Chương : 37
Bách Hợp cuống quýt lắc lắc đầu, kiên trì: “Vậy nếu không vẫn ở bên ngoài thì tốt hơn.”
Lời nói của cô cùng Vạn Chư trong lúc đó, khiến cho nước mắt Triệu Tinh rốt cuộc chảy ra, ở trong lòng Triệu Tinh, hai người này thật sự giống như cố ý liếc mắt đưa tình trước mặt của ả, khiến cho ả có chút không chịu nổi, giọng điêu run run nói:
“Chẳng, chẳng nhẽ, anh tổn thương em như vậy, anh, anh sẽ cảm thấy hài lòng phải không?”
Vạn Chư nở nụ cười, tay anh vẫn đặt ở bên hông Bách Hợp, nếu không phải Triệu Tinh vẫn còn ở đây, lẽ ra anh đã có thể ôm vợ vào trong phòng giở trò, cũng bởi vì có cái bóng đèn ở đây, anh cái gì cũng không thể làm, còn phải xã giao với người phụ nữ này, kỳ thật hiện tại anh một chút cũng không muốn nhìn đến ả. Quả nhiên lúc trước vẫn quá khoan dung với cha mẹ ư? Biểu hiện của anh lại bị cha Vạn mẹ Vạn coi thành có thể mời Triệu Tinh về nhà ư? Trong mắt Vạn Chư lóe ra ánh sáng lạnh, khóe miệng nhếch lên ý cười càng sâu hơn.
“Anh Vạn. . . . . .” Trong mắt Triệu Tinh hàm chứa nước mắt, như đỗ quyên kêu khóc đứt ruột, nhìn chằm chằm Vạn Chư, thấy anh ta không trả lời, lại càng thâm tình kêu một câu.
“Sao cô Triệu không hỏi con trai Vương Tư lệnh một chút, xem anh ta hài lòng hay không hài lòng?” Vạn Chư mỉm cười hỏi Triệu Tinh một câu, nhưng chính những lời nói này, lại khiến cho sắc mặt Triệu Tinh trong nháy mắt trắng bệch như tuyết. Vương Tư lệnh theo như lời trong miệng Vạn Chư chính là Vương Quân Trường hiện giờ cùng cấp với anh ta, chẳng qua ở thời kỳ chiến tranh lúc trước bởi vì người này liều lĩnh mà bị giáng chức, sau khi giải phóng trực tiếp ngồi ở vị trí quân trưởng vài năm vẫn không thay đổi, mắt thấy cũng đã sắp về hưu, đáng tiếc con trai kém cỏi không thể thay thế vị trí của lão, quan trọng nhất là, con trai Vương Quân Trường này, chính là người đàn ông lúc trước đã quan hệ với Triệu Tinh.
“Anh, anh vẫn chưa tha thứ cho em.” Triệu Tinh cả người không ngừng run rẩy, môi cũng run run theo, cả người sắc mặt trắng bệch, thấy vẻ mặt mỉm cười của Vạn Chư, ả có cảm giác chính ả giống như cả người bị lột sạch quần áo rồi bị ném ra trước công chúng. Kiếp trước khi ả đi lầm đường, vốn nên êm đẹp là phu nhân đại tướng, nhưng càng về sau thân phận lại càng ngày càng thấp hèn, trở thành đồ chơi trong mắt rất nhiều người, là người không có tôn nghiêm, người ta muốn ả thoát y thì ả phải ngoan ngoãn thoát y.
Triệu Tinh kiếp trước trước khi chết đã thề, ả phải tự mình cởi quần áo, thì phải mặc lại một lần nữa, tuyệt đối không cho những người này một chút cơ hội, ả phải có được mọi thứ chính ả nên có, tuyệt đối không cho người khác thừa dịp cơ hội.
Ai ngờ lúc này lời nói của Vạn Chư lại như sát một vốc muối lên miệng vết thương của ả, Triệu Tinh cố nén bi thương trong lòng, run run nói:
“Anh Vạn, em, em thật sự cùng anh ta không có chuyện gì, em, em là bị bắt buộc. . . . . .”
Mặc kệ có phải bị bắt buộc hay không, thời đại này việc phụ nữ thất trinh cũng là việc lớn, tuy rằng không bị nhốt vào lồng heo như trước kia, nhưng lời đồn đãi chuyện nhảm của người khác cũng đủ để đem ả đánh vào chỗ chết vĩnh viễn không trở người được.
