Chương 7: Thân thể chỉ có thể nhìn không thể ăn
Bình minh buổi sáng, những chú chim đang hót.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong từ sáng sớm, Bạch Ngọc đến cung Vụ Ẩn, hắn lơ lửng trên chiếc linh thuyền đang đi xa. Dáng vẻ cao lớn, lặng lẽ đứng dưới bóng cây lê trắng ở sân trước.
Gió nhẹ thổi qua vạt áo màu trắng trà thêu hoa văn mây trôi, những bông hoa lê sáng sớm nhẹ nhàng rơi xuống, hương trúc thanh mát, lạnh lùng ẩn trong hương hoa lê ngọt ngào. Trong tim của Bạch Ngọc cũng bị gió nhẹ thổi qua nên cảm thấy rất thoải mái, trái tim cũng có hương hoa lê ngọt ngào. Sau này đều có thể cùng Tiên Tôn sớm chiều ở chung rồi...
Giang Lâm Vụ vừa đẩy cửa ra đã thấy chàng thiếu niên tuấn tú, nho nhã đứng dưới tàng cây hoa lê trên mặt mang theo ý cười, giống như đệ tử nhỏ được đi ra ngoài du xuân với trường học nên vô cùng thích thú.
Nàng bỗng nghĩ: Đi ra ngoài mà vui vẻ như thế à? Với lại, dù gì cũng là công tử thế gia, trước kia ở trần thế phồn hoa, náo nhiệt, sau khi đến cung Vụ Ẩn này của nàng cả con chó cũng khó mà gặp được, bây giờ được ra ngoài đương nhiên phải vui vẻ rồi.
Bạch Ngọc nghe thấy tiếng đẩy cửa nên xoay người lại thì nhìn thấy Giang Lâm Vụ mặc một thân màu trắng quấn thêm lớp lụa mỏng. Mềm mại, mờ ảo như mây khói, mây mù không thể xâm phạm càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng và xa cách của Giang Lâm Vụ nhưng nó lại mang theo vẻ cám dỗ cực kỳ mạnh. Hai mắt Bạch Ngọc nhìn chằm chằm, tâm trí điên cuồng, vội vàng cúi đầu hành lễ.
Giang Lâm Vụ gật đầu. Hai tay chắp sau lưng nói: "Xuất phát thôi."
"Vâng Tiên Tôn."
Trước đó đã thống nhất là đến núi Bồng Ấm điều tra về pháp trận mà sư phụ Tạ Tư để lại, nên ở chỗ cũ đấy có tư liệu về linh dược, có thể biết được một chút tin tức.
Sau khi thuyền chạy được một thời gian.
Bạch Ngọc bắt đầu nhập linh thạch để cố định vị trí, rồi xác định hướng bắt đầu xuất phát đến núi Bồng Ấm. Sau khi xuống thuyền, vốn Bạch Ngọc vẫn tưởng Lâm Vụ tiên quân sẽ trốn bên trong như ngày thường.
Kết quả lại thấy Lâm Vụ tiên quân đứng trên boong thuyền, gió thổi khiến làn váy như mây mù của nàng khẽ run, giống như một nữ thần đến thế giới này. Vẻ ngoài tuyệt đẹp, nhìn vào nổi lòng riêng.
Vẻ mặt nàng tăm tối, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Đôi mắt nhìn thẳng về vùng núi đầy mây mù phía xa. Bạch Ngọc bỗng không biết nên tới gần thế nào, trong lúc hắn đang do dự muốn mở lời.
"Bạch Ngọc này." Vẻ mặt Giang Lâm Vụ càng tối tăm hơn thậm chí có chút vặn vẹo, Bạch Ngọc lập tức đáp: "Bạch Ngọc đây. Tiên Tôn, ngài..."
"Bản tôn mới nhớ đến là bản tôn say thuyền. Nôn ---" Nói xong thì ngồi xổm xuống run người nôn ra.
Bạch Ngọc đi đến vội vàng ngồi xổm xuống, vội vàng lấy trong túi trữ vật ra một túi chườm nóng, rót một ly đưa lên miệng thổi thổi rồi đưa cho Giang Lâm Vụ.
"Tiên Tôn, ngài uống chút nước ấm đi, sẽ dễ chịu một chút đó."
Giang Lâm Vụ nhận lấy, há miệng uống một ngụm to, dạ dày quay cuồng nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Ngọc khẽ vuốt lưng Giang Lâm Vụ. Sau đó nhỏ giọng nói: "Tiên Tôn, bây giờ chúng ta đang đến một khu rừng rậm. Nơi này có linh lực đặc biệt, lái thuyền sẽ rất nguy hiểm. Chờ khi qua khỏi khu rừng rậm này chúng ta có thể điều khiển rồi, không cần ngồi linh thuyền, chỉ là tốc độ sẽ hơi chậm một chút. Người xem?"
