Chương 6: Hiểu lầm
Trời cũng bắt đầu lạnh dần hơn, Sở Tiêu cũng nhanh chóng trở về nhà. Trong lúc vội vã, cậu đã vô tình va phải vào một đám xã hội đen.
Vì cách ăn nói của Sở Tiêu có hơi cộc lốc, nên lời xin lỗi của cậu khiến bọn chúng không hài lòng.
"Biết nhóc là học sinh, mấy anh không làm khó nhóc đâu." Một tên xã hội đen vỗ vỗ lên vai Sở Tiêu, hắn nói với giọng điệu vô cùng tự nhiên:
"Giúp bọn anh mua một gói thuốc là được."
"Tôi không có tiền." Sở Tiêu thấp giọng đáp.
Tên xã hội đen hít một hơi thuốc, rồi phả khói vào mặt Sở Tiêu, cậu không chịu nổi mùi thuốc lá liền giãy ra khỏi hắn mà ho sặc sụa.
"Hôm nay bọn anh vui, nên không muốn động tay với nhóc. Nên nhóc biết điều một chút." Giọng nói lạnh lẽo mang đầy sát khí, chậm rãi lọt vào tai Sở Tiêu.
Sở Tiêu liên tục bị khí thế của hắn làm cho ngây ngốc, không hiểu sao cậu lại đứng sững người ra đó, vẻ mặt nhăn nhó như phải chịu một cực hình nặng nề. Cậu vô thức ôm lấy đầu rồi ngồi phịch xuống đất. Đôi môi run lên những lời nói chẳng ai nghe thấy rõ và chẳng thể hiểu được.
"Con sai rồi, con xin lỗi. Con sai rồi, con sai rồi..."
Câu nói liên tục bị cậu lặp đi lặp lại trong cuống họng một cách khó khăn. Không ai biết nét mặt cậu bây giờ khó coi đến mức nào, chỉ thấy hai bá vai cậu run lên không kiểm soát được.
"Này, nhóc đang tính ăn vạ đấy hả?" Tên xã hội đen tỏ ra cảnh giác, trong lòng có chút hoang mang.
Vốn dĩ, bọn chúng chỉ muốn trêu Sở Tiêu một chút, nhưng bọn chúng không ngờ cậu lại nhát gan đến vậy. Thấy cậu ngồi gục đầu ở góc tường, tên xã hội đen vừa hùng hồn kia lại có chút khó nói nên lời.
Hắn đưa đôi tay thô ráp ra, vốn định đỡ Sở Tiêu đứng dậy. Nhưng lại bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
"Đừng động vào cậu ấy." Cố Diễn trừng mắt với tên xã hội đen, sát khí lạnh buốt toát ra giữa trời Đông lạnh rét.
Tên xã hội đen không mấy bất ngờ lắm, hắn thu tay lại.: "Bạn của cậu à?"
"Ừ. Nể tình tôi, tha cho cậu ta đi." Cố Diễn ghì từng chữ ở xuống họng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đáp.
"Tôi vốn định trêu cậu ấy thôi à. Không ngờ cậu ta lại nhát gan đến vậy." Tên xã hội đen cười nhẹ đáp: "Thôi nào, đừng nhăn nhó như thế. Nếu là bạn của cậu, thì cũng là bạn của bọn này mà."
"Đi đi, ở đây để tôi xử lý." Cố Diễn đưa mắt nhìn Sở Tiêu đang ngồi co ro một góc, hắn có chút xót ruột: "Chắc là bị dọa sợ rồi."
Cả hai bên đứng nói chuyện một hồi, cuối cùng Cố Diễn cũng đuổi bọn họ rời đi. Sau đó, hắn đi tới trước mặt của Sở Tiêu, chầm chậm ngồi xổm xuống, đôi mắt dán chặt trên người Sở Tiêu.
"Đừng mà... con xin lỗi, xin lỗi. Con sai rồi."
Từng hơi thở hổn hển của Sở Tiêu ngày một khó khăn, Cố Diễn đưa tay giữ chặt cằm Sở Tiêu, thấy gương mặt ướt át, nước mắt thấm đẫm hai cánh tay áo, hắn có chút đau lòng.
