Chương 31: Cười
Suốt thời gian anh bất tỉnh, cậu đều ở bên cạnh chăm sóc. Chỉ có một mình cậu nên rất khó khăn nhưng cậu lại chưa một lần than vãn hay có ý đinj từ bỏ. Ngày này qua ngày khác, thoáng chốc đã hơn một tuần. Tae Yang dường như trở nên hốc hác hơn, đôi mắt lúc nào cũng thẫn thờ. Bác sĩ nói rằng anh có khả năng sẽ không tỉnh lại:
- Ngoài vết thương trên bụng thì còn có cả những vết thương nặng gây ảnh hưởng đến não bộ. Điều này làm cho não bộ nghĩ rằng vật chủ đã chết nên thời gian tỉnh lại chỉ có thể tính bằng năm hoặc cả đời…
Cậu với đôi mắt đỏ bừng, siết chặt lấy cánh tay to lớn của anh. Cuộc đời bé nhỏ của cậu chưa có gì là trọn vẹn, Tae Yang úp mặt xuống mà khóc. Dạo gần đây cậu khóc rất nhiều, cậu đã chán ghét cái việc phải liên tục che giấu cảm xúc và cố phải tỏ ra mạnh mẽ
Ngoài trời đã xuất hiện những bông tuyết trắng phủ đầy đường phố, cậu đặt tay lên cửa kính phủ sương mờ:
- Tuyết rơi rồi… Mới hồi nào còn là nắng hạ mà…
Tae Yang cố nặn ra nụ cười rồi đi tới xoa nhẹ lên tay anh:
- Nhanh tỉnh dậy với em đi, chúng ta cùng đi ngắm tuyết rơi nhé!
Từ lúc anh nằm đó, cậu luôn nói rất nhiều dù chẳng có lời hồi đáp nào. Một mùa xuân lại tới, cảnh vật tươi sắc xanh. Cậu ra ngoài mua đồ, một cánh hoa đào bỗng rơi nhẹ trên vai. Tae Yang lúc này mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên hàng cây anh đào đã nở rộ:
- Đã đến mùa xuân rồi sao…
Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Cậu tháo chiếc khăn quàng cổ treo lên mắc, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Nước mắt lại lăn dài trên gò má ửng hồng:
- Tại sao anh lâu tỉnh dậy vậy? Em chán quá…
Tiếng thở dài đập vào hư không thể hiện sự bất lực của cậu giữa cuộc đời ngang trái. Cậu nghiêng đầu cắn móng tay, ánh mắt luôn không rời khỏi anh đang nằm trên giường bệnh:
- Em sẽ phải chờ đến bao giờ đây, cả đời sao? Ước gì anh có thể nghe những gì em nói mà tỉnh dậy ôm lấy em nhỉ…
Dường như điều kì diệu đã sảy ra, ngón tay anh cử động nhẹ nhàng. Cậu vội vàng lau đi đôi mắt mờ nhòa rồi đứng phắt dậy. Kang Dae từ từ mở mắt, anh nhíu mày vì ánh sáng quá chói, cậu cúi xuống chắn trước mặt anh. Cả hai đối diện nhau, giọt nước mắt của cậu rơi nhẹ trên chóp mũi anh, cậu mếu máo:
- Anh… anh dậy rồi…
Kang Dae chợt cười, tay muốn chạm vào cậu nhưng không đủ sức lực, giọng nói run rẩy:
- Ta…Tae Yang…
Cậu vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới. Đứng một góc nhìn bác sĩ kiểm tra cho anh, cậu không giấu nổi nụ cười bấy lâu nay đã bỏ lỡ. Bác sĩ ra ngoài, cậu nhẹ nhàng đi đến để ngồi bên cạnh:
- Em đã đợi anh rất lâu đấy, cuối cùng thì anh cũng tỉnh dậy rồi
- Cảm ơn cậu vì… đã ở bên tôi…
