Chương 9
Yếu điểm của Lục Vân, chính là bảy chị gái của hắn.
Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại run lên.
Tiếng gọi này, đem suy nghĩ của nàng trở về mười lăm năm trước, trở về trên người em trai ngày nhớ đêm mong kia.
Nàng cứng ngắc vặn vẹo cổ, nhìn khuôn mặt có vài phần quen thuộc kia, thanh âm run rẩy:
“Cậu là…… cậu là……”
Diệp Khuynh Thành không thể tin được.
Lúc vừa bước vào cô đã nhìn thấy Lục Vân, lúc ấy liền cảm thấy người thanh niên này rất giống với em trai đã chết trong lửa lớn của cô.
Nhưng cô không dám nhận nhau, bởi vì sợ thất vọng.
Dù cho giờ phút này Lục Vân gọi cô một tiếng “chị”, ngữ khí cùng thần thái đều tương tự như trước đây, cô cũng không thể tin được.
Cho đến khi Ngô Văn Đức vừa cười vừa nói: “Khuynh Thành, nó chính là em trai của con, Lục Vân đã trở lại.”
Lục Vân……
Diệp Khuynh Thành trong phút chốc thất thần, em trai Lục Vân của cô, thật sự đã trở lại sao?
“Chị, là em, em về rồi.”
Lục Vân ôn nhu cười, bước lên ôm chị cả một cái.
Thân hình mềm mại của Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt căng thẳng, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên hiện lên một tia kháng cự, nhưng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.
“Lục Vân, thật sự là em! Em về rồi, chị thật sự rất vui!”
Diệp Khuynh Thành nói như vậy, thân thể cũng hơi lui về phía sau, từ trong ngực Lục Vân đây ra ngoài.
Lục Vân ngây ngẩn cả người.
Phản ứng của chị cả, có chút ngoài dự đoán của hắn.
Không kích động như trong tưởng tượng, cũng không hỏi hắn làm sao sống sót sau trận hỏa hoạn đó.
Loại cảm giác này, giống như là một đôi bạn cũ xa cách lâu ngày gặp lại, ân cần thăm hỏi lẫn nhau.
Thế thôi.
Mười lăm năm trôi qua, cuối cùng vẫn xa cách sao?
Khóe miệng Lục Vân chua xót, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, chị cả có thể đã có gia đình của mình, cho nên mới muốn tránh bị hiểu lầm?
Dù sao hai người mặc dù gọi là chị em, nhưng không có chút quan hệ huyết thống nào.
Nếu quả thật là như thế, Lục Vân chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cô.
Ngô Văn Đức không nhận ra bầu không khí của hai người, cười ha hả kéo hai người ngồi xuống, kể lại chuyện nhà.
Trong lúc đó, Diệp Khuynh Thành cũng không có chủ động hỏi qua Lục Vân bất cứ chuyện gì về hắn.
Cảm giác chua xót trong lòng Lục Vân càng thêm nồng đậm.
Có lẽ, thời gian làm con người xa mặt cách lòng!
Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại run lên.
Tiếng gọi này, đem suy nghĩ của nàng trở về mười lăm năm trước, trở về trên người em trai ngày nhớ đêm mong kia.
Nàng cứng ngắc vặn vẹo cổ, nhìn khuôn mặt có vài phần quen thuộc kia, thanh âm run rẩy:
“Cậu là…… cậu là……”
Diệp Khuynh Thành không thể tin được.
Lúc vừa bước vào cô đã nhìn thấy Lục Vân, lúc ấy liền cảm thấy người thanh niên này rất giống với em trai đã chết trong lửa lớn của cô.
Nhưng cô không dám nhận nhau, bởi vì sợ thất vọng.
Dù cho giờ phút này Lục Vân gọi cô một tiếng “chị”, ngữ khí cùng thần thái đều tương tự như trước đây, cô cũng không thể tin được.
Cho đến khi Ngô Văn Đức vừa cười vừa nói: “Khuynh Thành, nó chính là em trai của con, Lục Vân đã trở lại.”
Lục Vân……
Diệp Khuynh Thành trong phút chốc thất thần, em trai Lục Vân của cô, thật sự đã trở lại sao?
“Chị, là em, em về rồi.”
Lục Vân ôn nhu cười, bước lên ôm chị cả một cái.
Thân hình mềm mại của Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt căng thẳng, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên hiện lên một tia kháng cự, nhưng không có biểu hiện quá mức rõ ràng.
“Lục Vân, thật sự là em! Em về rồi, chị thật sự rất vui!”
Diệp Khuynh Thành nói như vậy, thân thể cũng hơi lui về phía sau, từ trong ngực Lục Vân đây ra ngoài.
Lục Vân ngây ngẩn cả người.
Phản ứng của chị cả, có chút ngoài dự đoán của hắn.
Không kích động như trong tưởng tượng, cũng không hỏi hắn làm sao sống sót sau trận hỏa hoạn đó.
Loại cảm giác này, giống như là một đôi bạn cũ xa cách lâu ngày gặp lại, ân cần thăm hỏi lẫn nhau.
Thế thôi.
Mười lăm năm trôi qua, cuối cùng vẫn xa cách sao?
Khóe miệng Lục Vân chua xót, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, chị cả có thể đã có gia đình của mình, cho nên mới muốn tránh bị hiểu lầm?
Dù sao hai người mặc dù gọi là chị em, nhưng không có chút quan hệ huyết thống nào.
Nếu quả thật là như thế, Lục Vân chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cô.
Ngô Văn Đức không nhận ra bầu không khí của hai người, cười ha hả kéo hai người ngồi xuống, kể lại chuyện nhà.
Trong lúc đó, Diệp Khuynh Thành cũng không có chủ động hỏi qua Lục Vân bất cứ chuyện gì về hắn.
Cảm giác chua xót trong lòng Lục Vân càng thêm nồng đậm.
Có lẽ, thời gian làm con người xa mặt cách lòng!