Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh
  3. Chương 20: Chương 20

Chương 20: Chương 20

Đây chính là câu trả lời.

Nó có thể trả lời được điều gì?

Tại sao Tùy Khâm lại trực tiếp hỏi ngày Hạ Chí, chính xác tới tận ngày.

Tất cả các thông tin hỗn loạn trong bộ óc chậm chạp của Lâm Bạch Du được dồn lại với nhau, sắp xếp lại theo thứ tự, một khi thành công sẽ giải ra được một bí mật nào đó.

Cô tìm kiếm thêm thông tin: “...!Cậu cũng bị sốt à?”

Lâm Bạch Du dùng từ “cũng”.

Tùy Khâm nhấn mạnh từng chữ: “Bỗng dưng bị sốt.”

Đối diện với ánh mắt của cô, Tùy Khâm bỗng nhiên không lý trí tuyệt đối như vừa rồi nữa, anh chuyển mắt nhìn đi chỗ khác, loáng thoáng ừ một tiếng.

Bị sốt rất nặng.

Bỗng nhiên bị, nặng tới mức đầu óc mơ hồ.

Ở nhà Tùy Hữu Chí, ốm là chuyện không nên bị nhất, không có ai trả tiền thuốc cho anh, cũng không có ai chăm sóc anh.

Thậm chí ngay cả kêu cứu anh cũng không nói ra thành tiếng được.

Tùy Khâm ở trong căn phòng bừa bộn đó, nằm trên chiếc giường cũ nát suốt cả ngày trời mới gắng gượng xuống được giường, đi rót nước.

Còn chuyện thi đấu thì đã trở thành chuyện sống đã rồi nghĩ sau.

Hoàng Hồng Anh qua nhà mẹ đẻ trở về, thấy trong phòng không có tiếng người thì chỉ biết nổi giận mắng chửi anh, hoàn toàn không xem thử xem có phải anh bị ốm hay không.

Thật trùng hợp.

Lâm Bạch Du bất giác hỏi: “Cậu bị sốt bao lâu?”

Tùy Khâm không nói.

Lâm Bạch Du lại hỏi: “Vì bị sốt nên cậu không tham gia thi đấu được phải không? Chắc chắn cậu bị sốt rất nặng, nặng đến mức nào?”

Cô hỏi gấp gáp nhưng tỉ mỉ.

Phương Vân Kỳ ở bên cạnh nghe ra bất thường: “Bạn học Lâm, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Đây cũng là lần đầu tiên Phương Vân Kỳ được chứng thực chuyện Tùy Khâm bị ốm thật.

Hôm đó nhắn tin không thấy Tùy Khâm trả lời, không trả lời bất kỳ tin nhắn nào.

Lúc đó, Phương Vân Kỳ tưởng rằng Tùy Khâm không muốn liên lạc với họ nên không làm phiền.

Lâm Bạch Du nhìn về phía Tùy Khâm: “Tại sao cậu lại hỏi tôi về ngày hạ chí?”

Tùy Khâm thản nhiên nói: “Thích thì hỏi.”

Lâm Bạch Du không tin.

Cô chuyển mắt từ nhìn vào mắt anh sang nhìn vào vết thương đã được băng gạc che lại.

Nếu như vết thương tối đó của cô không biến mất thì liệu có phải hiện giờ nó sẽ giống y hệt của Tùy Khâm không?

Nếu như xảy ra.

“Ồ...” Bỗng dưng Lâm Bạch Du thấy lòng nặng trĩu.

Chuông vào học reo lên, cô về bàn.

Quyển sổ ghi chép về Tùy Khâm đã lâu rồi không ghi thêm gì mới, hôm nay cô mở ra một trang mới.

Hạ Chí, ngày 21 tháng 6 năm 2013, cô bị sốt.

Tùy Khâm cũng bất ngờ bị sốt.

Ngày 13 tháng 10 năm 2013, cuối tuần, tay của cô bị dao rọc cứa bị thương.

Ngón tay của Tùy Khâm cũng bị thương cùng một ngón.

Ngày mùng 3 tháng 11 năm 2013, cuối tuần, cô bị đá quệt làm má phải bị thương.

Mặt Tùy Khâm cũng bị thương cùng một chỗ.

Lâm Bạch Du viết đến đây, ngòi bút vạch một nét trên giấy.