Anh hồi phục rất nhanh, bây giờ có thể đi lại nhưng chỉ đi được một khoảng ngắn. Tae Yang đứng ở một đầu, dang tay đón anh từ phía bên kia:
- Cố lên, sắp tới rồi
Anh gồng sức bước đi, cậu đứng trước ánh nắng tựa như một thiên thần dang tay chờ đón anh. Kang Dae mỉm cười mà chậm chạp đi tới rồi ngã vào lòng cậu. Tae Yang vỗ nhẹ lưng anh:
- Giỏi quá, anh đi được xa quá
- Haaa, cậu làm tôi như con nít vậy…
Nhờ sự cố gắng của cả hai nên anh chóng xuất viện. Căn nhà lâu không có người ở đã trở nên lạnh lẽo, Tae Yang loay hoay ở phía sau xách đồ. Vừa bước vào là mùi không khí ẩm ướt và bụi bặm, anh nhíu mày:
- Chúng ta chuyển nhà đi, ở đây khó chịu quá
- Chỉ cần dọn dẹp là được, em làm nhanh lắm
Cậu để anh ngồi xuống ghế rồi bắt đầu công việc của mình. Kang Dae chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu, nhịp tim cũng đập nhanh, đôi mắt từ bao giờ đã tràn ngập sự dịu dàng. Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không hề nhận ra cảm xúc của mình, anh chỉ cho rằng đó là cảm giác quen thuộc khi cậu giống với người anh từng thích. Kang Dae cũng chẳng bao giờ suy nghĩ đến việc thích cậu vì người như cậu không có gì đáng để rung động
Mọi thứ vào tay cậu đều rất nhanh chóng, Tae Yang đi ra sau vườn dọn dẹp đám cỏ dại vây quanh những bông hoa. Anh cũng loạng choạng bước ra rồi ngồi lên ghế dài. Cậu quay đầu nhìn anh rồi cười tươi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Thi thoảng em cũng ghé qua nhà để tưới hoa nhưng không đủ thời gian để dọn dẹp nhà cửa. Em sợ khi mình đang ở đây thì anh tỉnh dậy, em muốn là người đầu tiên anh nhìn thấy là em
Anh cười nhẹ rồi đứng dậy giúp cậu dọn cỏ:
- Cậu như tên ngốc vậy…
Thấy anh ngồi đó nhổ cỏ, cậu rất bất ngờ:
- Tại sao anh lại làm việc này? Em tưởng anh sợ bẩn?
- Không tệ như tôi nghĩ, rửa tay là được mà
Lần này thì người hái hoa cắm trong lọ là anh, vẫn dáng vẻ tỉ mỉ ấy ngồi ở ghế sofa. Tae Yang trong bếp nấu ăn mà lòng tràn ngập sự hạnh phúc:
Anh nhẹ nhàng hơn trước rồi, cũng cười nhiều hơn nữa…
- Ngoài vết thương trên bụng thì còn có cả những vết thương nặng gây ảnh hưởng đến não bộ. Điều này làm cho não bộ nghĩ rằng vật chủ đã chết nên thời gian tỉnh lại chỉ có thể tính bằng năm hoặc cả đời…
Cậu với đôi mắt đỏ bừng, siết chặt lấy cánh tay to lớn của anh. Cuộc đời bé nhỏ của cậu chưa có gì là trọn vẹn, Tae Yang úp mặt xuống mà khóc. Dạo gần đây cậu khóc rất nhiều, cậu đã chán ghét cái việc phải liên tục che giấu cảm xúc và cố phải tỏ ra mạnh mẽ
Ngoài trời đã xuất hiện những bông tuyết trắng phủ đầy đường phố, cậu đặt tay lên cửa kính phủ sương mờ:
- Tuyết rơi rồi… Mới hồi nào còn là nắng hạ mà…
Tae Yang cố nặn ra nụ cười rồi đi tới xoa nhẹ lên tay anh:
- Nhanh tỉnh dậy với em đi, chúng ta cùng đi ngắm tuyết rơi nhé!
