Chương 31
Dây thần kinh sắp đứt rồi!
“Tôi…… Tôi thừa nhận, là tôi……”
Vương Cương thật sự không chịu nổi áp lực như vậy, vẻ mặt hoảng sợ, chuẩn bị nói ra sự thật, nhưng lúc này, Từ Khải lại cắt đứt lời hắn.
“Ngoại trừ uy hiếp người khác, mày còn có thể làm gì?”
Bốp!
Nhưng mà, Từ Khải vừa mở miệng, lại đột nhiên bị một cái tát đánh bay ra ngoài, ba cái hàm răng dính máu, rớt xuống đất.
“Con chó ngốc, hết lần này đến lần khác ngắt lời tôi, không ngờ mày cũng coi trọng chính mình nhỉ?”
Bốp!
Một cái tát này đi xuống, toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt.
Đây chính là đại thiếu gia Từ gia a!
Điên rồ!
Trai bao của Diệp Khuynh Thành, quả thực là một tên điên từ đầu đến đuôi!
Cố An Kỳ vội vàng chạy tới đỡ Từ Khải dậy, quay đầu quát Lục Vân: “Cậu xong rồi! Diệp Khuynh Thành cũng xong rồi! Tất cả mọi người trong tập đoàn Khuynh Thành các người, đều hoàn toàn xong rồi!”
Cô may mắn nhanh trí kịp thời thoát khỏi tập đoàn Khuynh Thành, nếu không nhất định sẽ bị Lục Vân – người điên này hại chết.
Tiếng gầm của Cố An Kỳ khiến tất cả nhân viên tập đoàn Khuynh Thành run lên.
Đúng rồi!
Một tát này đánh xuống, cũng đánh cho tập đoàn Khuynh Thành tán gia bại sản, còn những nhân viên nhỏ bé của tập đoàn cũng chạy không thoát lửa giận của Từ gia.
Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Vân, trong nháy mắt tràn đầy thù địch.
“Tên trai bao chết tiệt này, ăn bám còn chưa tính, vì sao muốn hại tập đoàn Khuynh Thành, vì sao muốn hại chúng ta?”
“Tên chó chết này! Tao phải giết mày!! Tao muốn toàn bộ các ngươi phải chết ở chỗ này!!!”
Trên người Từ Khải bộc phát ra hận ý ngập trời.
Răng của hắn bị đánh rớt, kính mắt của hắn bị đánh nát, tôn nghiêm của hắn bị giẫm đạp, lần này không giết chết Lục Vân, hắn làm sao giải hận?
Tất cả mọi người của tập đoàn Khuynh Thành đều đang run rẩy, sợ hãi đã hoàn toàn nuốt chửng lý trí của bọn họ.
Nhưng tên đầu sỏ Lục Vân, lại còn vẻ mặt không biết hối cãi nói: “Cho anh thời gian gọi điện thoại gọi người, có bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, tôi chờ anh tới giết tôi.”
Đùng!
Mọi người của tập đoàn Khuynh Thành cảm giác hít thở không thông.
Lập tức có người hoảng sợ nói: “Từ thiếu, hiện tại tôi không phải người của tập đoàn KhuynhThành, chuyện này, thật sự không có chút quan hệ nào với tôi!”
“Chậm rồi! Chờ tôi giết chết con chó này, kế tiếp sẽ đến phiên ngươi!”
“Tôi…… Tôi thừa nhận, là tôi……”
Vương Cương thật sự không chịu nổi áp lực như vậy, vẻ mặt hoảng sợ, chuẩn bị nói ra sự thật, nhưng lúc này, Từ Khải lại cắt đứt lời hắn.
“Ngoại trừ uy hiếp người khác, mày còn có thể làm gì?”
Bốp!
Nhưng mà, Từ Khải vừa mở miệng, lại đột nhiên bị một cái tát đánh bay ra ngoài, ba cái hàm răng dính máu, rớt xuống đất.
“Con chó ngốc, hết lần này đến lần khác ngắt lời tôi, không ngờ mày cũng coi trọng chính mình nhỉ?”
Bốp!
Một cái tát này đi xuống, toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt.
Đây chính là đại thiếu gia Từ gia a!
Điên rồ!
Trai bao của Diệp Khuynh Thành, quả thực là một tên điên từ đầu đến đuôi!
Cố An Kỳ vội vàng chạy tới đỡ Từ Khải dậy, quay đầu quát Lục Vân: “Cậu xong rồi! Diệp Khuynh Thành cũng xong rồi! Tất cả mọi người trong tập đoàn Khuynh Thành các người, đều hoàn toàn xong rồi!”
Cô may mắn nhanh trí kịp thời thoát khỏi tập đoàn Khuynh Thành, nếu không nhất định sẽ bị Lục Vân – người điên này hại chết.
Tiếng gầm của Cố An Kỳ khiến tất cả nhân viên tập đoàn Khuynh Thành run lên.
Đúng rồi!
Một tát này đánh xuống, cũng đánh cho tập đoàn Khuynh Thành tán gia bại sản, còn những nhân viên nhỏ bé của tập đoàn cũng chạy không thoát lửa giận của Từ gia.
Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Vân, trong nháy mắt tràn đầy thù địch.
“Tên trai bao chết tiệt này, ăn bám còn chưa tính, vì sao muốn hại tập đoàn Khuynh Thành, vì sao muốn hại chúng ta?”
“Tên chó chết này! Tao phải giết mày!! Tao muốn toàn bộ các ngươi phải chết ở chỗ này!!!”
Trên người Từ Khải bộc phát ra hận ý ngập trời.
Răng của hắn bị đánh rớt, kính mắt của hắn bị đánh nát, tôn nghiêm của hắn bị giẫm đạp, lần này không giết chết Lục Vân, hắn làm sao giải hận?
Tất cả mọi người của tập đoàn Khuynh Thành đều đang run rẩy, sợ hãi đã hoàn toàn nuốt chửng lý trí của bọn họ.
Nhưng tên đầu sỏ Lục Vân, lại còn vẻ mặt không biết hối cãi nói: “Cho anh thời gian gọi điện thoại gọi người, có bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, tôi chờ anh tới giết tôi.”
Đùng!
Mọi người của tập đoàn Khuynh Thành cảm giác hít thở không thông.
Lập tức có người hoảng sợ nói: “Từ thiếu, hiện tại tôi không phải người của tập đoàn KhuynhThành, chuyện này, thật sự không có chút quan hệ nào với tôi!”
“Chậm rồi! Chờ tôi giết chết con chó này, kế tiếp sẽ đến phiên ngươi!”