"Ngự kiếm ngự kiếm!" Giang Lâm Vụ liên tục nói: "Lâu lắm rồi không đến đây, cái tật say tàu này ngày càng nghiêm trọng. Khi ta còn trẻ cũng chẳng nghiêm trọng như thế." Nói xong thì đầu óc choáng váng, buồn nôn, muốn phun ra.
Ấn đường Bạch Ngọc nhíu chặt lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, hắn đưa tay cẩn thận nâng Giang Lâm Vụ dậy. Vẻ mặt Giang Lâm Vụ trắng bệch, đổ đầy mồ hôi lạnh còn có chút ù tai, nàng cầm lấy tay Bạch Ngọc để hắn đỡ nàng từng bước vào trong khoang thuyền. Bạch Ngọc xốc áo ngủ bằng gấm trên tháp lên, đỡ Giang Lâm Vụ để nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Giang Lâm Vụ yếu ớt dựa theo hắn mà nằm xuống, nhưng chỉ một chút, nàng đã che miệng đau khổ nói: "Hình như nằm xuống càng đau đầu! Ta thấy rất choáng!" Bạch Ngọc nghe thế thì vội vàng ôm lấy cả người nàng, để Giang Lâm Vụ tựa đầu vào lòng mình, sau đó khẽ vuốt lưng cho nàng, để nàng dễ chịu một chút.
Mọi thứ đều quá nhanh nhưng lại rất tự nhiên.
Bạch Ngọc bình tĩnh. Lông mi hắn run lên vài cái, nhưng mà không đợi được tiếng oán trách mà Giang Lâm Vụ dành cho hắn như trong tưởng tượng.
Hắn cúi đầu nhìn, Giang Lâm Vụ mềm yếu tựa vào lòng ngực hắn đã mơ hồ ngủ rồi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Giang Lâm Vụ, cảm nhận được bộ ngực phập phồng thoang thoảng mùi hoa lê xông vào mũi. Bạch Ngọc lập tức cứng người, hô hấp cũng dần không ổn định nữa. Tim hắn đập nhanh như trống, bây giờ Tiên Tôn không phải mê man trong mê dược nữa, mà là thật sự đang tỉnh táo, có ý thức có thể Tiên Tôn sẽ đẩy hắn ra...
Hai tay Giang Lâm Vụ vòng qua ôm lấy eo của Bạch Ngọc, hai má tựa vào lòng ngực của Bạch Ngọc im lặng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Cảm giác thoải mái thật, không muốn nôn cũng chẳng muốn mê man. Ấm áp, còn có một chút hương trúc xen lẫn với hơi thở của nam nhân vô cùng dễ ngửi. Mí mắt của Giang Lâm Vụ từ từ nặng dần, mùi hương này hình như rất quen thuộc...
Hình như đã ngửi thấy rất nhiều lần?... Ở đâu? Khi nào?... Trong mơ hồ hiện lên một đoạn ký ức ngắn, chưa kịp suy nghĩ hai mắt đã nhắm lại chìm vào mộng đẹp.
Sau khi Bạch Ngọc phát hiện Giang Lâm Vụ đã ngủ, thì thả lỏng cơ thể cứng ngắc sau đó ôm chặt lấy nàng. Gác cằm lên đỉnh đầu của Giang Lâm Vụ, ngửi ngửi mùi hoa lê thoang thoảng trên tóc nàng. Hai người thân mật ôm nhau ngồi trên thuyền nhỏ, trong lúc đó mây mù từ từ kéo đến. Trái tim cũng trôi nổi khắp nơi.
Chờ sau khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại đã thấy hoàng hôn màu hồng của trời chiều, nhìn ra ngoài khoang thuyền đã thấy đang đậu ở một bình nguyên rồi.
Bạch Ngọc đang ở đấy nhìn về phương xa. Giang Lâm Vụ nghiêng người bước xuống, phát hiện tiếng động phía sau nên Bạch Ngọc quay đầu lại nhìn.
Thấy Giang Lâm Vụ tỉnh, thì nhoẻn miệng cười. Hắn xoay người mở một cái nồi nhỏ trên mặt đất ra, múc cho Giang Lâm Vụ một bát cháo thịt băm, cháo còn nóng được hắn đặt trước bàn trả nhỏ.
Rót một chén nước ấm đưa đến cho Giang Lâm Vụ nói: "Tiên Tôn, ngài tỉnh rồi. Còn khó chịu không? Nào, uống chút nước đi. Sau đó ăn chút cháo thịt băm rau xanh này thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn đấy."
Giang Lâm Vụ nhận lấy chén nước, nhớ đến chuyện mình say tàu còn ngủ trong lòng của Bạch Ngọc. Thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng lên ho một tiếng nói: "Ta không biết Bạch Ngọc, ta say tàu rất nghiêm trọng nên mạo phạm ngươi rồi."
Bạch Ngọc vội vàng nói tiếp: "Không mạo phạm!" Hắn chỉ hận không thể mỗi ngày đều như thế này! Nhưng câu nói phía sau hắn cuối cùng vẫn không có can đảm nói ra.
Phát hiện mình quá xúc động nên Bạch Ngọc thấp giọng nói: "Không mạo phạm, Tiên Tôn. Tiên Tôn đừng nói như thế. Bạch Ngọc đã từng đồng ý với chưởng môn sẽ chăm sóc cho Tiên Tôn rồi." Mà bản thân hắn cũng muốn chăm sóc cho Tiên Tôn, muốn mãi mãi ở bên cạnh Tiên Tôn.
Giang Lâm Vụ chỉ đứng tới cằm của Bạch Ngọc, nàng ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên cúi đầu trước mặt này, giống như hắn đã làm chuyện sai trái gì mạo phạm đến nàng.
Hình như hắn đều như thế, bám chặt lấy nàng như thế. Nói hắn không nghe lời, chuyện gì hắn cũng làm cả, cố gắng làm hết mình. Nói hắn nghe lời, đánh chửi hắn đều không chịu đi.
Giang Lâm Vụ thở dài, nhón chân sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Ngọc nói: "Ngươi đừng vội, cảm ơn Bạch Ngọc nhé." Bạch Ngọc bị nàng sờ đôi mắt hoa đào ngẩn ra. Sư tôn nguyện ý tiếp xúc thân thể cùng hắn... Là Tiên Tôn nàng chủ động...
Bạch Ngọc thuận thế quỳ xuống để Giang Lâm Vụ sờ thoải mái hơn, không cần phải nhón chân, cũng muốn để nàng có thể sờ nhiều hơn một chút. Bạch Ngọc tươi cười rạng rỡ, đôi mắt hoa đào ánh lên ánh sáng, trong lòng như có một lọ mật nhỏ tràn ra trong lòng.
Giang Lâm Vụ vuốt vuốt, cảm giác được sờ thật tốt, mềm mại lại mang theo chút cứng cứng. Nàng cũng không dám sờ nhiều, rút tay lại nói: "Ăn cơm thôi."
Sau đó trong lúc hai người đang ăn cháo, Bạch Ngọc nói chuyện trong nhà và chuyện của chưởng môn đưa đến cho Giang Lâm Vụ biết.
Không biết là do tin tức bị lộ hay là có người cố ý truyền ra. Mấy ngày gần đây, đã có không ít tu sĩ nghe thấy tin tức tiến vào núi Bồng Ấm, ý muốn tìm tin tức về đan dược "Nhập Tiên" từ chỗ của Tạ Tư để lại, thuận tiện còn muốn moi lấy một chút đồ tốt khác nữa.
Sau khi Giang Lâm Vụ nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: "Có một số việc không phải muốn là có thể giấu được, khi còn sống sư phụ có chút hư danh, bị người ta dò xét nghiên cứu nhiều chuyện. Còn về đám người dám vào núi Bồng Ấm là do có người cố ý thả mồi để dụ mấy người ngu xuẩn đó vào." Nàng ăn xong ngụm cháo cuối cùng thì bỏ chén xuống nói: "Chúng ta ngủ đến hừng đông thì xuất phát."
Bạch Ngọc gật đầu.
Hai người trở về thuyền nghỉ tạm một đêm.
Sáng sớm, ánh nắng sớm mùa hè luôn rực rỡ, chiếu vào thảo nguyên xanh thẫm, rộng lớn.
Mà Giang Lâm Vụ ngủ liên tục hai giấc nên cả người đều rất thoải mái. Nàng ra sức duỗi thẳng người, những đường cong duyên dáng theo động tác của nàng càng phập phồng lên xuống. Mà Bạch Ngọc đang kinh ngạc bên cạnh muốn nhìn mà không nhìn được, chỉ có thể quay đầu đi. Hắn triệu hồi linh kiếm, vừa định đứng dậy, thì đã bị một cánh tay đẹp đẽ chặn lại.
Giang Lâm Vụ đứng lên trước: "Chúng ta ngồi chung một kiếm mà đi, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút. Ngươi là Trúc cơ hậu kỳ, linh lực luân chuyển có hạn. Nếu muốn tách riêng ra để ngự kiếm, sau đó có thể ngươi sẽ không theo kịp."