Từ lúc anh nằm đó, cậu luôn nói rất nhiều dù chẳng có lời hồi đáp nào. Một mùa xuân lại tới, cảnh vật tươi sắc xanh. Cậu ra ngoài mua đồ, một cánh hoa đào bỗng rơi nhẹ trên vai. Tae Yang lúc này mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên hàng cây anh đào đã nở rộ:
- Đã đến mùa xuân rồi sao…
Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Cậu tháo chiếc khăn quàng cổ treo lên mắc, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Nước mắt lại lăn dài trên gò má ửng hồng:
- Tại sao anh lâu tỉnh dậy vậy? Em chán quá…
Tiếng thở dài đập vào hư không thể hiện sự bất lực của cậu giữa cuộc đời ngang trái. Cậu nghiêng đầu cắn móng tay, ánh mắt luôn không rời khỏi anh đang nằm trên giường bệnh:
- Em sẽ phải chờ đến bao giờ đây, cả đời sao? Ước gì anh có thể nghe những gì em nói mà tỉnh dậy ôm lấy em nhỉ…
Dường như điều kì diệu đã sảy ra, ngón tay anh cử động nhẹ nhàng. Cậu vội vàng lau đi đôi mắt mờ nhòa rồi đứng phắt dậy. Kang Dae từ từ mở mắt, anh nhíu mày vì ánh sáng quá chói, cậu cúi xuống chắn trước mặt anh. Cả hai đối diện nhau, giọt nước mắt của cậu rơi nhẹ trên chóp mũi anh, cậu mếu máo:
- Anh… anh dậy rồi…
Kang Dae chợt cười, tay muốn chạm vào cậu nhưng không đủ sức lực, giọng nói run rẩy:
- Ta…Tae Yang…
Cậu vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới. Đứng một góc nhìn bác sĩ kiểm tra cho anh, cậu không giấu nổi nụ cười bấy lâu nay đã bỏ lỡ. Bác sĩ ra ngoài, cậu nhẹ nhàng đi đến để ngồi bên cạnh:
- Em đã đợi anh rất lâu đấy, cuối cùng thì anh cũng tỉnh dậy rồi
- Cảm ơn cậu vì… đã ở bên tôi…
Anh hồi phục rất nhanh, bây giờ có thể đi lại nhưng chỉ đi được một khoảng ngắn. Tae Yang đứng ở một đầu, dang tay đón anh từ phía bên kia:
- Cố lên, sắp tới rồi
Anh gồng sức bước đi, cậu đứng trước ánh nắng tựa như một thiên thần dang tay chờ đón anh. Kang Dae mỉm cười mà chậm chạp đi tới rồi ngã vào lòng cậu. Tae Yang vỗ nhẹ lưng anh:
- Giỏi quá, anh đi được xa quá
- Haaa, cậu làm tôi như con nít vậy…
Nhờ sự cố gắng của cả hai nên anh chóng xuất viện. Căn nhà lâu không có người ở đã trở nên lạnh lẽo, Tae Yang loay hoay ở phía sau xách đồ. Vừa bước vào là mùi không khí ẩm ướt và bụi bặm, anh nhíu mày:
- Chúng ta chuyển nhà đi, ở đây khó chịu quá
- Chỉ cần dọn dẹp là được, em làm nhanh lắm
Cậu để anh ngồi xuống ghế rồi bắt đầu công việc của mình. Kang Dae chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu, nhịp tim cũng đập nhanh, đôi mắt từ bao giờ đã tràn ngập sự dịu dàng. Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không hề nhận ra cảm xúc của mình, anh chỉ cho rằng đó là cảm giác quen thuộc khi cậu giống với người anh từng thích. Kang Dae cũng chẳng bao giờ suy nghĩ đến việc thích cậu vì người như cậu không có gì đáng để rung động
Mọi thứ vào tay cậu đều rất nhanh chóng, Tae Yang đi ra sau vườn dọn dẹp đám cỏ dại vây quanh những bông hoa. Anh cũng loạng choạng bước ra rồi ngồi lên ghế dài. Cậu quay đầu nhìn anh rồi cười tươi:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Thi thoảng em cũng ghé qua nhà để tưới hoa nhưng không đủ thời gian để dọn dẹp nhà cửa. Em sợ khi mình đang ở đây thì anh tỉnh dậy, em muốn là người đầu tiên anh nhìn thấy là em
Anh cười nhẹ rồi đứng dậy giúp cậu dọn cỏ:
- Cậu như tên ngốc vậy…
Thấy anh ngồi đó nhổ cỏ, cậu rất bất ngờ:
- Tại sao anh lại làm việc này? Em tưởng anh sợ bẩn?
- Không tệ như tôi nghĩ, rửa tay là được mà
Lần này thì người hái hoa cắm trong lọ là anh, vẫn dáng vẻ tỉ mỉ ấy ngồi ở ghế sofa. Tae Yang trong bếp nấu ăn mà lòng tràn ngập sự hạnh phúc:
Anh nhẹ nhàng hơn trước rồi, cũng cười nhiều hơn nữa…