Chương 15: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?
Một vài ngày sau đó, đám bạn của Dạ Chiến và hắn ta cứ hễ tan học là lại đeo bám theo cậu, hết làm phiền hai mẹ con ảnh hưởng đến việc bán hàng của họ thì thôi đi. Đành đây lâu lâu hắn lại thấy quá nhàm chán sẽ đem một vài con cá trong thùng nghịch chết, hay khi mẹ con cậu cố ý xua đuổi, lảng tránh hắn đi thì đám bạn của hắn sẽ xông đến phá đồ nhà cậu. May mắn là quanh khu chợ cũng có người bảo vệ an ninh trông coi nên khi thấy thế thì họ cũng nói đỡ giúp hai mẹ họ, dù sao cũng không thể lấn quá sâu vào vũng bùn này, sẽ không tốt cho họ.
Đến tháng sau, do đây là tháng thi cử nên bọn hắn cũng không tới khu chợ nữa nên việc buôn bán của mẹ cậu lại đi vào quỹ đạo ngày trước, cố gắng bù đắp lại tổn thất trước kia. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn sẽ tha cho cậu, mà đây còn là cơ hội để bọn hắn hành hạ cậu không lo người làm phiền đến.
Những ngày sau đó nếu không phải là sai sử đi mua đồ hộ, làm bài tập hộ thì cũng là bắt nạt đánh đập cậu. Nhưng mọi việc dần như đang đi quá xa, bọn chúng dần dần áp dụng việc bắt nạt cậu như một việc xả stress, thú vui của cả bọn.
Mọi thứ dường như đang lên đến đỉnh điểm...
Vào một giờ kiểm tra nọ, khi đang làm bài thi một cách mệt mỏi sau bao ngày bị đéo bám thì đột nhiên tên Dạ Chiến sau lưng cậu huých vào lưng cậu một phát ý đồ bảo cậu quay xuống. Do không thể làm trái ý hắn, cậu đành bất lực quay lưng một chút xuống. Ngay lập tức hắn liền nói thì thầm bên tai cậu:
"Viết đáp án ra giấy đưa cho tao. Chống cự không tốt đâu."
Ngay khi hắn gọi cậu là cậu đã biết rõ ý đồ của hắn ta rồi. Mặc dù trong thâm tâm Châu Minh Tiến không hề muốn thực hiện mệnh lệnh này nhưng lí trí luôn lấn át đi tình cảm trong cậu. Cậu phải làm theo hắn nói nếu không thì gia đình cậu sẽ có kết cục không tốt. Sau khi viết đáp án của mình ra một tờ giấy cậu liền lén lút đưa xuống ngăn bàn cho hắn ta. Điều này mọi học sinh trong đây đều thấy rõ nhưng ai biểu gia thế của Dạ Chiến quá mức hiển hách có thể đè chết bọn họ bằng một ngón tay cơ chứ. Đám bạn của hắn thấy thế cũng tỏ vẻ muốn chép cùng, cũng đá nhẹ vào chân hắn ra hiệu, mặt khác thì lại che dấu hành vi gian lận của hắn.
Mọi chuyện dường như sẽ xong xuôi nếu không có sự xuất hiện của hiệu trưởng đi giám sát ngang qua phòng học này. Ông trông qua khung cửa sổ ngoài lớp và nhìn thấy rõ hành vi trên liền xông vào lớp bắt ngay tại trận cho dừng lại bài thi.
Mà cậu và hắn ta đều bị gọi lên khiển trách tại văn phòng giáo viên.
Lúc đó dường như mọi sự uất hận trong lòng cậu muốn trào dâng lên và bộc phát ra. Cậu muốn nói rằng mình bị bạo lực học đường, gia đình thì bị đe doạ sống trong lo sợ. Nhưng rồi ai sẽ chấp nhận cứu giúp cậu chứ, đến cả những nhân viên bảo an tại khu chợ kia cũng e dè thế lực bọn chúng.
Ngay lúc này sẽ chẳng ai tới cứu giúp cậu cả...
Hiệu trưởng nhờ với giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh của hai người lên làm việc. Nhưng người đến lại chỉ có mình mẹ cậu, còn hắn ta chỉ có một cuộc gọi điện thoại là có thể giải quyết nhanh chóng, hắn chỉ cần viết một bảng kiểm điểm là có thể rời khỏi đó.
Trong căn phòng này rốt cuộc cũng chỉ còn lại mẹ con cậu, Châu Minh Tiến không dám nhìn vào mắt bà, cậu sợ bà thất vọng, sợ bà lo lắng, sợ bà bất bình cho mình rồi càng tiến sâu vào bãi bùn lầy này không thoát ra được.
Ông hiệu trưởng mở lời nói: "Cháu Minh Tiến đây, đã phạm phải nội quy nhà trường cố ý chép bài làm tổn hại kết quả học tập của bạn học khác. Nhưng do phụ huynh của bạn Dạ Chiến đã nói rằng sẽ bỏ qua cho nên chúng tôi cũng không truy cứu nữa. Em Minh Tiến chỉ cần viết bảng kiểm điểm và xin hứa trước toàn trường sẽ không tái phạm nữa là được."
Mẹ của Châu Minh Tiến nghe thế không khỏi ngạc nhiên và khinh bỉ người trước mặt này. Rốt cục đứng trước quyền thế mọi thứ từ sai trái cũng sẽ biến thành lẽ phải mà thôi.
Đến tháng sau, do đây là tháng thi cử nên bọn hắn cũng không tới khu chợ nữa nên việc buôn bán của mẹ cậu lại đi vào quỹ đạo ngày trước, cố gắng bù đắp lại tổn thất trước kia. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn sẽ tha cho cậu, mà đây còn là cơ hội để bọn hắn hành hạ cậu không lo người làm phiền đến.
Những ngày sau đó nếu không phải là sai sử đi mua đồ hộ, làm bài tập hộ thì cũng là bắt nạt đánh đập cậu. Nhưng mọi việc dần như đang đi quá xa, bọn chúng dần dần áp dụng việc bắt nạt cậu như một việc xả stress, thú vui của cả bọn.
Mọi thứ dường như đang lên đến đỉnh điểm...
Vào một giờ kiểm tra nọ, khi đang làm bài thi một cách mệt mỏi sau bao ngày bị đéo bám thì đột nhiên tên Dạ Chiến sau lưng cậu huých vào lưng cậu một phát ý đồ bảo cậu quay xuống. Do không thể làm trái ý hắn, cậu đành bất lực quay lưng một chút xuống. Ngay lập tức hắn liền nói thì thầm bên tai cậu:
"Viết đáp án ra giấy đưa cho tao. Chống cự không tốt đâu."
Ngay khi hắn gọi cậu là cậu đã biết rõ ý đồ của hắn ta rồi. Mặc dù trong thâm tâm Châu Minh Tiến không hề muốn thực hiện mệnh lệnh này nhưng lí trí luôn lấn át đi tình cảm trong cậu. Cậu phải làm theo hắn nói nếu không thì gia đình cậu sẽ có kết cục không tốt. Sau khi viết đáp án của mình ra một tờ giấy cậu liền lén lút đưa xuống ngăn bàn cho hắn ta. Điều này mọi học sinh trong đây đều thấy rõ nhưng ai biểu gia thế của Dạ Chiến quá mức hiển hách có thể đè chết bọn họ bằng một ngón tay cơ chứ. Đám bạn của hắn thấy thế cũng tỏ vẻ muốn chép cùng, cũng đá nhẹ vào chân hắn ra hiệu, mặt khác thì lại che dấu hành vi gian lận của hắn.
Mọi chuyện dường như sẽ xong xuôi nếu không có sự xuất hiện của hiệu trưởng đi giám sát ngang qua phòng học này. Ông trông qua khung cửa sổ ngoài lớp và nhìn thấy rõ hành vi trên liền xông vào lớp bắt ngay tại trận cho dừng lại bài thi.
Mà cậu và hắn ta đều bị gọi lên khiển trách tại văn phòng giáo viên.
Lúc đó dường như mọi sự uất hận trong lòng cậu muốn trào dâng lên và bộc phát ra. Cậu muốn nói rằng mình bị bạo lực học đường, gia đình thì bị đe doạ sống trong lo sợ. Nhưng rồi ai sẽ chấp nhận cứu giúp cậu chứ, đến cả những nhân viên bảo an tại khu chợ kia cũng e dè thế lực bọn chúng.
Ngay lúc này sẽ chẳng ai tới cứu giúp cậu cả...
Hiệu trưởng nhờ với giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh của hai người lên làm việc. Nhưng người đến lại chỉ có mình mẹ cậu, còn hắn ta chỉ có một cuộc gọi điện thoại là có thể giải quyết nhanh chóng, hắn chỉ cần viết một bảng kiểm điểm là có thể rời khỏi đó.
Trong căn phòng này rốt cuộc cũng chỉ còn lại mẹ con cậu, Châu Minh Tiến không dám nhìn vào mắt bà, cậu sợ bà thất vọng, sợ bà lo lắng, sợ bà bất bình cho mình rồi càng tiến sâu vào bãi bùn lầy này không thoát ra được.
Ông hiệu trưởng mở lời nói: "Cháu Minh Tiến đây, đã phạm phải nội quy nhà trường cố ý chép bài làm tổn hại kết quả học tập của bạn học khác. Nhưng do phụ huynh của bạn Dạ Chiến đã nói rằng sẽ bỏ qua cho nên chúng tôi cũng không truy cứu nữa. Em Minh Tiến chỉ cần viết bảng kiểm điểm và xin hứa trước toàn trường sẽ không tái phạm nữa là được."
Mẹ của Châu Minh Tiến nghe thế không khỏi ngạc nhiên và khinh bỉ người trước mặt này. Rốt cục đứng trước quyền thế mọi thứ từ sai trái cũng sẽ biến thành lẽ phải mà thôi.