Nếu không Triệu Tinh kiếp trước cũng cắn răng sống qua một cửa này rồi, sau đó ả cũng biết sau khi cải cách nếp sống sau này so với hiện tại cởi mở hơn, bởi vậy sau khi trở về mới mặt dày không bị người khác ảnh hưởng, biết mình sớm hay muộn cũng chịu được đến một ngày nào đó được xuất đầu, cho đến lúc đó chút việc ấy của ả liền không đáng kể chút nào, Triệu Tinh cũng bởi vì từng có một lần kinh nghiệm, ở trong lòng cô tuy rằng biết đây là một chuyện lớn, nhưng hiểu được tính tình của Vạn Chư tuyệt đối không có khả năng nhặt người phụ nữ bị anh ta xem là tàn hoa bại liễu như ả vậy, nhưng Triệu Tinh bởi vì trải qua đời sau, biết phụ nữ quan hệ với vài người bạn trai căn bản cũng chả sao, cho nên ả cho rằng mình sai rồi, nhưng cũng không cảm thấy mình sai nhiều lắm.
“CôTriệu.” Vạn Chư vẻ mặt không thay đổi, trong mắt như một đầm nước sâu: “Cô vừa mới làm vỡ bát đĩa, có thể phục hồi nguyên dạng không? Bát đĩa vỡ cũng không phải lỗi của nó, vốn bát đĩa này tôi rất vừa lòng, nhưng hôm nay đã bị hỏng, cô cảm thấy tôi sẽ còn nhặt lên tiếp tục dùng nữa?” Lời nói của Vạn Chư kích thích đến vẻ mặt Triệu Tinh đại loạn, lắc đầu hét to: “Em, em không tin. . . . . .”
Triệu Tinh có ngu cũng nghe ra Vạn Chư lúc này đang dùng bát đĩa so sánh cô đã trở thành người không hoàn chỉnh, Triệu Tinh thương tâm khóc lên: “Anh Vạn, em thật sự thích anh, vì sao anh không cho em thêm một cơ hội nữa?”
“Một khi đã như vậy, sao cô Triệu không ở lúc Vương đồng chí tiếp cận cô, hai chân kẹp chặt một điểm nữa?” Lời nói của Vạn Chư rốt cục khiến cho Triệu Tinh không kiềm chế được nữa, sắc mặt đại biến đồng thời bưng mặt xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mẹ Vạn trong bếp nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc này mới có chút thấp thỏm bất an bưng thức ăn ra ngoài, bà vừa mới tránh đi được một lúc, đầu nhất thời choáng váng mới mời Triệu Tinh về, ban đầu tưởng rằng con trai sẽ nể tình hai vợ chồng ông bà mà cho Triệu Tinh vài phần thể diện, ai ngờ nó một chút thể diện cũng không cho, trực tiếp nói Triệu Tinh đến mức phải xấu hổ bỏ chạy, mẹ Vạn trong lòng thương hại, nhìn khuôn mặt con trai, lại có chút sợ hãi nổi lên.
“Mẹ, về sau thứ gì không sạch sẽ thì đừng kéo vào trong nhà nữa, mẹ cùng cha ở nông thôn quen rồi, không biết cái nhìn trong thành phố, Triệu Tinh về sau đừng tha vào cửa nữa, nếu không con nghĩ cha mẹ hẳn sẽ không muốn biết cái nhìn của người ta đối với hai người.” Trực tiếp nói mẹ Vạn đến mức nơm nớp lo sợ luôn miệng nói được, Vạn Chư lúc này mới nhìn thấy sắc mặt Bách Hợp có gì không ổn, giọng nói không tự chủ được mềm mại hơn hẳn: “Làm sao vậy?”
“Tôi mang thai, mẹ nói nếu không thì về sau tôi ngủ với mẹ.” Hôm nay mẹ Vạn mở miệng mời Triệu Tinh về nhà còn chưa hỏi qua ý kiến của cô, thuần túy là muốn làm cho cô thêm phiền phức, bây giờ Bách Hợp tự nhiên cũng làm cho mẹ Vạn có khổ mà không nói nên lời, cô vừa dứt lời, Vạn Chư nhất thời không chú ý tới câu nói cô mang thai kia, ngược lại nghe thấy mẹ Vạn nói để Bách Hợp ngủ cùng với bà, liền nhàn nhạt đưa mắt nhìn về phía mẹ Vạn, nhìn đến khi mẹ Vạn da gà da ốc đều nổi hết lên, lúc này mới kịp phản ứng Bách Hợp vừa mới nói gì đó.
