Chương 1: Thiên chi kiêu tử bị phạt quỳ dưới ánh mặt trời chói chang
Trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây.
Huyền Kiếm tông, bên trong cung Vụ Ẩn.
Trong cung mát mẻ, thoải mái. Trong lư đang thắp hương, nhưng không có mùi hương gì chỉ có khói bay nghi ngút xung quanh.
Bên ngoài hành lang mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chói chang, nóng rực.
Có một chàng thiếu niên đang quỳ trên sàn lát gạch bên ngoài hành lang. Chàng thiếu niên có vẻ ngoài đẹp như quan ngọc, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đào hoa vừa dịu dàng vừa tình cảm.
Dáng người thì cao ngất, khoác lên người chiếc áo choàng đạo sĩ với màu trắng trà và thêu hoa văn hình mây trắng làm tôn lên tướng mạo phi phàm của chàng thiếu niên.
Ngay cả khi bị phạt quỳ bên ngoài hành lang với cái nắng chói chang như thế, nhưng Bạch Ngọc vẫn khiêm tốn, không hề kiêu ngạo, vẻ mặt đầy cung kính, vẫn sừng sững bất động như thế. Thật đúng là một quân tử đoan chính.
Nhưng Lâm Vụ tiên quân đang ngồi bên trong lại vô cùng chán ghét dáng vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh thế này của Bạch Ngọc.
Nàng lạnh nhạt nhìn Bạch Ngọc đang cung kính, đứng đắn quỳ ở phía dưới, Bạch Ngọc vẫn như trước dù nói cái gì cũng không giải thích. An phận mà quỳ ở đó, trong lúc nhất thời khiến nàng không còn cách nào hạ hỏa được.
Nàng nhìn Bạch Ngọc cho dù bị phạt quỳ dưới ánh mặt trời chói chang như thế, nhưng quần áo hắn vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Bộ quần áo màu trắng trà vẫn ngay ngắn không có một chút nếp nhăn nào.
Hôm nay, Bạch Ngọc lại bị phạt quỳ suốt một ngày. Lúc đầu còn sẽ hỏi vì sao, đến bây giờ chỉ cần nhận được chiếu phù từ Lâm Vụ tiên quân, thì thiếu niên sẽ đi ra ngoài hành lang cung Vụ Ẩn vén vạt áo lên tự giác quỳ xuống.
Bạch Ngọc học hành rất tốt, tu luyện cũng rất chăm chỉ, bất luận là thiên phú hay là vẻ bề ngoài thì hắn vẫn tốt hơn những đệ tử khác cùng trang lứa rất nhiều.
Vào năm mười bảy tuổi, hắn đã ở giai đoạn cuối cùng của việc xây dựng nền móng, có thể nói tiền đồ bao la.
Bạch Ngọc là con trai độc nhất của tu chân thế gia Bạch gia. Thân phận cao quý, có thiên phú tốt lại có học thức uyên bác, tính tình dịu dàng, vừa khiêm tốn vừa lễ độ.
Là mục tiêu để các đệ tử khác sùng bái, là đệ tử được chăm sóc nhiều nhất của Huyền Kiếm tông.
Nhưng cho dù là như thế, thỉnh thoảng vẫn bị Lâm Vụ tiên quân phạt quỳ, tất cả bởi vì Lâm Vụ tiên quân không thích hắn. Thậm chí còn chán ghét hắn.
Lâm Vụ tiên quân là ai?
Giới tu tiên được chia thành: Luyện khí kỳ – Trúc cơ kỳ – Kim đan kỳ – Nguyên anh kỳ – Hóa thần kỳ – Luyện hư kỳ – Đại thừa kỳ – Độ kiếp kỳ.
Bây giờ tu sĩ giới Tu Chân phần lớn đều là tầng dưới cùng của Luyện khí kỳ và Trúc cơ kỳ.