Bạch Ngọc nghe thấy phải ngồi chung phi kiếm thì sắc mặt đỏ bừng, lan rộng đến tận mang tai. Có thể cùng Tiên Tôn ngồi chung đương nhiên là điều mà hắn cầu còn không được.
Thanh phi kiếm được phóng ra như một mũi tên từ một cây cung tốt, chỉ còn lại một ánh kiếm trong tích tắc.
Mặc dù Bạch Ngọc đã thiết lập một kết giới cản gió trên thân kiếm của mình nhưng tóc vẫn bị gió thổi cho tung bay tứ phía, vì thế mà hắn mới biết được "Có thể không theo kịp" là có ý gì. Nếu tách ta để ngự kiếm, nếu Tiên Tôn không đợi hắn, có lẽ hắn sẽ không tìm thấy được Tiên Tôn...
Cho dù Giang Lâm Vụ đã giảm tốc độ rồi, hai người ngừng lại nghỉ ngơi mấy ngày, ngày thứ bảy mặt trời lên cao cuối cùng cũng đến được núi Bồng Ấm.
Giang Lâm Vụ thu kiếm lại. Bạch Ngọc theo sát phía sau.
Dưới chân giẫm lên đất ở núi Bồng Ấm, nàng hít vào hơi thở sông núi quen thuộc.
Giang Lâm Vụ bỗng nhiên có chút xúc động. Đây là linh sơn mà lúc trẻ nàng và sư phụ Tạ Tư từng ở trong một khoảng thời gian rất dài. Mùi của linh sơn bị khiến nàng rất hoài niệm, trong đầu nhớ đến rất nhiều chuyện khi còn bé nàng và sư phụ tu luyện rảnh rỗi thì đi săn thú, câu tôm câu cá trong khe nước.
Nơi này giống như quê hương của nàng, giống nhà của nàng.
Nhớ lại những ký ức ấm áp xong.
Bây giờ nàng phải tính toán cách để nghiền nát những kẻ muốn nhúng chàm, phá hư những kỷ niệm đẹp giữa nàng và sư phụ.
Đôi mắt phượng đẹp đẽ của nàng nhìn xung quanh mà rùng mình, trực phóng ra thần thức uy áp của Hoá thần kỳ.
"Các ngươi biết điều thì tự giác rời đi, không biết tốt xấu, còn muốn làm phiền đến nơi ở của người khác thì bọn người xấu như các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi."
Giọng được bao bọc bởi linh lực lan tràn bốn phía, làm kinh sợ đến thú vật trong núi, chim cũng bay đi.
Uy áp của Hoá thần kỳ và giọng nói có linh lực vô cùng mãnh liệt của Giang Lâm Vụ truyền khắp núi Bồng Ấm.
Linh khí nơi này rất kỳ lạ, yêu thú tinh quái sinh sống ở đây cũng kỳ lạ. Ngoại trừ bị yêu ma tập kích, đã có rất nhiều màn chém giết giữa người với người khi vào núi, người chết vô số. Có người đã chạy thoát, chịu không nổi rời đi. Còn có người nhanh chóng rời khỏi phạm vi thần thức, ẩn mình đi.
Giang Lâm Vụ ngồi lên đỉnh của một hòn đá. Vừa bắt chéo chân lắc lư, vừa nhắm mắt cảm nhận thần thức, có vài người đã rời đi, có vài người còn chưa hiểu ra.
Nàng cười ra tiếng, xem ra tối nay phải có cảnh chém giết rồi.
Bạch Ngọc đứng bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào đùi ngọc đang đung đưa kia, vẻ mặt tối đen lại. Dùng một giọng nói không hợp với vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Vì sao Tiên Tôn phải cố ý phóng thích thần thức truyền tiếng đi để chừa cho họ con đường sống thế?" Giọng nói dịu dàng mang theo chút khờ dại, trong sáng của thiếu niên.
Giang Lâm Vụ mở to mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc, đôi môi đỏ cong lên: "Bản tôn rõ ràng cũng thật sự không liên quan đến họ. Bản tôn tự cao nên mới thả thần thức đi thị uy với bọn họ. Bản tôn cũng rất tin tưởng thực lực của bản thân mình, không hề sợ bọn họ tụ tập lại cùng nhau mai phục bản tôn." Mắt phượng nhíu lại, vô cùng yêu mị.
Bạch Ngọc nhìn thấy người nữ tử đang câu dẫn người mà không hề biết kia cảm thấy được trong lồng ngực đau đến nóng bừng lên. Mấy ngày nay hai người có rất nhiều cơ hội để ở chung với nhau, Tiên Tôn thật là thời thời khắc khắc tản ra sức hấp dẫn mà bản thân nàng còn không tự biết. Vốn Bạch Ngọc đang thèm ăn nàng, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn mà không ăn được, tra tấn hắn đến phát đau.
...
Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong từ sáng sớm, Bạch Ngọc đến cung Vụ Ẩn, hắn lơ lửng trên chiếc linh thuyền đang đi xa. Dáng vẻ cao lớn, lặng lẽ đứng dưới bóng cây lê trắng ở sân trước.
Gió nhẹ thổi qua vạt áo màu trắng trà thêu hoa văn mây trôi, những bông hoa lê sáng sớm nhẹ nhàng rơi xuống, hương trúc thanh mát, lạnh lùng ẩn trong hương hoa lê ngọt ngào. Trong tim của Bạch Ngọc cũng bị gió nhẹ thổi qua nên cảm thấy rất thoải mái, trái tim cũng có hương hoa lê ngọt ngào. Sau này đều có thể cùng Tiên Tôn sớm chiều ở chung rồi...
Giang Lâm Vụ vừa đẩy cửa ra đã thấy chàng thiếu niên tuấn tú, nho nhã đứng dưới tàng cây hoa lê trên mặt mang theo ý cười, giống như đệ tử nhỏ được đi ra ngoài du xuân với trường học nên vô cùng thích thú.
Nàng bỗng nghĩ: Đi ra ngoài mà vui vẻ như thế à? Với lại, dù gì cũng là công tử thế gia, trước kia ở trần thế phồn hoa, náo nhiệt, sau khi đến cung Vụ Ẩn này của nàng cả con chó cũng khó mà gặp được, bây giờ được ra ngoài đương nhiên phải vui vẻ rồi.
Bạch Ngọc nghe thấy tiếng đẩy cửa nên xoay người lại thì nhìn thấy Giang Lâm Vụ mặc một thân màu trắng quấn thêm lớp lụa mỏng. Mềm mại, mờ ảo như mây khói, mây mù không thể xâm phạm càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng và xa cách của Giang Lâm Vụ nhưng nó lại mang theo vẻ cám dỗ cực kỳ mạnh. Hai mắt Bạch Ngọc nhìn chằm chằm, tâm trí điên cuồng, vội vàng cúi đầu hành lễ.
Giang Lâm Vụ gật đầu. Hai tay chắp sau lưng nói: "Xuất phát thôi."
"Vâng Tiên Tôn."
Trước đó đã thống nhất là đến núi Bồng Ấm điều tra về pháp trận mà sư phụ Tạ Tư để lại, nên ở chỗ cũ đấy có tư liệu về linh dược, có thể biết được một chút tin tức.
Sau khi thuyền chạy được một thời gian.
Bạch Ngọc bắt đầu nhập linh thạch để cố định vị trí, rồi xác định hướng bắt đầu xuất phát đến núi Bồng Ấm. Sau khi xuống thuyền, vốn Bạch Ngọc vẫn tưởng Lâm Vụ tiên quân sẽ trốn bên trong như ngày thường.
Kết quả lại thấy Lâm Vụ tiên quân đứng trên boong thuyền, gió thổi khiến làn váy như mây mù của nàng khẽ run, giống như một nữ thần đến thế giới này. Vẻ ngoài tuyệt đẹp, nhìn vào nổi lòng riêng.
Vẻ mặt nàng tăm tối, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Đôi mắt nhìn thẳng về vùng núi đầy mây mù phía xa. Bạch Ngọc bỗng không biết nên tới gần thế nào, trong lúc hắn đang do dự muốn mở lời.
"Bạch Ngọc này." Vẻ mặt Giang Lâm Vụ càng tối tăm hơn thậm chí có chút vặn vẹo, Bạch Ngọc lập tức đáp: "Bạch Ngọc đây. Tiên Tôn, ngài..."
"Bản tôn mới nhớ đến là bản tôn say thuyền. Nôn ---" Nói xong thì ngồi xổm xuống run người nôn ra.
Bạch Ngọc đi đến vội vàng ngồi xổm xuống, vội vàng lấy trong túi trữ vật ra một túi chườm nóng, rót một ly đưa lên miệng thổi thổi rồi đưa cho Giang Lâm Vụ.
"Tiên Tôn, ngài uống chút nước ấm đi, sẽ dễ chịu một chút đó."
Giang Lâm Vụ nhận lấy, há miệng uống một ngụm to, dạ dày quay cuồng nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Ngọc khẽ vuốt lưng Giang Lâm Vụ. Sau đó nhỏ giọng nói: "Tiên Tôn, bây giờ chúng ta đang đến một khu rừng rậm. Nơi này có linh lực đặc biệt, lái thuyền sẽ rất nguy hiểm. Chờ khi qua khỏi khu rừng rậm này chúng ta có thể điều khiển rồi, không cần ngồi linh thuyền, chỉ là tốc độ sẽ hơi chậm một chút. Người xem?"