"Không sao chứ?" Cố Diễn nhỏ giọng hỏi.
"Xin lỗi... Con sai rồi. Con xin lỗi..." Gương mặt tái nhợt, giọt lệ từ mí mắt cứ lăn dài hai bên gò má nhỏ, giọng nói nghẹn ngào thốt lên.
Cố Diễn đưa hai tay ra, áp lên lên đôi gò má nhỏ nhắn, hắn gạt đi hai hàng nước mắt đang liên tục lăn xuống cằm.
"Bạc Sở Tiêu, đừng khóc nữa. Bọn họ đã đi rồi." Cố Diễn lại một lần nữa, dùng chất giọng nhẹ nhàng để an ủi Sở Tiêu.
Khuôn mặt cậu bị đôi tay thô ráp của hắn giữ chặt, muốn quay đi chỗ khác cũng không được. Nhưng trong lúc cảm xúc cậu mơ hồ, cậu dường như cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn.
Cố Diễn xoa xoa bọng mắt đỏ của Sở Tiêu, vẻ mặt có chút xót xa: "Nào, đừng khóc nữa. Sẽ lớn chuyện đấy."
Sở Tiêu cảm nhận được sự dịu dàng của người con trai trước mặt, hốc mắt đỏ cũng đã ngưng chảy lệ, tiếng thở dốc cũng dần dần ổn định hơn.
"Cố Diễn?"
"Tôi đây. Cậu không sao chứ?" Cố Diễn ân cần hỏi.
Sở Tiêu vừa thoát khỏi một mớ cảm xúc hoảng loạn, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh hoàn toàn, cậu chỉ lắc đầu nhẹ.
Cố Diễn thở nhẹ một hơi có chút hài lòng, hắn đỡ cậu đứng dậy, còn không quên giúp cậu phủi vết bụi dính trên người.
Sở Tiêu không phản khán, cậu đứng ngây ngốc nhìn Cố Diễn.
"Cậu lại bị đánh ư?" Sở Tiêu bây giờ mới để ý vết thương trên cổ của Cố Diễn, có chút lo lắng hỏi: "Là do đám xã hội đen đó ư?"
"Không phải."
"Vậy là do bố cậu?"
Cố Diễn im lặng, hắn không nói gì. Sở Tiêu thấy vậy cũng ngầm hiểu.
"Tôi có thuốc trong cặp, cần tôi bôi giúp không?" Sở Tiêu lục lọi trong cặp, lấy ra chai khử trùng nhỏ và một bịch bông y tế.
Chưa đợi Cố Diễn trả lời, hắn lại bị ai đó xô ngã ra đất.
"Tiêu Tiêu, chạy mau."
Cảnh tượng chẳng mấy chốc đã trở nên hỗn loạn, Nhất Hoàng thì lao vào khống chế Cố Diễn, còn Lục Bằng thì vừa hét lên vừa cầm lấy cánh tay Sở Tiêu, ý muốn cậu chạy đi.
"Lục Bằng, mau đưa Sở Tiêu chạy đi.!" Nhất Hoàng hét lớn.
Sở Tiêu không cẩn thận đã làm rơi chai khử trùng và bịch bông y tế xuống đất. Cậu không hiểu chuyện gì liền bị Lục Bằng kéo đi mất.
Còn Nhất Hoàng, cậu ta áp chặt Cố Diễn vào tường, gằn giọng chất vất: "Tên kh.ố.n, mày dám bắt nạt Tiêu Tiêu nhà tao à?"
"Này, buông tay ra." Cố Diễn vũng vẫy nhưng vô dụng, hắn nghiến răng, không chịu khuất phục.
"Cái bọn kh.ố.n chúng mày, dám động vào bạn tao, tao đánh cho nhừ đòn." Nhất Hoàng lạnh giọng cảnh cáo, còn không quên đánh vào bụng Cố Diễn một cái.
