễ dàng gì.
Thật đáng thương.
"Bố xin lỗi, lẽ ra sẽ về với con nhưng đoàn phim lại gặp chút trục trặc nên không thể không làm ngơ được."
"Không sao." Sở Tiêu tiêu diêu nói, trong lòng chẳng còn nỗi thiết tha hay luyến tiếc gì. Dù sao, đây đâu phải là lần đầu? Có gì phải bất ngờ chứ?
"Tiêu Tiêu à, bố xin lỗi, bố vừa chuyển cho con 2000 tệ, muốn ăn gì thì mua đi nhé." Giọng nói vừa xấu hổ, vừa gấp gáp: "Bố bận rồi, tạm biệt con."
Tút...!
Tiếng ngắt máy phát ra, cuộc gọi bốn mươi bảy giây kết thúc.
Ông ấy chưa kịp đợi Sở Tiêu tạm biệt mà đã vội vã cúp máy rồi. Vì thất hứa nên mới xấu hổ và cảm thấy có lỗi ư? Cần gì phải vậy chứ, đây đâu phải lần đầu cậu bị thất hứa?
Sở Tiêu nhìn nhìn dãy số điện thoại của bố mình mà cười buồn, song cậu cất điện thoại vào túi áo khoác, thở một hơi dài ở giữa dòng khí lạnh trời Đông. Cậu không nghĩ nữa, cũng chẳng muốn nghĩ tới nữa. Bởi cậu biết, một gia đình hạnh phúc đối với cậu là một thứ rất xa xỉ mà bản thân cậu dường như chẳng thể nào có được hoặc cảm nhận được.
Giữa dòng xe tấp nập, rồi dần dần vắng vẻ, Sở Tiêu chậm rãi lê từng bước chân trên đường lớn, vừa đi vừa tính nhẩm lại mấy bài toán đang làm dở ở trường. Bất ngờ, một cánh tay thô cứng, sức lực mạnh mẽ kéo tay Sở Tiêu lại.
Sở Tiêu giật nảy người, vội vội vàng vàng quay người lại. Khuôn mặt đầy rẫy vết thương nặng nhẹ phủ kín lên trông rất đáng sợ, ở cổ còn in hằng năm dấu ngón tay đỏ ửng thấy rõ. Cố Diễn đứng trước mặt Sở Tiêu, đưa tay gãi gãi sau gáy, gượng gạo cất giọng.
"Bạn học Sở Tiêu, cậu vừa đi học về sao?"
"Ừ." Sở Tiêu kiệm lời đáp.
Nếu Cố Diễn không vô tình đưa tay ra sau gáy gãi, thì Sở Tiêu cũng chẳng quan tâm đến cánh tay đang chảy máu của Cố Diễn. Sở Tiêu rất nhạy cảm với mùi, đặc biệt là mùi máu, cậu liền vội vã quay mặt đi để chiếm lấy phần không khí trong lành thay phần máu nồng nặc này.
"Tôi xin lỗi, nhưng... cậu có phiền khi tôi nhờ cậu không?" Cố Diễn ngầm như hiểu được gì đó, vội thu tay lại, để ra sau lưng, giọng khàn khàn hỏi.
" Phiền." Giọng nói không nóng, không lạnh đáp.
"Cậu vẫn giận việc tôi không cho cậu đến sân thượng trường học à?" Cố Diễn hơi nhếch lông mày, hắn cố ý hỏi.
"Tôi không hề để bụng những chuyện vô vị đó." Sở Tiêu dứt khoát nói thẳng, nhưng khi liếc mắt thấy cánh tay vẫn còn rỉ máu, cổ họng không thể thốt ra mấy lời cay nghiệt được.
"Tôi xin lỗi, nhưng cậu có thể giúp tôi xử lí vết thương trước được không?" Mặt hắn càng lúc càng tái nhợt nhìn thấy rõ, nếu cố tình không quan tâm, có lẽ hắn mất máu rồi ngất đi cũng nên.
__
Hai người ngồi trên ghế đá bên lề đường, Sở Tiêu nhét hai cục bông gòn lên mũi để ngăn mùi máu xông vào, hai con mắt dán chặt lên vết thương sau gáy của Cố Diễn, đôi tay nhẹ nhàng lau sạch máu và băng bó cho hắn.