"Ngự kiếm ngự kiếm!" Giang Lâm Vụ liên tục nói: "Lâu lắm rồi không đến đây, cái tật say tàu này ngày càng nghiêm trọng. Khi ta còn trẻ cũng chẳng nghiêm trọng như thế." Nói xong thì đầu óc choáng váng, buồn nôn, muốn phun ra.
Ấn đường Bạch Ngọc nhíu chặt lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, hắn đưa tay cẩn thận nâng Giang Lâm Vụ dậy. Vẻ mặt Giang Lâm Vụ trắng bệch, đổ đầy mồ hôi lạnh còn có chút ù tai, nàng cầm lấy tay Bạch Ngọc để hắn đỡ nàng từng bước vào trong khoang thuyền. Bạch Ngọc xốc áo ngủ bằng gấm trên tháp lên, đỡ Giang Lâm Vụ để nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Giang Lâm Vụ yếu ớt dựa theo hắn mà nằm xuống, nhưng chỉ một chút, nàng đã che miệng đau khổ nói: "Hình như nằm xuống càng đau đầu! Ta thấy rất choáng!" Bạch Ngọc nghe thế thì vội vàng ôm lấy cả người nàng, để Giang Lâm Vụ tựa đầu vào lòng mình, sau đó khẽ vuốt lưng cho nàng, để nàng dễ chịu một chút.
Mọi thứ đều quá nhanh nhưng lại rất tự nhiên.
Bạch Ngọc bình tĩnh. Lông mi hắn run lên vài cái, nhưng mà không đợi được tiếng oán trách mà Giang Lâm Vụ dành cho hắn như trong tưởng tượng.
Hắn cúi đầu nhìn, Giang Lâm Vụ mềm yếu tựa vào lòng ngực hắn đã mơ hồ ngủ rồi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Giang Lâm Vụ, cảm nhận được bộ ngực phập phồng thoang thoảng mùi hoa lê xông vào mũi. Bạch Ngọc lập tức cứng người, hô hấp cũng dần không ổn định nữa. Tim hắn đập nhanh như trống, bây giờ Tiên Tôn không phải mê man trong mê dược nữa, mà là thật sự đang tỉnh táo, có ý thức có thể Tiên Tôn sẽ đẩy hắn ra...
Hai tay Giang Lâm Vụ vòng qua ôm lấy eo của Bạch Ngọc, hai má tựa vào lòng ngực của Bạch Ngọc im lặng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Cảm giác thoải mái thật, không muốn nôn cũng chẳng muốn mê man. Ấm áp, còn có một chút hương trúc xen lẫn với hơi thở của nam nhân vô cùng dễ ngửi. Mí mắt của Giang Lâm Vụ từ từ nặng dần, mùi hương này hình như rất quen thuộc...
Hình như đã ngửi thấy rất nhiều lần?... Ở đâu? Khi nào?... Trong mơ hồ hiện lên một đoạn ký ức ngắn, chưa kịp suy nghĩ hai mắt đã nhắm lại chìm vào mộng đẹp.
Sau khi Bạch Ngọc phát hiện Giang Lâm Vụ đã ngủ, thì thả lỏng cơ thể cứng ngắc sau đó ôm chặt lấy nàng. Gác cằm lên đỉnh đầu của Giang Lâm Vụ, ngửi ngửi mùi hoa lê thoang thoảng trên tóc nàng. Hai người thân mật ôm nhau ngồi trên thuyền nhỏ, trong lúc đó mây mù từ từ kéo đến. Trái tim cũng trôi nổi khắp nơi.
Chờ sau khi Giang Lâm Vụ tỉnh lại đã thấy hoàng hôn màu hồng của trời chiều, nhìn ra ngoài khoang thuyền đã thấy đang đậu ở một bình nguyên rồi.
Bạch Ngọc đang ở đấy nhìn về phương xa. Giang Lâm Vụ nghiêng người bước xuống, phát hiện tiếng động phía sau nên Bạch Ngọc quay đầu lại nhìn.
Thấy Giang Lâm Vụ tỉnh, thì nhoẻn miệng cười. Hắn xoay người mở một cái nồi nhỏ trên mặt đất ra, múc cho Giang Lâm Vụ một bát cháo thịt băm, cháo còn nóng được hắn đặt trước bàn trả nhỏ.
Rót một chén nước ấm đưa đến cho Giang Lâm Vụ nói: "Tiên Tôn, ngài tỉnh rồi. Còn khó chịu không? Nào, uống chút nước đi. Sau đó ăn chút cháo thịt băm rau xanh này thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn đấy."
