Chương 29
Lưu Chí Phong trong nháy mắt đầu rơi máu chảy.
“Cậu…. cậu là người man rợ, dựa vào cái gì đánh người?”
Phóng viên truyền thông xung quanh đột nhiên phản ứng lại, vô cùng phẫn nộ trách cứ Lục Vân.
Mặt Lưu Chí Phong đầy máu, kêu thảm thiết, đồng thời vẫn không quên gào thét:
“Mọi người đều thấy được, tên trai bao này có bao nhiêu cao ngạo! nhanh lên chụp tội ác của hắn, tôi muốn hắn ngồi tù rục xương!
Không cần hắn nhắc nhở, các phóng viên đã điên cuồng ấn nút chụp.
“Tôi xem anh là không thấy quan tài không rơi lệ!”
Trong mắt Lục Vân nổi lên lửa giận, giống như xách gà con, xách Lưu Chí Phong lên đài.
Mở máy chiếu ra, phát tài liệu bên trong USB!
Lục Vân quát lớn với nhân viên hậu trường.
Bốp!
Máy chiếu sáng lên.
Ngay sau đó, vang lên một đoạn đối thoại:
“Lý tổng, tôi đã sắp xếp anh em Hà Thuận đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành làm tài xế, tin tưởng không bao lâu nữa, có thể chụp được ảnh nóng của tiện nhân kia.”
“Làm không tệ, tốt nhất là công bố ảnh chụp trước khi tập đoàn Khuynh Thành đưa ra thị trường, tôi muốn tập đoàn Khuynh Thành biến thành một trò cười.”
“Vậy số tiền ngài đồng ý cho hai anh em chúng tôi…”
“Yên tâm, sau khi chuyện thành công, một phần cũng sẽ không thiếu cho các ngươi.”
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Đoạn hội thoại này là chính hắn vụng trộm ghi lại, mục đích là vì phòng ngừa Lý Cao Phi quỵt nợ.
Nhưng hắn nghĩ không ra, rõ ràng đã cất giữ rất tốt, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên tay Lục Vân? Hơn nữa, ngay cả ảnh riêng của hắn cũng bị tung ra?
Lưu Chí Phong hoàn toàn tuyệt vọng.
Các phóng viên truyền thông còn đang tiếp tục công kích, nhưng lúc này, Lục Vân lại đột nhiên hét lớn một tiếng nói: “Câm miệng!”
Phòng hội nghị lớn như vậy, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Con ngươi sắc bén của Lục Vân quét qua người tất cả phóng viên một lần, để cho tất cả mọi người sinh ra một cỗ cảm giác nặng nề trên lưng.
“Trước khi khiển trách người khác, hãy tự hỏi bản thân mình, có đủ tư cách không?”
Những truyền thông vô lương tâm này, chỉ cần bắt được một điểm của người khác thì liền liều mạng công kích, cho dù là công kích sai, cũng không cần chịu một chút trách nhiệm nào.
Bọn họ căn bản sẽ không quan tâm, những người bị oan, sẽ bị tổn thương bao nhiêu.
“Tất cả các ngươi đều nợ chị Khuynh Thành một lời xin lỗi, quỳ xuống!”
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch.
“Cậu…. cậu là người man rợ, dựa vào cái gì đánh người?”
Phóng viên truyền thông xung quanh đột nhiên phản ứng lại, vô cùng phẫn nộ trách cứ Lục Vân.
Mặt Lưu Chí Phong đầy máu, kêu thảm thiết, đồng thời vẫn không quên gào thét:
“Mọi người đều thấy được, tên trai bao này có bao nhiêu cao ngạo! nhanh lên chụp tội ác của hắn, tôi muốn hắn ngồi tù rục xương!
Không cần hắn nhắc nhở, các phóng viên đã điên cuồng ấn nút chụp.
“Tôi xem anh là không thấy quan tài không rơi lệ!”
Trong mắt Lục Vân nổi lên lửa giận, giống như xách gà con, xách Lưu Chí Phong lên đài.
Mở máy chiếu ra, phát tài liệu bên trong USB!
Lục Vân quát lớn với nhân viên hậu trường.
Bốp!
Máy chiếu sáng lên.
Ngay sau đó, vang lên một đoạn đối thoại:
“Lý tổng, tôi đã sắp xếp anh em Hà Thuận đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành làm tài xế, tin tưởng không bao lâu nữa, có thể chụp được ảnh nóng của tiện nhân kia.”
“Làm không tệ, tốt nhất là công bố ảnh chụp trước khi tập đoàn Khuynh Thành đưa ra thị trường, tôi muốn tập đoàn Khuynh Thành biến thành một trò cười.”
“Vậy số tiền ngài đồng ý cho hai anh em chúng tôi…”
“Yên tâm, sau khi chuyện thành công, một phần cũng sẽ không thiếu cho các ngươi.”
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Đoạn hội thoại này là chính hắn vụng trộm ghi lại, mục đích là vì phòng ngừa Lý Cao Phi quỵt nợ.
Nhưng hắn nghĩ không ra, rõ ràng đã cất giữ rất tốt, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên tay Lục Vân? Hơn nữa, ngay cả ảnh riêng của hắn cũng bị tung ra?
Lưu Chí Phong hoàn toàn tuyệt vọng.
Các phóng viên truyền thông còn đang tiếp tục công kích, nhưng lúc này, Lục Vân lại đột nhiên hét lớn một tiếng nói: “Câm miệng!”
Phòng hội nghị lớn như vậy, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Con ngươi sắc bén của Lục Vân quét qua người tất cả phóng viên một lần, để cho tất cả mọi người sinh ra một cỗ cảm giác nặng nề trên lưng.
“Trước khi khiển trách người khác, hãy tự hỏi bản thân mình, có đủ tư cách không?”
Những truyền thông vô lương tâm này, chỉ cần bắt được một điểm của người khác thì liền liều mạng công kích, cho dù là công kích sai, cũng không cần chịu một chút trách nhiệm nào.
Bọn họ căn bản sẽ không quan tâm, những người bị oan, sẽ bị tổn thương bao nhiêu.
“Tất cả các ngươi đều nợ chị Khuynh Thành một lời xin lỗi, quỳ xuống!”
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch.