Chương 6
Mặc dù đã sang đây được một tuần rồi nhưng Ninh Hạ và các bạn cũng vẫn chưa đi ra ngoài chơi. Những ngày vừa rồi cũng chỉ quanh quẩn trong trường, cảm giác có chút tù túng. Mặc dù khuôn viên trường cũng khá rộng nhưng cũng chỉ là các tòa nhà dạy học và ký túc xá của sinh viên xen kẽ nhau. Cho dù có mới lạ đến đâu thì chỉ ngắm một hai lần là chán rồi. Cô cũng muốn xem cuộc sống bên ngoài kia của người dân nơi đây như thế nào. Cô liền lên mạng tìm kiếm những nơi vui chơi ở trong thành phố. Có một thư viện cổ trên một ngọn núi khá nổi tiếng ở đây, nhưng nó cách trường cô khá xa. Ngồi tàu điện ngầm cũng phải mất gần một tiếng. Cô rất muốn đi tới đó thăm thú nhưng vì cô mới tới đây đường sá chưa quen cũng chưa có kinh nghiệm giao tiếp với người địa phương nên cô chưa dám đi. Cô dự định sau này khi quen rồi thì cô sẽ tới. Vậy là cô lại tiếp tục tìm. Đang lướt web tìm kiếm chợt có một tin nhắn wechat gửi tới. Là của Giang Tống Kiệt. Kể từ hôm vô tình ăn trưa cùng nhau đến hôm nay anh ta mới gửi tin nhắn cho cô. Cũng đã ba ngày rồi. Cô nghĩ chắc là anh ta bận học vì học đại học ở Trung Quốc cũng có khá nhiều bài vở. Cô mở tin nhắn ra thì thấy anh ta nhắn:
- (Em đang làm gì thế)
Ninh Hạ đọc xong cũng chưa biết trả lời cậu ta thế nào? Không lẽ lại nói tôi đang ngồi nghịch điện thoại? Như thế có vẻ không được ổn cho lắm. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: Hay là mình thử hỏi anh ta xem gần đây có chỗ nào mà sinh viên hay tới chơi không nhỉ? Nghĩ vậy cô không trả lời câu hỏi của anh ta mà trực tiếp hỏi:
- (Gần đây có chỗ nào sinh viên hay tới chơi không)
Ngay lập tức cô đã nhận được một câu hỏi thay vì câu trả lời:
- (Sao vậy? Muốn đi chơi sao? Ở trong ký túc xá mãi cũng chán đúng không)
Cô thấy anh ta không trả lời ngay thì có chút sốt ruột, liền hỏi lại:
- (Ừ, thế rốt cuộc anh có biết không)
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng không giống như lần trước, lần này rất lâu sau anh ta mới trả lời cô:
- (Xin lỗi nha! Đột nhiên có người bạn tới nhờ tôi chút việc nên không thể trả lời em ngay được Em có thể đi dạo phố ở Quảng trường 1/5 hoặc Quảng trường Trung tâm. Quảng trường 1/5 cách đây xa hơn nhưng sẽ đông đúc, náo nhiệt hơn. Tôi khuyên em nên tới đây dạo.
Thấy anh ta trả lời cũng rất thành thật, có tâm nên cô bỏ qua việc anh ta trả lời tin nhắn chậm. Cô liền hỏi:
- (Vậy làm sao tôi có thể ngồi tàu điện ngầm tới đó được)
Khoảng chừng một phút sau anh ta gửi cho cô các cách ngồi xe bus và tàu điện ngầm để đi tới đó. Bức ảnh là anh ta lên mạng tìm bài viết hướng dẫn rồi chụp hình lại bên cạnh còn chú thích thêm bằng chữ màu đỏ giúp cô dễ hiểu hơn. Cuối cùng còn hỏi thêm một câu:
- (Em xem có hiểu không)
Phải thừa nhận rằng nếu như chỉ nhìn ảnh chụp màn hình thôi thì sẽ rất khó hiểu nhưng nhờ chú thích của anh ta mà cô dễ hiểu hơn. Cô nhắn:
- (Cảm ơn anh! Tôi xem hiểu rồi)
Anh ta lại hỏi:
- (Em định khi nào thì đi)
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn:
- (Tôi sẽ đi vào ngày mai)
Cô muốn rủ thêm các bạn cô ngày mai đi tới Quảng trường 1/5 xem thế nào. Do vậy cô đã gửi tin nhắn vào nhóm Wechat của năm người:
- Ngày mai đi Quảng trường 1/5 chơi không các chị em?