Vạn Chư đã qua hai mươi bảy gần hai mươi tám tuổi rồi, anh đến tuổi này, đối với thế hệ sau ít nhiều cũng có chút chờ mong, chẳng qua lúc này không biết sao lại như vậy, nghĩ đến cái đứa nhỏ vừa mới từ trong thân thể Bách Hợp sinh ra, về sau sẽ ăn bộ ngực của cô, trong lòng Vạn Chư liền không vui, đối với Bách Hợp dục vọng chiếm giữ của anh cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí mạnh mẽ tới mức hơi chút là **, chẳng qua anh che dấu rất cẩn thận, người khác tuyệt đối sẽ không nhìn ra.
Vừa nãy Bách Hợp nói đã mang thai, mẹ Vạn cũng nghĩ Vạn Chư cao hứng đến đần độn, chỉ duy chính trong lòng anh mới rõ, đối với đứa nhỏ đến ngoài ý muốn này, trong lòng anh thậm chí ẩn ẩn mang theo một tia không vui, chính anh cũng không muốn chấp nhận điều này.
Một ngày rồi lại một ngày cứ thế trôi qua, bởi vì lí do mang thai, Vạn Chư cũng không chạm vào cô, cái thai Bách Hợp mang này cực kỳ bất ổn, cơ thể cô ban đầu còn cảm thấy có thịt, bởi vì phản ứng mang thai mãnh liệt, nên gầy đi rất nhiều, Triệu Tinh chưa từ bỏ ý định vẫn tới vài lần, nhưng Bách Hợp đang có thai, căn bản không có thời gian cùng ả quấn quýt giày vò nhau, lần nào cũng bị Vạn Chư đuổi đi.
Triệu Tinh ban đầu còn muốn quấn quýt, nhưng sau không biết Vạn Chư lại làm cái gì, ả không còn xuất hiện nữa, chín tháng sau, Bách Hợp(1)ở trong bệnh viện, Vạn Chư đặc biệt vì cô mời một vị bác sĩ giải phẫu ngoại khoa từ nước ngoài về, giúp cô mổ bụng lấy đưa con trai cân nặng đạt bảy cân ra. Đứa nhỏ sau khi sinh ra, lúc khóc muốn bú sữa mẹ, luôn bị Vạn Chư mặt đen lại vứt cho mẹ Vạn một bên đau lòng vô cùng, mỗi khi Bách Hợp muốn cho con bú, anh ta luôn lạnh nhạt trưng ra vẻ mặt không chút thay đổi nói:
“Con anh phải có một thời thơ ấu đầy vững vàng nghị lực không giống với người khác, từ nhỏ phải học gian khổ giản dị, nên phải làm chuyện này từ nhỏ!”
1 cân TQ = 1kg => 7 cân TQ = 3,5kg
Cũng bởi vì như thế, Vạn Tề tiểu bằng hữu từ khi sinh ra, con cái nhà người khác đều uống sữa mẹ lớn lên, duy chỉ bé xuất thân cao, từ nhỏ cũng là bà nội xay gạo nấu bột cho ăn, khi đứa nhỏ nhà người khác đang ở bên người mẹ làm nũng, thì bé bị Vạn Chư dạy dỗ từ nhỏ ý nghĩ nam nhi phải tự mình cố gắng, đừng suốt ngày dính ở bên người mẹ.
Đợi đến khi lớn lên, Vạn Tề trở thành đứa trẻ xuất sắc của nhà người khác đáng oán hận nhất trong cảm nhận của những đứa trẻ nhà người ta, mà những đứa trẻ bình thường này cũng giống vậy trở thành đứa trẻ của nhà người khác đáng hận nhất trong cảm nhận của bé.
Từ nhỏ bé không được dính mẹ, cha bé vào một ngày sau khi bé lớn lên hiểu chuyện, mới phát hiện suốt ngày dính Bách Hợp không phải ông ấy mà là bé, nên Vạn Chư luôn luôn nghĩ âm mưu phải cách ly bé cùng mẹ, đáng tiếc đợi đến khi Vạn Tề hiểu được đạo lý này, thì đã muộn.
