Chương 8
15. "Huhuhu, vậy con của tôi không còn nữa phải không?"
Trên đường đi ba tôi lo lắng đi qua đi lại.
Tôi rất bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi ông ấy: "Sẽ không đâu, Tình Tình sẽ tốt thôi, đứa bé cũng sẽ không sao cả."
"Sao con lại chắc chắn như vậy?"
Vành mắt đỏ hoe ngu ngơ hỏi tôi.
Ặc, bởi vì nếu như có chuyện thì bây giờ con cũng không thể nào nhảy nhót tưng bừng trước mặt ba.
"Bệnh nhân không sao cả, chỉ là chịu phải sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Bác sĩ đi ra cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ba tôi cầm lấy tay của bác sĩ ngay lập tức, vội vàng hỏi: "Đứa bé đâu? Đứa bé cũng không sao chứ?"
Bác sĩ bị ông ấy làm cho mê mang, nghi ngờ hỏi: "Đứa bé gì? Bệnh nhân không có thai."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Ba khuôn mặt nghi ngờ, tôi và ba tôi hai mặt nhìn nhau.
Ôi trời ơi, thì ra đó là một sự nhầm lẫn.
Que thử thai đó có sai sót, khẩu vị của mẹ tôi dạo này lại không tốt, tất nhiên là bọn họ cho rằng là có em bé.
Bọn họ còn quá trẻ, thậm chí còn không biết phải đến bệnh viện để xác nhận xem có thai hay không, đã cứ vậy mà mơ hồ tự cho bản thân đã làm ba mẹ.
Người bọn họ tràn đầy tiếc nuối, mẹ tôi buồn đến mức hai mắt đỏ hoe.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ khoe luôn một bộ social shake* ngay tại hiện trường để chúc mừng.
*Social shake - 社会摇: Social shake là một hình thức nhảy múa, trước kia cực kì phổ biến ở sàn disco, nhận được ưa chuộng của đa số thanh niên lêu lổng, nên tên là "social shake". Tháng 6 năm 2014, Meipai (Mỹ Phách) mở super topic #Social Shake toàn quốc#, social shake nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, tính đến ngày 13 tháng 6 năm 20014, lượt xem của #Social Shake toàn quốc# trên weibo đã đột phát 150 triệu. Bởi vì "social shake" nổi tiếng nhờ Meipai, cho nên ở nước ngoài được gọi là "Meipai shake". Vậy nên nói social shake là một loại vũ đạo, mà không phải một loại âm nhạc. Ngày 30 tháng 10 năm 2014, #Social shake# của Meipai đã đăng kí thành công kỉ lục "Series video nhảy múa tự do sáng tạo quy mô lớn nhất trên internet" của Guinness.
Sau khi bình thường trở lại, mẹ tôi điên cuồng cảm ơn kịp thời ra tay.
Biểu cảm của ba tôi bây giờ rất thú vị.
Ông ấy vừa muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Tạ Vũ nhưng lại khó mà mở miệng.
"Ờm ờm à à" với Tạ Vũ cả nửa ngày, bắt đầu bày tỏ sự tán thưởng đối với vũ lực của Tạ Vũ.
Khuôn mặt Tạ Vũ cúi thấp xuống không nói một lời.
Cuối cùng ba tôi vẫn phun ra mấy chữ kia: "Cảm ơn cậu đã cứu Tình Tình trong thời khắc mấu chốt."
Tạ Vũ nghe xong, đầu lông mà hơi nhướng lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm, nói với ba tôi: "Không sao, suy cho cùng cũng là bạn gái cũ của mình, rút đao tương trợ cũng là điều nên làm."
Dứt lời, anh nắm lấy tay tôi, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh trong lúc ba tôi vẫn đang khiếp sợ.
Sau lưng truyền đến giọng nói phát điên của ba tôi: "Tạ Vũ, cái tên khốn nạn nhà cậu đứng lại cho ông..."
Ý cười trong khóe mắt của Tạ Vũ sắp tràn ra cả rồi.