Tay cô run run, cầm chặt cây bút bi nước, chỉ có cô mới biết giờ phút này trong lòng cô chấn động cỡ nào.

Một chuyện thì có thể nói là trùng hợp.

Hai chuyện thì vẫn có thể miễn cưỡng nói như vậy.

Nhưng ba chuyện thì sao?

Hóa ra tất cả những cảm giác kỳ lạ của cô trước đây đều bắt nguồn từ đây.

Lâm Bạch Du nghĩ thầm, cô có thể nằm mơ thấy phố Nam Hòe cô chưa từng đi qua, cô cũng chưa từng gặp qua Tùy Khâm, liệu có phải là vì cô và anh có mối liên hệ này không?

Có phải bởi vì vết thương của cô có thể xuất hiện trên người Tùy Khâm?

Có phải bởi vì Tùy Khâm nhận những tổn thương đó thay cô?

Trên thế giới không có vận may từ trên trời rơi xuống nào cả, xưa nay Lâm Bạch Du không phải nữ chính truyện sảng văn mà là do có người biến cuộc sống của cô thành sảng văn.

Chẳng trách thái độ của Tùy Khâm lại khác trước.

Có phải anh đã phát hiện ra rồi không?

Có phải anh đã nhận ra bất thường từ trước rồi không?

Một sự kiện vẫn chưa xác định được câu trả lời nhưng Lâm Bạch Du không có cách nào để kiểm chứng, cách kiểm chứng duy nhất là lập tức làm mình bị thương.

Nhưng nếu là thật thì sao?

Ngồi hết nguyên một tiết tự học buổi tối nhưng Lâm Bạch Du không làm được mấy câu, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ tới chuyện ngoài sức tưởng tượng này.

Nếu trên thế giới đã có một người như cô làm ví dụ, vậy thì có thêm một người như Tùy Khâm, có gì là không thể chứ?

Lâm Bạch Du muốn quay đầu nhìn Tùy Khâm.

Nhưng lại sợ đối mặt với anh.

Đã có lần một thì nghĩa là sẽ có lần hai, hoặc cũng có thể suy rộng ra hơn nữa là có vô số lần.

Hiện giờ, cô biết có ba lần.

Vậy còn những lần khác anh bị thương mà cô không biết thì sao?

Có phải mười bảy năm qua, lần nào cũng vậy?

Lâm Bạch Du bất giác hồi tưởng lại ký ức nhưng trước đây cô cảm thấy đây là chuyện rất may mắn, hồi nhỏ cô còn thấy ngạc nhiên nhưng lớn dần thì đã thành thói quen.

Thói quen là thứ không được bộ óc ghi nhớ và sẽ bị lãng quên.

Những lần bị thương hay ốm vặt bị bộ não cô quên mất có rất nhiều.

Lâm Bạch Du mím chặt bờ môi, răng hơi nghiến mạnh.

Nếu như mình chịu đựng toàn bộ thương tổn thay một người lạ suốt mười bảy năm, chắc chắn mình sẽ bất giác hận đối phương.

Có phải Tùy Khâm cũng nghĩ như vậy hay không?

Những hành vi trước đây của cô có phải rất buồn cười trong mắt anh không?

Tùy Khâm thấy Lâm Bạch Du ngồi im một lúc lâu không thay đổi tư thế.

Anh đưa mắt nhìn xuống, bàn tay trắng nhỏ kia cũng không động đậy một lúc lâu, Lâm Bạch Du đang ngẩn người, không làm bài.

Chuyện này rất ít khi xảy ra.

Là vì đã tìm ra câu trả lời rồi sao?

Hết tiết một của ca tự học buổi tối, Tùy Khâm kéo ghế ra, rời khỏi lớp.

Lâm Bạch Du nghe tiếng, lưng cô hơi cứng lại, cô biết Tùy Khâm đã đi rồi, không nán lại.

Phương Vân Kỳ chạy đuổi theo sau lưng, cuối cùng cũng có cơ hội kể cho Tùy Khâm nghe chuyện thú vị trước ca tự học buổi tối: “… Không ngờ bọn đó còn muốn cậu ra sân, thế chẳng phải là chuyện cười hay sao?”