Các vị trưởng lão tôn giả đang lưu lạc trong Nguyên anh kỳ, chỉ có mười người trong số họ đang ở Hóa thần kỳ, chẳng có ai cao hơn nữa. Người cuối cùng đến Độ kiếp phi thăng cũng đã mấy ngàn năm trước.
Lâm Vụ tiên quân – Giang Lâm Vụ là số ít những tu sĩ đang ở Hóa thần kỳ, hơn nữa còn là một tu sĩ nổi bật nhất của Hóa thần kỳ.
Nàng có thiên phú rất tốt, tốc độ tu luyện cũng nhanh như bay, mới hơn một trăm tuổi đã lên đến Hóa thần kỳ, làm chấn động cả giới tu tiên.
Bạch Ngọc hơi nâng mắt nhìn về phía nữ nhân đang nằm nghiêng trên giường quý phi kia.
Màn che bằng voan mỏng mơ hồ, khiến người nữ tử xinh đẹp trên giường sau tấm màn che ẩn ẩn hiện hiện, dáng vẻ mỹ nhân thon thả, xinh đẹp.
Gió thổi làm tấm màn che khẽ động, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn sau tấm màn che đang lắc lư kia.
Giữa khe hở lộ ra đôi chân trắng sáng đến chói mắt. Chàng thiếu niên nhìn chằm chằm, ánh mắt tối lại, yết hầu lăn lên lộn xuống.
“Ngươi biết sai chưa?”
Đôi mắt phượng của nữ tử khẽ mở, vẻ mặt lười nhác, giọng nói lạnh nhạt, chẳng chút để ý đến chàng thiếu niên quỳ ngay ngắn suốt khoảng thời gian dài.
Cũng không phát hiện ánh mắt say mê đang nhìn chằm chằm nàng của chàng thiếu niên kia.
Bạch Ngọc gật đầu, rũ mắt, che giấu dục vọng đen tối trong mắt, chắp tay đáp: “Đệ tử không biết.” Giọng nói dịu dàng, chứa chút trong trẻo của thiếu niên, vẻ mặt cung kính.
Giang Lâm Vụ hừ cười, cũng không hỏi lại. Nàng không biết cái gì có tội hay không có tội, chỉ muốn tìm một cái cớ để phạt hắn mà thôi.
Đã không biết, thế thì cứ quỳ đi.
Bên ngoài hành lang ánh mặt trời nắng chói chang, bên trong gió mát thổi hiu hiu.
Gần đây tinh thần của Giang Lâm Vụ có chút không tốt, rất buồn ngủ, vừa nãy cũng chỉ mới chợp mắt.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Hương trúc lạnh lẽo, với một vị ngọt không rõ chui vào khoang mũi Giang Lâm Vụ.
Mí mắt Giang Lâm Vụ dần dần nặng hơn, mơ màng nhìn tấm màn che mỏng đung đưa, rất nhiều màu trà, sau đó không biết gì nữa.
Bạch Ngọc tính toán thời gian, đoán thời gian thuốc mê có tác dụng. Quả nhiên, đầu nữ tử trên giường khẽ nghiêng sang một bên, ngủ mê man.
Bạch Ngọc đứng lên, cởi ngọc bội bạch ngọc có hoa văn hình đám mây toát ra chút ngọt ngào xuống rồi bỏ vào trong ống tay áo.
Đôi chân dài bước đi không chút kiêng dè đi vào bên trong phòng, chẳng còn thấy dáng vẻ cung kính khi nãy nữa.
Bạch Ngọc đứng trước giường, ánh mắt tham lam chăm chú nhìn người nữ tử đang ngủ mê chẳng hề hay biết gì.
Đường cong duyên dáng, vòng eo nhỏ gọn, mông, hai chân trắng như ngọc, ngón chân thì tròn trịa.
Hai cánh tay dài của Bạch Ngọc cẩn thận ôm lấy nữ tử, cơ thể mềm mại, có lồi có lõm dán sát vào lồng ngực không dài rộng nhưng cứng rắn của chàng thiếu niên.