Nhây có xíu, vui lắm sao?
...
Rất nhanh, chúng tôi đã sắp tốt nghiệp rồi, tôi bởi vì luận văn tốt nghiệp mà mệt đến mức như bị lột mệt một lớp da.
Tạ Vũ dưới sự đề nghị mãnh liệt của tôi cũng dần dần gia nhập vào phân đội nhỏ thái tử gia hắc bang của chúng tôi.
Cuối cùng anh đã không còn cô đơn một mình nữa.
Thời gian đảo mắt tới năm 2003, Tạ Vũ vừa tốt nghiệp đã được một công ty âm nhạc nổi tiếng để mắt tới.
Album vừa up lên mạng đã nhanh chóng nổi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm vào bụng của Đỗ Tình, xem xem lúc nào bà ấy có thai.
"Tiểu nha đầu nhà con sao mà giống mẹ chồng giục sinh con thế? Nghê Hảo Độc chắc con không phải biến thái đó chứ?"
Ba tôi trêu chọc tôi.
Tôi liếc mắt nhìn ông ấy một cái, nội tâm thầm nói: Kẻ vô dụng như ba thì hiểu cái.
Tính toán thời gian, chắc còn một năm nữa tôi mới chào đời, xuyên không trở về.
Tôi chơi bời lêu lổng cả ngày, trên danh nghĩa là người đại diện của Tạ Vũ, thực chất chính là ăn uống miễn phí ở bên cạnh anh.
Dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải quay về năm 2022, tôi liều mạng kiếm tiền ở đây cũng vô dụng, lại chẳng thể mang theo lúc xuyên không về.
Tạ Vũ hoàn toàn là một kẻ sủng thê cuồng ma, ở bên cạnh tôi gần như muốn gì được nấy, cực kì hạnh phúc.
"Tạ Vũ, nếu như có một ngày, không thấy em nữa, anh nhất định đừng quên em nhé."
Câu này đã biến thành câu cửa miệng của tôi với Tạ Vũ, anh ấy đã nghe đến phát ngán rồi.
Như này không được, tôi phải làm ra động tác tay để làm ám hiệu kết nối.
Tôi suy nghĩ cả nửa ngày, quyết định dùng ngón cái và ngón trỏ làm ra động tác bắn tim còn chưa phổ biến ở thời đại này để làm động tác nhận nhau.
Sau khi Tạ Vũ nghiêm túc học, kiên định mà nói với tôi, cho dù anh có hóa thành tro cũng không quên động tác tay này.
Nhưng mà tôi vẫn lo lắng.
"Được được được, vậy anh xin thề, nếu như anh quên em thì sẽ đời này anh sẽ bị phạt chịu sự tra tấn của bệnh trầm cảm nặng, vĩnh viễn không được giải thoát."
Ặc, cũng không cần phải tàn nhẫn vậy chứ.
Buổi tối nằm trên giường, tôi bẻ ngón tay, tính toán thời gian như mọi ngày.
Cách ngày tôi chào đời còn chưa đến 10 tháng nữa, vậy tôi còn 10 tháng để ở lại thời đại này.
Tôi quyết định phát phải nhanh chóng thành hôn với Tạ Vũ trong khoảng thời gian cuối cùng này, giải quyết triệt đệ tình địch của ông ông ba già, để bọn họ không có bất cứ cái cớ gì để cãi li hôn ầm ĩ ở năm 2022.
16. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại.
Đỗ Tình mặc áo ngủ tơ tằm, ngồi bên cạnh giường tôi chảy nước mắt thở dài.
Tôi mở mắt, phát hiện tất cả trang trí trong phòng sao lại giống năm 2022 thế?
Tôi dùng sức dụi dụi 2 mắt, mở mắt ra lần nữa, Đỗ Tình tóc bạc và có nếp nhăn nơi khóe mắt đập vào mắt.
"Độc Độc, dậy đi, ba con đang ở dưới lầu chờ hai mẹ con chúng ta đi li hôn đó."
Tôi hít vào một hơi, cho bản thân một cái tát.
Mẹ nó, đau quá.
Tôi thật sự xuyên về rồi!
Nhưng... nhưng mà tôi ở thời đại kia còn chưa chào đời mà, sao đã quay về rồi?
Buổi tối? 10 tháng?
Tôi vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ.
Tối qua, hẳn là đêm đầu tiên tôi thành công được tạo ra...
A, chắc chắn là như vậy, ngàn tính vạn tính, không tính đến điểm này.
Tôi phi xuống lầu nhanh như gió, nói với ba tôi đã thương tang không ít: "Ba già, cầu xin ba, tuyệt đối đừng li hôn, cho con mấy ngày, con sẽ hoàn toàn giải đáp bí mật thời đi học của mẹ con cho ba."
"Tuyệt đối đừng li hôn!"
Dứt lời, tôi nói với mẹ tôi: "Mẹ ơi, mẹ ngăn cản ba con thêm mấy ngày, cho con 3 ngày, con sẽ trả trong sạch cho mẹ."
Mẹ tôi chảy nước mắt, khổ sở đáng thương nhìn qua ba tôi, ba tôi quay đầu đi chỗ khác, lái xe ra khỏi nhà.
Vậy nên, việc cấp bách bây giờ là tìm thấy Tạ Vũ!
Để tên th:iểu năng ấy trả lại trong sạch cho mẹ tôi!
Tôi chạy đến ngân hàng, rút tất cả tiền tiêu vặt mà tôi tiết kiệm suốt 18 năm ra, bước lên hành trình tìm kiếm Tạ Vũ.
Tôi nhìn màn hình lớn trên đường đều đang chuyển động phát ra khuôn mặt đẹp trai của anh, lòng không kiềm chế nổi mà muốn gặp anh càng nhiều hơn.
Dựa theo tin tức đưa tin, anh bởi vì dùng lượng lớn thuốc ngủ mà phải rửa ruột, bây giờ chắc là đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện nào đó.
Tôi dùng số tiền cực lớn hỏi thăm được bệnh viện và phòng bệnh anh đang ở.
Trên đường đi ba tôi lo lắng đi qua đi lại.
Tôi rất bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi ông ấy: "Sẽ không đâu, Tình Tình sẽ tốt thôi, đứa bé cũng sẽ không sao cả."
"Sao con lại chắc chắn như vậy?"
Vành mắt đỏ hoe ngu ngơ hỏi tôi.
Ặc, bởi vì nếu như có chuyện thì bây giờ con cũng không thể nào nhảy nhót tưng bừng trước mặt ba.
"Bệnh nhân không sao cả, chỉ là chịu phải sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Bác sĩ đi ra cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ba tôi cầm lấy tay của bác sĩ ngay lập tức, vội vàng hỏi: "Đứa bé đâu? Đứa bé cũng không sao chứ?"
Bác sĩ bị ông ấy làm cho mê mang, nghi ngờ hỏi: "Đứa bé gì? Bệnh nhân không có thai."
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Ba khuôn mặt nghi ngờ, tôi và ba tôi hai mặt nhìn nhau.
Ôi trời ơi, thì ra đó là một sự nhầm lẫn.
Que thử thai đó có sai sót, khẩu vị của mẹ tôi dạo này lại không tốt, tất nhiên là bọn họ cho rằng là có em bé.
Bọn họ còn quá trẻ, thậm chí còn không biết phải đến bệnh viện để xác nhận xem có thai hay không, đã cứ vậy mà mơ hồ tự cho bản thân đã làm ba mẹ.
Người bọn họ tràn đầy tiếc nuối, mẹ tôi buồn đến mức hai mắt đỏ hoe.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ khoe luôn một bộ social shake* ngay tại hiện trường để chúc mừng.
*Social shake - 社会摇: Social shake là một hình thức nhảy múa, trước kia cực kì phổ biến ở sàn disco, nhận được ưa chuộng của đa số thanh niên lêu lổng, nên tên là "social shake". Tháng 6 năm 2014, Meipai (Mỹ Phách) mở super topic #Social Shake toàn quốc#, social shake nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, tính đến ngày 13 tháng 6 năm 20014, lượt xem của #Social Shake toàn quốc# trên weibo đã đột phát 150 triệu. Bởi vì "social shake" nổi tiếng nhờ Meipai, cho nên ở nước ngoài được gọi là "Meipai shake". Vậy nên nói social shake là một loại vũ đạo, mà không phải một loại âm nhạc. Ngày 30 tháng 10 năm 2014, #Social shake# của Meipai đã đăng kí thành công kỉ lục "Series video nhảy múa tự do sáng tạo quy mô lớn nhất trên internet" của Guinness.
Sau khi bình thường trở lại, mẹ tôi điên cuồng cảm ơn kịp thời ra tay.
Biểu cảm của ba tôi bây giờ rất thú vị.
Ông ấy vừa muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Tạ Vũ nhưng lại khó mà mở miệng.
"Ờm ờm à à" với Tạ Vũ cả nửa ngày, bắt đầu bày tỏ sự tán thưởng đối với vũ lực của Tạ Vũ.
Khuôn mặt Tạ Vũ cúi thấp xuống không nói một lời.
Cuối cùng ba tôi vẫn phun ra mấy chữ kia: "Cảm ơn cậu đã cứu Tình Tình trong thời khắc mấu chốt."
Tạ Vũ nghe xong, đầu lông mà hơi nhướng lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm, nói với ba tôi: "Không sao, suy cho cùng cũng là bạn gái cũ của mình, rút đao tương trợ cũng là điều nên làm."
Dứt lời, anh nắm lấy tay tôi, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh trong lúc ba tôi vẫn đang khiếp sợ.
Sau lưng truyền đến giọng nói phát điên của ba tôi: "Tạ Vũ, cái tên khốn nạn nhà cậu đứng lại cho ông..."
Ý cười trong khóe mắt của Tạ Vũ sắp tràn ra cả rồi.
Nhây có xíu, vui lắm sao?
...
Rất nhanh, chúng tôi đã sắp tốt nghiệp rồi, tôi bởi vì luận văn tốt nghiệp mà mệt đến mức như bị lột mệt một lớp da.
Tạ Vũ dưới sự đề nghị mãnh liệt của tôi cũng dần dần gia nhập vào phân đội nhỏ thái tử gia hắc bang của chúng tôi.
Cuối cùng anh đã không còn cô đơn một mình nữa.
Thời gian đảo mắt tới năm 2003, Tạ Vũ vừa tốt nghiệp đã được một công ty âm nhạc nổi tiếng để mắt tới.
Album vừa up lên mạng đã nhanh chóng nổi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm vào bụng của Đỗ Tình, xem xem lúc nào bà ấy có thai.
"Tiểu nha đầu nhà con sao mà giống mẹ chồng giục sinh con thế? Nghê Hảo Độc chắc con không phải biến thái đó chứ?"
Ba tôi trêu chọc tôi.
Tôi liếc mắt nhìn ông ấy một cái, nội tâm thầm nói: Kẻ vô dụng như ba thì hiểu cái.
Tính toán thời gian, chắc còn một năm nữa tôi mới chào đời, xuyên không trở về.
Tôi chơi bời lêu lổng cả ngày, trên danh nghĩa là người đại diện của Tạ Vũ, thực chất chính là ăn uống miễn phí ở bên cạnh anh.
Dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải quay về năm 2022, tôi liều mạng kiếm tiền ở đây cũng vô dụng, lại chẳng thể mang theo lúc xuyên không về.
Tạ Vũ hoàn toàn là một kẻ sủng thê cuồng ma, ở bên cạnh tôi gần như muốn gì được nấy, cực kì hạnh phúc.
"Tạ Vũ, nếu như có một ngày, không thấy em nữa, anh nhất định đừng quên em nhé."
Câu này đã biến thành câu cửa miệng của tôi với Tạ Vũ, anh ấy đã nghe đến phát ngán rồi.
Như này không được, tôi phải làm ra động tác tay để làm ám hiệu kết nối.
Tôi suy nghĩ cả nửa ngày, quyết định dùng ngón cái và ngón trỏ làm ra động tác bắn tim còn chưa phổ biến ở thời đại này để làm động tác nhận nhau.
Sau khi Tạ Vũ nghiêm túc học, kiên định mà nói với tôi, cho dù anh có hóa thành tro cũng không quên động tác tay này.
Nhưng mà tôi vẫn lo lắng.
"Được được được, vậy anh xin thề, nếu như anh quên em thì sẽ đời này anh sẽ bị phạt chịu sự tra tấn của bệnh trầm cảm nặng, vĩnh viễn không được giải thoát."
Ặc, cũng không cần phải tàn nhẫn vậy chứ.
Buổi tối nằm trên giường, tôi bẻ ngón tay, tính toán thời gian như mọi ngày.
Cách ngày tôi chào đời còn chưa đến 10 tháng nữa, vậy tôi còn 10 tháng để ở lại thời đại này.
Tôi quyết định phát phải nhanh chóng thành hôn với Tạ Vũ trong khoảng thời gian cuối cùng này, giải quyết triệt đệ tình địch của ông ông ba già, để bọn họ không có bất cứ cái cớ gì để cãi li hôn ầm ĩ ở năm 2022.
16. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại.
Đỗ Tình mặc áo ngủ tơ tằm, ngồi bên cạnh giường tôi chảy nước mắt thở dài.
Tôi mở mắt, phát hiện tất cả trang trí trong phòng sao lại giống năm 2022 thế?
Tôi dùng sức dụi dụi 2 mắt, mở mắt ra lần nữa, Đỗ Tình tóc bạc và có nếp nhăn nơi khóe mắt đập vào mắt.
"Độc Độc, dậy đi, ba con đang ở dưới lầu chờ hai mẹ con chúng ta đi li hôn đó."
Tôi hít vào một hơi, cho bản thân một cái tát.
Mẹ nó, đau quá.
Tôi thật sự xuyên về rồi!
Nhưng... nhưng mà tôi ở thời đại kia còn chưa chào đời mà, sao đã quay về rồi?
Buổi tối? 10 tháng?
Tôi vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ.
Tối qua, hẳn là đêm đầu tiên tôi thành công được tạo ra...
A, chắc chắn là như vậy, ngàn tính vạn tính, không tính đến điểm này.
Tôi phi xuống lầu nhanh như gió, nói với ba tôi đã thương tang không ít: "Ba già, cầu xin ba, tuyệt đối đừng li hôn, cho con mấy ngày, con sẽ hoàn toàn giải đáp bí mật thời đi học của mẹ con cho ba."
"Tuyệt đối đừng li hôn!"
Dứt lời, tôi nói với mẹ tôi: "Mẹ ơi, mẹ ngăn cản ba con thêm mấy ngày, cho con 3 ngày, con sẽ trả trong sạch cho mẹ."
Mẹ tôi chảy nước mắt, khổ sở đáng thương nhìn qua ba tôi, ba tôi quay đầu đi chỗ khác, lái xe ra khỏi nhà.
Vậy nên, việc cấp bách bây giờ là tìm thấy Tạ Vũ!
Để tên th:iểu năng ấy trả lại trong sạch cho mẹ tôi!
Tôi chạy đến ngân hàng, rút tất cả tiền tiêu vặt mà tôi tiết kiệm suốt 18 năm ra, bước lên hành trình tìm kiếm Tạ Vũ.
Tôi nhìn màn hình lớn trên đường đều đang chuyển động phát ra khuôn mặt đẹp trai của anh, lòng không kiềm chế nổi mà muốn gặp anh càng nhiều hơn.
Dựa theo tin tức đưa tin, anh bởi vì dùng lượng lớn thuốc ngủ mà phải rửa ruột, bây giờ chắc là đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện nào đó.
Tôi dùng số tiền cực lớn hỏi thăm được bệnh viện và phòng bệnh anh đang ở.