Chương 56
Đánh giá của Liễu Yên Nhi, làm cho Hàn lão vô cùng không thích, thậm chí còn không có nhìn thiện cảm đối với cô.
Liễu Yên Nhi nhận ra Hàn lão thay đổi thái, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Còn tưởng rằng thật sự là hội giao lưu của người yêu thích thư họa, không nghĩ tới tất cả đều là một đám người nịnh nọt, ngay cả Hàn lão cũng không ngoại lệ.
Lẽ ra tối nay không nên đến.
Liễu Yên Nhi muốn trực tiếp rời đi, nhưng Lục Vân lại kéo nàng nói: “Chờ một chút xem.”
Lục Vân cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu thiệt, những người này dám khi dễ chị Yên Nhi như vậy, hắn làm sao cam tâm rời đi như vậy.
Xem ra, đây là thời điểm đem thân phận Vân Lộc đại sư nói ra.
Đang lúc Lục Vân tự hỏi nên làm thế nào để lộ ra thân phận của mình, một màn phát sinh kế tiếp lại làm cho hắn thay đổi chủ ý.
Chương 20 Bức tranh giả
“Hàn lão, ông có nhiều đồ sưu tầm như vậy, không bằng đến xem của tôi như thế nào?”
Thấy Hàn lão tham quan hiện vật không còn nhiều lắm, Chu Hồng Viễn bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía hắn.
Hàn lão kinh ngạc: “Lão Chu, chẳng lẽ ông cũng mang đồ sưu tầm tới đây?”
Chu Hồng Viễn cười cười, quay đầu nói với Chu Vinh: “Đi lấy đi!”
Chu Vinh gật đầu, rời đi một lát, chỉ chốc lát liền mang theo một quyển bức họa về tới phòng triển lãm.
Bức tranh này của tôi là tranh của danh gia Đông Tấn Cố Khải Chi, tuy rằng trình độ không bằng Vân Lộc đại sư, nhưng quý ở niên đại lâu đời, giá trị sưu tầm cao.
Chu Hồng Viễn giới thiệu, đồng thời bày bức tranh ra, nhất thời một bức tranh sơn thủy hào hùng đập vào mắt mọi người.
Thật đúng là tác phẩm của Cố Khải Chi.
Tất cả mọi người thán phục không thôi.
Nhưng khi Chu Hồng Viễn đang hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm nói: “Một bức tranh giả cũng không cần lấy ra làm mất mặt.”
Nụ cười của Chu Hồng Viễn khựng lại.
Nhìn đi.
Phát hiện người nói chuyện là Lục Vân, sắc mặt của ông ta trong nháy mắt liền trầm xuống.
“Xú tiểu tử, cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, đây là một bức tranh giả.”
“Tranh giả? Cậu đùa gì vậy?”
Chu Vinh còn tức giận hơn cả cha mình, nói: “Nếu đây là tranh giả, cậu cảm thấy chúng tôi sẽ không nhìn ra hay là cậu cho rằng trình độ giám định và thưởng thức của cậu cao hơn tất cả mọi người ở đây?”
Liễu Yên Nhi nhận ra Hàn lão thay đổi thái, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Còn tưởng rằng thật sự là hội giao lưu của người yêu thích thư họa, không nghĩ tới tất cả đều là một đám người nịnh nọt, ngay cả Hàn lão cũng không ngoại lệ.
Lẽ ra tối nay không nên đến.
Liễu Yên Nhi muốn trực tiếp rời đi, nhưng Lục Vân lại kéo nàng nói: “Chờ một chút xem.”
Lục Vân cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu thiệt, những người này dám khi dễ chị Yên Nhi như vậy, hắn làm sao cam tâm rời đi như vậy.
Xem ra, đây là thời điểm đem thân phận Vân Lộc đại sư nói ra.
Đang lúc Lục Vân tự hỏi nên làm thế nào để lộ ra thân phận của mình, một màn phát sinh kế tiếp lại làm cho hắn thay đổi chủ ý.
Chương 20 Bức tranh giả
“Hàn lão, ông có nhiều đồ sưu tầm như vậy, không bằng đến xem của tôi như thế nào?”
Thấy Hàn lão tham quan hiện vật không còn nhiều lắm, Chu Hồng Viễn bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía hắn.
Hàn lão kinh ngạc: “Lão Chu, chẳng lẽ ông cũng mang đồ sưu tầm tới đây?”
Chu Hồng Viễn cười cười, quay đầu nói với Chu Vinh: “Đi lấy đi!”
Chu Vinh gật đầu, rời đi một lát, chỉ chốc lát liền mang theo một quyển bức họa về tới phòng triển lãm.
Bức tranh này của tôi là tranh của danh gia Đông Tấn Cố Khải Chi, tuy rằng trình độ không bằng Vân Lộc đại sư, nhưng quý ở niên đại lâu đời, giá trị sưu tầm cao.
Chu Hồng Viễn giới thiệu, đồng thời bày bức tranh ra, nhất thời một bức tranh sơn thủy hào hùng đập vào mắt mọi người.
Thật đúng là tác phẩm của Cố Khải Chi.
Tất cả mọi người thán phục không thôi.
Nhưng khi Chu Hồng Viễn đang hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm nói: “Một bức tranh giả cũng không cần lấy ra làm mất mặt.”
Nụ cười của Chu Hồng Viễn khựng lại.
Nhìn đi.
Phát hiện người nói chuyện là Lục Vân, sắc mặt của ông ta trong nháy mắt liền trầm xuống.
“Xú tiểu tử, cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, đây là một bức tranh giả.”
“Tranh giả? Cậu đùa gì vậy?”
Chu Vinh còn tức giận hơn cả cha mình, nói: “Nếu đây là tranh giả, cậu cảm thấy chúng tôi sẽ không nhìn ra hay là cậu cho rằng trình độ giám định và thưởng thức của cậu cao hơn tất cả mọi người ở đây?”