Vừa gửi xong tin nhắn vào nhóm thì cô lại nhận được tin nhắn của Tống Kiệt:
- (Thật tiếc! Ngày mai tôi phải đi học rồi, không thể đi cùng em được)
Đọc xong tin nhắn của cậu ta, Ninh Hạ chợt bật cười. Anh chàng này thật tự luyến quá đi. Cô chỉ hỏi anh ta chỗ để đi chơi chứ đâu có rủ anh ta đi cùng. Nhưng dù sao cũng không nên làm anh ta mất hứng nên cô đã trả lời:
- (Không sao đâu! Tôi sẽ rủ các bạn Việt Nam của tôi đi cùng)
Anh ta liền hỏi lại:
- (Có bạn nam nào không)
Xem xong câu hỏi của anh ta cô chợt nghĩ ra một ý tưởng liền trả lời ngay:
- (Có chứ! Chỉ toàn là các bạn nam thôi)
Anh ta không nói gì cả chỉ trả lời bằng các icon mặt khóc lóc khiến cô đành phải nhắn:
- (Đùa anh một thôi! Các bạn Việt Nam của tôi đều là nữ)
Một lúc sau anh ta trả lời:
- (Chúc anh đi chơi vui vẻ)
Cô đang định trả lời thì Mộc Trà và Thanh Lam gửi tin nhắn tới trong nhóm chat.
Mộc Trà: Em cũng muốn đi nhưng chưa biết cách đi thế nào?
Thanh Lam: Em cũng muốn đi ạ!
Ninh Hạ: Chị tìm được cách đi bằng tàu điện ngầm rồi. Chỉ mất khoảng 30 phút là tới.
An Nhiên: Cũng được đấy ạ. Vậy mai mấy giờ xuất phát nhỉ?
Ninh Hạ: Bọn mình 9h gặp nhau ở tầng 1 rồi đi nhé.
Mộc Trà: Ok.
An Nhiên: Ok ạ.
Thanh Lam: Vâng
Ninh Hạ: Ơ còn Tường Vy thì sao? Có đi không em?
Tường Vy: Em hơi mệt chị ạ nên mai em không đi đâu. Mọi người đi chơi vui vẻ ạ.
Ninh Hạ: Ok em.
Sau khi nhắn tin xong, Ninh Hạ liền đi đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi ngủ sớm ngày mai còn đi chơi. Cô không biết được rằng vẫn có người đang chờ cô trả lời.
- (Em đang làm gì thế)
Ninh Hạ đọc xong cũng chưa biết trả lời cậu ta thế nào? Không lẽ lại nói tôi đang ngồi nghịch điện thoại? Như thế có vẻ không được ổn cho lắm. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: Hay là mình thử hỏi anh ta xem gần đây có chỗ nào mà sinh viên hay tới chơi không nhỉ? Nghĩ vậy cô không trả lời câu hỏi của anh ta mà trực tiếp hỏi:
- (Gần đây có chỗ nào sinh viên hay tới chơi không)
Ngay lập tức cô đã nhận được một câu hỏi thay vì câu trả lời:
- (Sao vậy? Muốn đi chơi sao? Ở trong ký túc xá mãi cũng chán đúng không)
Cô thấy anh ta không trả lời ngay thì có chút sốt ruột, liền hỏi lại:
- (Ừ, thế rốt cuộc anh có biết không)
Tin nhắn đã được gửi đi nhưng không giống như lần trước, lần này rất lâu sau anh ta mới trả lời cô:
- (Xin lỗi nha! Đột nhiên có người bạn tới nhờ tôi chút việc nên không thể trả lời em ngay được Em có thể đi dạo phố ở Quảng trường 1/5 hoặc Quảng trường Trung tâm. Quảng trường 1/5 cách đây xa hơn nhưng sẽ đông đúc, náo nhiệt hơn. Tôi khuyên em nên tới đây dạo.
Thấy anh ta trả lời cũng rất thành thật, có tâm nên cô bỏ qua việc anh ta trả lời tin nhắn chậm. Cô liền hỏi:
- (Vậy làm sao tôi có thể ngồi tàu điện ngầm tới đó được)
Khoảng chừng một phút sau anh ta gửi cho cô các cách ngồi xe bus và tàu điện ngầm để đi tới đó. Bức ảnh là anh ta lên mạng tìm bài viết hướng dẫn rồi chụp hình lại bên cạnh còn chú thích thêm bằng chữ màu đỏ giúp cô dễ hiểu hơn. Cuối cùng còn hỏi thêm một câu:
- (Em xem có hiểu không)
Phải thừa nhận rằng nếu như chỉ nhìn ảnh chụp màn hình thôi thì sẽ rất khó hiểu nhưng nhờ chú thích của anh ta mà cô dễ hiểu hơn. Cô nhắn:
- (Cảm ơn anh! Tôi xem hiểu rồi)
Anh ta lại hỏi:
- (Em định khi nào thì đi)
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn:
- (Tôi sẽ đi vào ngày mai)
Cô muốn rủ thêm các bạn cô ngày mai đi tới Quảng trường 1/5 xem thế nào. Do vậy cô đã gửi tin nhắn vào nhóm Wechat của năm người:
- Ngày mai đi Quảng trường 1/5 chơi không các chị em?
Vừa gửi xong tin nhắn vào nhóm thì cô lại nhận được tin nhắn của Tống Kiệt:
- (Thật tiếc! Ngày mai tôi phải đi học rồi, không thể đi cùng em được)
Đọc xong tin nhắn của cậu ta, Ninh Hạ chợt bật cười. Anh chàng này thật tự luyến quá đi. Cô chỉ hỏi anh ta chỗ để đi chơi chứ đâu có rủ anh ta đi cùng. Nhưng dù sao cũng không nên làm anh ta mất hứng nên cô đã trả lời:
- (Không sao đâu! Tôi sẽ rủ các bạn Việt Nam của tôi đi cùng)
Anh ta liền hỏi lại:
- (Có bạn nam nào không)
Xem xong câu hỏi của anh ta cô chợt nghĩ ra một ý tưởng liền trả lời ngay:
- (Có chứ! Chỉ toàn là các bạn nam thôi)
Anh ta không nói gì cả chỉ trả lời bằng các icon mặt khóc lóc khiến cô đành phải nhắn:
- (Đùa anh một thôi! Các bạn Việt Nam của tôi đều là nữ)
Một lúc sau anh ta trả lời:
- (Chúc anh đi chơi vui vẻ)
Cô đang định trả lời thì Mộc Trà và Thanh Lam gửi tin nhắn tới trong nhóm chat.
Mộc Trà: Em cũng muốn đi nhưng chưa biết cách đi thế nào?
Thanh Lam: Em cũng muốn đi ạ!
Ninh Hạ: Chị tìm được cách đi bằng tàu điện ngầm rồi. Chỉ mất khoảng 30 phút là tới.
An Nhiên: Cũng được đấy ạ. Vậy mai mấy giờ xuất phát nhỉ?
Ninh Hạ: Bọn mình 9h gặp nhau ở tầng 1 rồi đi nhé.
Mộc Trà: Ok.
An Nhiên: Ok ạ.
Thanh Lam: Vâng
Ninh Hạ: Ơ còn Tường Vy thì sao? Có đi không em?
Tường Vy: Em hơi mệt chị ạ nên mai em không đi đâu. Mọi người đi chơi vui vẻ ạ.
Ninh Hạ: Ok em.
Sau khi nhắn tin xong, Ninh Hạ liền đi đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi ngủ sớm ngày mai còn đi chơi. Cô không biết được rằng vẫn có người đang chờ cô trả lời.