Chương 15
Đây là một người phụ nữ gợi cảm, khoảng hai mươi lăm hai sáu tuổi, mặc đồng phục OL.
Kính gọng vuông màu hồng phấn, che đi nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cô.
Tổng thể mà nói, nhan sắc của Cố An Kỳ là tương đối khá, ở trong công ty chỉ sau cao lãnh nữ thần Diệp Khuynh Thành mà thôi.
Nhưng Lục Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt đi, trong lòng hắn, không có nữ nhân nào sánh bằng bảy người chị của hắn.
An Kỳ, cô tới vừa đúng lúc, tôi giới thiệu một người cho cậu làm quen.
Diệp Khuynh Thành vừa cười vừa nói: “Hắn là em trai của tôi tên Lục Vân, tôi chuẩn bị đem chức vị quản lý đang trống cho hắn, cậu cảm thấy như thế nào?”
Theo ánh mắt Diệp Khuynh Thành, Cố An Kỳ liếc Lục Vân một cái, biểu tình có chút sâu xa.
Vừa rồi lúc ở bên ngoài, chợt nghe thấy các đồng nghiệp nghị luận nói, tổng giám đốc mang theo một con thỏ trắng trở về.
Cố An Kỳ đương nhiên không tin, bởi vì cô biết ánh mắt của tổng giám đốc cực cao, không phải ai cũng có thể lọt vào nhãn quang của cô.
Nhưng bây giờ xem ra, tổng giám đốc quả nhiên đã thay đổi sa đọa đến mức này.
“Diệp tổng, có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không?”
Quan hệ hai người mặc dù tốt, nhưng là ở trong công ty, Cố An Kỳ vẫn có chừng mực xưng hô Diệp Khuynh Thành là ‘Diệp tổng’.
Diệp Khuynh Thành cười nói: “Đều là người một nhà, có lời gì nói thẳng đi!”
Vì thế Cố An Kỳ đẩy đẩy kính gọng vuông trên sống mũi, nói ra:
“Tôi cảm thấy công ty sắp đưa ra thị trường, ban quản lý không nên dễ dàng thay đổi, nhất là chức quản lý bộ phận nhân sự, thà để trống, cũng không nên để vị Lục tiên sinh này nhậm chức.”
“Ồ? Nói lý do đi.”
Cố An Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra hai chữ: “Dị nghị.”
“Có phải cậu cũng cho rằng, Lục Vân là tôi bao nuôi?” Diệp Khuynh Thành lập tức hiểu ra ý tứ của An Kỳ
Cố An Kỳ nói: “Không phải tôi nghĩ, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.”
Công ty sắp đưa ra thị trường, nếu lúc này truyền ra tin tức Diệp Khuynh Thành vì nâng đỡ nhân tình thượng vị, đá rớt nhân viên cũ, tuyệt đối sẽ làm cho công ty mang tiếng xấu.
Diệp Khuynh Thành làm sao có thể không hiểu đạo lý này, nhưng nàng không giải thích nhiều, vung tay lên nói:
“Tôi quyết định, từ bây giờ Lục Vân sẽ là quản lý bộ phận nhân sự của công ty chúng ta. An Kỳ, cậu dẫn cậu ấy đi làm quen với tình hình ở công ty đi.”
Trong thang máy tòa nhà Khuynh Thành.
Cố An Kỳ liên tục liếc mắt, đánh giá thanh niên bên cạnh, thỉnh thoảng toát ra ánh mắt khinh bỉ.
Cô làm cộng sự với Diệp Khuynh Thành lâu như vậy, chỉ biết là Diệp Khuynh Thành có một người em trai không làm việc đàng hoàng suốt ngày ăn chơi phá hoại, gọi là Vương Cương.
Mà người trước mắt này, chưa từng gặp qua, cho nên hắn không phải là trai bao thì là cái gì.
Chỉ là Cố An Kỳ không nghĩ ra, Lục Vân có tư cách gì được trở thành trai bao của Diệp tổng?
Quần áo bình thường, khí chất bình thường, tướng mạo tuy rằng đủ tư cách, nhưng cũng không có đẹp trai như minh tinh, ít nhất là không xứng với Diệp Khuynh Thành.