Đứa bé này đến thời kỳ phản nghịch ngay cả phương thức phát tiết muốn ôm mẹ khóc lóc một chút cũng không được, bởi vì bé đã bị Vạn Chư giáo dục thành công thành nam tử hán điển hình đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ. Cũng bởi vì như thế, lão mẹ của bé vẫn cho rằng bé rất mạnh, mạnh đến mức không cần mẹ yêu thương, lại không ai biết ở trong trái tim sớm đã trưởng thành của bé, luôn cất dấu ghen tỵ với cha.
Giống như mỗi một đứa nhỏ tinh anh sau lưng đều có những năm tháng bi thảm theo cùng, lịch sử lớn lên của Vạn Tề là biểu hiện chính xác rõ ràng nhất cho điều này.
Ba mươi năm sau, Bách Hợp đi theo bên người Vạn Chư tham dự một buổi tụ họp, một ông già nào đó mái tóc đã xám trắng kéo vợ của mình xuất hiện ở trước mặt hai vợ chồng Vạn Chư, nhìn thấy Vạn Chư liền bắt đầu nổi lên khuôn mặt tươi cười, Bách Hợp im lặng mỉm cười không lên tiếng đưa tay khoác ở trên cánh tay Vạn Chư, nhìn vẻ mặt chết lặng của Triệu Tinh, ả đối với việc nhìn thấy Vạn Chư dường như đã không buồn không vui, tuy rằng sống lại một đời, nhưng bởi vì nguyên nhân mưu kế vẫn chưa được thi triển, nên hình như ả đã bắt đầu học được cam chịu số phận, đi theo bên cạnh ông già tuổi đã đủ để làm cha của ả này, vẻ mặt lặng như tờ.
“Hai mươi lăm năm trước Triệu Tinh cũng đã gả cho giáo viên trường tư thục làm vợ kế, anh cho cô ta một chút báo đáp khiến cô ta cả đời này không có con, chẳng qua kế nữ(3)cũng không ít, cũng thật tiện nghi cho cô ta, nghe nói hai năm trước lại gả cho người trước mặt này là thư ký trưởng của thị trưởng tân nhiệm tỉnh Nam Giang.” Vạn Chư ở bên tai Bách Hợp nhỏ giọng nói vài câu, mặt khác đưa tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc rũ xuống ở trước mặt cô, anh rất thích cảm giác sờ tóc dài trên đầu cô, hiện tại tóc cô đã rất dài, khi búi tóc lên cũng không cần mang tóc giả, nhìn thấy có một loại cảm giác giống như cung nữ cổ điển khiến cho anh vô cùng thích.
Đã qua vài chục năm rồi, nhưng cô giống như búp bê được anh nâng trên tay, bị nuông chiều bị dung túng nhưng lại bị giam cầm.
Bách Hợp trở mình khinh thường, lại xông lên cùng một đám quan viên chào hỏi, đối với lời nói của Vạn Chư không nghĩ quay về.
Đời này vô hình trung đã đem địch nhân Triệu Tinh này ngầm xử lý, bắt đầu có phần ngạc nhiên, kết cục cũng mạc danh kỳ diệu(*), cũng không biết nói thế nào nữa, mục đích bắt tâm của Vạn Chư khi sống lại trong tưởng tượng của Triệu Tinh, cuối cùng vẫn không thành.
(*)Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ
Ở trước mặt người thông minh, đàn bà tự cho là thông minh vĩnh viễn chỉ có thể bị người ta cười nhạo, đối với người như như Vạn Chư vậy mà nói, tâm tư này của Triệu Tinh, nếu tâm tình anh ta tốt tự nhiên bồi ả vui đùa một chút, có thể từ trong mưa bom bão đạn một đường chui ra, cũng đi đến bước hiện tại, Vạn Chư cũng không phải là cái loại đàn ông hun lòng(*)** này, anh ta muốn, thì vĩnh viễn không có khả năng bị người bên ngoài thao túng.
(*)Theo như raw là “Huấn tâm”, “Huấn” = hun, “Tâm” = lòng, ngực, tim => có thể hiểu không phải là cái loại đàn ông nóng lên là XX