“Sức chiến đấu của Lâm Tinh Tinh ghê gớm lắm, học sinh giỏi đến mắng người cũng văn minh, thẳng thừng gọi bọn đó là đồ ăn hại, hóa ra là còn có thể mắng như vậy.”

Mặc dù từ đồ ăn hại này đã xuất hiện từ lâu nhưng vẫn chưa được dùng phổ biến.

Cậu ấy thấy Tùy Khâm không nói gì, không nhịn được nói: “Bạn học Lâm quan tâm cậu thật đấy, có phần khác với những người khác…”

Tùy Khâm cười nhạo: “Đúng là có khác.”

Sao có thể không khác được, cô là ngọn nguồn đau khổ anh phải chịu đựng suốt mười bảy năm qua.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Phương Vân Kỳ không nghe ra được ẩn ý: “Cậu cũng thấy vậy à, ngoại hình của cậu ấy cũng xinh, thành tích lại giỏi, A Khâm, hay là cậu…”

Tùy Khâm liếc nhìn cậu ấy.

Phương Vân Kỳ giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, tôi không nói gì hết.”

Sau khi Tùy Khâm đi, Lâm Bạch Du thả lỏng toàn thân.

Chu Mạt nhận ra Lâm Bạch Du có vẻ bất thường, cô ấy chỉ nhìn ra được vẻ uể oải nên hỏi nhỏ: “Cậu sao vậy?”

Chẳng lẽ là bị Tùy Khâm từ chối?

Hay là thấy Tùy Khâm nhận được nhiều quà như vậy nên trong lòng không thoải mái?

Hiện giờ, chuyện gì Lâm Bạch Du cũng giấu trong lòng, không nói được với ai, cũng không có ai có thể phân tích giúp cô.

“Chu Mạt, cậu đã từng nợ ai bao giờ chưa?” Cô hỏi.

“Tiền à?” Chu Mạt ngượng ngùng: “Tuần trước tớ tiêu hết tiền sinh hoạt phí nên có hỏi mượn Bắc Bắc mười đồng tiền xe về nhà.”

“Quan trọng hơn tiền.”

Chu Mạt không nghĩ ra nổi nên an ủi: “Cậu băn khoăn chuyện này à, nợ thì trả là được mà.”

“Lấy gì ra trả chứ.” Lâm Bạch Du lẩm bẩm.

Cô hưởng thụ sự thoải mái dễ chịu suốt mười bảy năm, có lẽ sau này sẽ vẫn còn tiếp tục.

Chu Mạt không hiểu cô nói gì.

Dù cho trước đó Lâm Bạch Du đã có một đoạn ký ức đặc biệt trong mơ nhưng cô vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi.

Sau khi biết chuyện này, ngoài hoang mang, áy náy ra, cô còn thấy bối rối và sợ hãi.

Tùy Khâm đã cứu cô bao nhiêu lần rồi?

Tất cả những gì cô mang tới cho Tùy Khâm đều chỉ là đau đớn, khổ sở.

Có lẽ do Lâm Bạch Du vẫn luôn nghĩ tới Tùy Khâm nên cô có cảm giác tối nay, số lần Phương Vân Kỳ và Tề Thống gọi Tùy Khâm tương đối nhiều.

“A Khâm…”

“Anh Khâm.”

“A Khâm, cho tôi mượn chép đi.”

A Khâm, A Khâm.

Lâm Bạch Du không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Tùy Khâm đang cười vì Phương Vân Kỳ chẳng may làm bậy.

Anh cười rất nhẹ, khóe môi hơi cong lên một chút, dựa người vào lưng ghế, mắt phượng hơi cong cong, trông đỡ lạnh lùng hơn.

Băng gạc màu trắng trên khuôn mặt tuấn tú rung nhè nhẹ.

Lâm Bạch Du đang ngồi ngẩn người thì Tùy Khâm chợt quay đầu qua, ngừng cười, trong lòng cô hơi buồn.

Cô xoay người lại, không hiểu sao thấy rất khó chịu.

Lâm Bạch Du khịt mũi một cái, chắc chắn Tùy Khâm rất ghét cô.

Sau khi tan học ca tự học buổi tối, cô quệt mặt, may là hôm nay giáo viên vẫn đang sửa đề thi giữa kỳ nên không có nhiều bài tập, nếu không thì chắc chắn mai cô không nộp được bài.