Kính gọng vuông màu hồng phấn, che đi nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cô.
Tổng thể mà nói, nhan sắc của Cố An Kỳ là tương đối khá, ở trong công ty chỉ sau cao lãnh nữ thần Diệp Khuynh Thành mà thôi.
Nhưng Lục Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt đi, trong lòng hắn, không có nữ nhân nào sánh bằng bảy người chị của hắn.
An Kỳ, cô tới vừa đúng lúc, tôi giới thiệu một người cho cậu làm quen.
Diệp Khuynh Thành vừa cười vừa nói: “Hắn là em trai của tôi tên Lục Vân, tôi chuẩn bị đem chức vị quản lý đang trống cho hắn, cậu cảm thấy như thế nào?”
Theo ánh mắt Diệp Khuynh Thành, Cố An Kỳ liếc Lục Vân một cái, biểu tình có chút sâu xa.
Vừa rồi lúc ở bên ngoài, chợt nghe thấy các đồng nghiệp nghị luận nói, tổng giám đốc mang theo một con thỏ trắng trở về.
Cố An Kỳ đương nhiên không tin, bởi vì cô biết ánh mắt của tổng giám đốc cực cao, không phải ai cũng có thể lọt vào nhãn quang của cô.
Nhưng bây giờ xem ra, tổng giám đốc quả nhiên đã thay đổi sa đọa đến mức này.
“Diệp tổng, có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không?”
Quan hệ hai người mặc dù tốt, nhưng là ở trong công ty, Cố An Kỳ vẫn có chừng mực xưng hô Diệp Khuynh Thành là ‘Diệp tổng’.
Diệp Khuynh Thành cười nói: “Đều là người một nhà, có lời gì nói thẳng đi!”
Vì thế Cố An Kỳ đẩy đẩy kính gọng vuông trên sống mũi, nói ra:
“Tôi cảm thấy công ty sắp đưa ra thị trường, ban quản lý không nên dễ dàng thay đổi, nhất là chức quản lý bộ phận nhân sự, thà để trống, cũng không nên để vị Lục tiên sinh này nhậm chức.”
“Ồ? Nói lý do đi.”
Cố An Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra hai chữ: “Dị nghị.”
“Có phải cậu cũng cho rằng, Lục Vân là tôi bao nuôi?” Diệp Khuynh Thành lập tức hiểu ra ý tứ của An Kỳ
Cố An Kỳ nói: “Không phải tôi nghĩ, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.”
Công ty sắp đưa ra thị trường, nếu lúc này truyền ra tin tức Diệp Khuynh Thành vì nâng đỡ nhân tình thượng vị, đá rớt nhân viên cũ, tuyệt đối sẽ làm cho công ty mang tiếng xấu.
Diệp Khuynh Thành làm sao có thể không hiểu đạo lý này, nhưng nàng không giải thích nhiều, vung tay lên nói:
“Tôi quyết định, từ bây giờ Lục Vân sẽ là quản lý bộ phận nhân sự của công ty chúng ta. An Kỳ, cậu dẫn cậu ấy đi làm quen với tình hình ở công ty đi.”
Trong thang máy tòa nhà Khuynh Thành.
Cố An Kỳ liên tục liếc mắt, đánh giá thanh niên bên cạnh, thỉnh thoảng toát ra ánh mắt khinh bỉ.
Cô làm cộng sự với Diệp Khuynh Thành lâu như vậy, chỉ biết là Diệp Khuynh Thành có một người em trai không làm việc đàng hoàng suốt ngày ăn chơi phá hoại, gọi là Vương Cương.
Mà người trước mắt này, chưa từng gặp qua, cho nên hắn không phải là trai bao thì là cái gì.
Chỉ là Cố An Kỳ không nghĩ ra, Lục Vân có tư cách gì được trở thành trai bao của Diệp tổng?
Quần áo bình thường, khí chất bình thường, tướng mạo tuy rằng đủ tư cách, nhưng cũng không có đẹp trai như minh tinh, ít nhất là không xứng với Diệp Khuynh Thành.