"Đau không? Tôi nhẹ tay một chút?"
"Không, không sao. Tôi chịu được." Cố Diễn nhăn nhó, nén cơn đau lại, đáp với giọng run.
Nói vậy, nhưng Sở Tiêu cũng có chút lương tâm, đôi tay cẩn thận từng li từng tí đổ thuốc khử trùng lên miệng vết thương. Cơn đau xé gan xé ruột khiến Cố Diễn run lên cầm cập.
"Sao cậu không đến bệnh viện? Nếu không gặp tôi, cậu cứ để như vậy sao?"
"Có lẽ vậy." Cố Diễn cắn răng chịu đựng cơn đau, mất một vài giây sau, hắn thở hổn hển nói: " Nếu tới bệnh viện với bộ dạng này, chưa kịp xử lí vết thương thì đã ở đồn cảnh sát lấy lời khai rồi. Vả lại, tôi không muốn bố tôi bị bắt đâu. "
"..." Sở Tiêu không nói gì, sắc mặt trầm đi một chút, cậu mím chặt môi, cẩn thận không để bàn tay run lên.
Cố Diễn liền giải thích: "Thật ra, bố tôi không phải lúc nào cũng vậy đâu. Ông ấy hiền lắm, lại còn thương tôi nữa."
"Nhưng vì nghèo quá, mới đâm ra áp lực nên mới mượn rượu trút giận." Hắn nhỏ giọng, còn nói: "Bị thương một chút như vậy cũng chẳng sao."
"Sao cậu không phản kháng hay chạy trốn?"
"Phản kháng thì không thể nào, tôi không muốn mang tội bất hiếu. Còn chạy trốn..." Hắn suy nghĩ hồi lâu, thở dài: "Nếu chạy trốn, tôi lại lo cho ông ấy lắm, biết đâu lại đi khắp nơi làm loạn cũng nên. Chỉ khi ông ấy ngủ rồi, tôi mới thấy yên tâm hơn."
Sở Tiêu không nói gì, cũng chẳng buồn nói thêm nữa. Cậu nhẹ tay dán tấm băng cá nhân lên vết thương ở sau gáy.
"Xong rồi sao?" Cố Diễn hỏi.
"Ừ."
"Cảm ơn cậu." Hắn chỉnh lại cổ áo, đưa tay sờ nhẹ lên vết thương vừa băng bó, cảm thấy có chút ấm lòng.
"Còn cậu? Lớp học thêm đã kết thúc từ sớm, sao cậu không về mà đi ngoài đường một mình thế? Không sợ gặp bọn xấu sao?" Cố Diễn thẳng thắn hỏi.
"Cậu là bọn xấu rồi còn gì?" Sở Tiêu bình tĩnh đáp, trên miệng còn lén để lại nụ cười nhẹ.
"Tôi không phải là người xấu, tại bọn Bạch Ngôn cứ theo đuôi tôi mãi nên tôi mới bị liên lụy thôi." Hắn cố giải thích.
"... " Sở Tiêu không nói gì, đáp lại hắn bằng sự im lặng, điều này khiến hắn có chút bối rối.
Thấy sự thờ ơ của cậu, Cố Diễn cũng im lặng một hồi lâu, hắn cẩn trọng chỉnh lại quần áo thẳng tắp, ngồi thẳng lưng, khép chân lại giống như một đứa trẻ ngoan chưa từng bị mắc lỗi.
"Thật ra, có một lần bọn nó thấy tôi cứu người mà đánh nhau với đám xã hội đen, bọn nó tưởng tôi là côn đồ nên nó mới theo tôi đấy." Hắn nói ngắn gọn nhưng cũng dễ hiểu, nói xong hắn quay mặt nhìn Sở Tiêu: "Cậu tin không?"
"Ừ."
"Cậu không thích nói chuyện với tôi vậy sao?" Cố Diễn nghiên đầu nhìn Sở Tiêu, trong lòng có chút tủi thân, hắn hỏi.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Vì cách cậu nói chuyện cứ như kiểu ghét bỏ tôi ấy." Cố Diễn kiềm giọng nói: "Là vì tôi là kẻ bắt nạt, nên cậu ghét bỏ tôi sao?"