Tần Bắc Bắc không đi học nên không nhìn thấy sự bối rối của cô.

Phòng học nhốn nháo ồn ào, chỉ một thoáng đã chỉ còn lại phần lớn là các bạn học ở trọ ở trường học tiếp tiết bốn ca tự học buổi tối.

“A Khâm, hôm nay có tới quán không?” Tề Thống hỏi.

Lâm Bạch Du nghe thấy Tùy Khâm uể oải trả lời: “Không.”

Phương Vân Kỳ hỏi: “Thế thì cậu sẽ mất hai ngày tiền lương luôn đấy.”

Tùy Khâm liếc nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Lâm Bạch Du, cô lẳng lặng ngồi tại chỗ, hình như vẫn đang ngẩn người.

“Không đâu.”

Đã có người trả tiền lương cho anh hôm nay.

Mua hôm nay của anh.

Lâm Bạch Du ngồi đợi tới lúc Tùy Khâm ra về rồi, cô mới bỏ kẹo dẻo vitamin vào gầm bàn của anh.

Đây là chuyện cô đã quyết định từ trước, chỉ có điều có lẽ trong mắt anh, lúc đó là cô đang bố thí sự thương hại.

Còn bây giờ là cô đang trả nợ.

Có lẽ là một khoản nợ cả đời cũng không trả hết được.

Toàn bộ lá cây trên thế giới, không có chiếc nào rơi sai chỗ.

Lâm Bạch Du nhớ lại hôm đó ở cuối phố quà vặt, cô khờ dại nói với Tùy Khâm: “Tôi có năng lực kỳ lạ, vết thương luôn tự khép lại và biến mất.”

Biểu cảm của Tùy Khâm như thế nào nhỉ?

Rõ ràng là chuyện mới xảy ra hôm qua nhưng bất kể thế nào, Lâm Bạch Du cũng không thể nhớ ra nổi sắc mặt của anh, họ đã nói rất nhiều.

“Lâm Bạch Du, ngay cả ông trời cũng thích cậu.”

Nhưng ông trời lại không thích anh.

“Cậu đã bao giờ nghĩ vết thương của cậu đi đâu chưa?”

Chắc lúc đó anh đã biết rồi.

“Ngây thơ.”

Vừa là ngây thơ, vừa là tàn nhẫn vạch trần vết sẹo.

Nếu có ai đó nói với cô như vậy, Lâm Bạch Du nghĩ, cô sẽ nguyền rủa đối phương, cũng có thể sẽ muốn giết đối phương.

Vì sao?

Vì nếu người làm mình bị thương không còn nữa thì sẽ không sao nữa hết.

Lâm Bạch Du đeo cặp rời trường, đi băng qua đám đông, dừng lại ở ngã rẽ một lúc lâu, rẽ đi một hướng khác.

Đi đến một nơi cô từng chán ghét.

Hết tiết ba ca tự học buổi tối của trường số tám thì đã hơn chín giờ.

Sau khi trời tối, phố Nam Hòe vắng người qua lại.

Vương Quế Hương có thói quen hạ cửa cuốn vào lúc này, mới hạ được một nửa thì trông thấy bóng người xuất hiện ở đầu con phố.

Bóng dáng lẻ loi của thiếu niên đi từ trong bóng tối tới.

“Tùy Khâm à.” Vương Quế Hương gọi.

Tùy Khâm đổi hướng đi về phía tiệm tạp hóa.

Vương Quế Hương nhìn vết thương trên mặt anh, trong lòng thầm mắng Hoàng Hồng Anh một trận, sau đó vẫy anh lại, nhét vào ngực anh lọ sữa bổ sung canxi AD.

“Sắp hết hạn rồi, không uống bỏ đi thì phí.”

Nói xong, Vương Quế Hương nhanh chóng đóng nốt cửa cuốn.

Tùy Khâm cúi đầu nhìn, dựa vào chút ánh sáng hắt ra ngoài, anh nhìn thấy ngày sản xuất trên lọ, rõ ràng mới chỉ vài ngày trước.

Tối nay, mấy nhà trên phố Nam Hòe đều không đi nghỉ sớm, nhà nào nhà nấy vẫn sáng đèn.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Nhà họ Tùy cũng vẫn sáng đèn.