"Mày mà động đến nó thì đừng trách bọn này. Sở Tiêu hiền lành không tính toán, nhưng bọn tao thì không nhé." Nhất Hoàng gằn giọng nói từng chữ:
"Bọn bắt nạt như chúng mày, đừng có làm bẩn tương lai của Sở Tiêu. Chúng mày không xứng."
Nói xong, Nhất Hoàng còn ra tay đánh mấy cái vào chân và bụng Cố Diễn. Vết thương cũ chưa xử lý, bây giờ lại thêm vết thương mới, hắn đau đớn chỉ biết dựa vào tường, cắn răng mà chịu trận.
Nhất Hoàng đánh Cố Diễn vài cái, cậu ta xoa xoa cổ tay, trừng mắt với Cố Diễn mà cảnh cáo: "C.o.n m.ẹ n.ó, cẩn thận bọn tao đấy, thằng kh.ố.n."
Sau đó, Nhất Hoàng cũng rời đi, chỉ bỏ lại ánh mắt hung tợn như con dao găm ghim chặt vào người Cố Diễn.
Cố Diễn ôm chiếc bụng đau nhói của mình, hắn ho sặc sụa vài cái. Hắn nhìn chai khử trùng và bịch bông y tế dưới đất, hắn cố lếch cơ thể tới đó, cánh tay run rẩy dang ra rồi nhặt lên.
"Cảm ơn cậu." Cố Diễn nhìn chai khử trùng và bịch bông y tế, khóe miệng đang rỉ máu vậy mà lại cố nén cơn đau để cười.
__
Sau khi bị Lục Bằng kéo đi, Sở Tiêu cũng lấy lại lý trí. Cậu hất cánh tay ra khỏi người Lục Bằng, cậu hét toán lên.
"Chúng mày làm cái gì đây?"
Vừa hay, Nhất Hoàng cũng từ chỗ Cố Diễn chạy tới. Chưa kịp thở, Nhất Hoàng đã bị Sở Tiêu quát toán lên, cậu ta bức xúc.
"Cứu mày chứ làm gì?" Nhất Hoàng hít một hơi rồi thở dài: "M.ẹ n.ó, nếu tao không tới kịp thì mày bị nó đánh rồi đấy."
"Tao cứ tưởng bọn tao lo nhiều, ai ngờ là mày bị bọn nó bắt nạt thật." Lục Bằng bức xúc nói: "Sao mày không nói với bọn tao?"
"Bắt nạt gì? Đánh nhau gì ở đây? Chúng mày nói cái gì vậy?" Sở Tiêu cau mày, có chút không hiểu vấn đề.
"Chẳng phải mày bị tên Cố Diễn đó trấn lột tiền sao?" Nhất Hoàng nói.
"Trấn lột lúc nào?" Sở Tiêu ngạc nhiên hỏi.
"Lúc nãy, tao thấy mày lấy trong cặp ra thứ gì đó. Không tiền thì là gì?" Vẻ mặt của Nhất Hoàng có chút nghiêm túc: "Vả lại, người như mày sao lại đứng cạnh với nó được chứ? Mày bị nó bắt nạt chứ còn gì nữa?"
Sau một lời chất vất của bọn Nhất Hoàng, Sở Tiêu cuối cùng cũng hiểu, bọn nó đã hiểu lầm Cố Diễn rồi. Cái gì mà bị hắn ta bắt nạt chứ? Hắn ta vừa mới cứu cậu còn gì?
"Là Cố Diễn vừa cứu tao đấy."
Nhất Hoàng đang xoa xoa cổ tay, cậu ta bất ngờ không thốt lên lời. Lục Bằng cũng không kém, cậu ta chỉ biết mở to mắt mà nhìn Sở Tiêu.
"Tao nói thật đấy, là Cố Diễn cứu tao nên mới bị thương. Hơn nữa, tao vốn định lấy chai khử trùng để giúp cậu ta thôi."
Sở Tiêu lạnh giọng nói thẳng: "Cái gì mà trấn lột tiền chứ? Chúng mày hiểu lầm rồi."
Sau một hồi giải thích, Lục Bằng và Nhất Hoàng cũng hiểu ra vấn đề. Vốn định giải thích một chút, nhưng lại bị Sở Tiêu chặn miệng ngay.
"Sao chúng mày ở đây? Chúng mày bảo về nhà ăn tối rồi còn gì?"
Sở Tiêu nheo mắt, ánh mắt như con dao nhọn ghim thẳng vào bọn họ: "Chúng mày theo dõi tao?"
"Không, không có. Tao và Nhất Hoàng tính đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Không ngờ lại gặp cảnh mày đứng cùng Cố Diễn... Bọn tao tưởng mày bị bắt nạt nên... " Lục Bằng cảm thấy có chút ngại ngùng, cậu ta đưa tay gãi đầu, lắp bắp không nói hết câu.
"Đừng nói mày đã đánh Cố Diễn rồi đấy?" Sở Tiêu quát đổng lên.
"Ờ. Lúc nãy tao có đánh vài cái." Nhất Hoàng xoa xoa hõm cổ, nói: "Nhưng mày cũng đừng quát với bọn tao như thế chứ?"
Sở Tiêu hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cậu hận không thể đánh chết hai đứa bạn ngay tại đây.
"Nhưng mà, cho dù hắn có cứu mày đi chăng nữa, mày cũng nên tránh xa hắn ra." Nhất Hoàng nghiêm túc nói:
"Bây giờ hắn cứu mày, sau này hắn có thể cùng đám Bạch Ngôn kia hại mày, bắt nạt mày đấy. Bọn nó không thể nào làm bạn với chúng ta được."
Sở Tiêu không nói gì, bàn tay vừa nắm thành cú đấm bây giờ lại buông thõng ra. Cổ họng có chút đau rát không nói nên lời, đôi lông mi rũ rượi, nhìn sơ qua cũng biết cậu đang buồn.
"Tiêu Tiêu, đừng nói mày buồn cho hắn nhé?" Lục Bằng đưa đôi mắt nghi hoặc, hỏi.
"Chúng mày theo dõi tao à?"
"Hả? Th..Theo dõi gì chứ?" Lục Bằng chột dạ liền quay mặt lảng tránh.
"Chúng mày sợ tao bị bọn nó bắt nạt, nên mới theo dỗi tao?" Giọng cậu trầm trầm nhưng lại mang một chất khí lạnh lẽo thoát ra từ cuống họng.
Nhất Hoàng và Lục Bằng có chút dè chừng. Hai người họ nhìn nhau, đôi mắt biểu tình vẻ cầu cứu nhưng bất thành.
Sở Tiêu hít một hơi sâu rồi nói: "Xong chuyện rồi đấy. Về đi."
"Tiêu Tiêu, không giận bọn tao đó chứ?" Nhất Hoàng nhỏ giọng hỏi.
"Không. Về đi."
Sau khi xác định Sở Tiêu vẫn còn ổn, hai người mới thảo ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng thấy thái độ của Sở Tiêu như thế, hai người có chút thấy lạ lẫm, cũng chẳng biết hành động vừa rồi là đúng hay sai, nhưng bọn họ không quan tâm lắm rồi cũng liền tạm biệt rồi quay người bỏ đi.
Sở Tiêu không chậm trễ, vậy mà cậu lại dùng hết tốc độ chạy nhanh đến góc tường khi nãy.
Cậu đứng trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt đảo qua lại liên tục, chính xác hơn là đang tìm dáng vẻ của ai đó. Mặc kệ cái lạnh giá của mùa Đông, mặc kệ đôi chân mỏi mòn đến ngã khụy, cậu thở hổn hển, trong lòng có chút không can tâm.
"Đi rồi sao?"
Chỉ mới rời khỏi đây có vài phút, vậy mà chỗ này đã có thêm vài vết máu. Có lẽ là do Cố Diễn vô tình để lại.
"Xin lỗi, tôi không cố ý." Sở Tiêu bất giác cảm thấy tim rất nhói, cậu ôm tấm ngực trái, hơi thở có chút không đều bộ.
Sở Tiêu hít một hơi sâu, nhanh chân chạy nơi khác để tìm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không thể tìm thấy hình bóng Cố Diễn, đến cả bóng đèn trước cửa nhà Cố Diễn cũng chẳng thấy phát sáng nữa.
"Xin lỗi."
Vì cách ăn nói của Sở Tiêu có hơi cộc lốc, nên lời xin lỗi của cậu khiến bọn chúng không hài lòng.
"Biết nhóc là học sinh, mấy anh không làm khó nhóc đâu." Một tên xã hội đen vỗ vỗ lên vai Sở Tiêu, hắn nói với giọng điệu vô cùng tự nhiên:
"Giúp bọn anh mua một gói thuốc là được."
"Tôi không có tiền." Sở Tiêu thấp giọng đáp.
Tên xã hội đen hít một hơi thuốc, rồi phả khói vào mặt Sở Tiêu, cậu không chịu nổi mùi thuốc lá liền giãy ra khỏi hắn mà ho sặc sụa.
"Hôm nay bọn anh vui, nên không muốn động tay với nhóc. Nên nhóc biết điều một chút." Giọng nói lạnh lẽo mang đầy sát khí, chậm rãi lọt vào tai Sở Tiêu.
Sở Tiêu liên tục bị khí thế của hắn làm cho ngây ngốc, không hiểu sao cậu lại đứng sững người ra đó, vẻ mặt nhăn nhó như phải chịu một cực hình nặng nề. Cậu vô thức ôm lấy đầu rồi ngồi phịch xuống đất. Đôi môi run lên những lời nói chẳng ai nghe thấy rõ và chẳng thể hiểu được.
"Con sai rồi, con xin lỗi. Con sai rồi, con sai rồi..."
Câu nói liên tục bị cậu lặp đi lặp lại trong cuống họng một cách khó khăn. Không ai biết nét mặt cậu bây giờ khó coi đến mức nào, chỉ thấy hai bá vai cậu run lên không kiểm soát được.
"Này, nhóc đang tính ăn vạ đấy hả?" Tên xã hội đen tỏ ra cảnh giác, trong lòng có chút hoang mang.
Vốn dĩ, bọn chúng chỉ muốn trêu Sở Tiêu một chút, nhưng bọn chúng không ngờ cậu lại nhát gan đến vậy. Thấy cậu ngồi gục đầu ở góc tường, tên xã hội đen vừa hùng hồn kia lại có chút khó nói nên lời.
Hắn đưa đôi tay thô ráp ra, vốn định đỡ Sở Tiêu đứng dậy. Nhưng lại bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
"Đừng động vào cậu ấy." Cố Diễn trừng mắt với tên xã hội đen, sát khí lạnh buốt toát ra giữa trời Đông lạnh rét.
Tên xã hội đen không mấy bất ngờ lắm, hắn thu tay lại.: "Bạn của cậu à?"
"Ừ. Nể tình tôi, tha cho cậu ta đi." Cố Diễn ghì từng chữ ở xuống họng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đáp.
"Tôi vốn định trêu cậu ấy thôi à. Không ngờ cậu ta lại nhát gan đến vậy." Tên xã hội đen cười nhẹ đáp: "Thôi nào, đừng nhăn nhó như thế. Nếu là bạn của cậu, thì cũng là bạn của bọn này mà."
"Đi đi, ở đây để tôi xử lý." Cố Diễn đưa mắt nhìn Sở Tiêu đang ngồi co ro một góc, hắn có chút xót ruột: "Chắc là bị dọa sợ rồi."
Cả hai bên đứng nói chuyện một hồi, cuối cùng Cố Diễn cũng đuổi bọn họ rời đi. Sau đó, hắn đi tới trước mặt của Sở Tiêu, chầm chậm ngồi xổm xuống, đôi mắt dán chặt trên người Sở Tiêu.
"Đừng mà... con xin lỗi, xin lỗi. Con sai rồi."
Từng hơi thở hổn hển của Sở Tiêu ngày một khó khăn, Cố Diễn đưa tay giữ chặt cằm Sở Tiêu, thấy gương mặt ướt át, nước mắt thấm đẫm hai cánh tay áo, hắn có chút đau lòng.
"Không sao chứ?" Cố Diễn nhỏ giọng hỏi.
"Xin lỗi... Con sai rồi. Con xin lỗi..." Gương mặt tái nhợt, giọt lệ từ mí mắt cứ lăn dài hai bên gò má nhỏ, giọng nói nghẹn ngào thốt lên.
Cố Diễn đưa hai tay ra, áp lên lên đôi gò má nhỏ nhắn, hắn gạt đi hai hàng nước mắt đang liên tục lăn xuống cằm.
"Bạc Sở Tiêu, đừng khóc nữa. Bọn họ đã đi rồi." Cố Diễn lại một lần nữa, dùng chất giọng nhẹ nhàng để an ủi Sở Tiêu.
Khuôn mặt cậu bị đôi tay thô ráp của hắn giữ chặt, muốn quay đi chỗ khác cũng không được. Nhưng trong lúc cảm xúc cậu mơ hồ, cậu dường như cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn.
Cố Diễn xoa xoa bọng mắt đỏ của Sở Tiêu, vẻ mặt có chút xót xa: "Nào, đừng khóc nữa. Sẽ lớn chuyện đấy."
Sở Tiêu cảm nhận được sự dịu dàng của người con trai trước mặt, hốc mắt đỏ cũng đã ngưng chảy lệ, tiếng thở dốc cũng dần dần ổn định hơn.
"Cố Diễn?"
"Tôi đây. Cậu không sao chứ?" Cố Diễn ân cần hỏi.
Sở Tiêu vừa thoát khỏi một mớ cảm xúc hoảng loạn, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh hoàn toàn, cậu chỉ lắc đầu nhẹ.
Cố Diễn thở nhẹ một hơi có chút hài lòng, hắn đỡ cậu đứng dậy, còn không quên giúp cậu phủi vết bụi dính trên người.
Sở Tiêu không phản khán, cậu đứng ngây ngốc nhìn Cố Diễn.
"Cậu lại bị đánh ư?" Sở Tiêu bây giờ mới để ý vết thương trên cổ của Cố Diễn, có chút lo lắng hỏi: "Là do đám xã hội đen đó ư?"
"Không phải."
"Vậy là do bố cậu?"
Cố Diễn im lặng, hắn không nói gì. Sở Tiêu thấy vậy cũng ngầm hiểu.
"Tôi có thuốc trong cặp, cần tôi bôi giúp không?" Sở Tiêu lục lọi trong cặp, lấy ra chai khử trùng nhỏ và một bịch bông y tế.
Chưa đợi Cố Diễn trả lời, hắn lại bị ai đó xô ngã ra đất.
"Tiêu Tiêu, chạy mau."
Cảnh tượng chẳng mấy chốc đã trở nên hỗn loạn, Nhất Hoàng thì lao vào khống chế Cố Diễn, còn Lục Bằng thì vừa hét lên vừa cầm lấy cánh tay Sở Tiêu, ý muốn cậu chạy đi.
"Lục Bằng, mau đưa Sở Tiêu chạy đi.!" Nhất Hoàng hét lớn.
Sở Tiêu không cẩn thận đã làm rơi chai khử trùng và bịch bông y tế xuống đất. Cậu không hiểu chuyện gì liền bị Lục Bằng kéo đi mất.
Còn Nhất Hoàng, cậu ta áp chặt Cố Diễn vào tường, gằn giọng chất vất: "Tên kh.ố.n, mày dám bắt nạt Tiêu Tiêu nhà tao à?"
"Này, buông tay ra." Cố Diễn vũng vẫy nhưng vô dụng, hắn nghiến răng, không chịu khuất phục.
"Cái bọn kh.ố.n chúng mày, dám động vào bạn tao, tao đánh cho nhừ đòn." Nhất Hoàng lạnh giọng cảnh cáo, còn không quên đánh vào bụng Cố Diễn một cái.
"Mày mà động đến nó thì đừng trách bọn này. Sở Tiêu hiền lành không tính toán, nhưng bọn tao thì không nhé." Nhất Hoàng gằn giọng nói từng chữ:
"Bọn bắt nạt như chúng mày, đừng có làm bẩn tương lai của Sở Tiêu. Chúng mày không xứng."
Nói xong, Nhất Hoàng còn ra tay đánh mấy cái vào chân và bụng Cố Diễn. Vết thương cũ chưa xử lý, bây giờ lại thêm vết thương mới, hắn đau đớn chỉ biết dựa vào tường, cắn răng mà chịu trận.
Nhất Hoàng đánh Cố Diễn vài cái, cậu ta xoa xoa cổ tay, trừng mắt với Cố Diễn mà cảnh cáo: "C.o.n m.ẹ n.ó, cẩn thận bọn tao đấy, thằng kh.ố.n."
Sau đó, Nhất Hoàng cũng rời đi, chỉ bỏ lại ánh mắt hung tợn như con dao găm ghim chặt vào người Cố Diễn.
Cố Diễn ôm chiếc bụng đau nhói của mình, hắn ho sặc sụa vài cái. Hắn nhìn chai khử trùng và bịch bông y tế dưới đất, hắn cố lếch cơ thể tới đó, cánh tay run rẩy dang ra rồi nhặt lên.
"Cảm ơn cậu." Cố Diễn nhìn chai khử trùng và bịch bông y tế, khóe miệng đang rỉ máu vậy mà lại cố nén cơn đau để cười.
__
Sau khi bị Lục Bằng kéo đi, Sở Tiêu cũng lấy lại lý trí. Cậu hất cánh tay ra khỏi người Lục Bằng, cậu hét toán lên.
"Chúng mày làm cái gì đây?"
Vừa hay, Nhất Hoàng cũng từ chỗ Cố Diễn chạy tới. Chưa kịp thở, Nhất Hoàng đã bị Sở Tiêu quát toán lên, cậu ta bức xúc.
"Cứu mày chứ làm gì?" Nhất Hoàng hít một hơi rồi thở dài: "M.ẹ n.ó, nếu tao không tới kịp thì mày bị nó đánh rồi đấy."
"Tao cứ tưởng bọn tao lo nhiều, ai ngờ là mày bị bọn nó bắt nạt thật." Lục Bằng bức xúc nói: "Sao mày không nói với bọn tao?"
"Bắt nạt gì? Đánh nhau gì ở đây? Chúng mày nói cái gì vậy?" Sở Tiêu cau mày, có chút không hiểu vấn đề.
"Chẳng phải mày bị tên Cố Diễn đó trấn lột tiền sao?" Nhất Hoàng nói.
"Trấn lột lúc nào?" Sở Tiêu ngạc nhiên hỏi.
"Lúc nãy, tao thấy mày lấy trong cặp ra thứ gì đó. Không tiền thì là gì?" Vẻ mặt của Nhất Hoàng có chút nghiêm túc: "Vả lại, người như mày sao lại đứng cạnh với nó được chứ? Mày bị nó bắt nạt chứ còn gì nữa?"
Sau một lời chất vất của bọn Nhất Hoàng, Sở Tiêu cuối cùng cũng hiểu, bọn nó đã hiểu lầm Cố Diễn rồi. Cái gì mà bị hắn ta bắt nạt chứ? Hắn ta vừa mới cứu cậu còn gì?
"Là Cố Diễn vừa cứu tao đấy."
Nhất Hoàng đang xoa xoa cổ tay, cậu ta bất ngờ không thốt lên lời. Lục Bằng cũng không kém, cậu ta chỉ biết mở to mắt mà nhìn Sở Tiêu.
"Tao nói thật đấy, là Cố Diễn cứu tao nên mới bị thương. Hơn nữa, tao vốn định lấy chai khử trùng để giúp cậu ta thôi."
Sở Tiêu lạnh giọng nói thẳng: "Cái gì mà trấn lột tiền chứ? Chúng mày hiểu lầm rồi."
Sau một hồi giải thích, Lục Bằng và Nhất Hoàng cũng hiểu ra vấn đề. Vốn định giải thích một chút, nhưng lại bị Sở Tiêu chặn miệng ngay.
"Sao chúng mày ở đây? Chúng mày bảo về nhà ăn tối rồi còn gì?"
Sở Tiêu nheo mắt, ánh mắt như con dao nhọn ghim thẳng vào bọn họ: "Chúng mày theo dõi tao?"
"Không, không có. Tao và Nhất Hoàng tính đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Không ngờ lại gặp cảnh mày đứng cùng Cố Diễn... Bọn tao tưởng mày bị bắt nạt nên... " Lục Bằng cảm thấy có chút ngại ngùng, cậu ta đưa tay gãi đầu, lắp bắp không nói hết câu.
"Đừng nói mày đã đánh Cố Diễn rồi đấy?" Sở Tiêu quát đổng lên.
"Ờ. Lúc nãy tao có đánh vài cái." Nhất Hoàng xoa xoa hõm cổ, nói: "Nhưng mày cũng đừng quát với bọn tao như thế chứ?"
Sở Tiêu hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cậu hận không thể đánh chết hai đứa bạn ngay tại đây.
"Nhưng mà, cho dù hắn có cứu mày đi chăng nữa, mày cũng nên tránh xa hắn ra." Nhất Hoàng nghiêm túc nói:
"Bây giờ hắn cứu mày, sau này hắn có thể cùng đám Bạch Ngôn kia hại mày, bắt nạt mày đấy. Bọn nó không thể nào làm bạn với chúng ta được."
Sở Tiêu không nói gì, bàn tay vừa nắm thành cú đấm bây giờ lại buông thõng ra. Cổ họng có chút đau rát không nói nên lời, đôi lông mi rũ rượi, nhìn sơ qua cũng biết cậu đang buồn.
"Tiêu Tiêu, đừng nói mày buồn cho hắn nhé?" Lục Bằng đưa đôi mắt nghi hoặc, hỏi.
"Chúng mày theo dõi tao à?"
"Hả? Th..Theo dõi gì chứ?" Lục Bằng chột dạ liền quay mặt lảng tránh.
"Chúng mày sợ tao bị bọn nó bắt nạt, nên mới theo dỗi tao?" Giọng cậu trầm trầm nhưng lại mang một chất khí lạnh lẽo thoát ra từ cuống họng.
Nhất Hoàng và Lục Bằng có chút dè chừng. Hai người họ nhìn nhau, đôi mắt biểu tình vẻ cầu cứu nhưng bất thành.
Sở Tiêu hít một hơi sâu rồi nói: "Xong chuyện rồi đấy. Về đi."
"Tiêu Tiêu, không giận bọn tao đó chứ?" Nhất Hoàng nhỏ giọng hỏi.
"Không. Về đi."
Sau khi xác định Sở Tiêu vẫn còn ổn, hai người mới thảo ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng thấy thái độ của Sở Tiêu như thế, hai người có chút thấy lạ lẫm, cũng chẳng biết hành động vừa rồi là đúng hay sai, nhưng bọn họ không quan tâm lắm rồi cũng liền tạm biệt rồi quay người bỏ đi.
Sở Tiêu không chậm trễ, vậy mà cậu lại dùng hết tốc độ chạy nhanh đến góc tường khi nãy.
Cậu đứng trên nền đất lạnh lẽo, đôi mắt đảo qua lại liên tục, chính xác hơn là đang tìm dáng vẻ của ai đó. Mặc kệ cái lạnh giá của mùa Đông, mặc kệ đôi chân mỏi mòn đến ngã khụy, cậu thở hổn hển, trong lòng có chút không can tâm.
"Đi rồi sao?"
Chỉ mới rời khỏi đây có vài phút, vậy mà chỗ này đã có thêm vài vết máu. Có lẽ là do Cố Diễn vô tình để lại.
"Xin lỗi, tôi không cố ý." Sở Tiêu bất giác cảm thấy tim rất nhói, cậu ôm tấm ngực trái, hơi thở có chút không đều bộ.
Sở Tiêu hít một hơi sâu, nhanh chân chạy nơi khác để tìm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không thể tìm thấy hình bóng Cố Diễn, đến cả bóng đèn trước cửa nhà Cố Diễn cũng chẳng thấy phát sáng nữa.
"Xin lỗi."