Vào giờ khác này, Bạch Ngọc cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như đang được lấp đầy. Loại mong muốn không thể với tới đã bị mùi hương mê đắm này xua tan đi.
Giang Lâm Vụ không thích hắn, bình thường cũng không hay nói chuyện với hắn, lại càng không cùng hắn tiếp xúc thân thể, mà hắn ở bên ngoài cũng không thể đụng vào nàng.
Khi còn trẻ, mới thoáng nhìn thấy nàng, hắn đã mất ngủ cả đêm.
Hắn ái mộ nàng, điên cuồng nhớ thương nàng, mấy năm nay hắn ngụy trang rất vất vả.
Hắn yêu nàng, muốn chiếm giữ lấy nàng, muốn thấy nàng khóc, muốn nhìn nàng cầu xin hắn tha thứ.
Nhìn thấy Giang Lâm Vụ chán ghét hắn, dáng vẻ muốn cách xa hắn, hắn thấy rất đau lòng.
Danh nghĩa đệ tử không danh không phận này cũng do hắn dùng gia thế Bạch gia của mình mà có được, dù không được thích, dù bị chán ghét cũng phải mặt dày ở lại.
“Cũng chỉ có bây giờ ta mới có thể ôm nàng vào lòng được.” Giọng Bạch Ngọc mềm mại giống như người yêu thì thầm vào tai nhau.
“Tiên Tôn đang ngủ không thể phạt Bạch Ngọc tiếp được nhỉ?” Bạch Ngọc đau lòng, cười giễu nói.
“Bạch Ngọc rất yêu người, yêu Lâm Vụ tiên quân xa xa không thể đến gần, yêu Giang Lâm Vụ gần trong gang tấc.” Bạch Ngọc dịu dàng nói.
“Bây giờ bất luận Bạch Ngọc có làm gì, cho dù là bắt nạt, làm nhục Tiên Tôn cũng được. Tiên Tôn sẽ không phản kháng lại đâu nhỉ?” Trong mắt Bạch Ngọc đều là quấn quýt si mê.
“Đúng không?”
…
Huyền Kiếm tông, bên trong cung Vụ Ẩn.
Trong cung mát mẻ, thoải mái. Trong lư đang thắp hương, nhưng không có mùi hương gì chỉ có khói bay nghi ngút xung quanh.
Bên ngoài hành lang mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chói chang, nóng rực.
Có một chàng thiếu niên đang quỳ trên sàn lát gạch bên ngoài hành lang. Chàng thiếu niên có vẻ ngoài đẹp như quan ngọc, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đào hoa vừa dịu dàng vừa tình cảm.
Dáng người thì cao ngất, khoác lên người chiếc áo choàng đạo sĩ với màu trắng trà và thêu hoa văn hình mây trắng làm tôn lên tướng mạo phi phàm của chàng thiếu niên.
Ngay cả khi bị phạt quỳ bên ngoài hành lang với cái nắng chói chang như thế, nhưng Bạch Ngọc vẫn khiêm tốn, không hề kiêu ngạo, vẻ mặt đầy cung kính, vẫn sừng sững bất động như thế. Thật đúng là một quân tử đoan chính.
Nhưng Lâm Vụ tiên quân đang ngồi bên trong lại vô cùng chán ghét dáng vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh thế này của Bạch Ngọc.
Nàng lạnh nhạt nhìn Bạch Ngọc đang cung kính, đứng đắn quỳ ở phía dưới, Bạch Ngọc vẫn như trước dù nói cái gì cũng không giải thích. An phận mà quỳ ở đó, trong lúc nhất thời khiến nàng không còn cách nào hạ hỏa được.
Nàng nhìn Bạch Ngọc cho dù bị phạt quỳ dưới ánh mặt trời chói chang như thế, nhưng quần áo hắn vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Bộ quần áo màu trắng trà vẫn ngay ngắn không có một chút nếp nhăn nào.
Hôm nay, Bạch Ngọc lại bị phạt quỳ suốt một ngày. Lúc đầu còn sẽ hỏi vì sao, đến bây giờ chỉ cần nhận được chiếu phù từ Lâm Vụ tiên quân, thì thiếu niên sẽ đi ra ngoài hành lang cung Vụ Ẩn vén vạt áo lên tự giác quỳ xuống.
Bạch Ngọc học hành rất tốt, tu luyện cũng rất chăm chỉ, bất luận là thiên phú hay là vẻ bề ngoài thì hắn vẫn tốt hơn những đệ tử khác cùng trang lứa rất nhiều.
Vào năm mười bảy tuổi, hắn đã ở giai đoạn cuối cùng của việc xây dựng nền móng, có thể nói tiền đồ bao la.
Bạch Ngọc là con trai độc nhất của tu chân thế gia Bạch gia. Thân phận cao quý, có thiên phú tốt lại có học thức uyên bác, tính tình dịu dàng, vừa khiêm tốn vừa lễ độ.
Là mục tiêu để các đệ tử khác sùng bái, là đệ tử được chăm sóc nhiều nhất của Huyền Kiếm tông.
Nhưng cho dù là như thế, thỉnh thoảng vẫn bị Lâm Vụ tiên quân phạt quỳ, tất cả bởi vì Lâm Vụ tiên quân không thích hắn. Thậm chí còn chán ghét hắn.
Lâm Vụ tiên quân là ai?
Giới tu tiên được chia thành: Luyện khí kỳ – Trúc cơ kỳ – Kim đan kỳ – Nguyên anh kỳ – Hóa thần kỳ – Luyện hư kỳ – Đại thừa kỳ – Độ kiếp kỳ.
Bây giờ tu sĩ giới Tu Chân phần lớn đều là tầng dưới cùng của Luyện khí kỳ và Trúc cơ kỳ.
Các vị trưởng lão tôn giả đang lưu lạc trong Nguyên anh kỳ, chỉ có mười người trong số họ đang ở Hóa thần kỳ, chẳng có ai cao hơn nữa. Người cuối cùng đến Độ kiếp phi thăng cũng đã mấy ngàn năm trước.
Lâm Vụ tiên quân – Giang Lâm Vụ là số ít những tu sĩ đang ở Hóa thần kỳ, hơn nữa còn là một tu sĩ nổi bật nhất của Hóa thần kỳ.
Nàng có thiên phú rất tốt, tốc độ tu luyện cũng nhanh như bay, mới hơn một trăm tuổi đã lên đến Hóa thần kỳ, làm chấn động cả giới tu tiên.
Bạch Ngọc hơi nâng mắt nhìn về phía nữ nhân đang nằm nghiêng trên giường quý phi kia.
Màn che bằng voan mỏng mơ hồ, khiến người nữ tử xinh đẹp trên giường sau tấm màn che ẩn ẩn hiện hiện, dáng vẻ mỹ nhân thon thả, xinh đẹp.
Gió thổi làm tấm màn che khẽ động, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn sau tấm màn che đang lắc lư kia.
Giữa khe hở lộ ra đôi chân trắng sáng đến chói mắt. Chàng thiếu niên nhìn chằm chằm, ánh mắt tối lại, yết hầu lăn lên lộn xuống.
“Ngươi biết sai chưa?”
Đôi mắt phượng của nữ tử khẽ mở, vẻ mặt lười nhác, giọng nói lạnh nhạt, chẳng chút để ý đến chàng thiếu niên quỳ ngay ngắn suốt khoảng thời gian dài.
Cũng không phát hiện ánh mắt say mê đang nhìn chằm chằm nàng của chàng thiếu niên kia.
Bạch Ngọc gật đầu, rũ mắt, che giấu dục vọng đen tối trong mắt, chắp tay đáp: “Đệ tử không biết.” Giọng nói dịu dàng, chứa chút trong trẻo của thiếu niên, vẻ mặt cung kính.
Giang Lâm Vụ hừ cười, cũng không hỏi lại. Nàng không biết cái gì có tội hay không có tội, chỉ muốn tìm một cái cớ để phạt hắn mà thôi.
Đã không biết, thế thì cứ quỳ đi.
Bên ngoài hành lang ánh mặt trời nắng chói chang, bên trong gió mát thổi hiu hiu.
Gần đây tinh thần của Giang Lâm Vụ có chút không tốt, rất buồn ngủ, vừa nãy cũng chỉ mới chợp mắt.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Hương trúc lạnh lẽo, với một vị ngọt không rõ chui vào khoang mũi Giang Lâm Vụ.
Mí mắt Giang Lâm Vụ dần dần nặng hơn, mơ màng nhìn tấm màn che mỏng đung đưa, rất nhiều màu trà, sau đó không biết gì nữa.
Bạch Ngọc tính toán thời gian, đoán thời gian thuốc mê có tác dụng. Quả nhiên, đầu nữ tử trên giường khẽ nghiêng sang một bên, ngủ mê man.
Bạch Ngọc đứng lên, cởi ngọc bội bạch ngọc có hoa văn hình đám mây toát ra chút ngọt ngào xuống rồi bỏ vào trong ống tay áo.
Đôi chân dài bước đi không chút kiêng dè đi vào bên trong phòng, chẳng còn thấy dáng vẻ cung kính khi nãy nữa.
Bạch Ngọc đứng trước giường, ánh mắt tham lam chăm chú nhìn người nữ tử đang ngủ mê chẳng hề hay biết gì.
Đường cong duyên dáng, vòng eo nhỏ gọn, mông, hai chân trắng như ngọc, ngón chân thì tròn trịa.
Hai cánh tay dài của Bạch Ngọc cẩn thận ôm lấy nữ tử, cơ thể mềm mại, có lồi có lõm dán sát vào lồng ngực không dài rộng nhưng cứng rắn của chàng thiếu niên.
Vào giờ khác này, Bạch Ngọc cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như đang được lấp đầy. Loại mong muốn không thể với tới đã bị mùi hương mê đắm này xua tan đi.
Giang Lâm Vụ không thích hắn, bình thường cũng không hay nói chuyện với hắn, lại càng không cùng hắn tiếp xúc thân thể, mà hắn ở bên ngoài cũng không thể đụng vào nàng.
Khi còn trẻ, mới thoáng nhìn thấy nàng, hắn đã mất ngủ cả đêm.
Hắn ái mộ nàng, điên cuồng nhớ thương nàng, mấy năm nay hắn ngụy trang rất vất vả.
Hắn yêu nàng, muốn chiếm giữ lấy nàng, muốn thấy nàng khóc, muốn nhìn nàng cầu xin hắn tha thứ.
Nhìn thấy Giang Lâm Vụ chán ghét hắn, dáng vẻ muốn cách xa hắn, hắn thấy rất đau lòng.
Danh nghĩa đệ tử không danh không phận này cũng do hắn dùng gia thế Bạch gia của mình mà có được, dù không được thích, dù bị chán ghét cũng phải mặt dày ở lại.
“Cũng chỉ có bây giờ ta mới có thể ôm nàng vào lòng được.” Giọng Bạch Ngọc mềm mại giống như người yêu thì thầm vào tai nhau.
“Tiên Tôn đang ngủ không thể phạt Bạch Ngọc tiếp được nhỉ?” Bạch Ngọc đau lòng, cười giễu nói.
“Bạch Ngọc rất yêu người, yêu Lâm Vụ tiên quân xa xa không thể đến gần, yêu Giang Lâm Vụ gần trong gang tấc.” Bạch Ngọc dịu dàng nói.
“Bây giờ bất luận Bạch Ngọc có làm gì, cho dù là bắt nạt, làm nhục Tiên Tôn cũng được. Tiên Tôn sẽ không phản kháng lại đâu nhỉ?” Trong mắt Bạch Ngọc đều là quấn quýt si mê.
“Đúng không?”
…