"Nghĩ sao cũng được." Sở Tiêu vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, giọng nói toát ra khí lạnh.
Cố Diễn thở dài một hơi, trong lòng có chút mất mát mà từ trước đến nay chưa từng có. Hắn không nói gì thêm nữa, đôi mắt rũ xuống nhìn đôi bàn tay của mình, trong lòng có chút phức tạp.
"Tôi không có ghét cậu." Sở Tiêu chậm rãi nói:
" Vì những việc cậu làm, đều không liên quan tới tôi."
Cố Diễn ngẩng đầu, đôi mắt dừng trên khuôn mặt điềm đạm của Sở Tiêu, hắn bất ngờ đến nỗi không thốt ra lời được. Cứ nghĩ, một người cao cao tại thượng như Sở Tiêu sẽ chẳng mấy quan tâm đến một kẻ xấu xa như hắn, nhưng bây giờ, cậu ta lại mở miệng nói không ghét. Trong lòng hắn có chút ấm áp như ánh nắng Mặt Trời xua tan tảng băng lạnh lẽo.
Sở Tiêu cũng không nói gì thêm, một người nhìn cảnh vật mà suy tư, một người nhìn người bên cạnh mà chẳng thể rời mắt được.
__
Thành phố Trùng Khánh dần dần mờ ảo dưới ánh đèn vàng trên phố, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo, cơn gió se se lạnh của mùa Đông lại tràn về, cũng vì thế mà trên đường lớn vắng vẻ đi hơn nhiều.
Cố Diễn và Sở Tiêu vậy mà lại cùng đi dạo một đoạn phố. Đến một ngã rẽ, Cố Diễn bỗng bưng ngừng bước, hắn không muốn bước thêm nữa.
"Đến nhà của cậu rồi, sao không vào?"
"Nếu tôi về, bố tôi sẽ thức giấc đấy." Cố Diễn đáp.
"Vậy cậu ngủ ở ngoài?". Sở Tiêu lạnh giọng hỏi.
"Ờm... Bình thường sau khi bị đánh, tôi hay đến phòng xông hơi để ngủ qua đêm." Cố Diễn vô ý nói thêm: "Nhưng, bị người ta phát hiện và đuổi ra khỏi phòng xông hơi luôn rồi."
"Sao cậu không ở với mẹ?"
"Sau khi công ty phố tôi phá sản, mẹ tôi không chịu nổi cảnh bố tôi bạo hành, nên đã trốn đi rồi." Giọng hắn có chút ủ rũ: "Lúc đó, bà ấy cũng không đưa tôi trốn cùng, thì bây giờ liệu có muốn gặp tôi không?"
"..."
__
Đồng hồ điểm đến mười một giờ khuya, chiếc bàn học vẫn còn sáng đèn, Sở Tiêu mày mò giải từng tập đề cương, nhưng tâm trí chẳng tập trung chút nào. Cậu chống hai tay lên cằm, đôi mắt nhìn vào đề toán mà chẳng nghĩ đến hướng giải.
Những lời nói, biểu cảm, hành động của Cố Diễn vừa rồi đều khiến Sở Tiêu có ánh nhìn khác. Hóa ra, một người ngạo mạn như hắn lại có bộ dạng đáng thương như vậy.
Sở Tiêu cầm một cốc nước nóng, đi đến đứng ngoài ban công đón gió lạnh mùa Đông tràn về trong đêm, đôi mắt hướng về khu nhà ở một góc thành phố, trong lòng có chút thương xót.
Sở Tiêu tuy không sống trong gia đình đó, nhưng cậu cũng biết được nó thảm khốc đến mức nào. Một người bố nghiện rượu, bạo hành đứa con của mình, lại có một người mẹ, nhẫn tâm đẩy đứa con mình vào vực thẳm đầy rẫy mảnh thủy tinh. Sở Tiêu cười buồn, nghĩ lại hoàn cảnh của mình mà có chút chua xót. Một người mẹ nghiêm khắc, vẽ đường xếp lối cho đứa con của mình, một người bố giàu tình cảm nhưng chẳng bao giờ tặng cho gia đình một chút tình cảm nào cả.
Một đứa trẻ sống trong căn nhà đó thật sự cũng chẳng dễ dàng gì.
Thật đáng thương.