Giang Lâm Vụ nhận lấy chén nước, nhớ đến chuyện mình say tàu còn ngủ trong lòng của Bạch Ngọc. Thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng lên ho một tiếng nói: "Ta không biết Bạch Ngọc, ta say tàu rất nghiêm trọng nên mạo phạm ngươi rồi."
Bạch Ngọc vội vàng nói tiếp: "Không mạo phạm!" Hắn chỉ hận không thể mỗi ngày đều như thế này! Nhưng câu nói phía sau hắn cuối cùng vẫn không có can đảm nói ra.
Phát hiện mình quá xúc động nên Bạch Ngọc thấp giọng nói: "Không mạo phạm, Tiên Tôn. Tiên Tôn đừng nói như thế. Bạch Ngọc đã từng đồng ý với chưởng môn sẽ chăm sóc cho Tiên Tôn rồi." Mà bản thân hắn cũng muốn chăm sóc cho Tiên Tôn, muốn mãi mãi ở bên cạnh Tiên Tôn.
Giang Lâm Vụ chỉ đứng tới cằm của Bạch Ngọc, nàng ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên cúi đầu trước mặt này, giống như hắn đã làm chuyện sai trái gì mạo phạm đến nàng.
Hình như hắn đều như thế, bám chặt lấy nàng như thế. Nói hắn không nghe lời, chuyện gì hắn cũng làm cả, cố gắng làm hết mình. Nói hắn nghe lời, đánh chửi hắn đều không chịu đi.
Giang Lâm Vụ thở dài, nhón chân sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Ngọc nói: "Ngươi đừng vội, cảm ơn Bạch Ngọc nhé." Bạch Ngọc bị nàng sờ đôi mắt hoa đào ngẩn ra. Sư tôn nguyện ý tiếp xúc thân thể cùng hắn... Là Tiên Tôn nàng chủ động...
Bạch Ngọc thuận thế quỳ xuống để Giang Lâm Vụ sờ thoải mái hơn, không cần phải nhón chân, cũng muốn để nàng có thể sờ nhiều hơn một chút. Bạch Ngọc tươi cười rạng rỡ, đôi mắt hoa đào ánh lên ánh sáng, trong lòng như có một lọ mật nhỏ tràn ra trong lòng.
Giang Lâm Vụ vuốt vuốt, cảm giác được sờ thật tốt, mềm mại lại mang theo chút cứng cứng. Nàng cũng không dám sờ nhiều, rút tay lại nói: "Ăn cơm thôi."
Sau đó trong lúc hai người đang ăn cháo, Bạch Ngọc nói chuyện trong nhà và chuyện của chưởng môn đưa đến cho Giang Lâm Vụ biết.
Không biết là do tin tức bị lộ hay là có người cố ý truyền ra. Mấy ngày gần đây, đã có không ít tu sĩ nghe thấy tin tức tiến vào núi Bồng Ấm, ý muốn tìm tin tức về đan dược "Nhập Tiên" từ chỗ của Tạ Tư để lại, thuận tiện còn muốn moi lấy một chút đồ tốt khác nữa.
Sau khi Giang Lâm Vụ nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: "Có một số việc không phải muốn là có thể giấu được, khi còn sống sư phụ có chút hư danh, bị người ta dò xét nghiên cứu nhiều chuyện. Còn về đám người dám vào núi Bồng Ấm là do có người cố ý thả mồi để dụ mấy người ngu xuẩn đó vào." Nàng ăn xong ngụm cháo cuối cùng thì bỏ chén xuống nói: "Chúng ta ngủ đến hừng đông thì xuất phát."
Bạch Ngọc gật đầu.
Hai người trở về thuyền nghỉ tạm một đêm.
Sáng sớm, ánh nắng sớm mùa hè luôn rực rỡ, chiếu vào thảo nguyên xanh thẫm, rộng lớn.
Mà Giang Lâm Vụ ngủ liên tục hai giấc nên cả người đều rất thoải mái. Nàng ra sức duỗi thẳng người, những đường cong duyên dáng theo động tác của nàng càng phập phồng lên xuống. Mà Bạch Ngọc đang kinh ngạc bên cạnh muốn nhìn mà không nhìn được, chỉ có thể quay đầu đi. Hắn triệu hồi linh kiếm, vừa định đứng dậy, thì đã bị một cánh tay đẹp đẽ chặn lại.
Giang Lâm Vụ đứng lên trước: "Chúng ta ngồi chung một kiếm mà đi, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút. Ngươi là Trúc cơ hậu kỳ, linh lực luân chuyển có hạn. Nếu muốn tách riêng ra để ngự kiếm, sau đó có thể ngươi sẽ không theo kịp."
Bạch Ngọc nghe thấy phải ngồi chung phi kiếm thì sắc mặt đỏ bừng, lan rộng đến tận mang tai. Có thể cùng Tiên Tôn ngồi chung đương nhiên là điều mà hắn cầu còn không được.
Thanh phi kiếm được phóng ra như một mũi tên từ một cây cung tốt, chỉ còn lại một ánh kiếm trong tích tắc.
Mặc dù Bạch Ngọc đã thiết lập một kết giới cản gió trên thân kiếm của mình nhưng tóc vẫn bị gió thổi cho tung bay tứ phía, vì thế mà hắn mới biết được "Có thể không theo kịp" là có ý gì. Nếu tách ta để ngự kiếm, nếu Tiên Tôn không đợi hắn, có lẽ hắn sẽ không tìm thấy được Tiên Tôn...
Cho dù Giang Lâm Vụ đã giảm tốc độ rồi, hai người ngừng lại nghỉ ngơi mấy ngày, ngày thứ bảy mặt trời lên cao cuối cùng cũng đến được núi Bồng Ấm.
Giang Lâm Vụ thu kiếm lại. Bạch Ngọc theo sát phía sau.
Dưới chân giẫm lên đất ở núi Bồng Ấm, nàng hít vào hơi thở sông núi quen thuộc.
Giang Lâm Vụ bỗng nhiên có chút xúc động. Đây là linh sơn mà lúc trẻ nàng và sư phụ Tạ Tư từng ở trong một khoảng thời gian rất dài. Mùi của linh sơn bị khiến nàng rất hoài niệm, trong đầu nhớ đến rất nhiều chuyện khi còn bé nàng và sư phụ tu luyện rảnh rỗi thì đi săn thú, câu tôm câu cá trong khe nước.
Nơi này giống như quê hương của nàng, giống nhà của nàng.
Nhớ lại những ký ức ấm áp xong.
Bây giờ nàng phải tính toán cách để nghiền nát những kẻ muốn nhúng chàm, phá hư những kỷ niệm đẹp giữa nàng và sư phụ.
Đôi mắt phượng đẹp đẽ của nàng nhìn xung quanh mà rùng mình, trực phóng ra thần thức uy áp của Hoá thần kỳ.
"Các ngươi biết điều thì tự giác rời đi, không biết tốt xấu, còn muốn làm phiền đến nơi ở của người khác thì bọn người xấu như các ngươi cứ chờ bị trừng phạt đi."
Giọng được bao bọc bởi linh lực lan tràn bốn phía, làm kinh sợ đến thú vật trong núi, chim cũng bay đi.
Uy áp của Hoá thần kỳ và giọng nói có linh lực vô cùng mãnh liệt của Giang Lâm Vụ truyền khắp núi Bồng Ấm.
Linh khí nơi này rất kỳ lạ, yêu thú tinh quái sinh sống ở đây cũng kỳ lạ. Ngoại trừ bị yêu ma tập kích, đã có rất nhiều màn chém giết giữa người với người khi vào núi, người chết vô số. Có người đã chạy thoát, chịu không nổi rời đi. Còn có người nhanh chóng rời khỏi phạm vi thần thức, ẩn mình đi.
Giang Lâm Vụ ngồi lên đỉnh của một hòn đá. Vừa bắt chéo chân lắc lư, vừa nhắm mắt cảm nhận thần thức, có vài người đã rời đi, có vài người còn chưa hiểu ra.
Nàng cười ra tiếng, xem ra tối nay phải có cảnh chém giết rồi.
Bạch Ngọc đứng bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào đùi ngọc đang đung đưa kia, vẻ mặt tối đen lại. Dùng một giọng nói không hợp với vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Vì sao Tiên Tôn phải cố ý phóng thích thần thức truyền tiếng đi để chừa cho họ con đường sống thế?" Giọng nói dịu dàng mang theo chút khờ dại, trong sáng của thiếu niên.
Giang Lâm Vụ mở to mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc, đôi môi đỏ cong lên: "Bản tôn rõ ràng cũng thật sự không liên quan đến họ. Bản tôn tự cao nên mới thả thần thức đi thị uy với bọn họ. Bản tôn cũng rất tin tưởng thực lực của bản thân mình, không hề sợ bọn họ tụ tập lại cùng nhau mai phục bản tôn." Mắt phượng nhíu lại, vô cùng yêu mị.
Bạch Ngọc nhìn thấy người nữ tử đang câu dẫn người mà không hề biết kia cảm thấy được trong lồng ngực đau đến nóng bừng lên. Mấy ngày nay hai người có rất nhiều cơ hội để ở chung với nhau, Tiên Tôn thật là thời thời khắc khắc tản ra sức hấp dẫn mà bản thân nàng còn không tự biết. Vốn Bạch Ngọc đang thèm ăn nàng, bây giờ cũng chỉ có thể nhìn mà không ăn được, tra tấn hắn đến phát đau.
...