“...!Chắc chắn vẫn thua thôi!” Hoàng Hồng Anh bưng sủi cảo trong bếp ra: “Đói không, tranh thủ đang nóng ăn đi.”

Hoàng Trạch sốt ruột: “Con không đói.”

Sủi cảo ở nhà chỉ có một loại nhân, ăn phát chán.

“Mẹ cho Tùy Khâm ăn đi.” Hoàng Trạch thấy bóng Tùy Khâm, mắt sáng lên: “Cho cậu, cho cậu.”

Hoàng Hồng Anh cụp mắt xuống: “Thật lãng phí!”

Đây là sủi cảo bà ta gói riêng cho con trai.

Hoàng Trạch lách qua người mẹ, đi ra cửa.

Hoàng Hồng Anh thấy vậy, bưng sủi cảo vào bếp: “Vậy mẹ để đây, tối con đói thì ăn, bao giờ ăn thì hâm nóng lại là được.”

Hoàng Trạch mới ra tới cửa, cửa bị người đứng ngoài đóng lại.

“Đù!”

Tùy Khâm đóng cửa lại, xoay người đi.

Chỗ cuối ánh đèn cách không xa, có một bóng người nhỏ nhắn đứng ở đó.

Hàng xóm nhà họ Tùy tắt đèn, chỗ đó chìm hẳn vào trong bóng tối.

“Tùy Khâm, cậu điên à!” Hoàng Trạch mở cửa ra mắng xong mới phát hiện Tùy Khâm không có ở cửa ra vào.

Anh lại đi ra đầu phố.

Hoàng Trạch: ?

Không hiểu nổi.

Tầm mắt của Lâm Bạch Du chìm vào trong bóng tối, cô luống cuống tay chân móc điện thoại trong túi ra, còn chưa kịp mở khóa điện thoại thì bóng tối đã rơi xuống.

Tiếng bước chân cũng ngừng lại.

Ánh sáng mờ của màn hình điện thoại di động soi thấy chiếc áo sơ mi mặc trong áo khoác đồng phục.

Tùy Khâm đứng trước mặt cô, đường nét hoàn mỹ.

Giọng thiếu niên lạnh lùng: “Nơi này là phố Nam Hòe.”

Một nơi mà dù có người phạm tội vào buổi tối cũng không ai biết.

Cách đó không xa, Hoàng Trạch mở cửa ra, ánh sáng hắt ra ngoài đường, chỉ có điều chiếu đến chỗ này thì bị bóng Tùy Khâm chắn hết.

Anh đứng ngược sáng, nhìn từ trên cao xuống.

“Tới từ khi nào?”

Lâm Bạch Du nói khẽ: “Vừa mới tới.”

Tùy Khâm ừ một tiếng, không biết tin hay không tin, chỉ nói: “Về đi.”

Lâm Bạch Du bất giác lắc đầu.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không cách nào phản bác lại anh, hé môi, cuối cùng trong số tất cả những lời muốn nói chỉ nói ra được ba chữ.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

“Vì sao chứ?”

Vì sao ông trời lại thiên vị cô và chĩa mũi nhọn vào Tùy Khâm.

Cô không nói gì trước đã bất ngờ hỏi như vậy nhưng Tùy Khâm vẫn hiểu ý của ba chữ này.

Tùy Khâm nhìn cô.

Vì sao?

Có lẽ là vì những vì sao luôn treo ở trên trời cao.

Cho nên toàn bộ đều rơi xuống thân người.

Mắt thiếu nữ hơi đỏ, Lâm Bạch Du hơi ngẩng mặt lên, không ngừng chớp mắt như những vì sao lấp lánh, hoặc như cánh bướm hoảng sợ.

… Nếu cô khóc đau mắt thì chưa biết chừng anh lại sẽ bị đau.

Tùy Khâm bỗng nhiên nghĩ vậy.

Ban ngày anh lý trí, lạnh lùng, muốn đâm thủng sự ngây thơ của cô.

Lúc này, anh ngoảnh mặt đi, không nhìn cô nữa.

“Không hiểu cậu hỏi gì.”

“Nếu như chỉ hỏi vậy thôi thì cậu về đi.”

“Đáng lẽ ra tôi nên trách cậu nhưng tôi không đành lòng, không thể kiểm soát được.”

------oOo------

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5743 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5270 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5003 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4580 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4502 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4450 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter